Editor: Đào Tử
_______________________________
【???!!!】
【???!!!】
【???!!!】
Dấu chấm hỏi và dấu chấm than trôi nổi trên màn hình livestream phủ kín cả khung chat.
Thậm chí có khán giả chớp chớp mắt, vẻ mặt ngơ ngác hỏi: 【What the f*ck, chuyện gì đã xảy ra? Tôi chỉ cúi xuống nghe điện thoại một chút thôi mà...】
Chỉ trong chốc lát, phông nền của livestream đã thay đổi hoàn toàn?
Đây là công nghệ trình chiếu toàn cảnh giả lập nào vậy?
【Chuyện quái gì đang xảy ra? Sao tự nhiên lại ra biển rồi...】
【Chắc chắn là hiệu ứng hình ảnh trình chiếu toàn cảnh tạo ra, phải nói là khách mời đầu tư mạnh tay đấy.】
【Hừ, mánh khóe thì có tác dụng gì? Bên An Ưu Ưu đã bắt đầu rồi, so về độ nổi tiếng của người tham gia, bên Tiểu Ngẫu rõ ràng thua xa.】
【Nhưng nói một câu công bằng, thao tác nhẹ nhàng của khách mời đã nâng tầm đẳng cấp lên rất nhiều, chắc hẳn ở hiện trường còn chấn động hơn nữa nhỉ?】
Khán giả livestream bình tĩnh lại bắt đầu phân tích đủ kiểu.
Kết luận được rằng, công nghệ đen của Kỷ nguyên hắc ám vẫn có chỗ đáng học hỏi.
Tuy nhiên, dù bọn họ có đoán mò thế nào cũng vô ích, cách một màn hình lạnh lẽo, cảm nhận hoàn toàn khác với người tham gia tại hiện trường.
Nếu Triệu Du biết có những người này, chắc hẳn sẽ muốn chửi thề.
Ai thèm cái trải nghiệm chết người này chứ!!!
"Chị, Chị Ngẫu —— mẹ nó, em sợ độ cao ——"
Bùi Diệp nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ nhìn xuống Triệu Du —— tên này đứng gần cô, vừa bị dọa sợ xụi lơ liền dùng hết sức ôm chặt chân phải của cô, như thể ôm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng —— thấy Triệu Du thật sự sợ hãi, cô đành nhịn xúc động muốn đá hắn ta ra xuống.
"Mới cao bao nhiêu đã sợ độ cao rồi?"
Cô cúi đầu nhìn xuống biển, không nói nên lời, nhưng cũng lo sẽ dọa Triệu Du ra bệnh, nên lại điều chỉnh, mọi người chậm rãi hạ xuống mặt biển. Mọi người trơ mắt nhìn mặt biển phóng to trước mắt, tim đập thình thịch không ngừng.
Cuối cùng, khi con cá voi đó nhảy vọt lên khỏi mặt nước, vây cá sượt qua bắp chân của bạn gái của một vị khách mời nào đó, bầu không khí căng thẳng kinh hoàng lại một lần nữa lên đến đỉnh điểm, tiếng hét cao vút chói tai vang lên không dứt: "A a a a a —— thật, là thật..."
Cô bạn gái đó sợ mặt mày tái mét, sức mạnh bộc phát đẩy đám đông ra, chạy về hướng ngược lại với cá voi, va đụng lung tung.
Vị khách mời gần cô bạn gái này cũng tái nhợt.
Bọn họ không bị vây cá sượt qua, nhưng vẫn bị nước biển lạnh bắn vào người.
Cái cảm giác lạnh lẽo, ẩm ướt, nhớp nháp đó, căn bản không phải là thứ năng lực ảo hóa của dị sĩ có thể làm giả được... Nếu là do dị sĩ làm, thì chỉ có thể chứng minh —— năng lực của dị sĩ đó đã đạt đến đỉnh cao thế giới, hoàn toàn biến giả thành thật, còn có thể đồng thời ảnh hưởng đến hàng trăm người.
Đúng vậy, bọn họ đều cho rằng đây là ảo cảnh dị sĩ tạo ra.
Ví dụ như bộ phim truyền hình chuyển thể đang hot gần đây, đạo diễn là một dị sĩ có năng lực tạo ảo cảnh, cảnh quay ảo hóa không khác gì cảnh thật. Ảo cảnh ở mức độ đó chỉ là giả, có thể đánh lừa thị giác nhưng không thể đánh lừa xúc giác, khứu giác, vị giác, thính giác.
Phân biệt ảo cảnh dị sĩ tạo ra hay môi trường thực tế, thật ra rất đơn giản.
Ở đây không thiếu dị sĩ có tu vi cao cường, lén lấy một chút nước biển vào tay, dùng ngón tay nhẹ nhàng miết, chỉ cảm thấy lạnh lẽo, đặt lên đầu lưỡi nếm thử, vị mặn chát xen lẫn chút chua nhẹ, đưa lên mũi ngửi, mùi hơi tanh hôi —— đây là mùi đặc trưng của nước biển bị ô nhiễm năng lượng suốt ba nghìn năm qua —— bọn họ còn có thể nghe thấy tiếng sóng biển cuộn trào, tiếng hải thú nô đùa.
Thị giác, xúc giác, khứu giác, vị giác, thính giác... Hoàn toàn là thật không thể thật hơn.
Cho dù là bắt bọn họ tin rằng tất cả trước mắt là ảo cảnh, hay tin rằng có người đã lặng lẽ dịch chuyển tức thời nhiều người như vậy ra biển... Đây đều là những điều bọn họ không dám tưởng tượng. Các đại lão còn giữ được bình tĩnh, những người bình thường khác đã rối loạn cả lên.
Thậm chí có vài cặp đôi, người này nhảy lên người kia hoặc coi người kia như cái cây, liên tục co chân leo lên.
Trong đám đông vẫn liên tục vang lên tiếng kêu cứu và "Đừng rơi xuống nữa".
Đùa à, tiếp tục rơi xuống, thứ gì đó dưới biển chỉ cần nhảy nhẹ một cái là có thể nuốt chửng bọn họ trong một ngụm.
Đến lúc đó vào bụng cá voi mở phiên đấu giá à?
Hiện trường hỗn loạn như nồi cháo.
Triệu Du cảm thấy cơ thể đang từ từ rơi xuống, tưởng rằng sắp chạm đất liền yên tâm mở mắt ra, đập vào mắt là hình ảnh con cá voi khổng lồ đang ngày càng phóng to, lại hét lên kinh hãi: "Ngẫu, Chị Ngẫu —— mẹ ơi, em bị chứng sợ vật thể khổng lồ!"
Bùi Diệp nói: "Cậu có làm quá lên không? Cậu còn bệnh gì nữa, không ngại thì nói hết ra luôn đi?"
Triệu Du thở hổn hển, run rẩy nói: "Em, em em em còn bị chứng sợ đám đông, sợ độ sâu..."
Bùi Diệp đảo mắt nói: "... Vậy thì cậu ngẩng đầu lên suốt buổi đi, đừng cúi đầu nữa."
Cô búng tay một cái, mọi người chớp mắt một cái lại trở về độ cao ban đầu, nhưng hải thú tụ tập dưới chân bọn họ ngày càng nhiều, ác niệm mãnh liệt ập đến. Dị sĩ đại lão có thâm niên nhất trong đám đông tái mét mặt mày, nhưng so với những người khác thì không đến nỗi mất bình tĩnh.
Ông ta nghiêm giọng chất vấn Bùi Diệp: "Cô có ý gì?"
Bùi Diệp cầm loa cười đáp: "Đây chính là nơi chúng ta sắp tiến hành phiên đấu giá. Mọi người cũng thấy những sinh vật nhỏ bé dưới chân rồi chứ? Chúng sẽ hỗ trợ tôi hoàn thành vài quy trình quan trọng nhất hôm nay, đừng lo, chúng tôi sẽ đảm bảo an toàn cho mọi người."
Khán giả trước màn hình tivi, khách mời tại hiện trường và người xem trong livestream đều có chung một câu hỏi ——
【Chuyện này, thật sự an toàn sao?】
Có người nhát gan đã khóc lóc đòi rút lui, không tham gia cái phiên đấu giá chết tiệt này nữa.
Bùi Diệp nói: "Cậu chắc chắn muốn rút lui?"
Người nói là một công tử bột, hắn vốn không đến vì vật phẩm đấu giá —— đùa à, nhiều đại lão nhắm vào những vật phẩm đấu giá đó như vậy, hắn vẫn biết tự lượng sức mình về tài lực địa vị năng lực, tham gia cũng chỉ là làm nền, mục đích thực sự là làm quen với các đại lão —— kết quả chưa kết thân được đại lão, bản thân đã bị muỗi đốt, bị hải thú dọa, mẹ kiếp, cái tội này hắn không chịu nổi!
"Đúng, tôi rút lui!" Hắn thở hổn hển đáp.
Bùi Diệp lại hỏi: "Chắc chắn?"
Hắn bực bội hét lớn: "Tôi muốn đi!"
Bùi Diệp thở dài nói: "Được, tôi làm ăn trước giờ không thích ép mua ép bán, đã có khách mời muốn rút lui thì cứ rút lui."
Cô búng tay một cái, người vừa nói cùng bạn gái của hắn đồng thời bị chuyển về bãi đất trống toàn muỗi độc kia.
Bùi Diệp lại hỏi: "Còn ai muốn đi nữa không? Phiên đấu giá sắp bắt đầu, giữa chừng không cho phép ai rời đi."
Đám đông im phăng phắc.
Điều kỳ lạ là, lần này không còn ai kêu la đòi đi nữa.
Đùa à, bọn họ căn bản không biết vị khách mời kia biến mất là bị đưa trở về, hay là biến mất không dấu vết.
Thà đánh cược chuyện này, chi bằng ở lại xem nhà đấu giá giở trò gì, nếu có thể kết thúc an toàn, chịu đựng gió biển thổi vài tiếng cũng không phải không thể nhịn. Bùi Diệp bị nghi ngờ giết người diệt khẩu gật đầu khá hài lòng, lấy ra vật phẩm đấu giá đầu tiên.
Cô vốn không phải là nhà đấu giá chính quy, quy trình và lời thoại đấu giá đều tùy theo tâm trạng của cô.
"Mời mọi người nhìn qua đây, vật phẩm đấu giá đầu tiên là một cây bút, tên thì —— đợi người hữu duyên đặt cho nó. Giá khởi điểm một triệu, mỗi lần tăng giá không dưới mười nghìn..." Tay trái Bùi Diệp cầm loa, tay phải xoay xoay cây bút lông giống như ngọc trắng, cây bút lông trong tay cô có ánh sáng lưu chuyển, nhìn là biết không phải vật phàm. Cô vừa dứt lời, liền có người hô giá một triệu rưỡi.
Người hô giá chính là ngôi sao dị sĩ dùng bút lông trình diễn trong quảng cáo.
Hắn là dị sĩ có năng lực phế vật được công nhận, nhưng lần đó lại vẽ ra con hổ cao năm trượng và con trăn lớn bằng thùng nước, hổ và trăn quấn lấy nhau đánh nhau, trận thế hùng vĩ. Nếu chuyển hóa sức chiến đấu của hổ và trăn thành trị số, giữ chân ba bốn dị sĩ trung cấp không thành vấn đề. Lần đó hắn chỉ vẽ tùy tiện, căn bản không có chuẩn bị tâm lý, cũng không biết năng lực mạnh mẽ của cây bút này, nếu để hắn trình diễn lại một lần nữa, hắn thậm chí có tự tin đối kháng với dị sĩ cao cấp.
Lần này tham gia phiên đấu giá, chính là đến vì cây bút này.
Kết quả ——
Bùi Diệp giơ tay ra hiệu hắn dừng lại, thong thả nói: "Đừng vội đừng vội."
Vị dị sĩ đó sốt ruột nói: "Không phải nói phiên đấu giá bắt đầu rồi sao?"
Bùi Diệp mỉm cười giải thích: "Phiên đấu giá đã bắt đầu, nhưng theo quy trình đấu giá, mỗi vật phẩm trước khi chính thức bắt đầu sẽ có một lần trình diễn, thể hiện năng lực thực sự của nó. Mọi người không ngại xem màn biểu diễn rồi quyết định có nên tham gia hay không? Thế nào? Tôi nghĩ mọi người cũng rất tò mò, chúng có thần kỳ và mạnh mẽ như trong quảng cáo hay không..."
Vị dị sĩ cũng tò mò về năng lực thực sự của bảo bối này, nhưng lại sợ sau khi xem xong, đối thủ cạnh tranh sẽ nhiều hơn.
Hắn chỉ có thể nén lòng sốt ruột, miễn cưỡng nói: "Đương nhiên là được, mời cô!"
Bùi Diệp cũng không khách sáo, nhắm mắt rồi mở mắt ra, cây bút lông đang xoay trong tay đột nhiên dừng lại.
Khoảnh khắc này, cô cầm bút viết lên không trung một chữ "Giết" màu đỏ tươi.
Nét viết mạnh mẽ như sắt, mềm mại như bạc.
Giữa nét phẩy, nét chấm, nét ngang, nét móc, sát khí đằng đằng, như thể ngay cả không khí cũng tràn ngập lạnh lẽo khiến da thịt run rẩy.
Có cảm giác này, không chỉ có khách mời tại hiện trường mà còn có cả những kẻ săn mồi bị hơi thở thu hút đến.
Một trong số những con quái thú săn giết đồng loại đến mức đỏ mắt không nhịn được, phát hiện ra sát ý khiêu khích, vẫy đuôi cá, tức giận nhảy lên, xông lên khỏi mặt nước với khí thế nuốt chửng biển cả, há cái miệng đỏ tươi.
Cái miệng này của nó, đủ để nuốt chửng hàng trăm người tại hiện trường trong một ngụm.
Nhìn thấy động tĩnh của con quái thú, đám đông lập tức hỗn loạn như nồi cháo.
Bùi Diệp lại không hề vội vàng, cầm bút vung về phía con quái thú.
"Đi!"
Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy chữ "Giết" kia lưu chuyển ánh sáng, ngưng tụ thành một thanh cự kiếm dài trăm trượng phía trên tầm mắt mọi người, thân kiếm lạnh lẽo. Khách mời chỉ cần nhìn một cái liền có cảm giác như có con dao lạnh lẽo áp sát da đầu và cổ mình, như thể giây tiếp theo sẽ bị lấy mạng.
Đương nhiên, kẻ bị lấy mạng không phải là bọn họ.
Cự kiếm rơi xuống, xé toạc không trung, như dao cắt đậu hũ, xé đôi con quái thú từ giữa.
Cơ thể nhảy lên giữa không trung thậm chí còn chưa kịp kêu thảm thiết đã nổ tung máu me, hai mảnh xác rơi ầm xuống biển làm dậy sóng lớn, mùi máu tanh nồng nặc thu hút thêm nhiều hải thú khác, tranh nhau chia sẻ thân xác ngon lành của con hải thú này. Theo sự xé xác tranh giành của chúng, nước biển mặn chát thêm vị tanh máu.
Bùi Diệp xoay cây bút trong tay, mỉm cười nhìn mọi người.
"Bây giờ, có thể hô giá rồi. Một triệu rưỡi, còn ai trả giá cao hơn không?"