[Quyển 7] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 1304

Editor: Đào Tử

 

_______________________________

 

Bên Bùi Diệp vừa nhận được tin tức, trên màn hình bình luận livestream của show thực tế cũng bắt đầu có khán giả bàn tán về chuyện này.

 

Dù sao cũng là sân nhà của đối thủ, những lời chế giễu An Ưu Ưu đặc biệt gay gắt.

 

【 Ha ha ha ha —— Cười chết tôi rồi, đây có lẽ là màn mất mặt nhất lịch sử của Queen, An Ưu Ưu đúng là lợi hại. 】

 

【 Ha ha ha, tôi cũng phải cười một cái. 】

 

【 Ông trời có mắt rồi, An Ưu Ưu cũng có ngày hôm nay, mấy người không thấy biểu cảm thay đổi của cô ta đâu, đúng là đỉnh cao của lật mặt. 】

 

Cũng có người nhận tin tức chậm hơn, thấy nhiều bình luận thống nhất như vậy thì ngơ ngác.

 

【 Tôi có thể lịch sự hỏi một chút là đã xảy ra chuyện gì không? 】

 

【 Queen An Ưu Ưu của chúng ta lật xe rồi, chẳng phải trước đó cô ta còn lớn tiếng muốn đấu với chồng Tiểu Ngẫu sao? Dùng không ít điểm tích lũy đổi mấy chục món pháp bảo, nhất quyết nhét hết lên người, kết quả phiên đấu giá kết thúc, cô ta lại không lấy đồ ra được... 】

 

【 Không phải cô ta không lấy ra được, mà là cô ta mê trai bị trộm lúc nào không hay, đúng là ngu chết người. 】

 

Dưới làn sóng bình luận xôn xao của khán giả, mọi người mới biết được chuyện gì đã xảy ra ở livestream thực tế bên cạnh.

 

Nói đơn giản là An Ưu Ưu gặp được một người quen có ngoại hình xuất chúng, vui vẻ trò chuyện với trai đẹp, kết quả không đề phòng bị trai đẹp đó cuỗm sạch toàn bộ pháp khí mang đi đấu giá. Phiên đấu giá kết thúc, người mua đã trả tiền, cô ta lại không giao hàng được.

 

Nghe thì đơn giản, nhưng xảy ra với An Ưu Ưu thì lại cực kỳ lố bịch.

 

Dân mạng ngơ ngác.

 

Còn có thể làm vậy nữa sao?

 

【 Tại sao vậy? Đã là đồ chuẩn bị đấu giá, tại sao lại để trên người mình? 】

 

Vấn đề là đã để trên người rồi, tại sao lại mất cảnh giác bị người ta trộm mất?

 

Cái thao tác này... Chẳng lẽ cô ta bị người ta ếm bùa giảm trí tuệ à?

 

【 Chắc là quá tự tin vào bản thân. 】

 

【 Tôi biết một chút, theo như cô ta tự lẩm bẩm tiết lộ, trai đẹp đó trông giống hệt nam thần thời học sinh cô ta thầm mến ba nghìn năm trước. Nam thần đó là bạch nguyệt quang, nốt chu sa của cô ta, trai đẹp là thế thân, nên được hưởng đãi ngộ yêu ai cả đường đi lối về. 】

 

【 Bắt cá hai tay? Con rể không phải là Tạ Hàn Tinh sao? 】

 

【 Con rể là Tạ Hàn Tinh, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc An Ưu Ưu có hảo cảm với người khác phái khác, chỉ là hảo cảm chứ có phải xác định quan hệ đâu. 】

 

Chỉ là không ai ngờ, người khiến An Ưu Ưu không đề phòng lại là một tên trộm.

 

【 Vậy, bây giờ làm sao? Đã nhận tiền của người mua, không đưa đồ đấu giá cũng không được. 】

 

【 Cô ta điểm danh ba nghìn năm, gia sản hùng hậu, cùng lắm là xót ruột thôi... 】

 

Trong mắt khán giả, đây chỉ là chuyện mua lại một bộ pháp bảo.

 

Bùi Diệp nhìn mà cười không ngớt.

 

Thật không khéo, những pháp bảo đó đều là chiến lợi phẩm của Yêu Hoàng, phần lớn là hàng độc bản, chỉ có duy nhất một món.

 

Muốn hai món giống hệt nhau?

 

Hừ hừ, cách duy nhất là luyện chế lại một món, độ khó cực kỳ cao.

 

Cùng lúc đó, An Ưu Ưu cũng đau đầu như muốn nứt ra, lỗi tại cô ta, lúc này cô ta không dám nhìn vào mắt Tạ Hàn Tinh, nhưng trốn tránh không thể giải quyết bất cứ vấn đề gì. Tạ Hàn Tinh day day thái dương, đè cơn đau đầu liên hồi xuống, vẻ mặt nghiêm trọng hỏi cô ta: "Anh đã phái người đi chặn người đó lại, nhưng có chặn được hay không thì khó nói... Quan trọng nhất là, khách hàng đều đang đợi lấy hàng..."

 

Không khí tại hiện trường nặng nề, dì Ca vỗ nhẹ vai An Ưu Ưu.

 

Nhẹ nhàng khuyên nhủ Tạ Hàn Tinh: "A Tinh, Ưu Ưu cũng không phải cố ý, con đừng trách con bé, chỉ trách kẻ gian quá xảo quyệt..."

 

Tạ Hàn Tinh tỏ vẻ không vui nói: "Con không trách cô ấy, con chỉ đau đầu không biết nên giải quyết chuyện này thế nào..."

 

An Ưu Ưu ấp úng: "Không thể trả lại tiền sao?"

 

Tạ Hàn Tinh nghiêm mặt hỏi ngược lại: "Đây là chuyện có thể giải quyết bằng cách trả lại tiền sao? Phiên đấu giá này, những nhân vật có máu mặt đã đến năm sáu phần, những người còn lại không đến cũng đang theo dõi chuyện này. Nếu truyền ra bất kỳ lời đồn không hay nào... Sau này em làm sao ngẩng mặt lên được?"

 

An Ưu Ưu nghe Tạ Hàn Tinh đến nước này còn nghĩ cho mình, cảm giác tội lỗi bất an trong lòng cũng vơi đi đôi chút.

 

Tạ Hàn Tinh tiếp tục nói: "Em còn đồ nào giống vậy không?"

 

An Ưu Ưu lắc đầu.

 

Cô ta có hệ thống điểm danh nhiều năm như vậy, pháp bảo trùng nhau rất ít, cho dù có cũng là pháp khí cấp thấp dùng tạm thời. Đồ sản xuất hàng loạt thì tốt đến đâu được? Mắt cô ta cao, chỉ sưu tầm đồ tốt, mà đồ tốt đều là hàng đặt làm độc bản.

 

Mặt Tạ Hàn Tinh đen như đít nồi, lẩm bẩm: "Vậy phải làm sao bây giờ? Trả lại tiền thì không được, đâu thể nói sự thật, nói với bọn họ là đồ bị trộm mất chứ?" Không đợi An Ưu Ưu trả lời, hắn tự mình phủ định, "Không được! Một khi để lộ tin tức, các thế lực lớn sẽ đánh hơi được, bất kể cuối cùng đồ rơi vào tay thế lực nào cũng sẽ không giao ra, tổn thất của chúng ta phải làm sao?"

 

Chỉ cần bị thế lực khác tìm thấy trước, bọn họ không chỉ mất pháp bảo mà còn mất cả tiền tài.

 

An Ưu Ưu lo lắng bất an nắm chặt tay, tim đập như trống, hoàn toàn mất phương hướng.

 

Phải làm sao!

 

Rắc rối nan giải thế này cô ta cũng là lần đầu gặp phải.

 

An Ưu Ưu hướng ánh mắt cầu cứu về phía Tạ Hàn Tinh, bàn tay rộng lớn mạnh mẽ của hắn bao bọc lấy tay cô ta, hơi ấm và sự an tâm truyền đến qua làn da, cô ta miễn cưỡng ổn định tinh thần. Tạ Hàn Tinh nói: "Cách duy nhất, một là nói thật hai là đấu giá lại!"

 

Nói thật là không được, không chỉ không thể nói thật, còn phải bịt kín tin tức này, đợi phiên đấu giá kết thúc rồi phái thêm người đi tìm tên "trộm" đó. An Ưu Ưu lại không lấy ra được vật phẩm đấu giá giống hệt, bây giờ lựa chọn duy nhất là đấu giá lại.

 

"Đấu giá lại?"

 

Tạ Hàn Tinh gật đầu thật mạnh: "Đúng, đấu giá lại. Nếu chất lượng vật phẩm tương đương với lúc trước, bọn họ hẳn là sẽ không có ý kiến."

 

Dì Ca ở bên cạnh lẩm bẩm: "Cái này, bọn họ sẽ đồng ý sao?"

 

Tạ Hàn Tinh nói: "Bọn họ không đồng ý cũng phải thử..."

 

Hai người một xướng một họa, ngầm thừa nhận An Ưu Ưu có thể lấy ra vật phẩm đấu giá tốt hơn.

 

An Ưu Ưu há miệng, muốn nói mà không nói nên lời, rắc rối lại do cô ta gây ra, có bao nhiêu ấm ức cũng phải nuốt xuống.

 

Trong lòng mắng chửi thế thân của nam thần học đường một trận, đủ loại lời hỏi thăm tổ tông mười tám đời và hệ thống sinh sản của bên ngoại oanh tạc vào tai dì Ca. Khóe miệng dì Ca cứng lại, không dám phiên dịch cho ông chủ, đồng thời còn phải duy trì vẻ mặt lo lắng thở dài...

 

Bà ta thật sự quá khó khăn.

 

Dưới sự xúi giục hữu ý vô ý của hai người, cuối cùng An Ưu Ưu nghiến răng nghiến lợi chọn đấu giá lại.

 

Đương nhiên, cô ta cũng có thể trơ trẽn bỏ của chạy lấy người, nhưng như vậy thì ——

 

Danh tiếng tốt mà cô ta gầy dựng bấy lâu nay sẽ hủy hoại trong chốc lát, sau này đi đến đâu cũng bị mắng đến đó, chỉ nghĩ thôi đã thấy sụp đổ.

 

Dì Ca nghe được đoạn này thầm lẩm bẩm ——

 

【 Người này kỳ lạ ghê, lúc nên biết xấu hổ thì không biết xấu hổ, lúc không nên biết xấu hổ thì lại sĩ diện... 】

 

Nếu là bà ta, lúc này sẽ chuồn ngay.

 

Kỷ nguyên hắc ám loạn lạc như vậy, với thực lực tu vi của cô ta, chui vào rừng sâu núi thẳm, ẩn mình một hai trăm năm rồi ra ngoài, đến lúc đó thay hình đổi dạng, ai còn biết "An Ưu Ưu" là ai nữa. Còn những người bị bỏ lại dọn dẹp tàn cuộc? Ha ha ha, mặc kệ sống chết của bọn họ!

 

Việc đấu giá lại quả nhiên gây ra sóng gió lớn.

 

Một đám người tham gia đấu giá nhận lại tiền và tin tức đấu giá lại, sắc mặt đen sì, bầu không khí trong phòng đấu giá càng thêm ngột ngạt, tựa như bão táp sắp nổi lên. Bất kể Tạ Hàn Tinh nói lời ngon ngọt dỗ dành thế nào, mọi người cũng không mua lại.

 

Cuối cùng vẫn là vị đại lão giới văn học kia ra mặt, mọi người mới nể mặt ông ta, ôm một bụng lửa giận ngồi xuống tiếp tục đấu giá.

 

An Ưu Ưu nhìn vị đại lão kia bằng ánh mắt cảm kích.

 

Vị đại lão tóc bạc cười ha hả nói: "Con người ta, luôn có lúc gặp chuyện bất tiện, tuy ta không biết tại sao phải đấu giá lại, nhưng chắc chắn là đã xảy ra chuyện. Nếu cô thật lòng muốn cảm ơn lão già này, thì giúp ta phục chế lại cả 《Tỳ Bà Hành》 và 《Sơn Quỷ》 nhé?"

 

An Ưu Ưu cảm kích gật đầu lia lịa.

 

Tâm trạng Tạ Hàn Tinh thì phức tạp.

 

Tuy nhiên, tâm trạng phức tạp này nhanh chóng bị nội dung dì Ca phiên dịch làm cho tan biến.

 

Bởi vì An Ưu Ưu đang thầm nghĩ 【 Lão già này địa vị cũng cao ghê, ngầu lòi 666, chỉ là hơi lắm lời. 】.

 

Tạ Hàn Tinh: "..."

 

Bên này đấu giá lại, bình luận livestream thực tế của Bùi Diệp cũng đồng bộ cập nhật tiến độ.

 

【 Thế mà lại đấu giá lại thật? 】

 

【 Hít hà —— Tổn thất mười mấy tỷ đấy, tôi nhìn mà xót ruột. 】

 

【 Haizz, mấy người còn xem bên đó làm gì, tôi sớm đã không xem rồi, xem mà vừa tức vừa bực, vẫn là chồng em giỏi giang làm em sướng. 】

 

【 Tuy tôi cũng đồng tình với cậu, nhưng sao cứ thấy câu này lạ lạ... 】

 

Bùi Diệp nhìn màn hình đầy bình luận chơi chữ, thầm giơ hai ngón giữa ——

 

Cút hết đi!

 

Tâm trạng cô không vui, nhưng mấy người Triệu Du lại cười toe toét, khóe miệng gần như muốn xẻ đến tận mang tai.

 

Đặc biệt là mấy người Diệp Tuấn Trạch, cả đời bọn họ cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.

 

Nhiều con số như vậy, nhìn thoáng qua cũng không biết là đơn vị gì, có khoản vốn khởi nghiệp này, còn lo không thực hiện được lý tưởng sao?

 

Phiên đấu giá diễn ra đâu vào đấy trong những con số kỷ lục mới kèm xác hải thú.

 

Ngay cả những đại gia ban đầu chỉ định mua một món cũng bất chấp lý trí, kiên quyết tham gia nhiều vòng tranh giành.

 

Đến hai món pháp bảo áp chót cuối cùng, càng không màng đến tình cảm gia tộc, mặt đỏ tía tai tranh giành quyết liệt, cái khí thế đó còn hơn cả chửi lộn, khiến người ta mở mang tầm mắt. Cuối cùng, sau một tiếng đồng hồ giằng co mới quyết định được chủ nhân cuối cùng của hai bảo vật.

 

Khi Bùi Diệp công bố kết quả cuối cùng, tất cả người mua đều có cảm giác mệt mỏi sau một trận đại chiến, đầu óc nóng dần nguội đi, lý trí dần trở lại —— Cuối cùng cũng kết thúc. Những người mua thu hoạch đầy ắp đều nóng lòng muốn rời đi, tìm một nơi để làm quen với bảo vật.

 

Mà tai nạn thường xảy ra vào lúc này.

 

"Giết nhiều thức ăn của ta như vậy, mấy nhân loại các ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi? Nào có chuyện rẻ mạt như vậy!"

 

Giọng nói khàn khàn xa lạ truyền đến từ phía dưới.

 

Mặt biển vốn yên ả bỗng dưng cuộn lên sóng lớn trăm trượng.

 

Sóng lớn như một bức màn nước kéo ra, để lộ một bóng đen khổng lồ rộng dài hàng chục trượng.

 

Đây cũng là một con hải thú, lớn hơn nhiều lần so với hải thú gặp trước đó, con quái vật khổng lồ này chỉ cần đứng yên cũng đủ tạo ra áp lực tâm lý cực lớn cho người ta, huống hồ —— nó lại có thể nói tiếng người!

 

Ba nghìn năm Kỷ nguyên hắc ám, hải thú biến dị biết nói đã xuất hiện bốn lần, theo nghiên cứu đáng tin cậy, loại hải thú này đều là do nuốt chửng một lượng lớn loài người mới có xác suất nhỏ xuất hiện. Hung tàn và mạnh mẽ là từ sinh ra dành cho chúng, mỗi lần xuất hiện đều mang đến cho nhân loại tai họa gần như diệt vong.

 

Đám đông xôn xao, hoảng sợ lan rộng, chỉ riêng Bùi Diệp vẫn bình tĩnh như thường.

 

"Ta cũng không định đi." Cô mỉm cười nói, "Cho dù có đi, cũng phải xử lý ngươi xong rồi mới đi."

Bình Luận (0)
Comment