[Quyển 7] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 1237

Lãng Thanh Hòa thoáng chút kinh ngạc.

 

Hắn lại hỏi: "Vậy ngươi biết sự lợi hại của độc vỡ đan?"

 

Nếu biết, sao có thể thản nhiên nhẹ nhõm như vậy, chẳng thấy lo lắng tu vi bị tổn hại, tính mạng bị đe dọa chút nào? Lãng Thanh Hòa khôi phục ký ức khi còn là Dương Hoa chân quân, trong đó những đoạn sâu sắc nhất chính là Nguyên Anh tiêu tán, Kim Đan vỡ vụn, kèm theo đó là tuyệt vọng ngạt thở như sóng thần cuồn cuộn. Tu vi cả đời, là thành quả hắn khổ luyện gần trăm năm, không biết đã chịu bao nhiêu khổ cực, lại trong một sớm tan thành mây khói. Tương lai khi độc vỡ đan phát tác, còn có những đau khổ sống không bằng chết đang chờ đợi hắn, sao có thể không lo lắng?

 

Đó chưa phải là tất cả.

 

Một khi độc vỡ đan tái phát, mái tóc đen dài, dung mạo tuấn tú thanh nhã, thân thể trẻ trung tràn đầy sức sống... tất cả sẽ nhanh chóng lão hóa. Cho đến khi da nhăn tóc bạc, thân hình gù lưng, thậm chí có thể ngửi thấy mùi hôi thối tỏa ra từ trong ra ngoài.

 

"Chuyện này ư, đương nhiên cũng biết."

 

Là một người xuyên không, biết thân xác mình trúng độc, sao có thể không tìm hiểu về loại độc đó?

 

"Vậy tại sao ngươi..." Lãng Thanh Hòa dừng lại một chút, nói, "Trông có vẻ không quan tâm lắm?"

 

Bùi Diệp hỏi ngược lại: "Sao ngươi lại nghĩ như vậy? Không quan tâm? Sao có thể."

 

Nếu có thể sống, ai lại muốn chết chứ?

 

Nhưng lật tìm nhiều sách trong tháp Tàng Thư cũng không có cách giải, chưởng môn tiền nhiệm của Lăng Cực Tông cũng bị loại độc này hành hạ, cô liền biết phần lớn là mình không cứu được. Không phải cô muốn cam chịu số phận, mà là cô cảm thấy vạn vật đều có quy luật sinh lão bệnh tử, luân hồi chuyển kiếp, không nên chấp nhất.

 

Bùi Diệp thản nhiên nói: "Ngọc Đàm sư đệ là một trong những y tu hàng đầu đương thời, ngay cả đệ ấy cũng bó tay trước loại độc này, thuốc đệ ấy kê đều là để ức chế điều hòa, giảm bớt đau đớn khi độc phát tác, ta liền biết kết quả rồi. Mạng dài có cách sống của mạng dài, mạng ngắn có cách sống của mạng ngắn. Thà sống rực rỡ vài trăm năm, còn hơn sống nhàm chán vài trăm năm. Dù sao cũng là những ngày nhặt nhẽo, ta lời rồi."

 

Lãng Thanh Hòa lại nói với cô các triệu chứng khi độc phát tác, khiến ánh mắt Dương Cảnh chân quân nhìn hắn như muốn giết người.

 

Ha ha, Lãng Thanh Hòa nào có sợ?

 

Hắn và Dương Cảnh chân quân bất hòa nhiều năm như vậy, sợ gì chứ chả sợ cái mặt búng ra sữa này.

 

Bùi Diệp gãi mặt, ngẩng đầu nhìn trời suy nghĩ một chút, rồi hỏi ngược lại: "Triệu chứng ngươi nói ta cũng đã xem trong tháp Tàng Thư, cũng được, vẫn có thể chấp nhận được."

 

Lãng Thanh Hòa: "... Ngươi có thể chấp nhận?"

 

Trong lòng Dương Cảnh chân quân khẽ rung, ánh mắt kiên nhẫn kín đáo len lén nhìn Bùi Diệp.

 

Bùi Diệp gật đầu: "Dương Diệu chưởng môn phỏng đoán trí nhớ của ta bị mất, ta cũng nghi ngờ như vậy, nhưng trí nhớ hiện tại của ta quả thực chỉ dừng lại ở mười sáu tuổi. Độ tuổi này theo nhận thức của ta, còn cách tuổi trưởng thành mười bốn năm nữa, huống chi là tuổi già tóc bạc. Độc vỡ đan phát tác sẽ khiến ta nhanh chóng lão hóa, nếu nghĩ theo hướng tích cực, chẳng phải là bù đắp cho việc ta không thể sống đến già sao? Nghĩ như vậy, ta thấy cũng được."

 

"Ngươi ——"

 

Lãng Thanh Hòa sững sờ hồi lâu, dường như muốn nhìn ra dù chỉ một chút giả tạo hay cố tỏ ra mạnh mẽ trên khuôn mặt Bùi Diệp.

 

Điều khiến hắn tiếc nuối lại vừa hâm mộ là, hắn không tìm thấy.

 

Khuôn mặt quen thuộc, đôi mắt quen thuộc, chỉ đổi người bên trong, đã toát ra vẻ thoải mái rộng lượng chưa từng có, đây là điều người bị tâm ma dày vò, bề ngoài là đóa hoa lạnh lùng, bên trong mục ruỗng thối nát như hắn chưa từng có.

 

Dương Cảnh chân quân đứng bên cạnh Bùi Diệp hừ lạnh với Lãng Thanh Hòa.

 

"Đây chính là sự khác biệt giữa người với người."

 

Suy nghĩ miên man của Lãng Thanh Hòa bị lời chế giễu mỉa mai của Dương Cảnh kéo về, ngực hắn nghẹn lại.

 

"Ha ha, Dương Cảnh sư đệ, chúng ta là kẻ tám lạng người nửa cân, năm mươi bước cười trăm bước, ngươi đắc ý cái gì?"

 

Đôi mắt phượng quyến rũ liếc xéo Lãng Thanh Hòa.

 

Cho một ánh mắt, tự mình lĩnh hội đi.

 

Dương Cảnh thản nhiên nói: "Ngươi đoán xem?"

 

Lãng Thanh Hòa: "..."

 

Ta đoán cái đầu ngươi!

 

Nhìn thấy Dương Cảnh lại gần cái thân xác của mình, hắn có xúc động muốn móc mắt mình ra.

 

Mẹ kiếp, hắn có lý do nghi ngờ Dương Cảnh đoạn tụ.

 

Nghĩ đến việc hắn có thể đoạn tụ trên thân xác của mình, Lãng Thanh Hòa liền cảm thấy ruột gan quặn thắt, cảm giác buồn nôn dâng lên cổ họng —— những gì liên quan đến tên Dương Cảnh này, hắn đều ghê tởm.

 

Bùi Diệp là người trong cuộc lại đứng bên cạnh hóng hớt.

 

Bộ sách hóng hớt "Ghi chép toàn diện các đại tông môn trong giới Tu chân" lại một lần nữa phụ lòng tin tưởng của cô.

 

Nói là Dương Cảnh và Dương Hoa nước lửa không dung, hễ không vừa ý là rút đao rút kiếm đánh nhau tơi bời hoa lá đâu?

 

Chỉ vậy thôi?

 

Chỉ vậy thôi?

 

Chỉ vậy thôi?

 

Trình độ cãi nhau như học sinh tiểu học, Bùi Diệp tự tin kho từ vựng chửi bới của mình có thể nghiền nát hai người bọn họ.

 

Nào ngờ, bộ sách hóng hớt kia thật sự không hề phóng đại, hai người này trước kia là một lời không hợp liền động thủ đánh giết, Dương Cảnh chân quân còn thích dùng lời lẽ khiêu khích khi chiến thắng. Còn ầm ĩ đến mức Dương Diệu chưởng môn phải ra tay, một tay trấn áp một người, cưỡng ép "sư môn hòa hợp".

 

Lần này không động thủ, không gì hơn ngoài tu vi của Lãng Thanh Hòa hiện tại quá thấp, Dương Cảnh khinh thường —— Dương Hoa ngay cả tư cách để hắn rút đao cũng không có, khinh bỉ trắng trợn —— hơn nữa là trước mộ tên của sư tôn sư mẫu, hắn đánh con trai người ta cũng không hay ho lắm.

 

Dương Cảnh chân quân thắp ba nén nhang lên mộ, bái lạy.

 

"Dương Hoa, ngươi có định quay lại không?"

 

Câu này đương nhiên không phải hỏi Lãng Thanh Hòa có quay về Lăng Cực Tông hay không, mà là hỏi hắn có muốn khôi phục thân phận ban đầu hay không, cho dù không khôi phục, cũng phải để các sư huynh sư tỷ, sư đệ sư muội khác biết hắn đã đổi xác trở về. Việc đổi thân xác trong giới tu chân cũng không phải chuyện hiếm.

 

Lãng Thanh Hòa lộ vẻ do dự nhìn Bùi Diệp.

 

Dù sao hiện tại Bùi Diệp mới là "Dương Hoa chân quân" của Khấu Tiên Phong.

 

Nếu hắn quay về, người này sẽ phải làm sao?

 

Hơn nữa, trong lòng Lãng Thanh Hòa muốn cắt đứt với quá khứ, đã thoát khỏi ràng buộc của thân phận Dương Hoa, hà tất phải khoác lại vỏ bọc này?

 

Điều duy nhất khó chịu là bị hạ bối phận, trước mặt người khác phải gọi tên Dương Cảnh này là "sư thúc".

 

Bùi Diệp nghe đến đây, chưa đợi Lãng Thanh Hòa lên tiếng, vội vàng giơ tay ngăn cản.

 

"Chờ chờ chờ —— chuyện này tuyệt đối không được!"

 

Dương Cảnh chân quân và Lãng Thanh Hòa đồng loạt nhìn cô, đồng thanh hỏi: "Tại sao không được?"

 

Giọng điệu người trước bình thản, chuyện này đối với hắn có cũng được không có cũng chẳng sao.

 

Người sau thì nghi hoặc nhiều hơn.

 

Tuy Lãng Thanh Hòa tiếp xúc với Bùi Diệp chưa lâu, nhưng chỉ qua vài lần nói chuyện, hắn cũng nhìn ra được, tính tình vị khách từ thế giới khác này phóng khoáng, không giống loại tiểu nhân chiếm giữ thân phận, địa vị, danh tiếng của người khác không buông. Hơn nữa, nhà mình biết chuyện nhà mình. Trong lòng Lãng Thanh Hòa rõ ràng, cái thân xác này hiện tại không có tu vi, chỉ còn vẻ ngoài hào nhoáng, càng không đáng để Bùi Diệp níu kéo.

 

Bùi Diệp á khẩu.

 

Cô nên nói thế nào đây?

 

Nói cho đại ca Lãng Thanh Hòa biết, hiện tại có mấy đứa súc sinh đang nhòm ngó hoa cúc của hắn?

 

Tu la tràng còn chưa giải quyết, hắn muốn trở về thân phận ban đầu, Tư thiếu nữ, Phí thiếu nữ còn có Phương Mặc Thanh hiện tại không có cảm giác tồn tại cũng chưa kịp hắc hóa —— vấn đề là, Lãng Thanh Hòa hiện tại vẫn là con gái —— ba đứa súc sinh này ai chịu buông tay?

 

"... Tóm lại, tóm lại! Hiện tại vẫn chưa được!"

 

Ngàn lời vạn chữ đến bên miệng được lọc đi lọc lại, đều bị Bùi Diệp nuốt xuống.

 

Lãng Thanh Hòa bật cười, cố ý trêu Bùi Diệp: "Hiện tại không được, vậy khi nào mới được?"

 

Dương Cảnh chân quân khinh bỉ hắn: "Hừ, Dương Hoa, cái thân phận rách nát của ngươi, sư huynh sẽ thèm sao? Huynh ấy đã nói vậy, chắc chắn có lý do."

 

Lãng Thanh Hòa ghét nhất là Dương Cảnh vênh váo, nghe hắn nói chuyện liền nhịn không được cãi lại mỉa mai: "Tuy là cái thân xác sắp hỏng, thân phận chẳng có tác dụng gì, nhưng đồ của ta không phải của ngươi, ngươi ra vẻ hào phóng cái gì? Hắn* không thèm ta thèm. Sao, ta hỏi cũng không được à?"

 

_Thường thì khi nói thì hắn/cô đều phát âm giống nhau, người nghe không phân biệt được nam nữ nên mọi người đừng xét nét ha, tác giả viết hắn nên mình để hắn~

 

Thấy hai người lại sắp như gà chọi đối đầu nhau, Bùi Diệp bị kẹp ở giữa đau đầu như búa bổ.

 

"Haiz, ta cũng có nỗi khổ tâm riêng."

 

Dương Cảnh chân quân nắm lấy cổ tay cô, vẻ mặt tuy bình tĩnh nhưng bên dưới lại dâng lên lo lắng: "Khổ tâm?"

 

Bùi Diệp lộ vẻ khó xử: "Cái này à, đó là một câu chuyện rất rất rất dài, ta cũng không biết có nên kể hay không."

 

Dương Cảnh: "Ta có thời gian, huynh cứ từ từ kể."

 

Lãng Thanh Hòa cũng nói: "Khổ tâm của ngươi có liên quan đến ta? Vậy ta cũng muốn nghe một chút, có lẽ có thể giúp ngươi được đôi chút."

 

Bùi Diệp: "..."

 

Hai vị đại ca, hai người chắc chắn muốn nghe???

 

Cô cố gắng giãy giụa lần cuối: "Cái này, vẫn đừng nghe thì hơn... Ta sợ hai người không thể chấp nhận được, đặc biệt là Dương Hoa chân quân..."

 

Hai người đồng loạt nhìn cô, ánh mắt kiên định không thể nghi ngờ.

 

Dương Cảnh ngồi xuống đất, Lãng Thanh Hòa ngồi đối diện, hai người ra hiệu Bùi Diệp cũng ngồi xuống.

 

Bùi Diệp: "..."

 

Hai người không cần phải ăn ý với nhau trong chuyện này như vậy.

 

Hừ, bộ sách hóng hớt lại một lần nữa phụ lòng tin của cô.

 

Liếc nhìn nấm mồ không xa, lại nhìn Lãng Thanh Hòa đang chuẩn bị nghe chuyện, Bùi Diệp thầm than một tiếng "Đúng là tạo nghiệp mà".

 

"Được rồi—— hai người muốn nghe, ta sẽ kể."

 

Đồng thời trong lòng hỏi hệ thống có thể tiết lộ hay không.

 

Theo lẽ thường, ký chủ không thể tiết lộ trước cho nhân vật trong truyện.

 

Hệ thống rất khó chịu: 【Hừ—— ta nói không được, ngươi sẽ nghe lời sao? Bớt làm trò hề với ta đi, ngươi muốn làm gì thì làm.】

 

Bùi Diệp: "..."

 

Không phải cô ảo giác.

 

Từ khi sự thật về Đồ Phương Cốc bị phơi bày, hệ thống giống như ăn phải thuốc nổ, cô hắt hơi xổ mũi nó cũng khó chịu, có thể gọi là thánh cà khịa. Nếu hệ thống cũng là nhân viên phục vụ, chỉ cần dựa vào biểu hiện gần đây của nó, cho nó đánh giá một sao cũng không quá đáng.

 

Nghe được suy nghĩ trong lòng của Bùi Diệp, hệ thống lập tức làm bộ lật bàn.

 

【Ngươi cút xéo cho ông!】

 

Bùi Diệp bèn cút.

 

Mặc định hệ thống cho phép cô tiết lộ, dĩ nhiên không còn lo lắng.

 

Cô vén vạt áo, ngồi xuống bên cạnh Dương Cảnh, bắt đầu kể cho hai vị tiên quân nghe câu chuyện thoại bản liên quan đến bọn họ.

 

Bùi Diệp nói: "Chuyện này, nói ra thì dài. Vậy ta sẽ bắt đầu từ một thoại bản phố thị tên là 《Cực Đạo Yêu Thánh》."

 

Dương Cảnh và Lãng Thanh Hòa: "???"

 

Nhờ khả năng tóm tắt siêu phàm, Bùi Diệp đã tóm tắt mấy triệu chữ của 《Cực Đạo Yêu Thánh》 thành vài trăm chữ, nội dung cô đọng đơn giản, mạch truyện rõ ràng. Nói một cách đơn giản là ai đã làm gì ở đâu. Ban đầu Dương Cảnh và Lãng Thanh Hòa vẫn chưa hiểu ý của cô, khổ tâm của cô có liên quan gì đến thoại bản? Cho đến khi nghe câu chuyện về nhân vật chính là "Cố Trường Tín", bọn họ rơi vào khoảng lặng dài.

 

Dương Cảnh khinh bỉ: "Dương Hoa chân quân trong thoại bản, cưỡng h**p đồ đệ, còn không nên hình người hơn cả ngươi."

 

Lãng Thanh Hòa nổi gân xanh: "...Miệng chó không mọc được ngà voi."

 

Rõ ràng là lời bênh vực hắn, nhưng từ miệng người này nói ra lại hoàn toàn không đúng vị.

 

Dương Cảnh không để ý đến hắn, quay đầu nói với Bùi Diệp một câu: "Thoại bản phố thị không đáng tin. Đúng là Dương Hoa khá súc sinh, nhưng cũng không đến mức làm chuyện mất mặt như vậy."

 

Cướp đoạt cơ duyên của đồ đệ là chuyện tên mặt dày Dương Hoa kia sẽ làm, nhưng nói đến cưỡng h**p, Dương Cảnh cũng không tin.

 

Lãng Thanh Hòa cau mày trầm tư: "Tuy là thoại bản phố thị, nhưng cũng biết quá nhiều quá chi tiết rồi. Khó trách, khó trách—— Cố Trường Tín lại hận ta như vậy..."

 

Cơ duyên trong tiểu bí cảnh đối với hắn khá quan trọng.

 

Hắn nghĩ cướp thì cướp, cùng lắm thì sau đó bù lại cho Cố Trường Tín thứ tương tự là được.

 

Đúng vậy, lúc đó Dương Hoa chân quân nghĩ như vậy đấy.

 

Cướp cơ duyên là thật, đánh đồ đệ cũng là thật, vô sỉ cũng là thật.

 

Dương Cảnh nghe thấy hắn lẩm bẩm, chế giễu: "Nói vậy, thoại bản cũng có vài phần thật? Dương Hoa, ngươi thật vô sỉ."

 

Lãng Thanh Hòa cãi lại: "Vô sỉ thì sao? Ông đây vô sỉ thì ngươi không hạ lưu?"

 

Vậy mà muốn đoạn tụ với cái thân xác của hắn!

 

Mẹ kiếp, trước đây sao không nhìn ra tên mặt búng ra sữa này còn có mặt hạ lưu như vậy?

 

May mà, cái thân xác này sống không được bao lâu nữa.

 

Đợi tên Dương Cảnh này thành quả phụ, hắn nhất định phải ăn mừng linh đình, tìm mười tên tám tên lưu manh đến cửa quấy rối.

 

Bùi Diệp không nhịn được nữa: "...Hai người cãi nhau đủ chưa?"

 

"Chuyện khác thì không nói, nhưng chuyện cưỡng h**p ta không làm, ta đến nơi thì nữ đệ tử kia đã bị nam đệ tử đi cùng hại chết rồi." Lãng Thanh Hòa trợn trắng mắt, lạnh lùng chế nhạo, "Tên súc sinh Cố Trường Tín kia, chỉ có thiên phú mà không có đầu óc, ngay cả kẻ thù cũng có thể nhận nhầm."

 

Bùi Diệp: "..."

 

Cái gì mà đóa hoa lạnh lùng, quả nhiên là diễn.

 

Mọc cái miệng chua ngoa như vậy mà vẫn sống được hơn trăm tuổi, vận may và thực lực thiếu một thứ cũng không được.

 

Nếu không kiềm chế, dù Cố thiếu nữ đã cởi bỏ khúc mắc, sớm muộn gì cũng có ngày bị chọc giận ra tay với Lãng Thanh Hòa.

 

Bùi Diệp thở dài: "《Cực Đạo Yêu Thánh》 đại khái là như vậy, ta kể tiếp một câu chuyện khác."

 

Đây là một thoại bản lấy Phương Mặc Thanh làm nhân vật chính, tên là 《Nghe nói số mệnh người thiếu ta 》.

 

Dương Cảnh chân quân nghe xong, vẻ mặt trở nên đầy ẩn ý, ánh mắt nhìn Lãng Thanh Hòa viết đầy mấy chữ "Ngươi cũng biết chơi đấy".

 

Lãng Thanh Hòa cau mày: "Đây đều là thoại bản tầm phào gì vậy?"

 

Bùi Diệp cảm thấy phản ứng của hai người này có chút không đúng.

 

"Hai người... không phát biểu ý kiến gì sao?"

 

Không nghi ngờ đây là chuyện sẽ xảy ra trong tương lai?

 

Dương Cảnh cân nhắc nói: "Ý kiến à... chỉ có thể nói cốt truyện khá mới lạ? Mở đầu, phát triển, cao trào, kết thúc đều tốt, ta đoán tác giả hẳn là người trong giới tu tiên của chúng ta, có lẽ còn là tu sĩ có tu vi không yếu, có chút nguồn gốc với Lăng Cực Tông, nên nội dung biên soạn mới có căn cứ. Thoại bản này cũng đáng xem."

 

Bùi Diệp: "..."

 

Cô quay đầu nhìn Lãng Thanh Hòa.

 

Là nhân vật chính của câu chuyện, Lãng Thanh Hòa không vui.

 

"Dương Cảnh, ngươi có ý gì? Chẳng lẽ không phải bôi nhọ ngươi thì ngươi không quan tâm?"

 

Dương Cảnh chân quân nói: "Thoại bản phố thị, ta cần gì phải để tâm?"

 

Lãng Thanh Hòa thật muốn nhảy dựng lên cho Dương Cảnh một đấm.

 

"Đương nhiên ngươi không để tâm rồi! Chẳng phải ngươi thích hút máu từ chuyện này nhất sao?"

 

Bùi Diệp: "???"

 

Dương Cảnh chân quân tốt bụng giải thích: "Tiệm sách bán 《Ghi chép toàn diện các tông môn trong giới Tu Chân》 là của ta."

 

Không ít thoại bản tiên hiệp đều được xuất bản tại tiệm sách của hắn.

 

Trong đó, thoại bản có nhân vật chính là các đại lão trong tam giới nhân yêu ma bán chạy nhất.

 

Tuy không vui, nhưng "Dương Hoa chân quân" là cây hái ra tiền, là mật mã tài phú của tiệm sách, người viết về hắn rất nhiều. Đừng nói là thoại bản trong sáng như 《Nghe nói số mệnh người thiếu ta 》, mà ngay cả truyện tranh toàn bị làm mờ cũng có. Cốt truyện ly kỳ, yêu hận tình thù phức tạp, đã quá quen thuộc rồi.

 

Bùi Diệp: "???"

 

Chờ đã——

 

Cô đột nhiên nhớ đến hình minh họa nhân vật trong 《Ghi chép nhân vật nổi tiếng đương thời của các đại tông môn》.

 

Hình minh họa của Dương Cảnh chân quân không phải mặt búng ra sữa mà là một tráng hán lực lưỡng oai hùng...

 

Chẳng lẽ thật sự là Dương Cảnh dùng đao kề vào cổ người ta vẽ?

Bình Luận (0)
Comment