[Quyển 7] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 1272

Editor: Đào Tử

 

_______________________________

 

Bùi Diệp im lặng rồi lại im lặng, ánh mắt nhìn Triệu Du khiến hắn ta không khỏi rùng mình.

 

Không khí tại hiện trường có chút sượng trân kỳ lạ, ba người Giang Chiêu tìm cớ rời đi.

 

Hắn mỉm cười với Triệu Du: "Nhiệm vụ đã hoàn thành thuận lợi, sau này có duyên sẽ gặp lại."

 

Rõ ràng Triệu Du quen biết Giang Chiêu, chắp tay cảm ơn hắn, trên mặt nở nụ cười rất vui vẻ, quét sạch vẻ uất ức vừa rồi. Bàn tay mập mạp của hắn nắm lấy tay Giang Chiêu, liên tục cảm kích, khiến Giang Chiêu muốn rút tay về cũng không được, chỉ có thể cắn răng, cố gắng lờ đi chút cảm giác khó chịu: "Giang đại ca, không nói gì khác, ân tình lần này của anh tôi nhớ kỹ, rất cảm ơn anh đã đưa chị Ngẫu trở về an toàn."

 

Giang Chiêu nở nụ cười xã giao: "Không không không, thật ra chúng tôi mới phải cảm ơn cô ấy, dọc đường này đã được cô ấy chăm sóc rất nhiều."

 

Triệu Du hoàn toàn không nghe ra ẩn ý trong lời nói, chỉ nghĩ hắn đang khách sáo.

 

"Phải phải phải, khi nào có thời gian, tôi nhất định sẽ đến nhà cảm tạ."

 

Vừa nói, Triệu Du thuận theo lực kéo của Giang Chiêu đi về phía cửa, nắm tay hồi lâu mới buông ra, nhìn theo bóng lưng ba người Giang Chiêu chạy trối chết, cảm khái: "Quả nhiên là dị sĩ hàng đầu của học viện Thái Sơ... Không ngờ nhiệm vụ của mình lại được bọn họ nhận, thật là may mắn may mắn..."

 

Bùi Diệp dựa vào khung cửa, lười biếng nhấc mí mắt.

 

Sự chú ý của Triệu Du lại đặt trở về Bùi Diệp, luống cuống xoa xoa tay, lộ ra nụ cười tám cái răng tiêu chuẩn. Đừng thấy tên béo này trông hơi nhờn, cạo một cái có thể xào được một đĩa thức ăn, nhưng cười lên cũng có nét tươi sáng trẻ trung đúng lứa tuổi, nhìn cũng thuận mắt hơn không ít. Hắn ta ngẩng đầu nhìn Bùi Diệp, thấy ánh mắt của cô lập tức cúi đầu xuống, rồi lại ngẩng đầu, lại cúi đầu, khiến Bùi Diệp cạn lời.

 

Cô chuyển sang đảo mắt trong lòng: "Lát nữa chúng ta đi đâu?"

 

Triệu Du ngẩn ra: "Chị Ngẫu, chị đang nói chuyện với em?"

 

"Không nói chuyện với cậu, chẳng lẽ tôi nói chuyện với quỷ? Nếu cậu không đến, tôi còn có thể tìm bọn người Tôn Đào xin ở nhờ, cậu vừa đến, bọn họ chạy mất dạng trối chết." Bùi Diệp luôn cho rằng tuy mình không có năng lực nhìn thấu người khác ngay như hậu bối họ Khương, nhưng ánh mắt nhìn người vẫn khá chuẩn xác —— khí chất thiếu niên thô bỉ của tên Triệu Du này không hề hỗn tạp, chỉ là hình tượng hơi xấu xí một chút.

 

Giọng điệu cô cũng dịu đi nhiều, không còn lạnh lùng như ban đầu.

 

Nếu nguyên chủ và hắn ta thật sự là quan hệ tình cảm ——

 

Là người ngoại lai đến, cô chiếm dụng thân phận bạn gái của người ta rồi lại đánh bạn trai người ta, quả thật có chút quá đáng, lương tâm Schrödinger của cô sẽ áy náy. Triệu Du rõ ràng cũng phát hiện ra điều này, nụ cười trên mặt rạng rỡ hơn lúc nãy rất nhiều, vừa cười vừa xỏ dép lê sặc sỡ đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Chúng ta về chỗ cũ đi, chị đi lâu như vậy, ngày nào em cũng (phái người) dọn dẹp..."

 

Bùi Diệp im lặng, khẽ "Ồ" một tiếng.

 

Khoảnh khắc này, Triệu Du nghi hoặc dùng bàn tay mập mạp gãi gãi sau lưng, quay đầu nhìn quanh.

 

Bùi Diệp hỏi hắn ta: "Sao vậy?"

 

Triệu Du nói: "Có gió, vừa rồi tự nhiên lạnh toát."

 

Bùi Diệp thản nhiên nói: "Chắc là điều hòa trung tâm đại sảnh nhiệm vụ bật thấp quá đấy."

 

Triệu Du gật đầu, bàn tay mập mạp xoa xoa cánh tay, rùng mình một cái, ngẩng đầu nhìn lỗ thông hơi nói: "Chị Ngẫu nói vậy thì đúng là thế thật."

 

Bùi Diệp đi theo Triệu Du rời khỏi cổng trung tâm nhiệm vụ, xe của hắn ta đậu gần quảng trường nhiệm vụ, nhìn từ bên ngoài có chút giống xe việt dã, thân xe cũng lòe loẹt như cách ăn mặc của Triệu Du, đặc biệt nổi bật giữa một dàn xe cộ. Triệu Du chủ động giúp mở cửa xe.

 

Bùi Diệp nhìn thoáng qua, là ghế phụ.

 

Cô lại im lặng một lúc, Triệu Du lạnh sống lưng, nhíu mày ngắn nhìn quanh.

 

"Kỳ lạ thật... sao ra ngoài rồi mà vẫn lạnh thế..."

 

Bùi Diệp nhìn vỏ bọc ghế phụ, màu hồng phấn rất bánh bèo, hoàn toàn khác với phong cách tổng thể của chiếc xe, rõ ràng là chỗ ngồi riêng của một người phụ nữ nào đó. Cô hỏi: "Tôi từng đọc tài liệu, nói rằng ghế phụ là vị trí dành riêng cho bạn gái hoặc vợ, tôi ngồi có tiện không?"

 

Triệu Du ngơ ngác nhìn ghế phụ, rồi lại nhìn Bùi Diệp.

 

"Còn có tục lệ này nữa à?"

 

Bùi Diệp nói: "Tình cờ đọc được, chắc là tục lệ ít người biết trước Kỷ nguyên hắc ám."

 

Lần này đến lượt Triệu Du im lặng.

 

Hắn ta đứng dưới ánh mặt trời, mặt trời chói chang chiếu bóng hắn ta to hơn người khác rất nhiều.

 

Khán giả trong phòng livestream show thực tế bùng nổ ngay lập tức.

 

【 Không nhịn được nữa, Tiểu Ngẫu không thể so với An Ưu Ưu, vậy mà cô ta lại có liên hệ với tên béo thô bỉ này. 】

 

【 Hì hì, đây gọi là simp lấy simp để, simp đến cuối cùng cái gì cũng có à? 】

 

【 Mắc ói quá. 】

 

【 Triệu Du dâm dê muốn chết, bị An nữ thần vả mặt, thứ này chó nó còn chê, không ngờ Tiểu Ngẫu cũng muốn. Trời ơi, vị khách mời này tôi thật sự không thể mến nổi. Chuồn thôi chuồn thôi, trước khi đi xin được bỏ tiền mua đôi mắt chưa bị tên béo dâm dê này làm ô nhiễm. 】

 

【 Xin một đôi mắt chưa bị tên béo dâm dê làm ô nhiễm +1 】

 

【 +2 】

 

【 +3 】

 

【 ... Thực lực của Tiểu Ngẫu có lẽ không tệ, nghe nói còn là lá bài tẩy vua dị tộc ẩn giấu? Nhưng thẩm mỹ này thật sự đáng lo ngại, tuỳ tiện kéo một người trên phố cũng thấy dễ nhìn hơn tên béo này chứ? Trời ơi, tôi nghe nói tên béo này ở livestream của An nữ thần là đồ bỏ đi. 】

 

【 Đồ bỏ đi gì? 】

 

【 Đồ bỏ đi mà cái lỗ nào cũng chơi được chứ gì. 】

 

Số lượng người xem trên livestream show thực tế lại giảm thêm hơn một nghìn.

 

Có khán giả thẩm mỹ bình thường, nhưng cũng có khán giả thẩm mỹ không bình thường, theo đuổi kiểu kết hợp thú tính/dâm dê x mỹ nữ, bọn họ gọi đây là vẻ đẹp vấy bẩn —— nếu đặt mình vào góc nhìn của tên béo Triệu Du, tán đổ được nữ thần, đây chẳng phải là sảng văn sao?

 

Bùi Diệp đã có thể hoàn toàn phớt lờ những người này, mặc kệ bọn họ nói gì cũng đều bình tĩnh như nước.

 

So với những lời nói phiến diện của những khán giả không đáng tin cậy này, cô càng tin tưởng vào mắt nhìn và phán đoán của mình.

 

Hồi lâu, mãi đến khi trán Triệu Du bị nắng chiếu đến toát mồ hôi chảy xuống, hắn ta mới giơ tay dùng cẳng tay lau lau.

 

Lưỡi l**m đôi môi khô, căng thẳng bất an nói: "Chị Ngẫu..."

 

Bùi Diệp nhướn mày: "Sao vậy?"

 

"Tuy chị mất trí nhớ, nhưng có một chuyện em vẫn phải nói rõ với chị."

 

Bùi Diệp bị khơi dậy chút tò mò, cười nói: "Cậu nói đi."

 

Triệu Du như con chim cút rụt cổ lại, nhỏ giọng nói: "Em không có ý gì với chị đâu."

 

Bùi Diệp: "..."

 

Khán giả: 【 ... 】

 

Triệu Du cúi đầu lùi về sau một bước, bàn tay to ôm đầu, rất hèn mọn cầu xin: "... Nói trước nhé, đừng đánh em, em thật sự không biết tục lệ này, em cũng không biết chị có ý này với em... Em thật sự không biết..."

 

"Câm miệng, lên xe! Nói thêm một câu nữa tôi đánh gãy chân cậu!"

 

Triệu Du sau khi bị cảnh cáo thì ngoan ngoãn hơn không ít, lên ghế lái, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn "Chị Ngẫu" mặt mày xanh mét, trong lòng thấp thỏm.

 

Bùi Diệp thắt dây an toàn, bực bội nói: "Tôi cũng không có ý gì với cậu, chỉ là không chắc quan hệ của chúng ta là gì, thử thăm dò cậu thôi."

 

Triệu Du lúc này mới hiểu ra.

 

Lẩm bẩm: "Muốn biết thì hỏi chứ, thăm dò cái gì, suýt chút nữa dọa chết em."

Bình Luận (0)
Comment