[Quyển 7] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 1249

Bùi Diệp phát hiện mình cũng có tố chất mồm quạ.

 

Điều tốt không linh, điều xấu lại linh.

 

Cô tưởng thân thể này dù không khá hơn cũng có thể chống đỡ được năm sáu mươi năm, dành ra nhiều thời gian hơn để dạy dỗ người kế nhiệm, ít nhất có thể giúp người đó xây dựng đội ngũ thân tín của riêng mình, thiết lập uy tín đủ mạnh trong Quân đoàn số bảy, ổn định vượt qua giai đoạn chuyển giao quyền lực, tránh trường hợp người mới vừa nhậm chức đã bị thế lực cũ gây khó dễ. Cái cảm giác bị chèn ép, khó khăn đủ đường thật không dễ chịu chút nào.

 

Nếu thuận lợi, người kế nhiệm có thể tiếp quản vào khoảng tám mươi chín mươi tuổi.

 

Độ tuổi này đặt trong thời kỳ cao điểm chiến tranh liên miên thì được coi là "bình thường", đặt trong bối cảnh chiến tranh đã bước vào giai đoạn giữa cuối như hiện nay thì cũng không quá đột ngột, các quân đoàn khác còn có người trẻ hơn. Chỉ là vạn vạn không ngờ, tình trạng lại xấu đi nhanh như vậy.

 

Khi Bùi Diệp khôi phục lại đoạn ký ức đó, trong đầu vẫn còn văng vẳng kết quả chẩn đoán mới ra lò.

 

Nguyên soái Hàn Đồ Bạch vẫn luôn theo dõi sát sao tình trạng sức khỏe của cô, đích thân liên lạc với cô, hai người nhìn nhau hồi lâu không nói.

 

Cuối cùng, Hàn Đồ Bạch cẩn thận xoa xoa ống quần, dè dặt lên tiếng: "Cô... A Diệp, cô thật sự đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?"

 

Bùi Diệp cố tỏ ra thoải mái cười cười, nói như không mấy bận tâm: "Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, đã không còn đủ điều kiện thì tôi sẽ lui về ở ẩn thôi, tiếp tục ở tiền tuyến, càng ở lâu càng dễ lộ ra tình trạng thực tế. Chẳng qua, người kế nhiệm của tôi, cậu giúp đỡ con bé nhiều một chút."

 

Nói xong lại ngừng một chút, lo lắng nói: "Con bé còn quá trẻ, tính tình còn tệ hơn cả tôi hồi trẻ, cũng không biết Quân đoàn số bảy rơi vào tay con bé sẽ ra cái dạng gì..." Nói rồi cô lấy một điếu thuốc khỏi bao, châm lửa, rít một hơi thuốc thành thục.

 

Dùng làn khói lượn lờ che giấu cảm xúc thật sự nơi đáy mắt khỏi sự dò xét của thế giới bên ngoài.

 

Cuối cùng lại nói: "Tôi ở Quân đoàn số bảy nhiều năm như vậy, cũng biết nó không phải là một khối sắt, có không ít 'đinh' ẩn nấp sâu, có kẻ ngoài mặt tuân theo nhưng trong lòng lại chống đối, cũng có 'kẻ tự cho mình là thông minh'... Bọn nào cũng không dễ chọc. Nếu không đủ năng lực để trấn áp những con quỷ sứ này, giây tiếp theo sẽ bị chúng xông lên cắn nuốt không còn gì. Hàn Đồ Bạch, tôi chỉ có một học trò này thôi."

 

Câu cuối cùng rõ ràng là nói với Hàn Đồ Bạch, nể tình ba trăm năm giao tình của bọn họ, cũng phải quan tâm nhiều hơn.

 

Nguyên soái Hàn Đồ Bạch cười khẩy nói: "Đó không chỉ là học trò của cô, con bé còn là cô nhi Khương thị."

 

Gây khó dễ sẽ có, nhưng tuyệt đối sẽ không đến mức mất mạng.

 

Hàn Đồ Bạch chắc chắn sẽ giúp đỡ, nhưng quan trọng vẫn phải xem cô ấy tự lập như thế nào.

 

Hắn thở dài: "... Lòng người không đồng nhất đâu, đối với cô nhi Khương thị này... những con cáo già kia ngoài mặt thì thái độ nhất trí, nhưng trong tối vẫn có không ít người thuộc phe cũ phản đối, đặc biệt là những kẻ đã hưởng lợi từ việc diệt tộc Khương thị, trong lòng rất sợ hãi, sợ con bé trưởng thành sẽ tìm đến bọn họ trả thù. Vừa muốn lợi dụng con bé, thúc đẩy con bé trưởng thành, lại vừa sợ con bé phản phệ... Con đường đứa trẻ này phải đi còn khó khăn hơn cô nhiều..."

 

"Ai bảo Quân đoàn số bảy là quân đoàn cỏ dại chứ, đời nào chẳng có chút sóng gió câu chuyện? Khó khăn là đá mài dao tốt nhất, chỉ cần dao không gãy, lưỡi dao sẽ càng sắc bén, cắt cổ người cũng càng nhanh. Hừ, đám cáo già đó luôn thích tự cho mình là thông minh, vừa muốn ngựa ăn cỏ lại không muốn cho ăn, còn mong ngựa siêng năng hơn la, mơ đẹp quá nhỉ, nhà chúng mở cửa hàng bán mơ à? Thật sự tưởng ai cũng có thể bị chúng đùa bỡn trong lòng bàn tay? Thật nực cười." Bùi Diệp hút xong điếu thuốc, dập tắt tàn thuốc rồi ném cho robot dọn dẹp đang quét dọn khắp nơi.

 

Hàn Đồ Bạch luôn nghe tai này lọt tai kia những lời phàn nàn của Bùi Diệp.

 

Bạn bè thời niên thiếu, đồng đội chiến đấu, hắn rất rõ tính tình của Bùi Diệp.

 

Thật lòng mà nói, Hàn Đồ Bạch cũng rất khó chịu đám lão già đó, lúc đánh nhau thì đứa nào đứa nấy trốn nhanh hơn cả thỏ, hơi có chút chiến công là múa may lung tung, cài cắm người nhà thân tín vào để hưởng lợi, thò tay vào cả quân đội, âm thầm tạo thanh thế cho mình, truyền thông dân sự thì càng khỏi phải nói.

 

Nếu không phải Hàn Đồ Bạch cứng rắn lại có chút bối cảnh chống lưng, lại có những đồng đội như Bùi Diệp tin tưởng vô điều kiện, thì tình cảnh chắc chắn sẽ không thoải mái như bây giờ.

 

Có vài lời Hàn Đồ Bạch vì thân phận không thể nói, chỉ có Bùi Diệp mới có thể nói bừa bãi. Không chỉ nói sau lưng, mà còn có thể nói trước mặt người ta, chỉ thẳng mặt mắng hoặc mỉa mai cũng được. Mắng đến mức người ta tức điên lên, tức đến mức đau tim lại còn khó thở.

 

Nghĩ lại cũng thấy sướng!

 

Nguyên soái Hàn Đồ Bạch ghen tị nhìn Bùi Diệp.

 

Miệng vẫn phải "giả vờ" khuyên cô bớt bớt lại.

 

"Thôi thôi thôi, không nói đến bọn họ nữa, ngày vui nói đến bọn họ xui xẻo lắm." Khi tâm trạng không tốt thì Bùi Diệp thích hút thuốc, một lúc đã hút ba điếu, Hàn Đồ Bạch trước đây chắc chắn sẽ khuyên, nghiện thuốc lá nặng như vậy không sợ chết sớm sao, nhưng nghĩ lại cô vốn đã sống không được bao lâu, lại nuốt lời định nói xuống, Bùi Diệp nói, "Có lời đảm bảo của cậu tôi cũng yên tâm hơn nhiều rồi, tôi cố gắng trong vòng nửa năm sẽ giải quyết xong việc này..."

 

Hàn Đồ Bạch nói: "Nghỉ hưu rồi thì nghỉ ngơi cho tốt đi."

 

Biết đâu tĩnh dưỡng có thể giúp cô sống thêm vài năm, biết đâu chỉ vài năm đó, y học có bước đột phá lớn, mạng của cô có thể giữ lại được.

 

Bùi Diệp lắc đầu từ chối: "Không, tĩnh dưỡng gì chứ? Cả ngày bị nhốt ở một chỗ, ngoài đi dạo còn có trò giải trí nào nữa? Mấy năm nay tôi tích góp được không ít tài sản, trước giờ không có thời gian để tiêu, bây giờ sắp chết rồi, không tiêu thì tôi quá thiệt..."

 

Những người độc thân như cô, trên không cha mẹ, dưới không con cái, một mình ăn no cả nhà không đói, tài sản cơ bản sẽ bị sung công quỹ Liên Bang.

 

Hàn Đồ Bạch không đồng ý, nghiêm mặt nói: "Cô còn muốn chạy lung tung? Không sợ chết dọc đường à?"

 

Bùi Diệp cười ha hả: "Chết dọc đường thì chết dọc đường, lãnh thổ Nhân loại Liên Bang rộng lớn như vậy, chẳng lẽ lại thiếu một mảnh đất chôn người? Lão Hàn à, tôi thà vui vẻ rong chơi vài năm, cũng không muốn bị coi như búp bê dễ vỡ tĩnh dưỡng vài năm, vậy quá vô vị."

 

Hàn Đồ Bạch muốn khuyên cũng không được.

 

Hắn cũng biết, người này đã quyết định rồi thì không ai có thể thay đổi.

 

"Nhưng có một điều——" Bùi Diệp giơ một ngón tay, mỉm cười nghiêng người về phía trước, ghé sát vào Hàn Đồ Bạch, vẻ mặt nghiêm túc nói, "Cười mà đến trước mộ tôi, tiễn tôi đoạn đường cuối cùng. Cậu nói xem, cậu đã hơn ba trăm tuổi rồi, để người ngoài thấy cậu còn khóc, tổn hại đến hình tượng nguyên soái của cậu biết bao nhiêu?"

 

Hàn Đồ Bạch cười khẩy: "Tôi thấy cô sợ tôi thật sự mặc váy cưới đến nhảy nhót đấy chứ?"

 

Bùi Diệp bị nói trúng tim đen, chột dạ dời mắt đi chỗ khác, giả vờ bình tĩnh liếc nhìn thân hình của hắn.

 

"Không phải tôi coi thường cậu, nhưng cậu ở tuổi này bệnh tật đầy người, loãng xương, nhảy nhót nổi sao?"

 

Hàn Đồ Bạch bị chọc tức đến mức cười gằn liên tục, vung tay nói: "Họ Bùi kia, cô cút cút cút —— cút càng xa càng tốt."

 

Thật là chó không bỏ được tật ăn phân.

 

Thiếu đi người này chọc tức hắn, biết đâu hắn còn sống thêm được vài năm.

 

Bùi Diệp cười ngạo nghễ rồi offline, Hàn Đồ Bạch thu lại vẻ mặt tức giận khoa trương trên mặt, chuyển thành vẻ u sầu không tan đi được.

 

Mà Bùi Diệp cũng chẳng khá hơn là bao.

 

Càng cười tỏ vẻ không quan tâm, như không có chuyện gì nói đùa với bạn cũ, trong lòng lại càng khó chịu.

 

Nhưng mà, mọi chuyện đã an bài.

 

Sau khi cô nhi Khương thị tiếp quản, Bùi Diệp giao cô ấy cho Hàn Đồ Bạch chăm sóc, còn mình thì thu dọn tài sản, phủi mông lên đường du lịch. Còn về nhân lực quân đội bố trí cho cán bộ cấp cao nghỉ hưu, cô không mang theo một ai.

 

Đùa à, giữa đường thật sự gặp chuyện bị ám sát gì đó, rốt cuộc là bọn họ bảo vệ cô, hay là cô bảo vệ bọn họ?

 

Bùi Diệp ra đi một mình, nơi nào hẻo lánh hoang vu thì cô đi đến đó.

 

Nhân loại Liên Bang không chỉ có loài người, còn có rất nhiều dị tộc dần dần dung hợp gia nhập, ví dụ như người cá thường xuyên xuất hiện trên phim ảnh, trai đẹp gái xinh, tuyệt sắc nhân gian. Kết quả cô tốn c sức lực hín trâu hai hổ chạy đến đó, lại chẳng thấy gì, còn xui xẻo bị đoàn du lịch lừa đảo gài bẫy.

 

Bởi vì người cá trên phim ảnh, hàng năm có rất nhiều du khách tới thăm xui xẻo bị chém đẹp.

 

Sau khi cô được "giải cứu", người trẻ tuổi phụ trách xử lý vụ án hỏi rõ tình hình của cô, biết được một mình cô đã cống hiến gần hai mươi vạn, bề ngoài thì an ủi, nhưng sau lưng... hừ, đừng tưởng cách một cánh cửa cách âm là cô không nghe được động tĩnh.

 

(╯‵□′)╯︵┻━┻

 

Vì thời đại này không thể nhìn bề ngoài để đánh giá tuổi tác, Bùi Diệp có khuôn mặt ngoài hai mươi, nhưng hồ sơ của cô lại ghi hơn ba trăm tuổi, tuổi này đặt giữa người thường, tương đương với tuổi xưa nay hiếm ở thời kỳ trái đất cổ xưa. Người trẻ tuổi tốt bụng gửi cho cô rất nhiều tài liệu phổ cập kiến ​​thức lừa đảo, bao gồm nhưng không giới hạn ở lừa đảo thực phẩm chức năng, lừa đảo bảo hiểm hưu trí, lừa đảo mạo danh người thân, lừa đảo trúng số bất ngờ...

 

Bùi Diệp: 【...】

 

Cô thật sự có khuôn mặt dễ bị lừa đảo à?

 

Đoàn trưởng quân đoàn về hưu không cần mặt mũi nữa à?

 

Bé đây nhớ kỹ cậu rồi!

 

Quyên góp số tiền lấy lại được cho quỹ trẻ em vừa mắt, Bùi Diệp vội vàng rời khỏi hành tinh này, sợ chân mình chậm một bước, chuyện này sẽ truyền đến tai đám bạn già. Du lịch mấy năm, đi đi dừng dừng, uống rượu mạnh nhất, ngắm cảnh đẹp nhất, thưởng thức đủ loại mỹ nhân, lúc đầu còn quan tâm tin tức của Quân đoàn số bảy và biên giới chiến trường, lâu dần cũng học được cách buông bỏ.

 

Dù sao, nghe một lần, khó chịu một lần.

 

Lười đi nữa, liền ở lại địa phương nào đó một thời gian, lúc rảnh rỗi cô tiếp xúc với những trò chơi giới trẻ yêu thích.

 

Chỉ là không có trò nào chơi được lâu.

 

Những nhà sản xuất game này thật tài giỏi, lần nào cũng dụ nạp tiền, mỗi lần một kiểu.

 

Bùi Diệp chơi vui vẻ sẽ nạp tiền, hết hứng thú thì lại tìm đến một game khác, bạn chơi game đều là người trẻ tuổi, khiến cô cảm nhận được nhiệt huyết và sức sống tuổi trẻ đã lâu không gặp. Nhưng điều này chỉ giới hạn trong game, trở lại hiện thực lại cảm thấy trống rỗng, không chỉ là tâm hồn trống rỗng mà còn là cơ thể ngày càng suy yếu. Căn bệnh lạ về lĩnh vực tinh thần khiến Bùi Diệp vốn không quá cởi mở càng thêm trầm lặng, có thói quen kìm nén cảm xúc.

 

Cảm xúc càng dao động, tốc độ xấu đi càng nhanh.

 

Ngay khi cô sắp quen với cuộc sống như vậy, còn chọn một nơi vừa mắt để an dưỡng tuổi già, chôn xương ở đó, thì mọi thứ đã có chuyển biến.

 

Nghĩ đến điều này, Bùi Diệp lấy chiếc điện thoại ra khỏi túi đồ.

 

Trong đầu cô đã khôi phục ký ức của phó bản đầu tiên, cũng hiểu được chiếc điện thoại này và A Tể vốn nên sống trong điện thoại, là khi nào đến bên cạnh cô, bước vào cuộc đời cô. Nhìn căn nhà nhỏ trong game trống không, Bùi Diệp hỏi: "A Tể đi đâu rồi?"

 

Một lúc lâu cũng không có ai trả lời.

 

Căn nhà nhỏ trong game được nâng cấp toàn diện sáng lên ánh đèn vàng cam yên tĩnh.

 

Nhìn cách bài trí trong nhà, cứ ngỡ chủ nhân chỉ ra ngoài một lát, có lẽ sau khi tan làm sẽ quay lại.

 

Khi đó, hệ thống cũng sẽ đúng lúc hiện ra một câu.

 

【A Tể tan làm về nhà rồi.】

 

Chỉ tiếc là Bùi Diệp lật xem rất nhiều ghi chép, chỉ thấy từng dòng 【Chúc mừng người chơi 'A Cha', thú cưng 'XX' của bạn đã về nhà O(∩_∩)O】. Theo từng dòng tin tức hiện lên, những thẻ bài bị phong ấn mờ nhạt của 《Vườn Vạn Thú 》 cũng sáng lên.

 

Nhưng điều Bùi Diệp muốn thấy nhất lại không có.

 

Nhìn cầu thang tối om, cô cười thoải mái, bước chân nhẹ nhàng đi xuống cầu thang.

 

A Tể, cha tới đón con về nhà.

 

Không nằm ngoài dự đoán của cô, qua một tầng sẽ khôi phục ký ức của một phó bản.

 

Cho đến khi khôi phục phó bản thú nhân trước đó, Bùi Diệp cuối cùng cũng đi đến tầng áp chót của tháp Trấn Ma, đứng trước một cánh cửa đen kịt cao ba trượng, phía sau cánh cửa này chính là tầng cuối cùng của tháp Trấn Ma, đồng thời cô cũng đã nghĩ thông mọi mắc xích —— về ký ức của cô, về sự mất tích của A Tể, về lý do tại sao hung thú của 《Vườn Vạn Thú》 phải thuần phục lại —— ngàn lời vạn chữ chỉ có thể tóm gọn trong một câu, tự làm tự chịu.

 

Nhưng Bùi Diệp không hối hận.

 

Còn về phó bản mới ——

 

Tuy hơi cẩu huyết, chỗ nào cũng là chiến trường, nhưng lấy thân phận thiếu niên dạo chơi nhân gian một phen, cũng có một mùi vị khác.

 

Bùi Diệp không lập tức đẩy cánh cửa đó ra mà quay đầu nhìn về phía khí linh Thiên Công.

 

"Thiên Công, Dương Cảnh chân quân là Thất điện hạ, đúng không?"

 

Lúc này Bùi Diệp cũng có ký ức thời kỳ Yêu Hoàng, dĩ nhiên nhận ra người quen cũ Thiên Công này.

 

Cô có thể nhận nhầm Thất điện hạ, nhưng Thiên Công chắc chắn nhận ra chủ nhân của nó.

 

"Phải, nhưng cũng không phải." Khí linh Thiên Công nói.

 

"Lời này là ý gì?"

 

"Cậu ấy bắt nguồn từ chủ nhân, nhưng chỉ là một tia chấp niệm của chủ nhân hóa thành. Nếu là chủ nhân chân chính..." Khí linh Thiên Công dừng lại một chút, nhìn Bùi Diệp, đôi mắt nhỏ chứa đầy sự phức tạp không nói nên lời, tiếp tục nói, "...Ngài là sắt, thì ngài ấy chính là nam châm đầu thai..."

 

Làm sao có thể giống Dương Cảnh chân quân, lúc đầu cáu kỉnh kiêu ngạo, không có sắc mặt tốt?

 

"...Chấp niệm hóa thành? Chấp niệm gì?" Bùi Diệp nghi ngờ.

 

Khí linh Thiên Công làm sao biết được?

 

"...Lão đoán, có lẽ có liên quan đến tháp Trấn Ma."

 

Bùi Diệp chỉ vào cánh cửa lớn: "Đây là tầng cuối cùng của tháp Trấn Ma, bí mật nằm sau cánh cửa này?"

 

Khí linh Thiên Công nói: "Phải hay không, ngài đẩy ra sẽ biết."

 

Vì vậy, Bùi Diệp đẩy cánh cửa này ra.

 

Cũng không dùng sức gì, chỉ đặt tay lên, một trận sóng gợn lăn tăn, cánh cửa tự động mở ra như nhận diện vân tay.

 

Không hề chuẩn bị, hơi lạnh ập đến khiến Bùi Diệp run lên.

 

"Tôi nhớ Dương Cảnh đã nói, tầng này giam giữ một con yêu thú hình dạng gấu trúc... chẳng lẽ là đồng tộc sao?"

 

Bùi Diệp bước chân vào, sương giá màu xanh lam lan ra từ mặt giày của cô với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

 

Không gian này cực kỳ rộng lớn, trắng xóa một mảnh, xung quanh tường được khắc những bức tranh mờ nhạt bị lớp băng dày bao phủ, cứ cách một trượng lại có một bức tượng đá hung thú nửa ngồi xổm, thể hiện tư thế phục tùng. Ở giữa không gian có một đài tròn cao chót vót. Đài tròn cách xung quanh một "con sông nhỏ" hình khuyên rộng hai trượng, chảy tràn chất lỏng lạ màu lam băng.

 

Bùi Diệp thử ném ra một thỏi bạc, vừa chạm không trung đã tan thành chất lỏng.

 

"Chà ——"

 

Ngay cả Bùi Diệp, khi nhìn thấy cảnh này cũng hít một hơi sâu.

 

Khí linh Thiên Công thì như đang suy nghĩ điều gì đó: "Nơi này ta thấy hơi quen mắt."

 

"Ông thấy quen mắt? Ông đã đến đây?"

 

Thiên Công lắc đầu: "Ta đã đến, nhưng không phải nơi này, nơi này chỉ là mô phỏng theo nơi trước kia mà xây dựng."

 

Bùi Diệp hỏi lại là nơi nào.

 

Nó có vẻ kỳ quái: "Lăng mộ chính của mộ quần áo của ngài."

 

Bùi Diệp: "...???"

 

Cô còn chưa chết đâu!

 

Vừa hoàn hồn, mới hiểu là nói về kiếp Yêu Hoàng.

 

Vì vậy, khóe miệng giật giật, chỉ vào một góc quan tài băng mờ ảo trên đài cao: "Ông đừng nói với tôi, đây là quan tài của tôi nhé?"

 

Cô đang đào mộ của chính mình???

Bình Luận (0)
Comment