[Quyển 7] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 1262

Editor: Đào Tử

 

_______________________________

 

Bùi Diệp nhất thời nghẹn lời.

 

Tôn Đào đưa ra phán đoán dựa trên tình hình hiện tại. Thực tế đã hạn chế trí tưởng tượng của cô ấy, vì vậy cô ấy không tin vào những mô tả chỉ tồn tại trong tài liệu và sách giáo khoa lịch sử, nào là cảnh đèn hoa rực rỡ, xe cộ tấp nập, phồn hoa đô hội chắc chắn là ảo tưởng của người xưa từ ba nghìn năm trước.

 

Nhưng Bùi Diệp biết rõ, những điều đó đã từng tồn tại, không phải ảo tưởng, cũng không phải người xưa khoác lác.

 

Đây rốt cuộc là một thế giới đen tối kỳ quái đến mức nào?

 

Khiến những người trẻ tuổi thời đại này thậm chí không tin vào lịch sử được ghi lại bằng giấy trắng mực đen?

 

"Tôi tin."

 

Tôn Đào: "Tin cái gì?"

 

"Tôi tin đoạn lịch sử đó là thật." Bùi Diệp trả lời nhẹ nhàng dịu dàng.

 

Tôn Đào sững người một lúc, vẻ mặt phức tạp: "Cô tin? Vậy cô có thể giải thích tại sao người xưa từ ba nghìn năm trước không trân trọng thế giới tươi đẹp tựa tiên cảnh như vậy, mà lại chọn đổ năng lượng ô nhiễm xuống biển để tiết kiệm vài trăm triệu chi phí? Tôi thấy logic nói không thông, chẳng lẽ khi đó con người nghĩ rằng đổ năng lượng ô nhiễm xuống biển là xong chuyện, nước bị ô nhiễm sẽ không thông qua chu trình tự nhiên xâm nhập vào đất, gây hại cho người dân? Trên đời này tại sao lại có những người nắm quyền thiển cận như vậy?"

 

Bùi Diệp: "..."

 

Thực tế, cô luôn cho rằng đây là một quyết định ngu xuẩn.

 

Trước khi loài người chưa có khả năng di cư đến các hành tinh khác có thể sinh sống, số phận của họ gắn liền với Trái Đất.

 

Đổ năng lượng ô nhiễm xuống biển, chẳng khác nào chôn bom trong nhà, thỉnh thoảng lại cho nổ để chơi đùa?

 

Sớm muộn gì cũng tự nổ chết cả nhà mình.

 

"Có lẽ... ban đầu là muốn ép người khác trả thay?"

 

Tôn Đào vẻ mặt khó hiểu: "Trả thay?"

 

"Không phải nói xử lý những năng lượng ô nhiễm đó cần rất nhiều chi phí sao? Dù sao năng lượng ô nhiễm đổ xuống biển, không một quốc gia nào trên Trái Đất có thể thoát khỏi. Nếu các quốc gia khác không quan tâm, đổ năng lượng ô nhiễm xuống biển, chi phí cũng thấp hơn so với phương án xử lý ban đầu, có lẽ bọn họ nghĩ vậy?"

 

Tôn Đào há hốc mồm: "... Cái này, cũng quá vô sỉ."

 

Tôn Đào cẩn thận suy nghĩ lời nói của Bùi Diệp.

 

Vừa đồng ý lại vừa sinh nghi

 

Cách nói năng và hành xử của Bùi Diệp, thoạt nhìn có vẻ là người đã từng đi học, nhưng sao lại không biết những kiến thức cơ bản?

 

Nhưng cô không có ý định tiếp tục nói sâu, Tôn Đào cũng không tiện "đánh rắn động cỏ", đành tiếp tục cắn răng vật lộn với bài tập.

 

Viết được một lúc thì cô suy sụp.

 

"Môn lịch sử bị học sinh ghét bỏ cũng không phải không có lý do..." Nhìn bài cảm nhận mình đã vắt óc mấy ngày cũng không viết ra được mấy dòng, cô bực bội úp bài tập xuống, coi như mắt không thấy tâm không phiền, "Hừ, thật không biết có gì phải viết cảm nhận, càng viết càng tức!"

 

Nhìn những mô tả xã hội gần giống như Utopia trong sách lịch sử, rồi lại nhìn thế giới hiện tại hoang tàn tuyệt vọng.

 

Thử hỏi, học sinh nào có thể giữ được cân bằng trong lòng?

 

Nếu nguồn gốc của Kỷ nguyên hắc ám là thiên tai thì thôi cũng được, đằng này lại là nhân họa.

 

Càng xem càng khiến người ta muốn xuyên không về quá khứ, b*p ch*t kẻ đưa ra quyết định đổ năng lượng ô nhiễm xuống biển.

 

Nói đông nói tây, cuối cùng cũng viết xong một bài cảm nhận, Tôn Đào quyết định tự thưởng cho mình bằng cách đọc tiểu thuyết.

 

Bùi Diệp vừa ngẩng đầu lên thì thấy cô ấy đang cầm điện thoại đọc say sưa, khi đọc đến đoạn hay thì khóe miệng còn vô thức nhếch lên.

 

Đột nhiên vỗ bàn đứng dậy.

 

"Tuyệt! Thật sự là quá tuyệt!"

 

Bùi Diệp giật mình: "Tuyệt cái gì?"

 

Tôn Đào kích động: "Nữ thần của tôi lại có một tác phẩm phong thần! Cốt truyện mấy chương gần đây thật sự quá tuyệt vời, trí tưởng tượng của cô ấy thật thần thánh!"

 

"... Tác phẩm phong thần gì?"

 

Nữ thần trong miệng Tôn Đào là một tác giả có bút danh là "Nữ Thần Âu Dương Thúy Hoa", một thiên tài phong thần chỉ với một tác phẩm, sở trường viết về đề tài cổ đại ba nghìn năm trước. Khi các tác giả khác cập nhật nhỏ giọt, thì tác giả mới này cập nhật ba vạn chữ mỗi ngày, thời kỳ đỉnh cao còn song song hai bộ, cập nhật năm vạn chữ mỗi ngày.

 

Nhưng tốc độ cập nhật nhanh nhiều không phải là nguyên nhân chính khiến cô ấy phong thần.

 

Cô ấy có thể hô phong hoán vũ trong giới văn học, điều tuyệt nhất là trí tưởng tượng mới lạ và cốt truyện hấp dẫn, cùng với những miêu tả về phong tục cảnh vật ba nghìn năm trước.

 

Thật sự quá chân thực, khiến người ta âm thầm nghi ngờ liệu cô ấy có phải là một chuyên gia nghiên cứu lịch sử thời kỳ đó hay không.

 

Mọi loại đề tài đều viết được.

 

Cuốn đầu tiên viết về xuyên không, nhân vật chính trong truyện của cô ấy lại có thể xuyên không về trước Kỷ nguyên hắc ám, gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng đến đỉnh cao nhân sinh, còn làm rất nhiều việc người ta mơ ước, ngăn chặn Kỷ nguyên hắc ám ngay từ nguồn gốc.

 

Tác phẩm này vừa ra mắt, mọi người đều kinh ngạc hô lên thần thánh!

 

Những người bắt chước như cá diếc sang sông, nhưng tiếc là văn phong của những người theo sau không đồng đều, cộng thêm quá nhiều Bug, căn bản không thể so sánh với tác phẩm phong thần.

 

Tác phẩm thứ hai viết về trùng sinh, nhân vật chính vô tình xuyên không đến năm 3193 Kỷ nguyên hắc ám, lớn lên vật lộn trong thời đại này, rồi lại không may chết trong một nhiệm vụ trừ tà. Mở mắt ra, trọng sinh về năm 2008, đấm Alibaba, đá Tencent, nghiên cứu chip, làm điện thoại thông minh, làm xe điện, đương nhiên không thể thiếu trai đẹp vây quanh, sống tiêu dao tự tại, đúng chuẩn người chiến thắng cuộc đời.

 

Tất nhiên cũng không thể thiếu thao tác quen thuộc, ngăn chặn Kỷ nguyên hắc ám.

 

Đọc một lần là sướng đến mức đỉnh nóc kịch trần.

 

Truyện trùng sinh vừa ra mắt, những người bắt chước càng thêm điên cuồng.

 

Tác phẩm thứ ba càng bá đạo hơn, nhân vật chính là người bản địa sinh năm 1993, trong một lần tình cờ phát hiện cửa sau nhà mình kết nối với năm 3210 Kỷ nguyên hắc ám. Vì vậy, nhân vật chính nảy ra ý tưởng, buôn bán qua lại giữa hai thế giới, cắt rau hẹ của cả hai bên.

 

Độc giả chỉ cần nhập tâm vào, sướng đến mức đuôi xương cụt tê dại.

 

Cứ tưởng tác phẩm thứ tư cũng sẽ là đề tài ba nghìn năm trước.

 

Ai ngờ nữ thần đã chán, lại khai thác đề tài mới.

 

Một tu sĩ đắc đạo trùng sinh vào Kỷ nguyên hắc ám, chém giết tạo ra một mảnh trời đất trong thời đại này, đánh cho đám quỷ ma kêu cha gọi mẹ, có thể dùng một kiếm thì không lãng phí kiếm thứ hai. Quan trọng là nhân vật chính rất khiêm tốn, không phô trương, vì vậy luôn có những pháo hôi hoặc nhân vật phụ không biết điều hiểu lầm cô là người thường, dị sĩ thực lực thấp kém, tạo ra những tình huống dở khóc dở cười.

 

Cách nhân vật chính vả mặt bón hành đều rất mới mẻ, không để qua đêm.

 

Mặc dù một số tình tiết rất sáo rỗng, nhưng sướng là được.

 

Tôn Đào đu truyện đến nghiện.

 

Thậm chí cô ấy còn nghi ngờ nhân vật chính tu tiên trong truyện là có thật, nếu không thì sao lại viết chân thực đến vậy?

 

Bùi Diệp không cảm xúc: "..."

 

Người khác có thể không biết, nhưng cô còn không biết "Nữ Thần Âu Dương Thúy Hoa" là ai sao?

 

Đây là một trong những bút danh của An Ưu Ưu, nữ chính trong nguyên tác "Tương lai điểm danh ba nghìn năm: Tôi thật sự là tổ tông của các người"!

 

Tại sao lại nói là một trong những?

 

Bởi vì cô ấy còn có một bút danh chuyên viết truyện ngôn tình cẩu huyết là "Nam Thần Tây Môn Thiết Trụ".

 

Còn về trí tưởng tượng và tốc độ tay thần thánh trong miệng Tôn Đào... Nếu Tôn Đào cũng là một con mọt sách nghiện tiểu thuyết mạng từ năm lớp bảy, lại có một công cụ viết lách được hệ thống điểm danh cung cấp thì cô ấy cũng có thể làm được. Không nói đến việc cập nhật vài vạn chữ mỗi ngày, mà cập nhật cả một cuốn sách mỗi ngày cũng không thành vấn đề.

 

Chỉ là ——

 

Không ngờ cốt truyện nguyên tác đã bắt đầu được ba bốn tháng rồi.

 

Đang suy nghĩ, cô đột nhiên nhớ ra một chuyện, liền hỏi Tôn Đào: "Cô có biết một nữ sinh tên An Ưu Ưu không?"

 

"An Ưu Ưu?" Tôn Đào cẩn thận nhớ lại, càng nghĩ càng thấy quen tai, "Hình như tôi đã từng nghe thấy cái tên này ở đâu đó, cô ấy là ai của cô?"

 

"Tôi không biết."

 

"Không biết?"

 

Không biết còn hỏi cô ấy có biết hay không?

 

"Tôi thật sự không biết, nhưng tôi nhớ lúc tôi vừa từ bãi tha ma đi ra, trong đầu cứ có một giọng nói bảo tôi đi tìm cô ấy."

 

Bùi Diệp nói dối mà mặt không đổi sắc.

 

"Cô từ bãi tha ma đi ra???"

 

Giọng Tôn Đào cao vút, nghe có chút chói tai, cơ bắp toàn thân căng cứng.

 

Rõ ràng là nếu Bùi Diệp có bất kỳ hành động bất thường nào, cô ấy sẽ ra tay.

 

Bùi Diệp giả ngốc, cố gắng lừa cho qua chuyện.

 

"À? Tôi chưa nói sao?"

 

Tôn Đào nghiến răng nghiến lợi, nặn ra một câu.

 

"Đương nhiên là cô chưa nói, cô thậm chí còn chưa nói tên cô."

 

Bùi Diệp "tỏ vẻ áy náy" cười gượng: "Xin lỗi, tôi quên mất. Tên thật của tôi là 'Tiểu Ngẫu', bây giờ gọi là..."

 

"Tiểu Ngẫu? Khoan đã! Cô tên là gì?"

 

Tôn Đào vừa nghe thấy hai chữ "Tiểu Ngẫu", liền lật người tìm kiếm thứ gì đó.

 

Một lúc sau, bày bừa cả một góc mới tìm ra một cuộn giấy nhiệm vụ, xoẹt một cái mở ra.

 

Xác nhận rồi lại xác nhận, một lần nữa xác nhận.

 

"Cô chính là Tiểu Ngẫu?"

 

Bùi Diệp thấy Tôn Đào kinh ngạc nhiều hơn là ác ý, gật đầu đáp: "Đúng, là tôi."

 

"Vậy sao cô lại ở bãi tha ma?"

 

Tôn Đào vừa nói vừa cẩn thận cuộn lại cuộn giấy nhiệm vụ.

 

Bùi Diệp lắc đầu: "Tôi cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ có chút liên quan đến cô gái tôi đã giết. Có lẽ cô ta làm tôi bị thương, tưởng tôi đã chết nên vứt tôi ở bãi tha ma? Lúc tôi tỉnh lại, chuyện trước kia đều quên hết, chỉ nhớ một cái tên..."

 

"Ra là mất trí nhớ, thảo nào..." Tôn Đào lẩm bẩm.

 

Thảo nào ngay cả kiến thức thông thường cũng không biết.

 

Bùi Diệp thăm dò: "Cô quen tôi?"

 

"Không quen."

 

"Vậy sao khi nghe thấy cái tên này cô lại kích động như vậy?"

 

"Cái này không thể nói, tôi đã ký hợp đồng bảo mật, không thể tùy tiện tiết lộ, sau này cô sẽ tự biết. Tôi tò mò là... cô tìm An Ưu Ưu làm gì?"

 

Tôn Đào nhớ ra đã nghe thấy cái tên An Ưu Ưu ở đâu rồi.

 

Đây chẳng phải là học sinh chuyển trường nổi tiếng của học viện bên cạnh sao.

 

Mới nhập học ba tháng mà đã gây ra nhiều chuyện ồn ào hơn người khác mấy năm cộng lại.

 

Nghe nói những người có máu mặt ở học viện bên cạnh, bất kể nam nữ, không phải thích cô ta thì là ghét cô ta.

 

Cách đây không lâu còn thống nhất đám học sinh cứng đầu của học viện bên cạnh, thành lập một tổ chức gọi là "Hội học sinh", một đám học sinh răm rắp nghe theo cô ta, oai phong lắm.

 

"Sao tôi biết được? Chỉ là trong đầu có giọng nói này... có lẽ tìm được An Ưu Ưu, tôi sẽ khôi phục trí nhớ..."

 

Chỉ cần có gì không nói được, cứ đổ cho mất trí nhớ là xong.

 

Tôn Đào không tỏ ý kiến gì về việc này.

 

Chỉ là lúc Bùi Diệp không nhìn thấy, ánh mắt có thêm vài phần thương cảm.

 

Biết được Bùi Diệp chính là "Tiểu Ngẫu" nhiệm vụ cần tìm, mà Bùi Diệp cũng muốn tìm "An Ưu Ưu", ba người Giang Chiêu thương lượng xong liền để cô gia nhập tiểu đội ba người. Theo kế hoạch, bọn họ phải ở lại đây một thời gian, giải quyết xong mấy con Hư Quỷ kia rồi mới đi.

 

Có điều, kế hoạch không bao giờ theo kịp thay đổi.

 

Khoảng ba giờ sáng, một hồi chuông bén nhọn vang lên, đánh thức Tôn Đào đang ngủ say.

 

Bùi Diệp tỉnh dậy sớm hơn cô ấy.

 

Tôn Đào lập tức tỉnh táo, vội vàng cất tập bài tập, nắm lấy cánh tay Bùi Diệp chạy ra ngoài, vừa chạy ra khỏi cửa đã đụng phải hai người Giang Chiêu.

 

Bùi Diệp: "Hai người chạy cái gì?"

 

Tôn Đào vừa chạy vừa đáp: "Không chạy thì ở lại chờ chết à? Đó là tiếng chuông cảnh báo Thủy triều hắc ám!"

 

Thủy triều hắc ám?

 

"Không phải đã xảy ra rồi sao?"

 

"Thông thường chỉ bùng nổ một lần, nhưng cũng không loại trừ khả năng sẽ có đợt thứ hai."

 

Chạy ra khỏi cửa nhà trọ, nhìn về phía bãi tha ma, nhờ ánh trăng mờ ảo, mơ hồ có thể nhìn thấy làn sương mù đen đặc cuồn cuộn, như một khuôn mặt dã thú dữ tợn, há cái miệng to như chậu máu, nhìn chằm chằm vào thành phố nhỏ này.

 

Bà chủ nhà trọ cũng ở đó, sắc mặt xám xịt, không chút huyết sắc, thân hình mỏng manh yếu ớt run rẩy nhẹ trước tiếng chuông cảnh báo chói tai, dường như chỉ cần hơi dùng sức là có thể bẻ gãy bà.

 

Bùi Diệp tưởng rằng thành thị không còn mấy người sống, nhưng chuông cảnh báo vừa vang lên, không ít người mò mẫm trong đêm tối, vác hành lý chạy ra ngoài.

 

Đa số đều là người già yếu và trẻ nhỏ.

 

Những người trẻ tuổi khỏe mạnh sống sót sau đợt Thủy triều hắc ám đầu tiên thì đã chạy trốn rồi.

 

Những người già yếu trẻ nhỏ còn lại ở lại để lo liệu hậu sự cho người thân, ai ngờ lại còn có đợt Thủy triều hắc ám thứ hai.

 

Bùi Diệp: "Có thể ngăn chặn được không?"

 

Ba người Giang Chiêu suýt chút nữa bị câu nói này của cô dọa sợ.

 

Sao lại không theo lẽ thường vậy?

 

Bọn họ đang nghĩ cách chạy trốn, cách cứu thêm nhiều người, vị này lại nhắm vào nguồn gốc của tai họa!

 

Giang Chiêu: "Thủy triều hắc ám quy mô nhỏ có thể ngăn chặn, nhưng chỉ dựa vào mấy người chúng ta thì không làm được, vẫn nên chia nhau hành động, cứu được bao nhiêu thì cứu. Nhìn tình hình bãi tha ma, còn khoảng một tiếng nữa bùng nổ đợt thứ hai, Phương Diệu có xe tải chở được mấy chục người, chắc là có thể chở đi một nhóm người."

 

Thời gian gấp rút, ba người chia nhau hành động.

 

Tại sao lại là ba người?

 

"Tiểu Ngẫu" mất trí nhớ rồi, còn trông chờ gì ở cô ấy nữa?

 

"Có thể ngăn chặn thì tốt rồi."

 

Vừa nói vừa rút quạt cơ quan ở bên hông ra, tự động bỏ qua câu nói sau "ngăn chặn".

 

Phương Diệu biến ra xe tải, nhảy lên ghế lái gọi bà chủ nhà trọ lên xe.

 

Ai ngờ bà chủ nhà trọ cười khổ lắc đầu, cảm ơn ý tốt của mấy người Phương Diệu, quay người trở vào nhà, như thường lệ cầm giẻ lau, lấy nước lau dọn.

 

Tay Phương Diệu dừng lại giữa không trung, nhảy xuống xe đuổi theo bà chủ nhà trọ.

 

Chưa kịp để hắn khuyên nhủ, bà chủ nhà trọ dịu dàng nói: "Tôi chỉ có mỗi căn nhà này thôi, lá rụng về cội, đi nơi khác không quen."

 

Đối với một người cô độc như bà, chết còn nhẹ nhàng hơn sống.

 

Phương Diệu muốn nói lại thôi, bị Giang Chiêu ngăn lại, đối phương lắc đầu với hắn.

 

"Thôi vậy."

 

"Nhưng... haiz..." Phương Diệu siết chặt nắm đấm, căm hận sự bất lực của bản thân lúc này.

 

Theo phán đoán của Giang Chiêu, bọn họ có khoảng một tiếng để đưa người dân sơ tán, nhưng không ngờ, từ khi chuông cảnh báo vang lên đến lúc bãi tha ma bùng nổ, chỉ vỏn vẹn ba phút.

 

Không bình thường!

 

Lần Thủy triều hắc ám này quá bất thường!

 

Ngẩng đầu nhìn làn sương mù đen đặc cuồn cuộn ập tới, những người sống sót trên đường chạy trốn lộ vẻ tuyệt vọng, đứng im tại chỗ chờ chết.

 

Bùi Diệp nhảy vọt lên nóc nhà, cây quạt cơ quan trong tay hóa thành trường kiếm cơ quan, sẵn sàng đối phó.

 

Vừa định ra tay, đột nhiên nhận ra điều gì đó, trường kiếm cơ quan lại biến thành quạt, ánh mắt nhìn về một hướng nào đó.

 

"Đến rồi!"

 

Tôn Đào nghe không rõ.

 

"Cái gì đến rồi?"

 

Vừa dứt lời, một quả yo-yo tỏa sáng bảy sắc cầu vồng xẹt qua bầu trời đêm, để lại đuôi màu sặc sỡ, bay vòng quanh bầu trời thành phố nhỏ, trong vài hơi thở đã kết nối thành một trận văn. Trận văn tỏa ra từng gợn sóng bảy màu, như bong bóng dưới ánh mặt trời, bao phủ lấy thành phố nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment