Editor: Đào Tử
____________________________
Bùi Diệp vỗ vỗ bả vai Nga Khiên Ngoan, đang muốn đứng dậy để lại không gian cho cô, nhưng lại bị Nga Khiên Ngoan lên tiếng gọi lại.
"Hàm Ngư chân nhân..."
"Chuyện gì?"
Bùi Diệp dừng bước lại.
Nga Khiên Ngoan há to miệng, nhỏ giọng lo lắng hỏi một câu.
"Chân nhân không sợ vãn bối mang đến tai hoạ cho Người sao?"
Hung thủ lặng yên không một tiếng động tiêu diệt Tang Ái tông, có thể tưởng tượng được thực lực, Hàm Ngư chân nhân đặt mình dưới cánh chim, tuyệt đối sẽ bị kẻ địch âm thầm để mắt tới. Nga Khiên Ngoan động lòng nhưng không thể đồng ý ngay. Cô thực sự cần một chỗ dựa, nhưng cô không muốn liên lụy đến người khác.
Bùi Diệp cười cười, thần thái khinh miệt, xem thường nói: "Trên đời này chưa có kẻ địch nào có tư cách khiến ta kiêng kỵ. Địch nhân ngầm không tìm tới cửa là tốt nhất, còn có thể kéo dài hơi tàn một thời gian, nếu chủ động tìm ta gây rối, ta cũng không ngại tiễn hắn một đoạn đường."
Nga Khiên Ngoan nghe lời này, dường như có thể nghe được tiếng đập mạnh mẽ của con tim nơi lồng ngực trong thầm lặng.
Lời nói của Bùi Diệp đã xua tan một chút băn khoăn cuối cùng của Nga Khiên Ngoan.
"Đồ nhi Nga Khiên Ngoan, bái kiến sư tôn."
Đệ tử Tang Ái tông luôn luôn miệt thị lễ giáo quy củ thế tục, làm việc theo ý mình phản nghịch không bị trói buộc, theo đuổi đặc lập độc hành và tự do -- nói đơn giản chính là bố mày vui vẻ là được, cái khác không quan trọng.
Đợi cô đủ lông đủ cánh, có năng lực tự vệ, vẫn có thể xuất sư quay về Tang Ái tông.
Bởi vậy, Nga Khiên Ngoan bái sư một lần nữa c*̃ng không có nửa điểm áp lực, thậm chí có loại khoan khoái gánh nặng vô hình đè lên vai dỡ bỏ một bộ phận.
"Được được được, nhận lễ của con, sau này chính là sư tôn của con." Bùi Diệp đưa tay đỡ Nga Khiên Ngoan đang hành lễ lên, nhìn thấy trên mặt trang điểm đậm phong cách Tang Ái tông của Nga Khiên Ngoan, đề nghị, "Vì an toàn sau này của con, có muốn dùng tên giả hay không?"
"Dùng tên giả?"
Bùi Diệp nói: "Nga Thiên Nguyên được chứ?"
Nga Khiên Ngoan hơi sửng sốt.
Cô tên là "Nga Khiên Ngoan" mà?
Bùi Diệp cười giải thích ba chữ "Nga Thiên Nguyên": "Ta nói 'Nga' là nga (娥)từ nữ (女) tòng ngã(我), ý là 'Con gái vương tộc'. Thiên là trăm ngàn vạn, Nguyên là 'Nhớ ơn trăm nguyên (nguồn) sông núi'. Tên ban đầu của con quá mức rêu rao, cho con tên giả khiêm tốn một chút."
Nga Khiên Ngoan nghe xong liền vô cùng thích.
"Vâng, sau này đệ tử sẽ dùng tên giả 'Nga Thiên Nguyên' ."
Nga Khiên Ngoan hài lòng, Bùi Diệp càng hài lòng.
Bảy đồ đệ thu bốn đứa, ba đứa còn lại còn xa sao?
"Tới tới tới, các đồ nhi, giới thiệu cho các con, bắt đầu từ hôm nay, con bé chính là Tứ sư muội của các con."
Bùi Diệp vui vẻ giới thiệu đồ đệ mới Nga Thiên Nguyên với ba đồ đệ cũ đã không còn nóng bỏng.
Đại đồ đệ Vân Xung, nhị đồ đệ Chiêu Dung quận chúa, Tam đồ đệ Liễu Thừa Trạch, ba người ba mặt nhìn nhau.
Không chỉ ba người bọn họ ngơ ngác, thiếu niên Thích Thủy c*̃ng buồn bực nhìn Bùi Diệp rồi nhìn Ngọc Cẩn chân nhân.
Nga Khiên Ngoan đạo hữu là người Tang Ái tông mà?
Vì sao đột nhiên bái nhập môn hạ Hàm Ngư sư thúc?
Trong đám người, chỉ có Ngọc Cẩn chân nhân không có gì ngoài ý muốn.
Y đã sớm biết sư tỷ hờ nhà mình nhìn chằm chằm vào miếng thịt béo Nga Thiên Nguyên này.
Nếu phải nói điều gì bất ngờ, đó là bất ngờ vì Bùi Diệp chỉ hai ba câu đã giải quyết xong Nga Khiên Ngoan.
"Hàm Ngư sư tỷ, góc tường Tang Ái tông dễ đào đến vậy?"
Bốn bề vắng lặng, Ngọc Cẩn chân nhân hiếm thấy nói đùa.
Bùi Diệp mặt dày mày dạn: "Không phải góc tường của bọn họ dễ đào, rõ ràng là cuốc sư tỷ nhà đệ vung lên rất bén."
Nhìn biểu cảm không cho là nhục mà còn tự hào của cô, Ngọc Cẩn chân nhân cũng bị chặn nói không nên lời.
Cây không có vỏ tất phải chết không thể nghi ngờ, người da mặt dày thiên hạ vô địch.
Sư tỷ hờ có thể lăn lộn âu cũng là điều hiển nhiên.
Trên đường không có chuyện gì xảy ra, đoàn người thuận lợi tiến vào thuộc địa thế lực của Tang Ái tông.
Mà căn cứ vào tình báo Thẩm Hồng đưa ra, đảo Phượng Hoàng mà Bùi Diệp muốn điều tra cũng nằm trên trên con đường tất yếu phải qua.
Hòn đảo giống như phượng hoàng giương cánh, vì vậy còn được gọi là "Đảo Phượng Hoàng".
Hoa đào trên đảo tươi tốt, linh vật đông đảo, cây đào dưới linh khí dịu mát quanh năm nở rộ, mỗi khi có gió nhẹ thổi qua sẽ có thể ngửi được từng cỗ hương hoa phiêu tán trên không trung. Trên đảo Phượng Hoàng có một thôn Lạc Hà, nói là sơn thôn, quy mô gần bằng thành trấn, ước chừng bốn vạn.
Bách tính sống ở đây từ nhiều thế hệ bằng nghề canh tác đánh bắt cá.
Đảo Phượng Hoàng là thuộc địa của Tang Ái tông, theo lý thuyết chắc có thể nhìn thấy không ít bóng dáng tu sĩ, nhưng nơi này ngay cả tiểu xưởng tiểu gia tộc tu chân cũng không có, toàn bộ đều là người thường. Khi đoàn người Bùi Diệp đến, ánh mắt dân chúng nhìn bọn họ giống như đang nhìn người ngoài hành tinh.
"Hàm Ngư sư tỷ, nơi đây là..."
Ngọc Cẩn chân nhân muốn nói lại thôi, nhưng Bùi Diệp hiểu ý nửa câu sau.
"Nếu như tình báo Thẩm Hồng cho không có vấn đề, chắc là nơi này."
Ngọc Cẩn chân nhân nghe xong vẻ mặt càng thêm nghiêm túc, toàn thân đều bao phủ khí lạnh khó tả.
Lớp khí lạnh người sống chớ đến gần này cũng làm dân chúng địa phương e ngại, không dám ngẩng đầu nhìn đoàn người Bùi Diệp.
Nhưng c*̃ng có ngoại lệ.
"Tỷ là... Thần tiên tỷ tỷ?" Đang lúc Bùi Diệp muốn đi khắp nơi hỏi thăm xem có dấu vết Hàm Ngư chân nhân từng tới không, góc đường vươn ra một cái đầu nhỏ, mắt trông mong lại nghi hoặc nhìn Bùi Diệp, có vẻ đang cẩn thận nhận diện khuôn mặt Bùi Diệp.
Trong lòng Bùi Diệp khẽ động.
"Nhóc biết tỷ?"
"Biết chứ." Đứa trẻ gật gù, "... Mặc dù thần tiên tỷ tỷ không giống dáng vẻ lúc trước lắm... Nhưng, quần áo giống nhau, đệ nhận ra được... Thần tiên tỷ tỷ, tại sao lâu như thế tỷ mới trở về... Tỷ tỷ về nhà rồi trở lại đây ư?"
"Ừm, về nhà bận bịu một ít chuyện, trì hoãn cho tới bây giờ."
Bùi Diệp nói láo mà mắt không chớp dù chỉ một chút, gạt đứa trẻ.
Tuổi tác đứa trẻ không nhỏ, quanh năm lang thang trên đường phố, đói một bữa no một bữa mới nhìn gầy yếu, thực tế đã mười hai tuổi. Theo lời cậu bé nói, Hàm Ngư chân nhân chân chính từng cho cậu mấy cái bánh bao thịt, còn chữa khỏi muội muội bệnh nặng của cậu bé, thậm chí còn cho phép huynh muội bọn họ ở căn nhà gần Bích Hồ ổ. Dù căn nhà nhỏ đơn sơ, nhưng dầu gì cũng là một căn "Nhà" có thể che gió che mưa.
"Bích Hồ ổ?"
Đuôi lông mày Bùi Diệp chau lên, lại là một địa danh quen thuộc.
Bích Hồ ổ c*̃ng nằm ở đảo Phượng Hoàng, nằm trong núi xanh nước biếc ở phía tây bắc sơn thôn Lạc Hà.
Dân bản địa đảo Phượng Hoàng đều biết Bích Hồ ổ, hoàng hôn buông xuống, căn phòng nhỏ nằm ở giữa hồ nhỏ sẽ lộ ra. Nhưng dân chúng chỉ có thể dùng mắt thường nhìn thấy bộ dáng kiến trúc nhưng không cách nào tới gần càng không thể chạm tới, cực kỳ giống ảo ảnh ốc đảo.
Bởi vì mấy ngàn năm qua, Bích Hồ ổ không có gây ra động tĩnh gì, dần dà bách tính cũng đã quen với sự tồn tại của nó.
Cho đến một hai năm trước, chủ nhân Bích Hồ ổ xuất hiện.
"Chủ nhân Bích Hồ ổ là ai?"
Đứa trẻ lại hỏi lại: "Hả? Không phải là thần tiên tỷ tỷ ạ?"
Lúc ấy thần tiên tỷ tỷ cứu huynh muội bọn họ, còn thuận tay cứu mấy đứa trẻ ăn mày hợp tác trộm đồ bị người lớn bắt được suýt nữa đánh đập nhừ tử. Khi đứa trẻ muốn báo đáp Hàm Ngư chân nhân chân chính, hỏi thăm cô ấy ở tại phương nào, cô ấy nói mình ở Bích Hồ ổ.
Đứa trẻ cho rằng thần tiên tỷ tỷ đang gạt người, cho đến khi huynh muội bọn họ được đưa tới Bích Hồ ổ ở hai ngày, mới chính thức tin tưởng thần tiên tỷ tỷ là chủ nhân Bích Hồ ổ. Bọn họ còn được chủ nhân cho phép, mỗi ngày ở căn nhà cạnh Bích Hồ ổ.
Có nơi che nắng che mưa, hai huynh muội coi thần tiên tỷ tỷ là ân nhân cứu mạng.
Nhưng vì ân nhân cứu mạng vội vàng muốn về nhà, bọn họ chưa có cơ hội báo đáp.
Nhìn nét mặt thần tiên tỷ tỷ nhẹ nhõm, chắc là đã thành công về nhà rồi.
Nhưng vì sao lại trở về đây?
____________________________
Nấm: (3[▓▓] ngủ ngon
Phó bản này sắp kết thúc rồi, phó bản sau sẽ thú vị lắm đây.