Editor: Đào Tử
_______________________________
Bùi Diệp khẽ lẩm bẩm: "Nhóc họ Khương này..."
Cô lại lắc đầu, thầm than đám quan lại kia thật không sáng suốt.
Bọn họ sợ đám điêu dân rừng thiêng nước độc dưỡng dục ở quận Hứa như sợ cọp, còn mong tân quận thủ chết ở đó, nhưng Bùi Diệp muốn nói, đám quan này vẫn còn quá ngây thơ. Với hiểu biết của cô về hậu bối họ Khương, chỉ cần con bé đó nhếch mông, cô cũng biết trong bụng con bé đó đang ủ cục shit gì.
Quận Hứa nào phải nơi chôn thân của họ Khương, rõ ràng là đưa vật tư cho cô ấy, khác nào thả chuột vào hũ gạo?
Quả nhiên, những dòng trạng thái tiếp theo trên trang cá nhân chính là hậu bối họ Khương gây chuyện trên đường đến quận Hứa.
Nơi nào có ổ thổ phỉ, cô ấy liền chui vào đó.
Giết thổ phỉ vừa cải thiện trị an, vừa mở rộng đội ngũ của mình.
Đến khi cô ấy đặt chân đến quận Hứa, đội quân dưới trướng đã mở rộng đến hơn hai vạn người, số liệu thực tế không hề pha nước, quy mô này đặt ở đâu cũng khiến người ta kiêng dè. Không hề nằm ngoài dự đoán, đám hào cường địa phương ngày thường tác oai tác quái ở quận Hứa muốn lên tiếng dị nghị, dùng chiêu cũ diệt uy phong của tân quận thủ, kết quả cả nhà đều bị họ Khương đào mồ mả tổ tiên, tiền tài đều bị cô ấy nuốt trọn.
Nhìn bộ dạng triều đình thả hổ về rừng rồi lại hối hận không kịp, Bùi Diệp chỉ muốn cười.
Bây giờ hối hận vẫn còn quá sớm...
Với tính cách của họ Khương, điều cô ấy không chịu nổi nhất chính là có người đứng trên mình.
Năm đó ở quân đoàn số bảy, lần đầu Bùi Diệp gặp hậu bối họ Khương này, đã thấy trong mắt cô bé ấy ánh lên tham vọng ngùn ngụt.
Đó là ánh mắt của con sói non trẻ khỏe mạnh đang muốn săn sói đầu đàn để thay thế, cũng là ánh mắt nhìn con mồi. Nhưng con sói non này thông minh, bình tĩnh, lý trí, có thể co duỗi, trước khi chưa đủ thực lực sẽ không sớm đối đầu với sói đầu đàn, cô ấy sẽ lặng lẽ ẩn mình, âm thầm tích lũy sức mạnh, cho đến khi nắm chắc phần thắng khi thách thức sói đầu đàn, cô ấy mới thực sự lộ ra nanh vuốt có thể xé xác người.
Cho dù là bách quan triều đình, hay hoàng đế ngồi trên ngai vàng, đều là mục tiêu cô ấy muốn chém xuống.
Chậc chậc ——
Cũng may đây là bối cảnh loạn lạc.
Nếu là thịnh thế thái bình, muốn lật đổ sói đầu đàn e rằng phải đổi một chiến lược âm hiểm khác.
Nghĩ đến đây, Bùi Diệp theo bản năng sờ lên cổ mình, mỉm cười lắc đầu.
Phải nói là ——
Con sói non tuổi trẻ nhiệt huyết này, cắn người khá đau.
May mà cô đã nghỉ hưu, nhóc họ Khương này không động đến cô được, cô ấy còn muốn leo lên cao hơn thì người bị chơi chính là nguyên soái Hàn Đồ Bạch.
Bọn người Giang Chiêu đang đọc tiểu thuyết, Bùi Diệp cũng cảm thấy mình đang đọc một quyển tiểu thuyết tranh bá (điền văn) thời loạn.
Đang định tiếp tục xem họ Khương lại giở trò gì, bà chủ nhà trọ cầm quần áo bẩn Bùi Diệp thay ra đi tới.
"Cháu gái, đây là đồ của cháu."
Tay bà chủ nắm một tờ giấy gấp lại nhiều lần, hơi ẩm ướt, nhăn nhúm, mép giấy sờn.
Bùi Diệp nghi hoặc đưa tay nhận lấy: "Của cháu?"
Cô không nhớ Tiểu Ngẫu có thứ này.
Nhìn bộ quần áo rách rưới lại bẩn thỉu kia, Bùi Diệp không khỏi hoài nghi Tiểu Ngẫu nhặt được từ đống rác.
Bà chủ nói: "Đúng vậy, tìm thấy trong quần áo của cháu."
"Trong quần áo?"
Bùi Diệp vừa hỏi vừa mở tờ giấy có chữ lấp ló ở mặt sau ra.
Bà chủ nói: "Đúng vậy, lúc nãy tôi kiểm tra thì sờ mép dưới lớp áo trong thấy lạ, dày hơn chỗ khác, giấu cái gì đó, còn tưởng là đồ quan trọng..." Khủng hoảng Thủy triều hắc ám qua đi, bà chủ không chết được, thất vọng, lại muốn tìm việc gì đó làm giải tỏa những cảm xúc tiêu cực dư thừa, liền đem quần áo bẩn mấy người để trong giỏ ngoài cửa đi giặt.
Trước khi giặt quần áo, theo lệ phải kiểm tra xem có vật dụng linh tinh nào khác không.
Nếu làm mất hoặc làm hỏng đồ quan trọng của khách, bồi thường là chuyện nhỏ, chỉ sợ ảnh hưởng đến bản thân khách hàng.
Chính tính cẩn thận này khiến bà chủ phát hiện trong áo Bùi Diệp giấu một tờ giấy kỳ lạ.
Bà lập tức mang đến cho cô.
Tờ giấy gì mà quan trọng đến mức bị giấu trong lớp áo trong?
Bà chủ tò mò, Bùi Diệp cũng tò mò, bọn người Giang Chiêu cũng muốn biết, nhưng vì tôn trọng nên không ai lại gần.
Trước khi nhìn rõ thông tin trên giấy, khóe môi Bùi Diệp vẫn còn treo nụ cười.
Sau khi nhìn rõ thông tin, nụ cười của cô lập tức biến mất, thay vào đó là sự lạnh lẽo thấu xương, ánh mắt lóe lên sát khí đỏ ngầu.
Sát khí này cũng khiến bọn người Giang Chiêu giật mình.
"Tiểu Ngẫu, sao vậy?"
"Không có gì." Bùi Diệp cất tờ giấy, trên mặt vẫn không thấy dịu lại chút nào, "Trong phòng khách hơi ngột ngạt, tôi lên sân thượng hóng gió."
Ba người Giang Chiêu không hiểu chuyện gì, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Lên sân thượng, Bùi Diệp lấy ra một điếu thuốc, châm lửa ngậm vào miệng.
Cô hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, ánh mắt xuyên qua làn khói mờ ảo, vẫn luôn dừng lại trên tờ giấy mỏng manh kia.
【...Tôi mơ một giấc mơ kỳ lạ, kỳ lạ lắm, tôi mơ thấy mình chết... Hình như, người giết tôi là nữ thần vạn người kính ngưỡng An Ưu Ưu... Dao của cô ta chém xuống cổ tôi, đầu và thân tôi lìa khỏi nhau... Giấc mơ rõ ràng như vậy, sao tôi lại sống lại được?】
Chữ viết trên giấy lộn xộn, nhưng trực giác mách bảo Bùi Diệp đây chính là do Tiểu Ngẫu viết.
Nỗi sợ hãi trong lòng người viết quấn chặt lấy những chữ ấy, đe dọa bất kỳ ai nhìn thấy tờ giấy này.
【... Tôi không chết, nhưng giấc mơ đó là sao?】
【Tôi, tôi trọng sinh rồi sao?】
Bùi Diệp càng xem càng kinh hãi, luôn cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.
【Tôi lại mơ, trong mơ một mảnh đen kịt, trong bóng tối sáng lên chi chít...】
【Vô số ánh mắt đều đang nhìn chằm chằm tôi!】
【Tôi sợ!】
【Tôi sợ!】
【Tôi sợ!】
Cuối cùng chỉ còn một câu ——
【Bạn đã từng nghi ngờ thế giới này chưa?】
Bùi Diệp: "!!!"
Điếu thuốc ngậm trên miệng suýt chút nữa rơi xuống.
Câu này có ý gì?
Tiểu Ngẫu chết rồi lại trùng sinh?
Mơ thấy ác mộng có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm mình?
Cô ấy bắt đầu nghi ngờ tính chân thực của thế giới này?
Bùi Diệp chợt nhớ đến Tiểu Hoàng Hàm Ngư trong thế giới game tiên hiệp trước đó.
Chẳng lẽ, thế giới này cũng là thế giới ảo?
Bùi Diệp cất tờ giấy vào tay áo, chuẩn bị thử xem, xem thế giới này là thật hay giả.
Nếu là Bùi Diệp trong trạng thái bị thương, tinh thần gần sụp đổ thì không dám liều lĩnh như vậy, nhưng bây giờ cô sợ gì chứ?
Hai tay bấm quyết, ngũ tâm hướng thiên.
Nhập định tĩnh tâm, xuất nguyên thần ra.
Không biết qua bao lâu, có lẽ là vài phút, có lẽ là vài giây, bên tai cô bỗng nhiên có thêm những âm thanh kỳ lạ. Ban đầu nhỏ như tiếng muỗi vo ve, sau đó càng lúc càng rõ ràng, tiếng xì xì xì dần dần bị đủ loại tiếng ồn ào của con người thay thế.
【Người này đang làm gì vậy?】
【Xem người mờ nhạt này có gì hay ho chứ?】
【Tôi thấy cô ta cùng lắm mười ba mười bốn tuổi, vậy mà hút thuốc, tôi ghét nhất là phụ nữ hút thuốc, ném con cá thối rồi đi thôi.】
【Đừng ném cá thối nữa, ném nhiều quá chết đấy, tôi còn muốn xem vòng bạn bè của cô ta, thấy hay hay...】
【Chán, chán quá đi.】