Editor: Đào Tử
_______________________________
Mặc dù tiếp xúc không nhiều, nhưng Triệu Du lại có một sự tin tưởng khó giải thích với Bùi Diệp.
Nghe cô nói vậy, hắn cũng không lo lắng bên An Ưu Ưu giở trò, tiếp tục án binh bất động tiến hành kế hoạch.
Thấy Triệu Du kết thúc cuộc gọi, Diệp Tuấn Trạch đang chờ tin tức ở một bên liền tiến lên: "Triệu lão đại, chị Ngẫu nói sao?"
Nghe thấy cách gọi này từ miệng Diệp Tuấn Trạch, hắn bực bội nói: "Cậu gọi cái gì thế? Chị Ngẫu mà cậu cũng gọi được à?"
Diệp Tuấn Trạch không hề sợ Triệu Du: "Không gọi 'chị Ngẫu' chẳng lẽ muốn tôi gọi 'chị Tiểu' à? Bớt nói nhảm đi, mau nói kết quả."
Không chỉ Diệp Tuấn Trạch quan tâm, học viên khóa một của lớp đào tạo dị sĩ (bàn tay vàng) đều nhìn qua, hận không thể thay Triệu Du nói ra.
Triệu Du chán ghét rút tay ra khỏi tay Diệp Tuấn Trạch, thầm tặc lưỡi —— Diệp Tuấn Trạch mới học được vài buổi ở lớp đào tạo, tiến bộ kinh người, rõ ràng không dùng sức gì, lại để lại vết đỏ trên cổ tay hắn —— bản thân còn không cố gắng, e là sẽ bị bỏ lại phía sau.
Chậm rãi xoa cổ tay, Triệu Du trợn trắng mắt nói: "Kết quả? Kết quả là bảo chúng ta không cần để ý đến An Ưu Ưu, buổi đấu giá vẫn diễn ra bình thường, bên cô ta muốn đấu với chúng ta thì cứ đấu... Chị Ngẫu nói An Ưu Ưu phần lớn sẽ tự họa vào thân..."
Diệp Tuấn Trạch vẫn không yên tâm.
"... Nhưng, người chống lưng cho An Ưu Ưu là Tạ Hàn Tinh, cô ta ngu ngốc không có nghĩa là Tạ Hàn Tinh cũng dễ đối phó... Buổi đấu giá này, chỉ sợ bọn họ sẽ mặt dày ép giá chúng ta, hoặc là âm thầm phái người mua bảo bối trong tay chúng ta với giá thấp, để hắn độc quyền bán giá cao..."
Khác với Triệu Du chỉ có tiếng ăn chơi bên ngoài, Tạ Hàn Tinh không chỉ ăn chơi, còn có ác danh như sói đói.
Ai bị hắn nhắm vào, không chết cũng phải lột da.
Bọn họ muốn thông qua buổi đấu giá, đẩy giá những bảo bối đó lên mức cao nhất, kiếm một khoản lớn, lấy số tiền thu được làm vốn khởi động cho tổ chức, tương lai có thể dùng lợi ích để thu hút thêm nhiều người có năng lực gia nhập, để bọn họ đến những vùng xa xôi trừ gian diệt bạo, bảo vệ người dân.
An Ưu Ưu xen ngang chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến giá đấu giá của bọn họ, tương đương với việc mất đi một khoản vốn khởi động lớn.
Diệp Tuấn Trạch nghĩ thôi cũng thấy xót ruột.
Sao Triệu Du lại không lo lắng cho được?
Nhưng mà, "chị Ngẫu" cũng không lo, hắn tạm thời tin tưởng một lần.
Nhóm người bọn họ đang chuẩn bị ráo riết, bên An Ưu Ưu lại không có nhiều việc vặt như vậy.
Cô ta vẫn đang ở trong bếp ngân nga bài hát nhạc pop thế kỷ 21.
Giai điệu gây nghiện, dễ nhớ.
Cô ta ngân nga hai câu, dì Ca đang phụ việc trong bếp cũng học theo hai câu.
Cười hỏi: "Ưu Ưu, không ngờ con còn có năng khiếu âm nhạc tốt như vậy, bài hát này là do con tự sáng tác à..."
"Năng khiếu âm nhạc? Đâu có tốt như dì Ca nói, tự mình ngâm nga thôi."
Dì Ca chính là nữ thân thích lớn tuổi trong nhà Tạ Hàn Tinh, dạo gần đây ở nhờ nhà An Ưu Ưu, hai người chưa được bao lâu đã thân thiết như mẹ con, không có chuyện gì không nói. Cô không nói là nhạc pop vì sợ dì Ca hỏi đến cùng, nói là tự sáng tác cho tiện.
Dù sao trên người cô cũng có nhiều hào quang như vậy, thêm một cái nữa cũng không sao.
Những bài hát đó đã thất truyền từ lâu, ngoài cô ra còn ai biết?
Tính ra thì, người ở thời đại này thật đáng thương, ngay cả một bài hát tử tế cũng không có, nếu không phải bản thân hát là giọng thô, bình thường cũng không thích cất giọng, cũng không hứng thú với âm nhạc... Có lẽ sẽ nguyện ý phát triển sang lĩnh vực ca hát, để bọn họ nghe thử những bài hát kinh điển của thế kỷ 21.
Tay dì Ca khựng lại một chút.
Bà ta dựa vào tố chất nghề nghiệp đỉnh cao không để lộ sơ hở, kiểm soát biểu cảm nhỏ nhặt cũng được coi là đỉnh cao.
Đối mặt với An Ưu Ưu tràn đầy hơi thở Versailles (khoe ngầm), bà vẫn dùng giọng điệu sùng bái tán thưởng khen cô ta hết lời, còn thuận theo suy nghĩ trong lòng An Ưu Ưu tâng bốc cô ta, tiếc nuối thở dài: "Con không đi theo con đường ca hát, đây tuyệt đối là tổn thất lớn nhất của thế kỷ này."
Cô nói: "Đâu có, dì Ca lại trêu con rồi... Hơn nữa con hát thật sự không hay, lại còn là giọng thô. Nếu đi làm ca sĩ, để bảo vệ giọng hát, rất nhiều món ăn không thể ăn, chẳng phải cuộc sống mất đi một niềm vui lớn sao? Con càng thích làm một cô nàng ham ăn vui vẻ."
An Ưu Ưu vừa cười liền lộ ra hai lúm đồng tiền, đôi mắt cong như trăng khuyết, phối hợp với chiếc răng nanh nhỏ lộ ra khi cười, ai nhìn mà không thích?
Dì Ca tán đồng gật đầu.
Lời này đúng là sự thật.
Tay nghề nấu nướng của An Ưu Ưu quả thật kinh người, nguyên liệu đơn giản đến mấy qua tay cô ta cũng trở nên ngon đến mức khiến người ta hận không thể nuốt luôn cả lưỡi, cũng khó trách cô ta lại nói ra câu "nhà bếp là địa bàn của phụ nữ". Dì Ca âm thầm quan sát An Ưu Ưu, trong lòng bĩu môi.
Tay nghề nấu nướng thì tốt, nhưng đầu óc lại không được bình thường.
Rõ ràng bản thân cũng là phụ nữ, lại nắm trong tay vô số tài nguyên nam giới không thể nào với tới, nhưng lại luôn cố ý vô tình hạ thấp phụ nữ, thậm chí còn hạ thấp cả bản thân mình, cho người ta cảm giác rất kỳ quái, dùng từ cổ giải thích, đại khái chính là "Đền thờ trinh tiết di động", thực lực mạnh mẽ miệng lưỡi cứng rắn, nhưng đầu gối lại quỳ xuống, cũng khó trách bị ông chủ của bà ta là Tạ Hàn Tinh tính toán rõ ràng như vậy.
An Ưu Ưu không biết dì Ca đang nghĩ gì.
Cô ta đang đắc ý khoe tài.
Kỷ nguyên hắc ám ba nghìn năm, quá nhiều công thức nấu ăn và kỹ thuật nấu nướng đã thất truyền.
Mỗi lần nghe thấy người khác giống như kẻ quê mùa chưa từng thấy việc đời, khen ngợi một kỹ năng bình thường ở thế kỷ XXI, cô ta liền nhịn không được bật cười, thậm chí còn cảm thấy buồn cười, nhưng đồng thời lại sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn cao cao tại thượng.
Ví dụ như bây giờ, chỉ là làm một chiếc bánh gato bình thường, dì Ca cũng sẽ ngạc nhiên.
Đừng thấy trước đại nạn cô ta còn chưa tốt nghiệp cấp ba, nhưng vì mẹ đơn thân là thợ làm bánh gato, cô ta cũng học được vài chiêu, cộng thêm ba nghìn năm ở trong núi, những kỹ năng cô ta cho là bình thường, trong mắt người khác lại giống như tác phẩm nghệ thuật.
Chậc, hôm nào rảnh rỗi làm một cái bánh gato fondant giống hệt búp bê, lúc đó mới gọi là flex.
An Ưu Ưu mỉm cười ngọt ngào, cắm nến đã đặt làm sẵn lên bánh, bưng ra ngoài.
Hôm nay trùng hợp là sinh nhật của Tạ Hàn Tinh. Đứa nhỏ đáng thương này không được cha yêu thương còn bị mẹ kế dòm ngó, mười mấy năm cũng chưa ai tổ chức cho hắn một sinh nhật ấm áp, An Ưu Ưu xuất phát từ lòng thương hại đồng cảm liền thay hắn tổ chức một buổi, coi như là bù đắp cho tuổi thơ thiếu thốn của hắn.
"Anh Hàn Tinh, chúc mừng sinh nhật, mau thổi nến đi."
An Ưu Ưu mỉm cười tắt đèn phòng ăn, chỉ còn lại ánh nến màu cam đang cháy lặng lẽ trên bánh gato trên bàn.
Cô ta không phát hiện, một nửa được ánh nến chiếu sáng, một nửa chìm trong bóng tối, vẻ mặt của Tạ Hàn Tinh kỳ lạ đến mức nào, đôi mắt đẹp như rắc đầy sao trời càng như đang nổi một cơn bão tuyết lạnh lẽo. Nụ cười trên mặt dì Ca cũng cứng nhắc hơn bình thường một chút...
Hơ hơ——
Thật là muốn mạng mà.
Thực hiện nhiệm vụ này, điều quan trọng nhất không phải là năng lực nghe tiếng lòng chuyên nghiệp, mà là năng lực quản lý biểu cảm tinh vi!
Về sau nhất định phải xin bồi thường tai nạn lao động, còn có các loại phúc lợi bồi thường.
Dì Ca điều chỉnh lại nụ cười, đi ra hòa giải, ra hiệu cho Tạ Hàn Tinh đừng để lộ sơ hở.
Ba người trải qua một bữa tiệc sinh nhật ấm áp hạnh phúc (góc nhìn của An Ưu Ưu).
Đêm khuya, trời sao lấp lánh.
Tạ Hàn Tinh ngồi trên mái nhà ngắm cảnh đêm, không bao lâu liền nghe thấy tiếng bước chân và tiếng thở nhẹ.
Hắn ngẩng đầu, mặt không cảm xúc mở thiết bị nghe lén trên người, dì Ca nhận được tin tức liền tập trung cảnh giác, chuẩn bị phiên dịch song song cho ông chủ —— may mà biệt thự chỉ có hai tầng, khoảng cách từ tầng hai lên mái nhà vừa vặn nằm trong phạm vi hiệu quả nghe lén của bà.
An Ưu Ưu thấy Tạ Hàn Tinh sau khi ăn bánh gato xong thì không còn hứng thú, không yên tâm liền lên xem.
Gió đêm thổi nhẹ, trời sao mê hoặc, dưới bầu trời, một đôi kim đồng ngọc nữ ngồi trên mái nhà trò chuyện tâm sự.
An Ưu Ưu không nhịn được che mặt đỏ bừng.
Gương mặt nghiêng của Tạ Hàn Tinh rất sâu và tinh tế, nếu ở thế kỷ 21 tuyệt đối có thể càn quét giới giải trí, là mỹ nam hệ ăn ảnh đỉnh cao. Hai người ngồi gần nhau, nhiệt độ cơ thể của người kia dường như có thể theo không khí quấn lên da cô ta, khiến vùng da đó nóng bừng, tim cũng đập thình thịch.
Tạ Hàn Tinh tập trung tinh thần nghe phiên dịch của dì Ca: "..."
Dì Ca tận tâm dịch thuật lại bị ông chủ nghi ngờ xem tiểu thuyết ngôn tình câu giờ: "..."
【Sếp, hình như cô ấy động lòng với ngài rồi đấy.】
Tạ Hàn Tinh chỉ cảm thấy hơi ngạt thở.
Dì Ca kinh hô: 【Á á á, vừa rồi cô ấy đã trải qua một phen đấu tranh tâm lý, thừa nhận mình có ý với ngài, nhưng ngài phải theo đuổi cô ấy đấy.】
Tạ Hàn Tinh cảm thấy mình bị xúc phạm.
Tuy nhiên, lý trí đã khiến hắn kìm nén những cảm xúc tiêu cực đó.
Có thể ung dung tự tại trong giới hào môn dị sĩ, còn khiến mọi người lầm tưởng hắn là một tên công tử bột bị tâng bốc đến hỏng, diễn xuất của Tạ Hàn Tinh dĩ nhiên là xuất sắc. Đừng nói An Ưu Ưu, ngay cả khán giả xem livestream show thực tế của An Ưu Ưu cũng không phát hiện ra.
Màn bình luận toàn là lời khen ngợi, không phải là "Con rể à, con nhất định phải đối xử tốt với con gái ta", thì là "Con gái sắp yêu sớm rồi, nhưng nếu con rể là Tạ Hàn Tinh thì mẹ chỉ có thể chúc phúc", còn có những lời chúc tốt đẹp như "Trăm năm hạnh phúc", "Sớm sinh quý tử".
Thỉnh thoảng có vài người tỉnh táo —— hay nói cách khác, chỉ có đàn ông mới hiểu đàn ông nhất —— nhận ra có chút gì đó không đúng.
Lần trước, An Ưu Ưu mất kiểm soát chửi rủa Bùi Diệp lại vô tình để lộ việc cô sở hữu bảo vật, lúc đó diễn xuất của Tạ Hàn Tinh gần như hoàn hảo.
Hắn không hề có ý tham lam tài sản của An Ưu Ưu, thậm chí còn giúp An Ưu Ưu nghĩ cách, ví dụ như hắn có đường dây có thể báo cảnh sát bắt "Tiểu Ngẫu" chiếm đoạt tài sản người khác, ví dụ như hắn có thể tìm người giúp đỡ đòi lại, hoàn toàn không đề cập đến việc mình muốn... Hành động đó đã giúp hắn lấy được rất nhiều thiện cảm.
Tuy nhiên, nếu suy nghĩ kỹ sẽ thấy chỗ nào cũng không đúng —— bởi vì lúc đó, lời nói và hành động của Tạ Hàn Tinh có phần hơi thêm dầu vào lửa, kết quả cuối cùng là An Ưu Ưu quyết định lấy ra một số pháp bảo để bán đấu giá, việc đấu giá còn giao cho hắn lo liệu.
Theo quan điểm của An Ưu Ưu, cô chỉ đang sai bảo tên "simp lỏ" kiêm đàn em si mê mình.
Nữ chính nào lại tự mình làm mọi việc?
Nhưng theo một số khán giả, dường như An Ưu Ưu đang dần mất đi quyền chủ động.
Nữ chính sai bảo đàn em không sai, nhưng trước tiên đàn em này phải thực sự trung thành, thậm chí có thể làm được việc chủ nhục thần chết, Tạ Hàn Tinh có thể sao?
Thậm chí chưa đến độ "simp lỏ", hắn cũng chỉ thể hiện là có hảo cảm với An Ưu Ưu, ân cần đủ kiểu nhưng chưa từng trực tiếp nói thích.
Đôi vợ chồng còn có thể chia tay, "simp lỏ" sẽ chỉ chung tình với một người, không đổi người khác để simp sao?
Có câu nói rất hay, simp một nữ thần là "simp", nhưng simp một trăm nữ thần thì chính là "hải vương" rồi?
【... Kinh nghiệm nhiều năm làm "hải vương" của tôi mách bảo, tên Tạ Hàn Tinh này đang giấu giếm điều gì đó, nữ thần ngàn vạn lần đừng mắc bẫy hắn...】
【Đúng đúng đúng, tôi cũng thấy Tạ Hàn Tinh không có ý tốt.】
【Nữ thần Ưu Ưu ngàn vạn lần đừng bị nhan sắc của hắn mê hoặc mà...】
Nhưng tiếc là bọn họ người ít thế yếu, vài bình luận lẻ tẻ cũng bị những bình luận chúc phúc khác làm trôi mất.
Trong phòng livestream, dường như Tạ Hàn Tinh cảm nhận được điều gì đó, ngượng ngùng dè dặt lén lút đến gần An Ưu Ưu, thỉnh thoảng còn quan sát biểu cảm của cô ta.
Màn bình luận lại là một loạt "Cảm ơn, tôi đã được ăn cẩu lương rồi", "Con gái con rể quá đẹp đôi, hu hu hu"...
Lúc này không khí vừa phải, tình cảm nảy nở đang lên men giữa hai người.
Theo việc Tạ Hàn Tinh bắt đầu "mở lòng" với An Ưu Ưu, bộc bạch tâm sự, đầu hai người càng lúc càng gần, càng lúc càng gần.
Đến khi bốn cánh môi sắp chạm vào nhau, An Ưu Ưu nhắm mắt lại, một mùi hôi thối khó tả theo gió đêm ập đến.
Hai người đột ngột mở mắt ra, lùi xa nhau, An Ưu Ưu cúi người muốn nôn, Tạ Hàn Tinh phản ứng không lớn như vậy, nhưng sắc mặt cũng tái mét, âm thầm lẩm bẩm có phải tối nay An Ưu Ưu ăn nhiều bị tiêu chảy không. Thật trùng hợp, thiết bị liên lạc ẩn giấu truyền đến giọng nói của dì Ca, bà ta nói ——
【Sếp ơi sếp ơi, hai người làm sao vậy? Sao cô ấy lại đột nhiên nghi ngờ ngài ăn nhiều bị tiêu chảy...】
Tạ Hàn Tinh: "..."
Tổ tiên tên thuộc hạ hắn bỏ tiền ra nuôi này là diễn viên hài à?
An Ưu Ưu bịt mũi, nhíu mày: "Hàn Tinh, mùi gì vậy?"
Tạ Hàn Tinh lấy tay che mũi nói: "Không biết, hình như là từ nhà bên cạnh truyền đến..."
Nhà bên cạnh?
Sắc mặt An Ưu Ưu tối sầm, lập tức nghĩ đến "Tiểu Ngẫu" —— kẻ gây khó dễ cướp đồ của cô ta.
Con nhỏ đó cướp của cô ta nhiều bảo bối như vậy, đến một bữa tối tử tế cũng không ăn nổi, ở nhà nấu phân ăn à?
An Ưu Ưu cố nén cơn giận muốn xông sang nhà bên cạnh, cuối cùng dưới sự khuyên can của Tạ Hàn Tinh xuống khỏi mái nhà.
Không ai biết, cũng vì vậy mà Tạ Hàn Tinh đã liệt "Tiểu Ngẫu" vào danh sách cần đề phòng cao độ.
Ngay cả An Ưu Ưu nắm giữ bàn tay vàng hệ thống điểm danh cũng phải chịu thua, "Tiểu Ngẫu" này có chút thú vị...
Chỉ tiếc là ——
Lần trước lại không g**t ch*t được cô ta.
Thông qua hoạt động tâm lý (chửi rủa) của An Ưu Ưu, Tạ Hàn Tinh mới biết "Tiểu Ngẫu" đã gặp cơ duyên trong thời gian mất tích, bàn tay vàng cô có được không hề kém cạnh An Ưu Ưu. Nói cách khác, nếu dị sĩ hắn phái đi lần trước mạnh hơn một chút, có lẽ đã có thể b*p ch*t "Tiểu Ngẫu" từ trong trứng nước.
Còn Bùi Diệp bị hiểu lầm là đang nấu phân...
Cô có thể nói mình vô tội không?
Nhìn thứ đồ vật không đen không xám, không đỏ không xanh, không lam không trắng trong nồi, Bùi Diệp nhịn cơn bốc đồng muốn đeo mặt nạ phòng độc xuống, hỏi cô gái áo xanh: "... Khụ khụ khụ, Ngũ điện hạ, cô chắc chắn tiền đạo lữ của cô không phải bị món ăn kinh dị của cô hại chết chứ?"
Giang Chiêu tội nghiệp quá.
Cô gái áo xanh vươn hai cành cây lá non xanh biếc từ lòng bàn tay ra, lá cây linh hoạt như bàn tay bốc một cục không đen không xám, không đỏ không xanh, không lam không trắng, vo thành viên tròn nhỏ bằng quả nhãn long đặt lên đĩa.
Một viên, hai viên, ba viên, bốn viên...
Hình thức và mùi vị đều khó diễn tả, nhưng nặn rất tròn trịa đáng yêu.
Cô gái áo xanh thản nhiên nói: "Cô nói linh tinh gì thế? Chàng rất thích ăn."
Bùi Diệp như có thể nhìn thấy hình ảnh Giang Chiêu sùi bọt mép, đầu đội đếm ngược sinh mạng.
"Chủng tộc của hắn không có vị giác và khứu giác à?"
Có lẽ thị giác cũng có vấn đề, nếu không sao ăn được, còn có thể mở mắt nói dối là ngon.
Cô gái áo xanh liếc nhìn Bùi Diệp, như đang chất vấn Bùi Diệp ——
Một Yêu Hoàng như cô hiểu gì về ẩm thực ngoài trúc và sữa bột?
Bùi Diệp: "..."
Chẳng mấy chốc, một cảnh tượng càng khiến cô hoài nghi cuộc đời xuất hiện.
Trong lúc cô và cô gái áo xanh nói chuyện, một bàn tay đen sì sì, ma khí lượn lờ, lén lút vươn tới đĩa thức ăn.
Bùi Diệp không thèm nhìn, tay kia rút cây quạt bên hông hóa thành đoản đao, một đao đâm trúng.
"Chúc —— Chiếu!"