Editor: Đào Tử
_______________________________
Theo như thủ lĩnh "người cá" thấy, hành động này của Bùi Diệp cực kỳ ngu xuẩn.
Là kẻ thống trị thực sự của đại dương, biển cả mới là sân nhà của nó, trên trời có thể bay, dưới nước có thể bơi lặn, trên cạn cũng là vua không ngai. Người phụ nữ loài người ngu ngốc này kéo nó xuống biển, nó không những không giãy giụa phản kháng, ngược lại còn cười khẩy mặc kệ cô.
"Tự tìm đường chết!"
"Vậy sao, cá nhỏ?"
Ngoài dự đoán người này sau khi xuống nước chỉ có thể nín thở của thủ lĩnh "người cá", cô không những nói chuyện với nó, mà trên khuôn mặt gần trong gang tấc còn mang theo vẻ trêu tức khiêu khích.
Thủ lĩnh "người cá" lúc này mới phản ứng lại, một cái đuôi cá hư ảo vỗ về phía Bùi Diệp.
Tuy nó đã hóa thành hình người, nhưng dù là kích thước hay lực vẫy của đuôi cá, đều không khác gì so với hình dạng nguyên thủy.
Cái đuôi cá như vậy, đừng nói dùng sức quét một cái, dù chỉ khẽ động đậy một chút cũng có thể đánh người ta thành bọt máu.
Ai ngờ người kia chỉ dùng một tay đã đỡ được đuôi cá, dù nó dồn hết sức lực cũng không thể tiến gần thêm nửa phân.
Bàn tay bóp cổ nó vẫn không hề buông lỏng, còn mỉm cười uy h**p: "Nói cho ta biết, ngươi tìm thấy hoa sen năm cánh này ở đâu? Hoặc là đưa nó cho ta, ta sẽ tha cho ngươi một mạng. Nếu không, tâm trạng ta không tốt có thể sẽ moi sống ngươi! Sashimi chấm tương ớt thế nào?"
Thủ lĩnh "người cá" làm sao có thể đồng ý?
Hoa sen năm cánh đó là nó tình cờ phát hiện khi đi kiếm ăn, vô tình đi ngang qua một rãnh biển mấy ngày trước.
Bản năng mách bảo nó, đây là thần vật có thể giúp nó trở thành kẻ thống trị cả ba cõi biển, đất, trời.
Không, đây hẳn là tín vật Hải Thần ban cho nó!
Chỉ trong vài canh giờ ngắn ngủi, nó đã từ một sinh vật biển đột biến có ý thức mơ hồ tiến hóa thành kẻ thống trị có năng lực cực kỳ đặc biệt, có thể hiệu lệnh toàn bộ sinh vật biển. Một nhân loại như Bùi Diệp muốn cướp đoạt thứ này từ tay nó, quả thực là nằm mơ. Thủ lĩnh "người cá" không cần suy nghĩ, lập tức hóa thành hình dạng ban đầu, nuốt chửng hút người tí hon này vào miệng như cá tôm nhỏ.
Nó vẫy đuôi, chuẩn bị quay lại mặt biển ăn hết đám người kia.
Tuy nó không cho rằng loài người có gì ngon, nhưng từ Kỷ nguyên hắc ám của loài người, gen di truyền từ đời này sang đời khác của sinh vật biển khiến chúng có sự oán hận bản năng đối với loài người. Chỉ có g**t ch*t bọn họ, nuốt chửng bọn họ, mới có thể phần nào xoa dịu nỗi hận in sâu trong tâm hồn.
Kết quả——
"Cá nhỏ, không nghe lời như vậy sao?"
Nó còn chưa bơi được bao xa, một bóng người quen thuộc nhỏ bé lại xuất hiện.
Mu bàn tay cô nhẹ nhàng áp vào đầu cá hình dạng nguyên thủy của "người cá", ngón tay phải búng một cái, động tác có vẻ nhẹ nhàng, nhưng lại bộc phát ra một lực mạnh không thể lay chuyển, đánh cho "người cá" hình dạng nguyên thủy lùi lại hàng chục trượng.
"Nói, ta không có nhiều kiên nhẫn."
"Người cá" lắc lắc thân hình nguyên thủy nặng nề, ổn định lại, ngay sau đó phát ra một tiếng rít dài kỳ quái.
Hoa sen năm cánh xoay tròn, bỗng chốc hóa thành một ngọn lửa hình hoa sen màu lam sẫm cỡ bàn tay, tấn công về phía Bùi Diệp.
Bùi Diệp nói: "Thú vị."
Hoa sen năm cánh này lấy vỏ trúc của Thất điện hạ làm nền tảng tạo thành hình thai, vốn chỉ là vật chết, không biết Ngũ điện hạ làm thế nào lại biến nó thành một hình thái khác, mơ hồ còn có một tia thức thai cực kỳ yếu ớt.
Chậc, làm cũng ra dáng lắm.
Bùi Diệp không để ngọn lửa màu lam sẫm này vào mắt, một cái dịch chuyển tức thời biến mất khỏi đường đi của ngọn lửa đang lao tới.
Nhìn hoa sen năm cánh xoay hai vòng tại chỗ, như đang tìm kiếm mình, khóe môi đang nhếch lên của Bùi Diệp dần cứng lại ——
Bảo Ngũ điện hạ làm giả một Thập Nhất Thánh quân, không bảo nàng thật sự làm ra một cái đâu! Tuy thức thai rất rất rất yếu ớt, ngay cả tiểu yêu tinh mới sinh cũng mạnh hơn nó, nhưng khí tức của nó quả thật cùng nguồn gốc với Thất điện hạ năm xưa, lại là một cá thể khác. Khí tức tương tự, cô chỉ cảm nhận được trên người Thập điện hạ và Ngũ điện hạ...
Trong phút chốc, biểu cảm của Bùi Diệp vô cùng phong phú.
Đây là chưa được sự đồng ý của Thiên Đạo, cưỡng ép thêm một đứa con vào sổ hộ khẩu của Thiên Đạo?
Thiên Đạo ba ba là vui mừng làm cha hay vui mừng làm mẹ đây???
Dù là cái nào, cô cảm thấy cả đời này mình cũng đừng hòng thoát khỏi sổ đen của Thiên Đạo.
Từ dưới đáy biển đánh lên trời, từ trên trời đánh xuống biển.
Hoa sen nhỏ cũng có tính khí, bị đùa giỡn hết lần này đến lần khác, ngọn lửa màu lam sẫm phừng một cái, bùng lên thêm dăm ba tấc.
Từ hình dạng và kích thước của ngọn lửa phán đoán tâm trạng của hoa sen năm cánh, Bùi Diệp bật cười: "Ngươi còn muốn thoát khỏi lòng bàn tay ta? Hừ hừ, lão Thất trong sổ hộ khẩu nhà ngươi còn bị ta nhổ tận gốc, huống chi ngươi chỉ là một mầm phôi thai?"
Chơi đủ rồi, Bùi Diệp ước chừng động tĩnh trên mặt biển cũng sắp kết thúc, bèn chuẩn bị chuồn êm.
"Cá nhỏ, hoa sen nhỏ này ta mang đi nhé."
Bất kể thủ lĩnh "người cá" có đồng ý hay không, bắt cóc hoa sen năm cánh, búng tay một cái, chuyển thủ lĩnh "người cá" cùng những hải thú sống sót khác bị hoa sen năm cánh ảnh hưởng cưỡng ép có được "hình người" đến một bán cầu khác của Trái Đất, không mất vài tháng đừng hòng bơi về được.
Leo lên khỏi mặt nước, Bùi Diệp trước tiên tự mình dùng thuật thanh tẩy.
"Chị Ngẫu!!! Chị Ngẫu!!!"
Trong tầm mắt, mặt biển trôi nổi vô số xác hải thú, không khí tràn ngập mùi máu tanh, có thể thấy chiến trận thảm khốc đến mức nào. Còn chưa kịp nghĩ nhiều, bên tai đã nghe thấy Triệu Du gào thét.
"Chúng em ở đây!!! Cứu mạng——"
Bùi Diệp nhìn theo tiếng gọi, cạn lời.
Hàng trăm người, trừ một số ít vẫn có thể dựa vào sức mình trôi nổi trên không, những người còn lại đều ngâm mình trong nước biển.
"Mọi người làm sao vậy?" Bùi Diệp đạp nước đi tới.
Tuy kết giới trên không cô tạm thời dựng lên chỉ là công trình đậu hũ, nhưng để bọn họ ổn định ở trên không là quá đủ, dù sao chiếm cứ vị trí cao mới có thể đập đầu kẻ địch, còn có thể tránh thương vong ở mức tối đa.
Kết quả, tất cả đều xuống biển hết???
Triệu Du vừa vặn là một trong những thành viên đã xuống biển.
Hắn lau nước biển tanh hôi trên mặt, bực bội nói: "Còn không phải tại mấy tên dị sĩ giỏi kết giới kia..."
Tiền Ngang nhướng mày cười khẩy: "Cậu nói nữa xem?"
Thiếu nữ cờ vây đang trôi nổi trên không nhờ bàn cờ lạnh lùng liếc xéo một cái nói: "Cậu kêu nữa xem?"
Trong đám người cũng lần lượt vang lên tiếng phản bác, mọi người thi nhau tố cáo.
"Sao bảo là tại bọn tôi?"
"Ăn cháo đá bát, quá bất nghĩa."
"Sao lại nói chúng tôi, chẳng lẽ các người không sai?"
Tóm lại, chính là mấy dị sĩ giỏi bố trí kết giới này đấu đá lẫn nhau, cuối cùng phá hỏng kết giới của Bùi Diệp, may mà lúc đó trận chiến đã đến hồi kết, trong nước cũng không còn mấy con hải thú. Nếu không bọn họ cứ như bánh chưng rơi xuống biển, đây chẳng phải là tự tìm cái chết sao?
"Ai là người đầu tiên phá hoại đoàn kết?" Bùi Diệp hỏi.
Mấy dị sĩ kết giới chỉ trỏ lẫn nhau, đồng thanh nói.
"Là cậu ta/cô ta!"
Rõ ràng là người/những người này quá ngu quá thiếu ăn ý, bọn họ đều bị liên lụy.
Cuối cùng không ai phục ai, còn cãi nhau một trận dưới biển.
Bùi Diệp: "..."
Chỉ có Triệu Du chú ý đến thứ Bùi Diệp đang cầm trên tay.
"Chị Ngẫu, đây không phải là của con hải thú kia sao? Là thứ tốt gì vậy?"
Bùi Diệp nhìn hoa sen năm cánh đang uể oải xoay tròn trong lòng bàn tay mình, nói: "Loài sắp tuyệt chủng."
"Sắp tuyệt chủng đến mức nào?"
Bùi Diệp nói: "Cả sổ hộ khẩu cộng lại mới đủ mười người, thêm nó nữa là mười một."