(Quyển 6) Lưu Ly Mỹ Nhân Sát

Chương 19

"Phí lời cái gì. Lên đi". Đằng Xà cho dù bị thiêu chết, hay bị Thiên Đế lão gia tử bắt đến loạn đao chém chết, cũng còn tốt hơn bị huyết vụ kia ăn mòn đến chết. Cách thức hóa thành vũng máu chết, hắn không thích chút nào.

Toàn Cơ gắt gao nắm lấy hắn, thấp giọng nói: "Để ta thử lại".

Nàng không muốn bỏ cuộc như vậy. Gϊếŧ người là chuyện dễ dàng thế nào, một kiếm đi xuống, máu huyết tung tóe, mọi chuyện liền xong. Nhưng trên đường đến, Tử Hồ đã chết, Tư Phương mất tích, Liễu Ý Hoan cũng rời khỏi, người của Thiếu Dương Phái vẫn còn khoái khoái lạc lạc - đều là bằng hữu, nàng không thể vì xúc động của bản thân liền đem tất cả những người chí thân đẩy vào chỗ chết, liên lụy một Đình Nô là đủ rồi.

Gϊếŧ người rất đơn giản, nàng cũng từng làm qua, hôm nay nàng phải dẹp bỏ hết thảy quá khứ.


Ông trời sẽ cho nàng một cơ hội chứ?

Nàng khụy gối quỳ xuống, âm thanh trong trẻo nói: "Chử Toàn Cơ cầu kiến Thiên Đế".

Không có ai đáp lời nàng, huyết vụ vẫn thong thả tiến về phía họ, mắt thấy chúng sắp chạm đến chóp mũi của nàng. Ba người trên mặt toàn là mồ hôi, gần như hít thở không thông nhưng vẫn nghe được tiên nhạc xa xa.

Âm thanh biến đổi, tiếng đàn tỳ bà giống như ngọc châu rơi xuống, leng keng thùng thùng một đường kéo lên, tựa như có khói mỏng xoáy xoáy bay lên. Vô Chi Kỳ ngưng thần lắng nghe, chỉ cảm thấy âm thanh bi thảm đó kẹp trong não mình giống như một cây kim thép, muốn động cũng không động được.

Trong nháy mắt, tiếng chuông, sáo trúc, đàn cổ,... cùng nhau tấu hưởng, như thể những con sóng đến tận cùng bầu trời rồi hạ xuống, âm thanh biến đổi rồi đột ngột vỡ ra trở lại giai điệu ban đầu. Vô Chi Kỳ kêu to một tiếng, cây kim thép trong não giống như cũng bị người nhổ ra, cảm giác thống khoái không thể nào nói rõ.


Huyết vụ trước mặt Toàn Cơ tách ra, nứt ra một đường lớn, bên trong có một người ôn tồn nói: "Ba vị, mời vào. Thiên Đế chờ đã lâu".

Ba người trong lòng mừng như điên, não bộ của họ hoàn toàn tê liệt, sờ sờ sau lưng, mồ hôi đã thấm ướt y phục. Nhìn nhau một cái chỉ cảm thấy trên mặt mỗi người đều trắng bệch, nhưng lại kinh hỉ thoát kiếp nạn. Đằng Xà thanh âm có phần run rẩy: "Đi... đi, vào đi chứ".

Toàn Cơ gật đầu đỡ Vô Chi Kỳ, ba người sóng vai chậm rãi đi vào Khai Minh Môn, chỉ thấy chư thần trật tự phân chia ở hai bên, chính diện là một bạch y thiếu niên đang đứng, phong trần tuấn lãng, giữa hai hàng lông mày còn điểm trứ kim ấn. Nhìn qua không quá 13, 14 tuổi, song ánh mắt sáng quắc có thần, Toàn Cơ lại có chút không dám nhìn thẳng hắn, nhìn thoáng qua liền không tự nhiên mà cuối đầu, mắt quét qua y phục hắn thấy tay áo bên trái của hắn trống trơn, thiếu niên tuấn mỹ như vậy mà lại không có tay trái.


Đằng Xà vừa nhìn đến hắn, sắc mặt liền tái nhợt, sợ run một hồi mới quỳ xuống khấu đầu, thấp giọng nói: "Tham kiến Bạch Đế".

Vô Chi Kỳ ngược lại vẫn tốt, hắn từng gặp Bạch Đế, khi đó đã từng kinh ngạc, thế là hắn chấp tay coi như hành lễ. Toàn Cơ giật mình đến quai hàm cũng muốn rớt xuống, nàng đánh vỡ đầu cũng không ngờ Bạch Đế là một thiếu niên trẻ tuổi, nhìn chằm chằm hắn cũng không biết nên nói cái gì.

Bạch Đế cũng không lưu tâm thái độ của nàng, chỉ mỉm cười giống như gió xuân lướt qua, nói: "Tướng quân vừa trở về, quả nhân thập phần vui mừng".

Đằng Xà nhìn Toàn Cơ phản ứng trở nên ngơ ngác, hổn hển đẩy một cái trên đùi nàng. Toàn Cơ như tỉnh mộng, vội vã gật đầu, nói: "Ngài... Xin chào".

Đây là cái loại hành lễ chó má gì vậy, Đằng Xà buồn bực sắp hộc máu, chỉ sợ Bạch Đế nổi giận đem bọn họ ném ra ngoài.
Bạch Đế lại cũng không để tâm, ôn tồn nói: "Chuyện trước đây, tướng quân không nhớ?".

Hắn nói chuyện gì trước đây? Toàn Cơ mờ mịt gật đầu rồi lại lắc đầu, cuối cùng mới nói: "Có nhớ một chút, một chút... nhớ không rõ".

Bạch Đế hơi gật đầu, lại không hề hỏi, chỉ nhìn Vô Chi Kỳ cười nói: "Ngàn năm không gặp. Vô Chi Kỳ cũng thay đổi không ít, ôn nhu hơn rồi".

Vô Chi Kỳ nghe ngữ điệu ôn nhu liền muốn nổi da gà, tức thì cười khổ: "Bạch Đế tiên sinh, lão già ông muốn cười nhạo ta, hầu tử ta không thông văn nhã, không hiểu thứ văn phong các ngươi nói. Có thể thống khoái bày tỏ, muốn đánh muốn gϊếŧ đều nghe xong đã".

Bạch Đế lại cười nói: "Vẫn đa nghi như vậy, nhưng ngươi bắt đầu nói tốt đi. Mặc cho chúng ta đánh gϊếŧ, thật sự vẫn muốn nói sao?".
Vô Chi Kỳ đưa tay ra nói: "Chậm đã, ta có lời không hay nói trước, bọn ta lần này đến là muốn nói lí lẻ, vốn không muốn đánh nhau. Những thần vu gϊếŧ... hảo bằng hữu của ta, ta đã thay nàng báo thù. Người là do ta gϊếŧ, cùng với tiểu nha đầu và tiểu tử này không liên can. Các ngươi uy phong Thiên Giới phải hiểu rõ, bắt ta là được, đừng đem chồng của tiểu cô nương này bắt đi, đó là biện pháp thấp kém".

Chư vị thần tiên bên cạnh liền ngưng trọng, cảm thấy hắn nhiều năm như vậy thái độ vẫn điên cuồng không giảm, ở trước mặt Bạch Đế còn dám nói xằng nói bậy. Vô Chi Kỳ khinh thường, nói: "Thế nào? Ta nói sai sao?".

Bạch Đế cười nói: "Tất cả sự tình không cần trộn lẫn nói. Ngươi đem nơi ở của thần vu hủy đi, hơn nữa trước đây còn trộm đi thần khí, tự tiện trốn khỏi âm gian, muốn gϊếŧ ngươi cũng rất dễ dàng. Thần vu lỡ tay gϊếŧ hồ yêu đúng là việc khác, nhưng căn bản cũng do các ngươi tự ý xông vào núi Côn Lôn mà ra".
Vô Chi Kỳ trừng mắt, nói: "Thiên Giới uy phong thật lớn. Nói định tội liền định tội, kể cả người nhà cũng không được biện bạch. Lẻ nào đành uổng công để các ngươi bắt đến tra khảo? Đây là đạo lí gì?".

Bạch Đế thật sự bao dung, nửa điểm nổi giận cũng không có, ôn tồn nói nhỏ: "Ngươi nói cũng có đạo lí, nhưng cách biện bạch có rất nhiều, các ngươi hết lần này tới lần khác chọn loại ngu xuẩn kia. Bất quá chuyện đến bây giờ cũng không là gì". Hắn nhìn phía Toàn Cơ, khom người nói: "Thiên Đế chờ trong điện, mời tướng quân theo quả nhân vào trong".

Toàn Cơ "a" một tiếng, bước chân liền theo hắn đi, đột nhiên thấy Đằng Xà và Vô Chi Kỳ ở nguyên chỗ cũ, nàng vội vã dừng lại, nói: "Chờ... chờ một chút, ta muốn cùng bằng hữu cùng đi, không được sao?".

Bạch Đế cũng không quay đầu, đạm nhạt nói: "Thiên Đế chỉ gặp một mình tướng quân, hai người kia đã thành mưu nghịch, lập tức sẽ giam vào thiên lao".
Cái gì? Ba người đều giật nảy người, chư thần ở hai bên nhất tề xông lên, đem hai người vây ở giữa, Đằng Xà kêu lên: "Bạch Đế điện hạ, đây tính là cái gì?". Bạch Đế đạm nhạt nói: "Quả nhân đã cho ngươi cơ hội, không nắm bắt là lỗi của ai?". Đằng Xà á khẩu không nói, tay áo bào của Bạch Đế rung lên: "Bắt".

Oa... a...a. Chư thần liền rút binh khí, nhắm chuẩn hai người ở giữa, chỉ chờ bọn họ có bất kì động tĩnh gì liền loạn đao chém chết tại chỗ. Bởi vì sự tình diễn biến đột ngột, kể cả Vô Chi Kỳ cũng không nghĩ đến sẽ động thủ, thoáng cái đánh mất thế chủ động, cũng đành cứng đờ tại chỗ không cử động. Binh khí nặng nề áp trên người bọn họ, Đằng Xà kiêu hùng, Vô Chi Kỳ dũng mãnh, cũng bị ép đến nửa quỳ trên đất.

Vô Chi Kỳ giữ chặt Sách Hải Câu chống đỡ sức nặng, tránh để bọn chúng đè ép đến quỳ rạp trên đất, lúc này mới bảo không xong. Hắn cười nói: "Mỗi lần đều như vậy. Hai lần rồi, lão tử đều muốn đem thứ này trả lại cho các ngươi, các ngươi đều tiên hạ thủ vi cường. Tốt lắm! Tốt lắm!".
Bạch Hổ dùng Thập Tự Kích, dùng lực tối đa, thoáng cái liền đem Vô Chi Kỳ đánh nằm trên đất, thô bạo đâm thật sâu vào vai hắn, thấp giọng nói: "Gϊếŧ ngươi sẽ lấy lại được".

Toàn Cơ nào có mong đi gặp Thiên Đế nữa, một mặt quay lại, vội la lên: "Đừng động thủ!... Muốn mưu nghịch, mọi người cùng làm. Ta cũng không đi gặp cái gì Thiên Đế nữa". Nàng rút ra Băng Ngọc, tung mình nhảy vào đoàn người bên trong, một kiếm liền đem Thập Tự Kích của Bạch Hổ đánh văng, chỉ nghe "răng rắc" một tiếng, là âm thanh Thập Tự Kích kia bị đánh gãy. Nguyên lai, Băng Ngọc chính là Định Khôn Kiếm, quá sắc bén, một kiếm liền đem Thập Tự Kích chém gãy.

Bạch Hổ không khỏi ngẩn ngơ, cổ lực đạo to lớn trên vai Vô Chi Kỳ được buông lỏng, lập tức phát lực chống đám vũ khí đứng lên. Giác Túc vội gọi: "Đâm hắn, mau đâm hắn". Nói xong liền nắm chắc đao hướng trên người Vô Chi Kỳ chém xuống, chúng thần liền xuất chiêu, nhưng nhiều người vung loạn, ba người Toàn Cơ lại đứng chung một chỗ, tay liền muốn đem cả ba đâm thành tổ ong. Chu Tước kêu lên: "Chờ chút. Dừng tay. Đừng làm bị thương tướng quân".
Thế nhưng đao kiếm vô tình, chẳng lẻ nói dừng liền dừng, hơn nữa nhiều người vừa sợ vừa hận Vô Chi Kỳ như vậy, đối với chiến thần Toàn Cơ cũng không có hảo cảm gì, ai muốn quản nàng sống hay chết, rốt cuộc cũng có vài người dừng tay. Vô Chi Kỳ mắt nhìn đao kiếm đâm đến, cười lạnh một tiếng, Sách Hải Câu dường như cùng hắn tâm tư tương thông lăng không rạch qua một đường, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt ngân quang lóe lên, bên tai truyền đến âm thanh "ca ca", trong tay nhất thời nhẹ hẫng, binh khí đều bị chém gãy.

Vô Chi Kỳ lập tức phi thân lên đem Giác Túc đá đến lảo đảo, hắn che lấy cổ họng quỳ rạp xuống đất, đứng cũng không đứng nổi. Chư thần thấy không áp nổi hắn, hiểu rõ người này nếu phóng xuất sẽ như mãnh hổ lộng hành, thấy ai sẽ cắn người đó, liền rối rít né tránh sợ bị hắn bắt được. Vô Chi Kỳ cầm Sách Hải Câu trên tay đánh tới, thẳng hướng Chu Tước mà đâm, Đằng Xà vội gọi: "Không được".
Chu Tước chỉ cảm thấy một cổ đại phong thổi đến, trái tim nhất thời rơi xuống quá nửa, nào có thể chạy thoát, chỉ nhắm mắt chờ chết. Ai biết Sách Hải Câu cách mũi hắn 3, 4 tấc thì dừng lại, hắn cả kinh nhìn Vô Chi Kỳ, hồ tôn lớn mật bao ngày nhếch mép cười nhẹ: "Hoàn toàn không đủ bản lĩnh, cũng xứng để lão tử ra tay sao?".

Chúng nhân vừa sợ vừa giận, nhưng lại không có cách gì. Vô Chi Kỳ cầm Sách Hải Câu đặt trong tay ngắm nghía, thong thả nói: "Nha đầu, ngươi đi cùng Bạch Đế. Không cần để tâm".

Toàn Cơ có chút khó xử quay đầu nhìn thoáng qua Đằng Xà, hắn cũng gật gật đầu, nói: "Cô đi nhanh đi, phí lời cái gì. Muốn chết cũng không dễ như thế".

Nàng đành phải gật đầu, nói: "Bất luận kết quả cuối cùng như thế nào, mọi người cùng đồng sinh cộng tử". Nói xong quay mặt liền chạy đi, theo Bạch Đế tiến vào thần điện.
Vô Chi Kỳ nhìn nàng chạy đi xa xa, lúc này mới quay lại nhìn sắc mặt khó coi của chư thần, ha ha cười nói: "Thế nào? Muốn cùng bọn tay chơi đùa không?".

Chúng nhân đều kiêng kị Sách Hải Câu trong tay hắn, ai cũng không nói chuyện. Bạch Hổ điềm nhiên nói: "Ngươi bất quá là cầm thần khí lợi hại trong tay. Ta cũng không tin sau khi phóng xuất ra có thể cùng chúng ta đại chiến mười hiệp".

Vô Chi Kỳ cầm Sách Hải Câu chuyển một vòng, cười nói: "Bạch Hổ tỷ tỷ nói lời này cũng có đạo lí, được - ta liền đem móc câu này thu hồi đi". Vừa nói, hắn cư nhiên thật sự làm động tác thu hồi Sách Hải Câu bên sườn, chúng nhân đều mừng rỡ. Mất đi Sách Hải Câu hắn chẳng qua cũng chỉ là yêu ma có chút lợi hại mà thôi, bọn họ chưa hẳn đấu không lại.

Bạch Hổ nhìn thoáng qua Đằng Xà, lạnh nhạt nói: "Ngươi là hạ quyết tâm cùng đồng liêu bọn ta chống đối tới cùng sao?".
Đằng Xà sắc mặt khó coi, sau một hồi mới nói: "Lão tử có hay không đều thành mưu nghịch, món nợ này ta ắt phải đòi lại".

Bạch Hổ gật đầu nói: "Tốt, tốt lắm". Chữ tốt còn chưa nói xong, Thập Tự Kích kia đã đến trước mặt Đằng Xà, hắn hơi cả kinh, cấp bách ngả người ra phía sau, bỗng nghe gió từ phía sau tạt tới, đích thị là búa lớn của Vũ Khúc Tinh Quân bổ đến, cả hai bên cùng tấn công, Đằng Xà thầm kêu một tiếng trốn thoát, tay phải trên mặt đất chống giữ, hung hăng xoay người phi ra ngoài. Ai biết Tỉnh Túc và Đê Túc cũng vây đến, hắn đúng là hảo hán có nhiều tay hơn cũng khó chống đỡ, liều mạng một đường phóng xuất đôi hỏa dực.

Chư thần hiểu rõ lửa của Đằng Xà lợi hại, không dám va chạm, lập tức tản ra, hắn mang hỏa dực quét qua một vòng, mặt đất lập tức cháy đen một mảnh. Tiêm thương của Đê Túc dĩ nhiên còn đâm trên ngực hắn, không kịp tránh liền bị hỏa dực thiêu cháy quá nửa đầu tóc, da mặt cũng bị cháy xém đau đến quan quác kêu loạn.
Nhất thời chúng nhân đối với hỏa dực không có biện pháp, Đằng Xà liền ở đây bá đạo, trừ khi ở đây có ai phóng ra Cửu Thiên Huyền Hỏa, nếu không đều bị hắn thiêu cháy. Giác Túc che cổ họng nằm bò trên đất, đau đến rống to: "Đi gọi Ứng Long tới".

Đằng Xà nghe tên Ứng Long, sắc mặt liền biến, nước có thể khắc chế lửa, hắn phóng ra chân hỏa gặp phải nước cũng sẽ toi. Mắt thấy Tỉnh Túc kêu người đi gọi Ứng Long, hắn vội vã phản kích bắt người nhưng lại bắt vào khoảng không, trước mắt ngân quang chợt lóe, Vô Chi Kỳ không biết từ khi nào đuổi theo, Sách Hải Câu thật sự đem Tỉnh Túc bắt trở về.

Bạch Hổ vội la lên: "Ngươi không phải thu hồi Sách Hải Câu rồi sao? Nói không giữ lời".

Vô Chi Kỳ hì hì cười nắm trứ Sách Hải Câu nhìn nàng vuốt vuốt lỗ mũi, không tao nhã mà nói: "Ta nói ta thu liền thu? Vậy ta nói muốn làm Thiên Đế, ai cho ta làm? Bạch Hổ tỷ tỷ, đối nhân xử thế đừng trung thực như vậy nha. A, đúng... Các ngươi không phải người, đều là thần tiên đắc đạo...".
Bình Luận (0)
Comment