[Quyển 7] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 1247

Khí linh Thiên Công cũng theo đó khẽ thở dài.

 

"Khó nhằn thật."

 

Bùi Diệp ngồi xổm trên mặt đất, ngón tay nghịch nghịch đám lông trên nền, cố gắng nắn lại khuôn mặt chibi bị méo mó cho giống với chính chủ, nhưng dù chỉnh thế nào cũng thấy không hoàn hảo —— có lẽ là do nhìn Dương Tiêu sư muội nhiều hơn, còn mặt trẻ con của Dương Cảnh sư đệ chỉ gặp vài lần, không quen thuộc lắm —— Bùi Diệp lẩm bẩm tìm cớ cho đôi tay vụng về của mình, không chịu thừa nhận bản thân không có tế bào nghệ thuật.

 

"Thiên Công, ông có gì mà khó nhằn chứ..." Bùi Diệp mất hết kiên nhẫn, lòng bàn tay đập xuống đất hai cái, làm khuôn mặt búp bê tan nát, "Ta sống đến từng tuổi này, còn chưa bị nhốt kiểu này bao giờ, nhưng ông ở trên tầng cao nhất của tháp Tàng Thư nhiều năm, chắc đã quen với sự cô tịch này rồi nhỉ?"

 

Thở dài với cô làm gì?

 

Càng thở dài, cô càng muốn uể oải.

 

Khí linh Thiên Công bay đến trước mặt Bùi Diệp, thân hình nhỏ bé chỉ cách chóp mũi cô nửa gang tay. Thân mình hơi nghiêng về phía trước, hai mắt nheo lại, dường như muốn nhìn rõ mọi biểu cảm nhỏ nhặt trên mặt Bùi Diệp, không bỏ sót chỗ nào: "Ngài đây là... tình đầu chớm nở?"

 

Thật ra, nó càng muốn hỏi có phải là cô "lão thụ nở hoa" hay không.

 

Bùi Diệp không quen khoảng cách gần như vậy, đầu hơi ngửa ra sau tạo khoảng cách.

 

Nghe rõ nó hỏi gì, trên mặt hiện rõ vẻ tố cáo và "thi ra ông là người như vậy, Thiên Công", miệng khẽ "chậc" một tiếng, mắt trợn trắng: "Ta mới mười sáu tuổi, theo luật Liên Bang thì thuộc dạng 'cô bé', vị thành niên, hiểu không? Cho dù không xét đến tuổi tác, ta vẫn là học sinh, nội quy nhà trường cấm yêu đương. Cái gì khiến ông hiểu lầm, nảy sinh ảo tưởng hoang đường vậy?"

 

Khí linh Thiên Công cười khẩy, không cần suy nghĩ liền phản bác.

 

"Vị thành niên? Chậc chậc chậc, ngài biết trước khi mình mất trí nhớ bao nhiêu tuổi không? Giả nai cũng phải biết ngượng. Hơn nữa, nếu tai ngài không đỏ lên, lời này có lẽ còn chút đáng tin. Tuân thủ nội quy nhà trường, học hành nghiêm túc, đó đều là học sinh ngoan, nhưng ngài tự hỏi lòng mình xem, ngài có phải không?"

 

Khí linh Thiên Công không biết thời học sinh của Bùi Diệp trôi qua như thế nào, nhưng nghĩ đến tính khí của Yêu Hoàng năm xưa, cùng với mấy ngày nay tiếp xúc hiểu biết về Bùi Diệp, nó cũng đoán được thời đi học chắc chắn kẻ này không phải là đứa trẻ ngoan. Có lẽ còn là loại lấy câu "chỉ cần không bị bắt thì không tính là vi phạm" làm phương châm sống, trí thông minh đều dùng để lách luật, khiến thầy cô vừa yêu vừa ghét.

 

"Thì sao chứ..."

 

Bùi Diệp đứng dậy phủi váy, chuẩn bị đi xuống tầng tiếp theo.

 

"Lão khuyến khích ngài đi theo đuổi đó!"

 

"Ông là khí linh chứ không phải bà mối, lắm chuyện." Bùi Diệp lườm.

 

"Sao lại gọi là lắm chuyện? Lão đây là làm việc thiện, cứu vớt thế giới."

 

Khí linh Thiên Công định thừa thắng xông lên.

 

Cố gắng đi sâu vào chủ đề, để Bùi Diệp nhìn thẳng vào những tình cảm đó.

 

Biết đâu thêm dầu vào lửa sẽ khiến những tình cảm này thăng cấp, cuối cùng khiến cô ngộ ra.

 

Đồng thời, thầm nghĩ thân xác nhân loại quả nhiên nhiều "tình căn" hơn yêu tộc —— nhớ lại năm xưa Yêu Hoàng ăn sạch sành sanh chủ nhân của nó còn tưởng bọn họ là huynh đệ bạn bè, cảm kích Thánh Quân giúp nàng giải quyết nỗi khổ sở của Huyền Tố kỳ, huynh đệ tốt, đủ nghĩa khí —— lão không dám nhớ lại vẻ mặt của chủ nhân mình lúc đó thảm hại, uất ức đáng thương đến mức nào, gặp phải một tra nữ như vậy thật là quá thảm.

 

Để tránh chủ nhân điên cuồng có cơ hội phát điên, nó phải nói bóng gió, giúp chủ nhân đánh thẳng, làm thần trợ công.

 

Bùi Diệp lại hiểu lầm, tưởng Thiên Công đang mỉa mai cô là tai họa nhân gian.

 

"Ta có thể sống sót ra ngoài, sống đến tuổi trưởng thành rồi hãy nói."

 

Khí linh Thiên Công còn muốn lải nhải, bị Bùi Diệp chặn lại một câu.

 

Cô cười hờ nói: "Xúi giục vị thành niên yêu đương, đối tượng còn là một 'ông lão' trăm tuổi, hành vi này ở Liên Bang phải hát bài 'nước mắt sau song sắt' đấy."

 

Khí linh Thiên Công: "..."

 

Bùi Diệp dùng ghi chú điện thoại ghi chép, qua một tầng thì ghi lại một lần.

 

Tầng thứ 23, cô vừa bước chân ra khỏi cầu thang, một đoạn ký ức xa lạ liền tràn vào não, dung hợp hoàn hảo. Cô hơi khó chịu đứng tại chỗ một lúc rồi mở mắt ra, đôi mắt trong veo mang nét trẻ con ban đầu đã thêm vài phần thâm trầm.

 

Khí linh Thiên Công lập tức nhận ra sự thay đổi của cô.

 

Hỏi: "Bây giờ ngài bao nhiêu tuổi rồi?"

 

Bùi Diệp nói: "46 tuổi."

 

Khí linh Thiên Công nói: "Một lần khôi phục ký ức 30 năm, là dấu hiệu tốt."

 

Bùi Diệp liếc mắt, đuôi mắt hơi đỏ lóe lên sát ý, khí linh Thiên Công rợn tóc gáy, theo bản năng bay ra xa.

 

"Ngài muốn giết lão à?"

 

Bùi Diệp xoa xoa mắt và thái dương, nhẹ giọng giải thích: "Sát ý không phải nhắm vào ông, ký ức cuối cùng của ta là đang làm nhiệm vụ."

 

"Nhiệm vụ? Sát khí lớn vậy?"

 

"À, vì nhiệm vụ bị gián điệp cài vào tiết lộ, ta đang định bẻ cổ một tên phục binh thì ký ức đột ngột dừng lại, cũng không biết hậu quả thế nào, sát tâm hơi nặng, mong ông thông cảm." Miệng nói "thông cảm", nhưng trên thực tế không có chút thành ý nào.

 

Khí linh Thiên Công khẽ gật đầu, hai tay nhỏ ôm chặt cây trúc.

 

"Lão có thể thông cảm."

 

Mấy tầng sau không khôi phục được ký ức, yêu thú xuất hiện cũng càng ngày càng khó đối phó, nhưng Bùi Diệp không còn than thở chán hay rảnh rỗi đến mức nặn mặt búp bê méo mó nữa, cũng không còn ngẩn người, giao tiếp với khí linh Thiên Công gần như bằng không, cứ như người này đã cách ly với thế giới bên ngoài.

 

Cho đến khi bước ra khỏi tầng thứ bốn mươi sáu, Bùi Diệp vốn đầy sát khí lại trở nên ôn hòa ngay thẳng, chỉ là ——

 

Cả người như bị bao phủ một luồng áp suất thấp không nói nên lời.

 

Khí linh Thiên Công cẩn thận tiến lên hỏi: "Tên phục binh ngài định bẻ cổ lúc 46 tuổi thì sao rồi?"

 

"Đương nhiên là chết rồi." Bùi Diệp nhìn theo tiếng nói, một lúc lâu mới làm quen được với ký ức, khóe miệng giật giật, miễn cưỡng nở một nụ cười nhạt, nhưng nhìn thế nào cũng thấy uể oải, "Bây giờ tôi... 66 tuổi, hình như là... ký ức cuối cùng là đang tham dự đám tang của tên Cổ Hủ."

 

Khí linh Thiên Công nghi hoặc hỏi: "Cổ Hủ?"

 

Bùi Diệp nói: "Ồ, chắc là lão Cổ Hủ rồi. Họ Cổ, tên Hủ, bạn học thời niên thiếu, gần đây nhận được tin cậu ấy tử trận..."

 

Ký ức cuối cùng là ở nghĩa trang, cô đang nhỏ giọng an ủi cha mẹ Cổ Hủ.

 

Cổ Hủ lớn hơn cô vài tuổi, nhưng cũng chưa đến bảy mươi.

 

Độ tuổi này ở Nhân loại Liên Bang vẫn còn là thanh niên, cuộc sống tươi đẹp mới chỉ bắt đầu, hắn đã phải khép tấm màn.

 

Trước đây không phải chưa từng tham dự đám tang, nhưng lần đầu tiên Bùi Diệp thật sự cảm nhận được "đời người vô thường".

 

Rõ ràng trận chiến đó đã đến hồi kết, mấy người họ thậm chí còn hẹn nhau đi đâu đó uống một bữa.

 

Ngoảnh đầu lại, người đã không còn.

 

Cô còn có thể bình tĩnh, nhưng Hàn Đồ Bạch cùng Cổ Hủ lớn lên, chơi thân với nhau thì không ổn lắm.

 

Bùi Diệp đứng trong đám đông nhìn Hàn Đồ Bạch mặc váy cưới trắng, vẻ mặt ngơ ngác, trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ hỗn độn.

 

【Tại sao con người lại mong manh như vậy?】

 

【Cái chết là điểm kết thúc, hay là một khởi đầu khác?】

 

【Thật sự có một thế giới khác dành cho người chết sao?】

 

Bùi Diệp vốn không tin vào ma quỷ, lần đầu tiên hy vọng thế gian này có thể dịu dàng hơn một chút, có một thế giới dành cho người chết, để người sống có chỗ dựa tinh thần, cho dù âm dương cách biệt không thể chạm vào nhau nữa, cũng tốt hơn là người quen thuộc từng đó biến mất hoàn toàn.

 

Không thể tạo ra dấu vết mới, đồng nghĩa thời gian của người này đã hoàn toàn dừng lại.

 

Nhìn Hàn Đồ Bạch mặt mũi lem luốc nước mắt nước mũi, Bùi Diệp khẽ hỏi hắn: 【Cần tôi giúp cậu vén váy lên không?】

 

Hàn Đồ Bạch vịn vai Bùi Diệp miễn cưỡng đứng vững, hơi thở lúc nhanh lúc chậm: 【Không cần, tốt nhất là có thể làm cậu ấy ghê tởm bật dậy...】

 

Bùi Diệp: 【Đã thiêu thành tro rồi, cậu ấy dám bật dậy, cậu dám nhận không?】

 

Bạn thân chính là để hại nhau, Bùi Diệp biết Hàn Đồ Bạch và Cổ Hủ có lần uống rượu cá cược, ước định hai người ai chết trước, người còn lại sẽ mặc bộ váy cưới lộng lẫy nhất đến mộ người kia nhảy disco, thật sự là —— để người kia chết cũng không yên ổn.

 

Hai người chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó thôi đã nổi hết da gà.

 

Ai ngờ Cổ Hủ lại đi trước, Bùi Diệp nhìn Hàn Đồ Bạch đến đúng lời ước hẹn, thanh niên cơ bắp đầu đinh cao gần hai mét mặc váy cưới, lại nhìn khuôn mặt trẻ trung tươi cười của Cổ Hủ trên bia mộ, nhẹ nhàng mà kiên định: 【Hàn Đồ Bạch, cậu đừng có chết đấy.】

 

Hàn Đồ Bạch một tay lau đi vết bẩn trên mặt, lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: 【Chính cô mới đừng chết! Cô mà chết, tôi sẽ đến mộ cô nhảy disco. Lần này Cổ Hủ không nhảy được, nhưng cô thì tôi chắc chắn sẽ không nương tay... Nhìn cô là biết mệnh cứng rồi!】

 

【Không cười được thì đừng cười, cậu có khóc thảm thiết hơn nữa, Cổ Hủ cũng sẽ không cười cậu đâu.】

 

Hàn Đồ Bạch đấm một quyền vào vai trái Bùi Diệp, phá vỡ mấy chục năm giáo dưỡng như sách giáo khoa.

 

【Mẹ kiếp, họ Bùi, cô không biết an ủi thì đừng an ủi!】

 

Đây là an ủi hắn hay là đâm vào tim hắn?

 

Không biết từ lúc nào, trên trời bắt đầu mưa phùn.

 

Cha mẹ người thân của Cổ Hủ dìu nhau cảm ơn những vị khách đến dự tang lễ, Bùi Diệp cũng tiến lên nói vài câu.

 

Khi hoàn hồn, cô đã ở một không gian xa lạ.

 

Sắp xếp lại ký ức mới thoát khỏi cảm xúc u ám, mặc dù cô đã cố gắng che giấu, nhưng giữa lông mày vẫn còn vẻ u buồn không thể xóa nhòa.

 

Tất nhiên, điều này không ảnh hưởng đến việc cô đối phó với hung thú.

 

Theo ký ức quay về, kinh nghiệm chiến đấu tăng vọt, cô đối phó với những hung thú này lại càng thêm dễ dàng.

 

Từ tầng sáu mươi, cứ xuống một tầng, Bùi Diệp sẽ khôi phục lại ký ức một hai năm.

 

Khí thế tăng cường, nhưng cảm xúc lại càng thêm lạnh nhạt.

 

Đồng thời, tin dữ nhận được cũng ngày càng nhiều.

 

Cô cũng dần dần bắt đầu chấp nhận, không còn nảy sinh suy nghĩ yếu đuối ngây thơ như "nếu có một thế giới người chết để gửi gắm", thậm chí còn nghĩ đến khi nào mình rời đi, trong đám tang sẽ có bao nhiêu gương mặt quen thuộc, Hàn Đồ Bạch có đến nhảy disco cho cô xem hay không...

 

Nhưng theo tuổi tác trong ký ức tăng lên, cô bắt đầu đồng tình với lời nhận xét của Hàn Đồ Bạch.

 

Nhìn Bùi Diệp đã biết là kẻ mệnh cứng.

 

Có lần ký ức nọ, cô cũng tưởng mình chết chắc rồi, kết quả đến tầng tiếp theo ký ức tăng lên, cô mới phát hiện mình lại một lần nữa thoát chết trong gang tấc. Hàn Đồ Bạch còn trêu chọc: 【Tôi đã chuẩn bị thông báo cho mấy người kia, xem họ có rảnh đến dự đám tang của cô không, ai ngờ cuối cùng cô lại bò dậy... Bùi Diệp à, bộ cô định tiễn hết mấy người quen cũ chúng tôi đi đấy à?】

 

Bùi Diệp trợn trắng mắt: 【Người khác không muốn tiễn, nhưng không tiễn cậu đi tôi không cam lòng.】

 

Hàn Đồ Bạch giả vờ ôm ngực khoa trương: 【Không phải chứ, chúng ta quen nhau hơn trăm năm rồi, chỉ nhảy disco thôi, cần gì phải vậy?】

 

Bùi Diệp không còn sức, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu: 【Cậu dám nhảy disco, tôi dám sống lại!】

 

Hàn Đồ Bạch cười lớn: 【Đốt thành tro rồi, cô sống lại cho tôi xem nào?】

 

Bùi Diệp: 【...】

 

Mấy người bạn khác cũng đến xem, từng người đều nói cô phúc lớn mạng lớn, số mệnh đã định phải vào viện dưỡng lão.

 

Bùi Diệp: 【...】

 

Nhìn Bùi Diệp ngày càng trầm ổn như nước, có uy nghi của người bề trên, khí linh Thiên Công thầm nghĩ —— chủ nhân không có chí tiến thủ ơi, không phải lão đây bất tài không giúp đỡ không hỗ trợ, mà là điều kiện không cho phép —— rung động tuổi trẻ có thể làm cho đứa trẻ mười sáu tuổi đỏ mặt, cũng có thể làm cho cô cắt lông hung thú nặn thành một khuôn mặt búp bê méo mó, ngẩn người hai ba canh giờ, nhưng không đủ để lay động người trưởng thành trăm tuổi.

 

Không biết từ tầng nào, khí linh Thiên Công phát hiện Bùi Diệp đã trưởng thành vi diệu.

 

Nó nhiều lời hỏi một câu, Bùi Diệp nhìn nó, đánh giá nó, một lúc lâu mới nói: "Hình như tôi bị ai đó để mắt tới."

 

Lão nhân gia giật mình: "Để mắt tới? Ai để mắt tới ngài?"

 

Bùi Diệp nói: "Đoàn trưởng quân đoàn."

 

Ngay khi khí linh Thiên Công nghi ngờ có phải là cái gì đó không, nỗi buồn man mác nhuốm lên mắt cô: "Tôi sợ... không thể đảm đương nổi..."

 

Khí linh Thiên Công: "Hả?"

 

Bùi Diệp nói: "Đứng càng cao trách nhiệm càng lớn, khả năng một người có thể gánh vác được có giới hạn..."

 

Khí linh Thiên Công vẫn không hiểu, nhưng cũng đoán được là mình suy nghĩ tầm bậy rồi.

 

Nó vỗ vai cô nói: "Ngài phải tin tưởng bản thân mình, vai và thể chất của ngài cường tráng mạnh mẽ hơn bất kỳ ai!"

 

Nguyên hình thời kỳ đỉnh cao của Yêu Hoàng...

 

Còn có thứ gì không gánh vác nổi nữa chứ?

 

Bùi Diệp mím môi cười nhẹ, biết khí linh Thiên Công hiểu lầm, nhưng cũng không có ý định giải thích.

 

Cô chỉ nhất thời chưa nghĩ thông, không có nghĩa là không thể tự giải tỏa, sau khi nghĩ thông, cô liền đưa ra quyết định. Đúng vậy, đứng càng cao trách nhiệm càng lớn, nhưng cũng chỉ có đứng càng cao, mới có thể bảo vệ được càng nhiều. Cô tràn đầy lạc quan về tương lai.

 

Khí linh Thiên Công cũng nhìn thấy vẻ hăng hái trên mặt Bùi Diệp.

 

Khác với nhiệt huyết của tuổi trẻ, tuổi thanh xuân, mà là một loại khí chất trầm ổn mạnh mẽ dịu dàng kiên định hơn.

 

Cứ tưởng sẽ cứ thế lao thẳng về phía trước, ai ngờ bảy tám tầng sau, lông mày Bùi Diệp lại thêm u ám, thậm chí còn có thêm vài phần tàn nhẫn chưa từng có trước đây, lửa giận trong đáy mắt gần như sắp phun trào. Khí linh thầm run sợ.

 

"... Ơ, đã xảy ra chuyện gì không hay sao?"

 

Chẳng lẽ là Hàn Đồ Bạch kia chết rồi?

 

À, nó nói câu khó nghe nhé, chủ nhân nhà mình chắc sẽ mừng đến mức đốt pháo ăn mừng mất.

 

Tuy không có tình cảm nam nữ, nhưng tình bạn giữa nam nữ duy trì lâu như vậy, ai mà không ghen chứ?

 

Đặc biệt là, khi bản chất người đó là một kẻ điên.

 

Bùi Diệp lạnh lùng nói: "Chỉ là tranh đấu nội bộ thôi."

 

Khí linh Thiên Công: "Có người đấu với ngài?"

 

"Ừm, tình hình không mấy khả quan." Cô dừng lại một chút, nói, "Tình hình đối với tôi không mấy khả quan. Ông nói xem, sao lại có người tự tay nâng ông lên, nhìn ông bằng ánh mắt hài lòng, đồng thời lại chê ông che khuất đường đi của bà ấy, oán ông không trưởng thành theo kỳ vọng của bà ấy, rồi lại chuẩn bị tự tay kéo ông xuống, thậm chí không tiếc phản bội lại chút nguyên tắc ban đầu của mình? Đã không nỡ như vậy, lúc đầu tại sao lại nhường vị trí chứ?"

 

Khí linh Thiên Công nghe ra điều gì đó.

 

"Vị đoàn trưởng ngài đã nhắc đến trước đó?"

 

Bùi Diệp nói: "Ừm."

 

Lại qua một tầng nữa, Bùi Diệp tỉnh táo lại từ trạng thái mơ màng.

 

Câu đầu tiên nói ra chính là: "Tôi thắng rồi."

 

Khí linh Thiên Công rất nịnh nọt vỗ tay: "Chúc mừng chúc mừng."

 

"Thắng không vẻ vang lắm."

 

Khí linh Thiên Công hỏi ngược lại: "Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, tranh giành quyền lực còn cần phải nói đến phong cách quân tử sao?"

 

Bùi Diệp nói: "Tôi không phải vì điều này mới nói như vậy... Tôi chỉ đang nghĩ, tôi nhất định sẽ không đi theo vết xe đổ của bà ấy. Nếu tôi đã xác định người kế nhiệm nào, tôi sẽ buông tay, chứ không phải lấy danh nghĩa 'ủng hộ' rồi chỉ tay năm ngón bên cạnh, cuối cùng lại đánh mất chút nguyên tắc ban đầu."

Bình Luận (0)
Comment