Bạch Đế sắc mặt tái nhợt, cổ họng phá ra âm thanh hừ hừ, lùi lại mấy bước, cuối cùng quỳ gối trên đất, tay phải gắt gao đè vết thương vai trái, máu tươi phun ra như suối theo vạt áo mà chảy xuống.
Chiến thần kinh ngạc nhìn hắn, miệng thở dốc, thần sắc chưa kịp bình tĩnh. Sau một lúc lâu, nàng hơi chuyển động một chút, quay người bước đi, nhặt cánh tay bị chặt đứt của hắn lên, dùng sức đập lên người hắn, thê thanh nói: "Trả lại cho ngươi. Các ngươi đối đãi với ta thế nào, bản thân tự hiểu rõ. Lại xá gì cánh tay đứt này cũng có khả năng làm lại được".
Nàng nói xong, lại nhặt từ dưới đất lên bạch sam lúc nảy hắn khoác lên vai nàng, dừng lại một chút rồi choàng lên người mình, buộc chặt lại nói: "Y phục này, đa tạ ngươi".
Trên trán Bạch Đế toàn là mồ hôi lạnh, trầm mặc thật lâu, đột nhiên run rẩy nói: "Ngươi đi nhanh đi, đừng ở lại Thiên Giới. Hành động lần này là đại nghịch, nếu còn lưu lại chỉ sợ khó tránh tội chết".
Chiến thần khinh miệt cười một tiếng: "Không cần ngươi giả vờ hảo tâm. Các ngươi đối với hành động của ta là nhân nghĩa, nếu ta không thuận theo thì trở thành ngỗ nghịch. Thiên hạ cư nhiên có đạo lí như vậy? Huống hồ ta chạy, các ngươi dám nói sẽ không truy cứu sao? Giả vờ giả vịt thật làm người ta thấy kinh tởm".
Bạch Đế thấp giọng nói: "Quả nhân đảm bảo sẽ không có người nào dám đến trách ngươi, việc này chính là Thiên Giới có lỗi trước, ngươi đi đi, không cần trở về".
Chiến thần lui từng bước một, vẫn cười, lần này lại cười đến phong khinh vân đạm: "Nếu như ta sợ trách phạt, hôm nay sẽ không nháo một tràng. Dù có thiên đại tội, các ngươi cùng nhau tăng thêm trên đầu ta. Ta luôn cô độc, ta há có gì phải sợ".
Nàng xoay người liền đi, đẩy mở cửa sau điện, bên ngoài huyên náo không chịu được, sớm đã có nhiều thần tướng tụ tập muốn sớm mở cửa tầm nã nàng, chỉ là ngại mệnh lệnh của Bạch Đế trước đó, ai cũng không dám tự tiện xông vào. Nàng trên mặt lộ ra thần thái khinh thường, thấp giọng một tiếng: "Một đám chuột nhắt".
Bạch Đế biết nàng một khi phát tác, đó chính là thái độ điên cuồng, nếu gϊếŧ đến trước mặt Thiên Đế thì tuyệt đối chính là đường chết, bản thân bất luận có bảo vệ nàng như thế nào cũng khó: "Ngươi ở lại, ngươi hận Thiên Giới phụ ngươi, khi dễ ngươi, luôn muốn báo thù có đúng không?".
Nàng quay đầu, ánh mắt sáng quắc, có vẻ vừa lòng.
Bạch Đế cắn răng đứng dậy, cả người run rẩy không ngừng, máu chảy như suối. Hắn nâng cánh tay xoa xoa hai cái, dùng thần lực phong bế miệng vết thương cho không chảy máu nữa, cởi y phục lộ ra vòm ngực, thản nhiên nói: "Phụ ngươi, khi ngươi, đều là một mình ta gây nên, bày mưu kế cũng là quả nhân, tiện tay lấy ngọc lưu ly làm tim cho ngươi cũng là quả nhân, cùng người khác không có can hệ. Nguyên nhân của ngày trước liền có hậu quả của hôm nay, quả nhân ngày đêm cắn rứt, có lẻ là chờ khoảnh khắc này. Ngươi đến gϊếŧ quả nhân, kết thúc đoạn nghiệt duyên này. Thần thức của quả nhân sẽ tự bảo hộ ngươi cả đời, không để Thiên Giới oán hận".
Chiến thần không nói chuyện, chỉ im lặng nhìn hắn. Tiếng động ngoài điện hoa thanh rung trời, những thần tướng kia hiển nhiên không nhịn được nữa định tiến vào, máu nhỏ giọt trên đất phát ra âm thanh buồn bực. Hết thảy những âm thanh này nghe trong tai nàng và trong tai Toàn Cơ đúng là kinh tâm động phách.
Không biết qua bao lâu, chiến thần đột nhiên hít một hơi thật sâu, thấp giọng nói: "Vì sao... muốn đem ta biến thành nữ tử? Ngày trước ta và ngươi cũng coi như quen biết nhau, vì vậy ngươi phải trả lời vấn đề này".
Bạch Đế thảm nhiên cười: "Ngươi, ngay cả ta và ngươi từng quen biết nhau đều nhớ rồi?".
Nàng khinh thường: "Ta tuy ở Tu La Đạo, là Tu La Ma Thần, cảm thấy ngươi mẫu mực trong sạch, cùng ngươi ái mộ kết làm bằng hữu. Vốn tưởng rằng có được một chiến hữu, ai ngờ rằng... À mà thôi, việc này cũ rồi nhắc làm gì, ngươi trả lời ta".
Bạch Đế buồn bã nói: "Trước kia ta lớn lên bên bờ Thiên Hà, là cô cô đem ta nuôi dưỡng. Nàng ấy mỗi ngày ở dưới táng cây dâu dệt bố hát ca, cuối cùng hóa thành tảng đá ven sông, không có thần thức. Cuộc đời này của ta đều không quên được nàng ấy".
Hắn nhắc tới chuyện xưa đó, không tự xưng là "quả nhân" nữa, mà dùng "ta".
Câu trả lời này thật không ngờ tới, chiến thần không nói chuyện. Hóa ra dung mạo này là hắn dùng toàn tâm toàn ý nhớ tới hình dáng nữ tử đó, nhìn thấy hình dáng của nàng liền giống như nhìn thấy dáng điệu và nụ cười của người đó, nói tới cũng được an ủi. Hóa ra hắn thường đi Thiên Hà sướng du, lai hí thế nhân tìm tài vật, mọi người đều cho rằng hắn chuyên tâm, đâu ai nghĩ là mượn cớ ngụy trang, mượn tài vật đúc kiếm là giả, viếng cô cô hóa thành tảng đá mới là thật.
Chiến thần cười dài một tiếng, đẩy cửa đi ra, nói: "Ta cũng không phải cô cô của ngươi. Ngươi đây là tư tâm, tự ý đùa bỡn bậc đế vương bên ngoài".
Bạch Đế vội la lên: "Không được ra ngoài...".
Nhưng lời nói đã chậm rồi, cửa đã bị đẩy ra, bọn thần tướng sớm đã chờ không được mà đi vào, nhát mắt liền đem hai người vây đến, tự nhiên cũng nhìn đến cánh tay đã đứt của Bạch Đế và máu nhuộm Định Khôn Kiếm của chiến thần. Mọi người đều sợ hãi, cư nhiên dám động thủ làm thương tổn Bạch Đế, Đây là tội không thể dung thứ, đủ để đem nàng hành quyết tại chỗ.
Thế nhưng nàng một chút cũng không sợ hãi, dáng điệu lạnh lùng đứng trong đám người, không ai dám tiến lên động thủ, tránh trở thành vong hồn dưới kiếm của nàng. Mọi người chỉ đem nàng vây kín, không để nàng đi, những người khác đỡ lấy Bạch Đế mặt không chút máu, cảnh tượng nhất thời cực kỳ ngượng ngùng.
Bạch Đế tự mình kiên trì không được bao lâu, chỉ sợ lập tức sẽ ngất lịm, liền thì thào phân phó, nói: "Không được làm nàng bị thương... Thả nàng đi thôi".
Ai còn dám nghe hắn phân phó, sự tình đã nháo lớn, dù mặt Bạch Đế lớn đến đâu cũng không thể lấy giấy gói lửa, mọi người chỉ buộc lòng vâng dạ, ứng phó qua loa, xa xa đỡ hắn đi.
Đang lúc hoảng loạn, bỗng nghe tiếng chuông "đang đang" truyền tới, tường mây bốn phía nổi lên, mọi người đều buông lỏng biết Thiên Đế đã đến, nhất thời cũng lớn mật hơn nhiều, trong vòng bao vây chiến thần cũng càng lúc càng nhỏ. Chiến thành cười lạnh một tiếng, nhất thời rút kiếm, nàng đã thái độ rõ ràng, thà chết cũng muốn đánh đòi lại công bằng, gϊếŧ vài thiên binh thiên tướng, nàng lại cố kỵ sao.
Thiên Giới vốn không có thần tướng kiêu dũng thiện chiến, đúng là có bọn tiểu bối như Thanh Long, Đằng Xà, cũng tính là nhân tài nổi bật, nhưng đối mặt với A Tu La cũng chỉ khoanh tay vô thố. Chiến thần đã đối mặt với vô số Ma Thần, không chút thua kém, nói muốn ở Thiên Giới oai phong cũng không phí nhiều khí lực. Định Khôn Kiếm vốn là từ tài vật quý hiếm Bạch Đế tìm được trong Thiên Hà mà rèn nên, là binh khí chuyên dụng của nàng, hiếm có binh khí nào sánh ngang với nó. Thanh kiếm này từng uống máu của A Tu La trên sa trường, hôm nay trái lại tàn sát hàng loạt thần của Thiên Giới, Bạch Đế ngày đó nếu biết rõ việc này, tự nhiên sẽ không còn hăng háo thay nàng chế tạo thần khí.
Sự chênh lệch về sức mạnh khiến nàng chỉ cần một kiếm liền dễ dàng leng keng đương đương chém đứt mọi binh khí, nàng mở ra một chỗ rộng lớn ở giữa, kiếm khí lợi hại theo gió quét qua lập tức thần tướng bên trong đều ngã xuống đất, không lấy mạng nhưng đau gân hại cốt là khó tránh khỏi.
Trong lúc mọi người đang không có biện pháp bắt nàng, bỗng nghe trên đỉnh đầu truyền tới "đinh" một tiếng giòn tan, như có vật gì bên trên nhẹ nhàng gõ xuống, chiến thần sắc mặt lập tức biến, lộ ra vẻ thống khổ, nâng tay che ngực ngã xuống đất, không thể cử động. Mọi người trước hết tránh ra, cũng không biết là ai kêu một tiếng: "Trói lại". Lúc này mới phản ứng, tất cả cùng lên, đem chiến thần toàn thân xụi lơ trên đất trói lại, đến nàng có năng lực kinh thiên động địa cũng ngoan ngoãn không động.
Chiến thần bị mọi người dùng kiếm giữ lấy, miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn lại, giữa không trung là một tòa liễn xa hoa lệ được tường mây bao lấy, kẻ hầu bên trong san sát. Trước liễn xa che chắn bởi bức màn tím theo gió mà đong đưa. Sau bức màn tím kia có một người, mặc dù không nhìn rõ mặt, nhưng Toàn Cơ biết rõ, chắc chắn là Thiên Đế.
Giờ phút này, bức màn tím bị Thiên Đế nhẹ nhàng vén lên, hai bàn tay giống như cầm một vật thể, ổn ổn không nhúc nhích.
Toàn Cơ vừa nhìn đến vật kia, cảm thấy toàn thân giống như bị quả cân lớn hung hăng nệm xuống, động cũng không thể động. Rất hiển nhiên, phản ứng của chiến thần trở nên kịch liệt bị thứ đó trói buộc, toàn thân lạnh run.
Vậy cũng không phải phát run vì sợ hãi, mà là một loại nguyên nhân kích động không rõ, gần như là xúc động ban sơ.
Trong hai bàn tay kia, nâng trứ một cái chén ngọc lưu ly nhỏ, cái chén nhỏ giác khuyết một khối, bề mặt vô cùng nhẵn bóng, dường như bị người loại bỏ một khối. Như vậy càng không phải chén ngọc lưu ly bình thường. Nguyên nhân nó phát ra ánh sáng vạn trượng, tản phát hỏa diễm, đoạt đi hồn phách. Tựa như trong chén nhỏ đó là bảo vật, linh động tươi sống, nhìn thấy linh hồn.
Hai bàn tay kia vẫn còn bắt trứ một cây kích tử bằng đồng, cao cao giơ lên, nhẹ nhàng hạ xuống, đập vào trên chén ngọc lưu ly, lại phát ra "đương" một tiếng giòn tan.
Ngực Toàn Cơ như bị đánh trọng thương, chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, ẩn ước thấy chiến thần thét chói tai đầy thống khổ, sau đó dần dần cái gì cũng không nhìn thấy nữa.
Bên tai mang máng nghe được Thiên Đế thấp giọng: "Chiến thần ngỗ nghịch phạm thượng, giam vào thiên lao, chờ ngày thẩm vấn".
Thế là, nàng phạm vào tội không thể tha, nhốt vào thiên lao, bị bắt hạ phàm lịch qua ba bốn kiếp, đều là nguyên nhân oán khí quá lớn, cuối cùng không tự sát thì cũng cơ khổ cả đời, động một tí là gϊếŧ người, cuối cùng bị đưa đến âm tào địa phủ, theo Hậu Thổ Đại Đế và Thiên Đế phong tỏa toàn bộ thần thức trước kia, muốn nàng giống như ngọc lưu ly sinh ra một lần nữa.
Sinh ra tốt một lần. Bọn họ đối với việc nàng làm cũng vì vậy mà xóa sạch.
Cái gì Hậu Thổ Đại Đế nhìn xa trông rộng, cái gì Chu Phán dụng tâm dạy đạo, cái gì Bạch Đế tao nhã thanh khiết. Cái gì Thiên Đế bác ái.
Bọn họ cuối cùng lựa chọn không đếm xỉa tới toàn bộ tội nàng phạm phải. Bây giờ lại cư nhiên cao cao tại thượng tuyên nàng có tội.
Toàn Cơ đột nhiên mở mắt, lọt vào tầm mắt vẫn là thần điện đó, trước mặt là màn băng tiêu, phía trước có thanh đồng đỉnh, ở giữa đốt một thân mộc thơm mát, bóng người sau trướng không rõ ràng lắm, đích thị là Thiên Đế.
Hắn thấp giọng nói: "Tướng quân đều nhìn rõ rồi chứ?".
Toàn Cơ nâng tay, nhẹ nhàng chùi lên mặt, tất cả đều là nước mắt.
Nàng run rẩy nói: "Là các ngươi... Lừa ta".
Thiên Đế nhẹ nhàng than một tiếng, nói: "Thiên Giới có lỗi trước, xác thật không thể biện giải".
Toàn Cơ cao giọng nói: "Ngươi cho ta biết việc này, không sợ ta lại lần nữa mưu phản sao? Vẫn nói các ngươi trước hạ thấp tư thái, lợi dụng ta lại muốn ta lượng thứ sao?".
Thiên Đế im lặng không nói lời nào, nàng bỗng cười lạnh nói: "Ta đã quên, ngươi có pháp bảo trong tay, cái chén ngọc lưu ly kia chỉ cần gõ một cái, ta liền không thể động. Hiện tại ngươi không phải đang tính dùng cái đó đối phó ta sao?".
Thiên Đế nhu thanh nói: "Trước kia, dùng thứ đó là tình thế bất đắc dĩ, hiện tại tướng quân hạ phàm lịch kiếp, tâm trí sáng suốt, ta tự nhiên sẽ không dùng vật kia, trái lại ta còn định mang nó trả lại cho tướng quân".
"Hoa ngôn xảo ngữ". Toàn Cơ càng nghĩ não càng bóc hỏa, từng bước tiến lên, nâng tay liền xé màn băng tiêu xuống, cao giọng nói: "Ngươi cách màn trướng, mưu tính cái gì".