(Quyển 5) Lưu Ly Mỹ Nhân Sát

Chương 26

Buổi sáng đại hỷ của Linh Lung và Chung Mẫn Ngôn, từ trên xuống dưới Thiếu Dương phái đều được chăng dây lụa đỏ, trên mấy võ trường cũng không ngoại lệ. Dù sao thì hôm nay cũng là ngày đại hôn của ái nữ nhà chưởng môn nhân. Huống chi, Linh Lung từ nhỏ đến lớn đều được coi là bảo bối, được mọi người yêu thương chiều chuộng, lễ thành hôn của nàng đương nhiên phải càng náo nhiệt càng tốt.

Chung Mẫn Ngôn lúc trước phạm lỗi, bị trục xuất khỏi sư môn nhưng dù sao hắn cũng do một tay vợ chồng Chử Lỗi nuôi lớn, trải qua nhiều chuyện như vậy tất trong hắn sẽ không thiếu vài phần ổn trọng, có thể giúp đỡ Chử chưởng môn xử lý một vài việc trong sư môn. Ngay đến cả Hòa Dương và Sở Ảnh Hồng cũng không tiếc lời khen hắn trưởng thành không ít, vì vậy Chử Lỗi quyết định thu nạp hắn một lần nữa, tiếp tục làm đệ tử Thiếu Dương phái.


Sáng sớm, Linh Lung đã bị các nữ quyến trong nhà kéo dậy để trang điểm, khoác lên mình giá y(áo cưới) do lão nương có tay nghề tốt nhất dưới núi may, tinh xảo đẹp đẽ, trông xa như một ngọn lửa linh động diễm lệ. Sở Ảnh Hồng vốn khéo tay, ấn Linh Lung yên vị trên ghế rồi bắt đầu thiết kế một kiểu đầu phứ tạp, tóc nàng bị kéo qua kéo lại rất đau, ra sức kêu la ầm ĩ đến độ nước mắt cũng muốn chảy ra.

Sở Ảnh Hỗng giễu: "Đường đường là một tân nương tử lại khóc lóc cái gì, mau cười lên xem nào. Từ hôm nay chính là phu nhân của người ta rồi, đừng hơi tí là ầm ĩ như vậy." Miệng nói nhưng lực tay vẫn không hề thay đổi, Linh Lung không chịu được tiếp tục la hét như heo bị cắt tiết (cái này là tác giả so sánh đừng trách ta T^T). Nàng cảm thấy cứ kéo qua kéo lại như vậy, da đầu mình nhất định sẽ tróc ra mất, rồi từ nay sẽ xuất hiện truyền thuyết về nương tử trọc đầu!


Trong gương phản chiếu hình ảnh Hà Đàn Bình lo lắng không yên nhìn ra ngoài cửa sổ, Linh Lung vội vàng hỏi: "Nương à, vì sao Toàn Cơ còn chưa trở lại? Liệu muội ấy về có kịp không?"

Hà Đan Bình trong lòng mông lung vô cùng, kỳ thực Toàn Cơ bây giờ ra sao bà cũng không biết, nhưng dù gì thì hôm nay cũng là ngày vui của Linh Lung, không nên làm nó lo lắng, đành gượng cười trả lời: "Nhất định sẽ tới kịp, cha con đã cho Hồng Loan đi truyền tin cho Toàn Cơ rồi mà. Đừng lo lắng, đợi thêm một chút nữa, nó sẽ tới ngay mà." Bà tới gần bên gương, Sở Ảnh Hồng đã vấn tóc gần xong cho Linh Lung, bà nhìn nữ trang trên bàn, quyết định lấy một cây trâm Đại hồng châu cài lên mái tóc ái nữ. Tuổi trẻ thanh xuân, mi thanh mục tú, quả thực là xinh đẹp động lòng người.

"Thành hôn là chuyện đại sự cả đời, về sau không được ngang ngạnh đối nghịch với Mẫn Ngôn, nó là phu quân của con, phải ngoan ngoãn nghe lời nó, hiểu không?"


Hà Đan Bình thay nàng vén tóc mai đang xòa xuống lên, ôn nhu dặn: "Đừng lúc nào cũng giở tính tình trẻ con ra, Mẫn Ngôn bây giờ chín chắn, trưởng thành hơn con nhiều. Làm thê tử của người ta, quan trong nhất là phải luôn quan tâm chăm sóc phu quân, nữ nhân nếu quá uy mãnh với phu quân, chẳng những trong lòng hắn không thoải mái mà ngay cả người ngoài cũng ỷ vậy cười nhạo."

Linh Lung khẽ gật đầu, có thể cùng Chung Mẫn Ngôn nên duyên vợ chồng — tâm nguyện bao năm của nàng cuối cùng cũng trở thành sự thật rồi. Lúc này nàng trăm thuận ngàn ưng, nhu mì hiền dịu với hắn đều không thành vấn đề.

Sở Ảnh Hồng điểm thêm một bông mai lên trán nàng, đang định giúp nàng mặc áo cưới thì cửa đã bị ai đẩy ra, mấy nữ đệ tử trẻ tuổi hiếu kỳ ngó nghiêng nhìn vào trong phòng, dè dặt hỏi: "Sư thúc, Chưởng môn phu nhân, chúng con có thể vào xem tân nương tử được không?"
Sở Ảnh Hồng cười nói: "Mấy tiểu quỷ các ngươi, tới phá rối phải không? Đừng náo loạn tân nương tử trang điểm, bên ngoài đã chuẩn bị tốt hết chưa?"

Mấy nữ tử vui vẻ lao vào phòng, vây quanh Linh Lung, hâm mộ nhìn nàng phủ trên người giá y tinh xảo, miệng không tiếc lời khen ngợi. Giá ý đỏ tươi kia dường như cáng tôn thêm vẻ đẹp của nàng, đôi môi đỏ mọng căng tràn, da trắng tựa ngọc, ánh mắt lanh lợi lại thêm chút ngượng ngùng, quả thực là xinh đẹp khiến người ta hít thở cũng khó khăn. Mọi người nghe các nàng miệng lưỡi xoắn xuýt đều cười ồ lên, chợt cửa bị đẩy ra lần nữa, một đám nữ đệ tử khác lại sà vào chiêm ngưỡng tân nương tử Linh Lung. Mấy nữ đệ tử chí hướng lớn gặp nhau, quây vào một chỗ ríu rít trò chuyện, chỉ khổ cho Linh Lung, ngày thường nàng rất hòa đồng cũng rất thích nói chuyện với mọi người nhưng hiện tại đang bị đống trang sức nghìn cân trên đầu đè muốn gãy cổ, lại thêm không dám làm gì sợ rơi rụng mấy lớp trang điểm trên mặt, thành thử chỉ có thể tạo dáng tượng gỗ ngồi trên ghế.
Giờ lành đã đến, Sở Ảnh Hồng lôi hết những nữ tử kia ra khỏi phòng, chỉ còn lại Hà Đan Bình đang từ tốn dặn dò nữ nhi nhà mình, nói qua lại một hồi đã nghe thấy tiếng chiêng trống đàn sáo rộn ràng từ xa vọng lại, lụa đỏ chăng bốn phía, kiệu hoa chầm chậm tiến tới. Không khí lập tức như bùng nổ, tiếng kèn bầu hoan hỷ, tiếng mấy đệ tử trẻ vui vẻ hò hét chạy theo sau kiệu hoa.

Linh Lung được nâng lên ngồi vào kiệu hoa, đoàn đón dâu lại kèn sáo tưng bừng, không khí càng thêm náo nhiệt.

Trên chính sảnh cũng không hề kém cạnh, đệ tử Điểm Tình cốc, Phù Ngọc đảo, ngay cả mấy giáo phái tu tiên có chút giao hảo cũng đều tới chúc mừng, xếp đến hơn ba mươi mâm cỗ. Rượu qua mấy tuần, mặt Chử Lỗi cũng đã đỏ lên, cùng chúng khách hàn huyên, Hòa Dương và mấy vị trưởng lão khác cũng không rảnh rỗi, chạy ngược chạy xuôi tiếp đãi khách nhân. Chung Mẫn Ngôn đeo một bông hoa lớn trước ngực, cười ngu ngơ như một đứa ngốc — đứng chờ kiệu hoa tới, mặc dù chỉ mất ít thời gian nhưng cũng khiến hắn nóng lòng đến mức đứng ngồi không yên.
Khi kiệu hoa tới, Sở Ảnh Hồng đem dải lụa đỏ đặt vào tay hắn, lúc này hắn không phải như ngốc nữa mà thành là ngốc thật luôn. Đang định kéo Linh Lung xinh đẹp như hoa nhà mình vào đại sảnh thực hiện nghi thức thành hôn thì thấy gió cuộn lên từng cơn trên không trung, Hà Đan Bình hô lên một tiếng, mọi người đều bất ngờ vô cùng, cho là có người đến phá rối, đi ra tập trung nhìn kỹ. Lại thấy Hà Đan Bình ôm chầm lấy một nữ tử trẻ tuổi, phía sau còn có một thiếu niên, hai người này không ai khác chính là Vũ Ti Phượng và Toàn Cơ

Hai người sợ Liễu Ý Hoan xảy ra chuyện gì nên ở lại Khánh Dương thêm một ngày, cũng vì vậy mà đi Thiếu Dương cực kì gấp gáp, cả đêm qua phải ngự kiếm không ngủ mới tới kịp. Toàn Cơ ôm mẹ nói mấy lời an ủi, lại cười vui vẻ nói lớn: "Linh lung! Lục sư huynh! Chúng ta tới rồi đây!"
Linh Lùng kích động, bỏ khăn voan trên đầu xuống, như một đám mây đỏ nhào tới, ôm chặt lấy Toàn Cơ, nước mắt lưng tròng: "Nha đầu chết tiệt, muội cuối cùng cũng về rồi! Ta còn sợ muội nhẫn tâm đến độ đại hôn của ta cũng không về !" Toàn Cơ dùng tay áo lau đi mấy giọt lệ tràn xuống trên mặt Linh Lung, cười cười: "Tân nương tử không thể khóc, nhìn xem, trang điểm bị trôi đi rồi kìa."

Chung Mẫn Ngôn cũng kích động vô cùng, đi qua chỗ Vũ Tư Phượng, dùng lực đập tay, thấp giọng nói: "Ngươi rốt cục cũng tới rồi! Tư Phượng."

Vũ Tư Phượng cười nói: "Tới vội vàng, không kịp chuẩn bị quà mừng, thật sự xin lỗi. Chỉ có thể chúc các ngươi vĩnh kết đồng tâm, sớm sinh quý tử."

Chung Mẫn Ngôn cười ha hả, hai tay vẫn không quên ra sức vỗ vai Vũ Tư Phượng, lông mày hơi nhíu: "Huynh đệ, ngươi cũng vậy! Thêm chút sức(?)."
Linh Lung kích động bỏ khăn voan xuống chính là không tuân thủ lễ nghi, nhưng ở đây toàn là kẻ tu tiên, không quá câu nệ lễ tiết bởi vậy mà mọi người đều cười xòa cho qua, đó là còn không nhắc đến mấy tên coi đây là chuyện thú vị mang ra trêu chọc. Chủ Lỗi thấy Toàn Cơ trở về cũng xúc động không thôi, những nghi lễ thành hôn bây giờ lại càng quan trọng hơn nên chỉ có thể gật đầu một cái với Toàn Cơ, ra hiệu cho nàng nói chuyện sau.

Toàn Cơ và Tư Phượng tay trong tay, lẫn vào đám đông, nghe hỷ nương một tiếng nói lớn: Nhất bái thiên địa ——

Tân lang tân nương cùng quỳ xuống bái, kết quả viên mãn cho một giai thoại tình yêu đẹp như cổ tích. Vũ Tư Phượng thấy Toàn Cơ vừa hâm mộ lại vừa tán thưởng liền ôn nhu thì thầm vào tai nàng: "Sau này chúng ta cũng sẽ như vậy." Toàn Cơ nghe vậy mặt ngay lập tức đỏ ửng, trong lòng không hiểu vì sao nảy sinh một tia sợ hãi, nắm chặt bàn tay đang bao lấy bàn tay nhỏ của mình, thấp giọng hỏi: "Thực sao?" Vũ Tư Phượng lại ghé vào tai nàng: "Nhất định rồi. Không cần quan tâm cầu xin bao nhiêu lần, ta nhất định sẽ khiến cha mẹ nàng đồng ý gả nàng cho ta."
Toàn Cơ hít sâu một hơi, thấy Chung Mẫn Ngôn và Linh Lung hạnh phúc bên nhau như thế, đột nhiên lại cảm thấy vừa chua xót vừa ủy khuất.

"Tư Phượng, " thanh âm nàng run nhè nhẹ, "Chàng đừng nói tới chuyện thành thân nữa được không, chúng ta như vậy... Chẳng phải rất tốt sao? Chúng ta cũng không cần lo nghi thức rắc rối gì cả, chỉ cần ở bên nhau như vậy là được. Đừng nói nữa, ta thấy sợ lắm..."

Vũ Tư Phượng thầm thở dài trong lòng, nâng ngón tay ngọc ngà của nàng lên, ôn nhu nói: "Dù thế nào, chúng ta tuyệt đối không bao giờ tách ra nữa."

Toàn Cơ khẽ gật đầu, đúng vậy, phụ thân không đồng ý thì cũng có sao, dù sao thì nàng và Tư Phượng đã ước hẹn trọn kiếp bên nhau, không được các trưởng bối trúc phúc như Linh Lung cũng chẳng sao cả, nàng vẫn nguyện ý bên hắn cả đời.
Kỳ thật, từ khi bước vào đây, có một số người luôn làm như không thấy Vũ Tư Phượng, thậm chí có người còn tỏ ý bài xích nàng, dù không ai nói ra cả nhưng nàng cảm nhận được. Dù cảm giác khá mờ nhạt nhưng cũng khiến lòng nàng không thể yên ổn. Hai người dường như trở thành kẻ ngoại tộc trong mắt họ.

Sau khi bái thiên địa, Linh Lung được đưa vào tân phòng, lúc đi qua còn không quên vẫy tay với nàng. Toàn Cơ hiểu, Linh Lung muốn nàng theo vào, chắc là có chuyện muốn nói. Nàng nhìn Vũ Tư Phượng, hắn cười nói: "Cứ đi đi. Không cần lo lắng cho ta. Ta còn phải say vài chén với Mẫn Ngôn."

Toàn Cơ lúc này mới yên lòng theo đoàn nữ gia quyến vào tân phòng. Đi được hai bước thì thấy có người nào đó ở đằng sau kéo tay mình, quay đầu lại, là khuôn mặt dịu dàng của Hà Đan Bình. Nàng kêu lên một tiếng: "Nương." Rồi dừng lại bên cạnh mẹ mình.
Hà Đan Bình kéo nàng đi, một đường hỏi thăm cuộc sống hai năm qua của nàng thế nào, có gặp gì bất trắc không, ăn uống nghỉ ngơi có đầy đủ không, có mệt mỏi quá hay không... Đi đến trước cửa tân phòng mới đột nhiên hỏi thêm: "Con và Tư Phượng... Hai con đã tự ước định chung thân rồi sao?" Toàn Cơ không do dự gật đầu, nàng biết sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này.

Hà Đan Bình thần sắc ảm đạm, thấp giọng nói: "Cha mẹ đều biết con thích nó, nhưng nó là yêu, chuyện hôm đó rất nhiều người chứng kiến, con là con gái của chưởng môn Thiếu Dương phái, nếu kết duyên với yêu chẳng phải sẽ khiến người trong thiên hạ chê cười con, chế nhạo Thiếu Dương chúng ta hay sao?"

Toàn Cơ hít một hơi thật sâu, một lúc sau mới trầm giọng nói: "Nương, chẳng lẽ người cho rằng bọn họ không coi con là quái nhân hay sao?"
Hà Đan Bình nghe nàng đáp lại lập tức đờ đẫn không biết nói sao, ấp úng mãi không thốt ra lời. Toàn Cơ đẩy cửa phòng, chỉ nghe tiếng nàng vọng lại nhỏ nhẹ: "Cho dù chàng là người hay là yêu, chàng vẫn mãi mãi là Vũ Tư Phượng mà con biết, Vũ Tư Phượng mà con yêu thương. Con sẽ không vì chàng không phải người mà rời xa chàng, vậy chẳng khác nào cười nhạo quá khứ của chính mình hay sao?"

Cửa nhẹ nhàng khép lại, Hà Đan Bình ngây ra một lúc lâu mới chậm rãi lắc đầu, thở dài quay đi.

Toàn Cơ bước vào phòng, khuôn mặt ngay lập tức tràn đầy vui vẻ. Các nữ quyến hộ tống Linh Lung vừa rồi đã sớm rời đi, chỉ để lại tân nương tử thư thái ngồi phát ngốc trên giường, khăn voan sớm tháo xuống bị nắm trong lòng bán tay, trên khóe mi còn vương chút lệ.

Toàn Cơ kinh hãi, vội vàng chạy tới nắm lấy tay Linh Lung, ôn nhu nói: "Sao lại khóc chứ? Ai khi dễ tỷ?"
Linh Lung lắc đầu, bàn tay nắm chặt lấy tay muội muội mình, run run giọng: "Toàn cơ, ta... ta có rất nhiều chuyện muốn nói với muội, hai năm không gặp... Rất nhiều lời ta không thể giãi bày cùng ai khác ngoài muội... Nhưng bây giờ nhìn thấy muội, ta lại không biết phải nói thế nào..."

Toàn Cơ giật mình chăm chú nhìn Linh Lung, nước mắt Linh Lung vẫn không ngừng rơi xuống: "Ta... Ta hai năm qua, mỗi ngày đều mơ thấy... Ô Đồng kia... Rất đáng sợ, ta quả thực không biết làm thế nào mới tốt. Trong mộng mị, ta cảm thấy hắn rất đáng thương, trong lòng ta hối hận vô cùng, nhưng sau khi tỉnh, lại cảm thấy vô cùng đáng sợ... rất đáng sợ..."

"Tỷ... Trong mơ thấy gì?" Toàn cơ nhẹ giọng hỏi.

Linh Lung nói nhỏ: "Mỗi lần đều là cùng một giấc mơ, bao nhiêu giấc mộng cũng đều là cảnh tượng ấy, ta đang ở bên hồ rửa tay, hắn đột nhiên xuất hiện, sống chết muốn lôi ta xuống nước... Dù ta dãy dụa thế nào cũng không thể thoát được khỏi tay hắn. Muội nói xem... có phải hắn trở thành âm hồn bất tán quấn lấy ta hay không?"
Toàn Cơ vỗ vai Linh Lung an ủi: "Yên tâm, không phải vậy đâu. Lần trước ta đi Âm phủ đã tận mắt chứng kiến hắn bị phán quan kéo đi chịu đọa hình rồi. Tỷ là do lo lắng quá độ mới nghĩ mấy chuyện đó thôi. Qua một thời gian nữa, ổn định lại sẽ không mơ thấy hắn nữa. Ngoan, đừng khóc, tân nương tử mà khóc thì thật là xấu."

Nàng lau đi những giọt nước mắt của Linh Lung, lại nghe Linh Lung nói: "Hắn quấn lấy ta cũng chẳng sao, dù sao cũng đều tại ta có lỗi với hắn, đều là một đoạn nghiệt duyên... Ta không nên... Nếu lúc đó ta sớm tự sát, bây giờ cũng sẽ không nhiều phiền não như vậy."

Toàn Cơ không đáp lại, thật lâu sao lại nghe Linh Lung lên tiếng: "Ban ngày trong đầu ta chỉ có Tiểu lục tử, buổi tối nằm mơ lại thấy Ô Đồng, ta thực là người xấu xa."

"Đừng nói như vậy ..." Toàn Cơ đang định khuyên nhủ, chợt nghe ồn ào náo động bên ngoài, chắc là tân lang đã trở lại, tất nhiên không thể thiếu người náo động phòng được. Nàng nhéo tay Linh Lung, thấp giọng nói: "Ta nhất định sẽ làm rõ chuyện này, nếu là Ô Đồng ám tỷ, ta sẽ thay tỷ giải quyết! Ngoan ngoãn làm tân nương tử hạnh phúc nhé, đừng suy nghĩ nhiều nữa!"
Linh Lung khẽ gật đầu rồi phủ khăn voan lên, Toàn Cơ vội vàng đẩy cửa đi ra, nhưng vẫn chậm một bước. Chung Mẫn Ngôn đã ở ngay trước mặt, y phục đỏ thắm, toàn thân tỏa ra hơi rượu rất nồng . Nàng suýt chút nữa là ngã sấp xuống hôn đất nhưng may được Chung Mẫn Ngôn kéo kịp, hắn cười cười hỏi nàng: "Tâm sự xong rồi sao? Ta vào được rồi chứ?"

Toàn Cơ gật đầu, lại thấy Chung mẫn Ngôn khẽ vỗ vai nàng, lại cười: "Lúc nào mới có thể uống rượu mừng của ngươi với Tư Phượng đây? Nhanh lên chút!" Nói xong liền cười dài bước vào phòng, lúc này tân khách cũng không ngại ngùng xông tới, náo tân phòng, gia tăng không khí.

Toàn Cơ thấy Tư Phượng đứng ở ngoài phòng, đang nhìn mình, liền mỉm cười hỏi: "Tư Phượng, chàng nói phải đi Âm phủ chuyến nữa đúng không? Lần này ta đi cùng chàng nhé!"
Vũ Tư Phượng cũng không thắc mắc, trực tiếp gật đầu.

Nàng phải điểu tra rõ chuyện của Ô Đồng lần này

Bình Luận (0)
Comment