(Quyển 5) Lưu Ly Mỹ Nhân Sát

Chương 9

Toàn Cơ quay mặt đi tránh ánh mắt Tử Hồ, nửa buổi, nàng mới nói: "Kỳ thực, có rất nhiều chuyện ta không thể nhớ được. Cho nên cái gì ân oán vướng mắc ta cũng không quá rõ ràng. Chỉ là. . . nếu như không gϊếŧ hắn, ta liền không thể quay về. Lại nói Vô Chi Kỳ ngươi, ngươi trước kia bị coi là đại yêu ma nhất định đã làm rất nhiều chuyện xấu phải không? Khi làm chuyện xấu, chẳng lẽ ngươi không bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày chính mình phải trả giá sao?"

Tử Hồ vội la lên: "Hắn không làm chuyện gì sai cả! Ngươi cái gì cũng không biết!"

Toàn Cơ giọng lạnh nhạt: "Ngươi làm chuyện xấu xa đều có rất nhiều lời ngụy biện cho hành vi sai trái của bản thân, nhưng vô luận là biện giải thế nào sự thật vẫn chỉ có một. Nếu hắn không làm chuyện gì tổn hại đến người khác thì vì cớ gì lại bị giam cầm ở đây?"


Tử Hồ sắc mặt tái nhợt, ngơ ngẩn nói: "Không sai, sự thật vẫn luôn chỉ có một nhưng đúng sai thì không có tuyệt đối. Ngươi không thể chỉ tin lời của của mấy vị trên Thiên Giới kia rồi xuống đây bày ra bộ dạng bênh vực kẻ yếu."

Lời này tựa hồ có chút quen tai, dường như đã từng có người nói với nàng như vậy, trên đời này không có gì trắng thuần khiết không chút tì vết cũng không có cái gì đen tối dơ bẩn đến tột cùng.

Mỗi con người đều có hai mặt trắng đen trong tâm hồn cho nên các sự việc trong mắt mỗi người lại được lí giải khác nhau.

Toàn Cơ vẫn chỉ luôn kiên trì với quan điểm của chính mình, trước nay chưa từng chịu nghe người khác phân tích đúng sai, đại sư huynh đã từng nhẹ giọng khuyên nhủ nàng, nói nàng như vậy là không được, đó là một tính xấu, dễ dàng khiến người ta bế tắc, chui vào ngõ cụt.


Nàng lại vô tâm mà đáp lại: "Đừng mang suy nghĩ của mình áp đặt lên đầu muội."

Nhưng, thời gian dần qua đi, lớn hơn một chút, gặp càng nhiều người, cũng xảy ra rất nhiều chuyện nàng mới dần hiểu ra, cứ tâm tâm niệm niệm làm theo ý của riêng mình, không quan tâm đến cảm nhận của người khác có bao nhiêu nguy hiểm, có bao nhiêu đáng sợ.

Một người tồn tại giữa dòng nhân sinh này không thể chỉ thu hẹp trong thế giới của riêng mình, giống như nàng vậy, để bây giờ phải chịu một cái giá quá đắt, nàng khiến Tư Phượng mang theo trái tim đau đớn mà ly khai, lúc này nghĩ lại muốn vãn hồi đã không thể được, hắn đã sớm đi xa, đi xa rồi, chẳng còn hắn ở bên cạnh nàng nữa.

Toàn Cơ hít một hơi, gục đầu xuống nói nhỏ: "Ta cái gì cũng không nhớ được. . ."

Lời còn chưa dứt, Vô Chi Kỳ đã đột nhiên nói chen vào: "Cái gì cũng không nhớ được, vậy lời nói vừa rồi của ngươi là lừa ta?"


Toàn Cơ sửng sốt, nhất thời minh bạch hắn đang nói đến chuyện hai người là bằng hữu kia, liền đáp lại : "Ta không lừa. . . Người như ngươi, ai lại không nguyện ý làm bằng hữu chứ ?

Vô Chi Kỳ cười hắc hắc, từ trên giường nhảy dựng lên, đi về phía Toàn Cơ.

Tử Hồ vội kéo lấy y phục của hắn, kêu nhỏ: "Vô Chi Kỳ, ngươi đừng. . ."

Hắn dịu dàng vỗ vỗ đầu nàng, thanh âm lại trở nên thập phần ôn nhu hòa ái: "Không sao đâu, tiểu hồ ly. Ngoan ngoãn ngồi xuống, đợi ta quay lại sẽ tìm hồ đào ngon hảo hạng cho ngươi."

Mắt Tử Hồ có điểm đỏ lên, hắn còn nhớ. . . hắn còn nhớ rõ nàng thích ăn hồ đào.

Thời điểm mà bọn họ quen biết cũng chính là bởi vì nàng đang thèm ăn hồ đào.

Nàng leo lên giá treo nhà hắn trộm vài quả, không ngờ rằng mấy quả hồ đào đó là hắn dùng để gieo trồng.
Nàng tâm không cam, tình không nguyện bị hắn bắt giữ, nghĩ trăm phương nghìn kế muốn chạy trốn nhưng thế nào cũng không thoát khỏi được lòng bàn tay của hắn.

Sau đó, hắn rốt cuộc cũng muốn thả nàng đi nàng lại mặt dày không muốn rời xa hắn.

Cho tới nay, đều là hắn bước đi xa xa phía trước, ngẫu nhiên quay đầu lại nhìn nàng một cái, phong thái rạng ngời tỏa sáng như vầng thái dương.

Hắn cũng chẳng đặt nàng trong lòng, là nàng tự muốn ở lại, nàng chẳng có quyền gì mà trách hắn.

Không sai, bao nhiêu năm qua, nàng chưa bao giờ oán trách hắn, chỉ cần hắn còn sống, ngày ngày có thể nhìn thấy hắn phong lưu khoái lạc, đó là chuyện hạnh phúc nhất cuộc đời nàng.

Vô Chi Kỳ đi đến trước mặt Toàn Cơ, sờ sờ bím tóc hồ loạn trên đầu nàng, cười nói: "Được được, ta tin ngươi. Đã là bằng hữu, ta cũng không thể khiến ngươi khó xử. Không gϊếŧ được ta liền không thể trở về đúng không? Chi bằng chúng ta ở đây động thủ, đánh một trận thống khoái, sống hay chết, liền phó mặc cho ông trời đi!"
Hắn tiêu sái như vậy, lần nàng đến lượt đờ đẫn, nửa ngày nàng mới lẩm bẩm: "Ta cũng có một chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi nhất định phải trả lời."

"Hảo. Ngươi hỏi." Vô Chi Kỳ nhún nhún vai, bộ dạng thư thái.

Toàn Cơ ngưng thần nói: "Vì sao ngươi lại muốn tạo phản?"

Vô Chi Kỳ sờ sờ cằm, nghĩ một lát, cười nói: "Tạo phản thôi mà. . . Đó là còn chưa nói đến, bọn họ quả thật khinh người quá đáng, biết không chế trụ được toàn bộ yêu ma liền muốn loại bỏ tất cả. Lại nói. . ."

Hai mắt hắn sáng long lanh nhìn chằm chằm Toàn Cơ, mang theo chút tinh nghịch bướng bỉnh của trẻ con : "Ngươi không cảm thấy cái bộ dạng đeo mặt nạ nhân đức của mấy vị xưng là Thần tiên trên Thiên Giới kia rất ngứa mắt sao? Giống như muốn gào thét rằng: 'mau tới đánh rụng mặt nạ của ta đi vậy! "
Đáp án này. . . quả thật chỉ Vô Chi Kỳ mới nói ra được.

Toàn Cơ ngây người nửa ngày đột nhiên khanh khách cười to, Vô Chi Kỳ cũng ha ha cười theo.

Hai người nhìn nhau cười sảng khoái thật lâu, khiến cho Tử Hồ cùng Đằng Xà cũng chỉ biết đứng ngốc không hiểu gì.

Cuối cùng Toàn Cơ khẽ gật đầu, nói: "Không sai, có lúc. . . thật khiến người ta phát ghét."

Vô Chi Kỳ lúc này mới uể oải xoa nắn cánh tay nói: "Khúc mắc cũng đã giải quyết xong... bắt đầu thôi."

Toàn Cơ đột nhiên lắc đầu: "Không đánh nữa, ta không muốn gϊếŧ ngươi. Ta sẽ không gϊếŧ bằng hữu của mình."

Vô Chi Kỳ đối với đáp án này của nàng cũng không có mấy phần kinh ngạc, chỉ đưa mắt nhìn nàng nói: "Không gϊếŧ ta ngươi sẽ không được quay về nhà ? Chỉ có thể giống ta bị nhốt tại nơi này."

"Không thể quay về ta cũng sẽ không gϊếŧ ngươi, hơn nữa bọn họ cũng có vẻ không muốn ta quay về. Lại nói ta cũng có thể tự mình có biện pháp để ra khỏi đây."
Vô Chi Kỳ xoa xoa da mặt, vươn tấm lưng to lớn mạnh mẽ đã mỏi nhừ, cười nói: "Hảo! Đáng tiếc ta lại không có biện pháp giúp ngươi."

Toàn Cơ lại hỏi: "Cái xích sắt quấn tám vòng trên người ngươi chính là xích Định Hải sao?"

"Ngươi cũng biết ? Lại nói, ta còn chưa hỏi ngươi, ngươi thế nào lại phải đi chuyển thế lịch kiếp ? Chiến thần đại nhân – thanh thế rất lớn nha, lập vô số công lao nha! Chẳng lẽ Thiên Đế lão nhân gia hắn nhìn ngươi không thuận mắt? "

Toàn Cơ thành thành thật thật lắc đầu: "Ta cũng không rõ. Sự việc kiếp trước lúc nhớ lúc quên, cũng không rõ ràng lắm."

"Chuyện ngươi không biết thực ra rất nhiều. . ." Vô Chi Kỳ thì thào, nghĩ một lúc lại nói: "Đại khái là trí nhớ bị phong ấn lại đi ! Ngươi thử hỏi vài vị tiên hữu cùng thời chẳng phải rõ sao ? A, vị này, cái vị kêu cái gì Xà này này, sao ngươi không hỏi hắn ?"
Vô Chi Kỳ chỉ vào Đằng Xà, từ khi Đằng Xà bước vào, đây mới là lần đầu tiên hắn để ý đến vị thượng thần này nhưng cư nhiên một câu cũng không chịu nói với đối phương.

Đằng Xà tức giận đến mặt mũi xanh mét tuy vậy vẫn trầm giọng trả lời : "Chuyện ta biết cũng không nhiều. Chỉ biết là hình như nàng phạm phải tội gì đó nhưng cụ thể là tội danh gì thì chỉ mấy lão gia tử tai to mặt lớn mới rõ"

Mắt Vô Chi Kỳ sáng lên: "Nga nga! Ngươi gọi mấy lão già đó là cái gì? 'Lão gia tử'? Người này cũng thật thú vị nha!"

Đằng Xà lạnh lẽo liếc nhìn hắn một cái, lãnh đạm nói: "Ta ngược lại thấy Vô Chi Kỳ được thiên hạ đồn thổi ngươi quả thật thập phần không thú vị."

Vô Chi Kỳ đối với lời này cũng không nổi cáu chỉ ha ha cười nói: "Không đánh thì thôi! Ngươi oán hận cái gì chứ! Đằng Xà đúng không? Ta nhớ được ngươi rồi. Khi nào có dịp sẽ đến tìm ngươi đại chiến mười ngày mười đêm, đến lúc đó đừng kêu khổ là được!"
Đằng Xà cũng chẳng phải dạng đơn thuần gì, ngay lập tức trợn mắt la lên: "Bây giờ liền đánh đi !"

Vô Chi Kỳ cùng thân người đang bị xích quấn chặt, tựa tiếu phi tiếu: "Ngươi cũng thật không biết xấu hổ nhá , cùng người bị trói chặt như ta giao đấu."

Đằng Xà không chút để ý, ngồi xuống bên cạnh hắn, cầm một đoạn xích sắt lên nói: "Khách khí gì chứ, ta giúp ngươi thiêu sạch cái xích chết bầm này."

Nói xong liền lập tức muốn phóng hỏa, Toàn Cơ vội vàng ngăn hắn lại lắc đầu nói : "Không thể! Ngươi đốt nó, chúng ta làm sao mà ăn nói với Phán quan sư phụ?"

"Ăn nói cái rắm!" Đằng Xà chẳng thèm quản ba (nhân) bảy có bằng hai mốt hay không, chỉ chăm chăm nghĩ đến xích Định Hải vang danh thiên hạ sẽ ngay lập tức bị hắn thiêu hủy.

Vô Chi Kỳ phất tay ngăn động tác của hắn lại cười nói: "Không cần không cần, ta còn phải chờ một người, trước mắt chưa thể ra ngoài được. Chuyện giao đấu này ta sẽ nhớ kỹ, tuyệt không nuốt lời. Chờ ta ra ngoài, nhất định sẽ đến tìm ngươi, Đằng Xà."
Đằng Xà lúc này mới gật đầu : Được, quân tử nhất ngôn. . ."

"Khoái mã nhất tiên ! "

(cái này ta cũng không biết nhưng chắc ý của nó vẫn là giữ lời thôi. Ai hiểu 'Khoái mã nhất tiên' là gì giúp ta với nhé)

Hai ngươi vỗ tay lập lời hứa, giống như hảo hữu, nhìn nhau cười khẽ.

Xem ra, bất kể là tiểu khỉ hay thần thú, chỉ cần là giống đực, tình bạn đều có thể rất nhanh mà tới.

Toàn Cơ nói : "Ngươi đang chờ người của Ly Trạch Cung sao ? Ngươi cũng biết, Định Hải cái đã bị bọn họ phá hủy mấy phần, chìa khóa cũng đã tìm ra, ta nghĩ bọn họ rất nhanh sẽ tới cứu ngươi đi. Ngươi..."

Nàng muốn nói gì đó lại thôi, Vô Chi Kỳ cũng hiểu được ý của nàng, xoa nhẹ ngón tay: "Ta hiểu ý ngươi rồi. Địa phủ này cũng chẳng phải nơi tốt đẹp gì, ta cũng không tính gây họa ở đây!"
Toàn Cơ cười cười: "Vậy khi chúng ta đi rồi, ngươi nhớ bảo trọng. Ta ở trên kia chờ cùng ngươi tương phùng. Lúc đó nhất định mời người uống rượu."

Vô Chi Kỳ lại cười lớn: "Tiểu nữ oa ngươi có thể có rượu ngon gì. . . Được được, đa tạ thịnh tình! Nhất định nhất định."

Nói xong lại đột nhiên nhíu mày: "Bất quá phải chờ ta tìm cái bang yêu quái cùng cung gì đó tính hết nợ nần đã!"

Toàn Cơ vốn muốn hỏi hắn có ân oán gì với Ly Trạch Cung, nhưng xem bộ dạng của hắn liền hiểu được hắn không muốn nói đành khẽ gật đầu xoay người đi.

Đi đến cửa mới đột nhiên phát hiện ra Tử Hồ không theo, nàng thấp giọng nói: "Tử Hồ. . . ngươi muốn lưu lại sao?"

Tử Hồ ôn nhu nói: "Ân, Toàn Cơ, Đằng Xà đại nhân, cảm ơn hai người. Ta. . ."

"Tiểu hồ ly này ở lại đây cũng tốt, ta cô đơn trơ trọi bị nhốt ở đây một ngàn năm, ngươi lâu như vậy mới tìm được ta, nói muốn đi liền đi dễ dàng vậy sao?"
Vô Chi Kỳ cười hì hì, chế trụ bờ vai nàng, ra sức lay lay lại giống như đang làm nũng "Mau nói ngươi không muốn đi đi! Mau hứa đi! Ngươi nhất định phải ở lại bồi ta!"

Tử Hồ cười cười, chậm rãi gật đầu, ngọt ngào nói: "Đúng vậy, ta muốn ở lại đây cùng Vô Chi Kỳ. Toàn Cơ, Đằng Xà đại nhân, về sau chúng ta nhất định còn gặp lại."

Nhìn biểu tình nàng nghiên túc như vậy, rõ ràng là đã quyết định, trong lòng có lẽ cũng đang thập phần vui vẻ.

Là do nơi này có Vô Chi Kỳ sao?

Bởi vì có thể cùng hắn ở cùng một chỗ, dù là ngủ trên giường trải rơm tồi tàn, ăn uống thất thường, dù chỉ có thể uống sương sớm qua ngày, nàng ấy lại có thể hạnh phúc đến thế sao?

Toàn Cơ lại lâm vào trầm tư, suy nghĩ trong đầu vẫn quẩn quanh vấn đề này.

Nếu là Vũ Tư Phượng, nàng có phải hay không cũng giống như Tử Hồ, chấp nhận bỏ qua tất thảy, chỉ cần được sớm chiều bên hắn sống những ngày bình dị cũng cảm thấy thỏa mãn?
Nàng không thể tưởng tượng nổi, nếu thật sự có ngày phải rời xa chàng thiếu niên ấy, rời xa Tư Phượng.

Kỳ thật, hắn mới chỉ ly khai nàng hai ngày thôi, vì cái gì nàng lại cảm thấy hai người đã cách biệt cả một cuộc đời?

Hai ngày dài đằng đẵng, hai ngày trống trải tiêu điều, hai ngày thiếu đi cảm giác an tâm cùng ấm áp chàng thiếu niên anh tuấn ấy mang lại... hai ngày dường như là hai ngày dài nhất cuộc đời nàng. . .

Thời điểm nhìn thấy Phán quan, thần tình trên khuôn mặt hắn cho Toàn Cơ hiểu được, y biết tất cả, y biết nàng không gϊếŧ Vô Chi Kỳ, thậm chí còn dung túng cho Đằng Xà làm hỏng xích Định Hải.

Toàn Cơ một chữ cũng không nói, nàng cũng chẳng biết nên nói cái gì cho phải.

Thật lâu sau, phán quan mới thở dài một tiếng, thấp giọng nói: "Toàn Cơ... có một số chuyện, đi sai một bước. . . liền không có cách nào vãn hồi."
"Con không sai." Nàng cũng thấp giọng đáp lại

"Có thể con cũng sẽ không bao giờ trở về Thiên Đình được nữa, thậm chí không ngừng luân hồi chuyển kiếp. Thực sự trở thành tội nhân của Thiên giới. Con vẫn không hối hận sao? Con vẫn cho rằng mình không sai sao?

Toàn Cơ lắc đầu nói: "Phán quan sư phụ, chuyện của con, hãy để tự con quyết định! Một khi đã quyết định thì tuyệt không hối hận!"

Phán quân chăm chú nhìn nàng thật lâu, cuối cùng than nhẹ một tiếng, nói: "Thôi được rồi, để ta tiễn con trở về."

Bình Luận (0)
Comment