[Quyển 7] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 1309

Editor: Đào Tử

 

_______________________________

 

"Cậu nói điểm tích lũy điểm danh của cô ta bị xóa sạch rồi?"

 

Bùi Diệp đang tưới hoa khựng lại, dường như không ngờ mọi chuyện lại phát triển theo hướng này.

 

"Đúng vậy, tin tức nóng hổi mới ra lò đây!" Triệu Du chống tay lên bệ cửa sổ nhảy nhẹ một cái, ngồi nghiêng xuống, lại từ không biết nơi nào móc ra một quả táo, dùng tay áo lau lau rồi cắn một miếng giòn rụm. Vừa nhai chóp chép, vừa híp mắt hả hê, theo cân nặng giảm xuống dần dần có thể thấy được chút khí chất hơn người: "Em đã nói rồi mà, kiểu nhà chọc trời này sớm muộn gì cũng sập... Không phải đã sập rồi sao?"

 

Bùi Diệp nghe xong không có gì thay đổi rõ ràng.

 

"Cô ta gặp nạn thì liên quan gì đến tôi với cậu?"

 

Triệu Du nói: "Sao lại không liên quan? Chị Ngẫu chẳng phải không thích cô ta sao?"

 

"Tôi là vì nhân phẩm của An Ưu Ưu nên không thích người này, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó."

 

Nhãn dán An Ưu Ưu có ở chỗ Bùi Diệp chỉ có vài cái —— nữ chính, trông có vẻ không quá thông minh, mắt cao hơn đầu, tham lam, tự phụ... Bản chất vẫn là một nhân vật quần chúng. Thử hỏi một nhân vật quần chúng thì cần phải quan tâm đến mức nào?

 

Câu trả lời là không cần thiết.

 

Nhớ ra thì nghe ngóng mấy chuyện drama cho qua thời gian, không nhớ ra thì vứt xó không thèm để ý.

 

Triệu Du: "Thật ra thì, em luôn có một nỗi lo."

 

"Lo lắng gì?"

 

Bùi Diệp đánh giá Triệu Du.

 

Không nhìn ra được, cô thấy dạo gần đây tên Triệu Du này rất vui vẻ, thật sự không nhìn ra hắn có chỗ nào "lo lắng" phiền muộn.

 

Triệu Du nói: "Em lo mình là NPC."

 

Bùi Diệp: "..."

 

Triệu Du làm ra vẻ chuẩn bị trải lòng tâm sự: "Chị xem, An Ưu Ưu này có hệ thống điểm danh, chỉ cần điểm danh mỗi ngày là có thể nhận điểm tích lũy đổi quà. Tuy nói ngồi tù trong núi sâu ba nghìn năm nghe rất bịp bợm, cho người ta cảm giác cô ta rất có nội hàm, bàn tay vàng đến không dễ, nhưng em luôn cảm thấy có gì đó sai sai. Về nhà suy nghĩ một chút, kết hợp với tiểu thuyết của Nữ Thần Âu Dương Thúy Hoa, rất nhiều chuyện có thể giải thích rõ ràng, điểm danh ba nghìn năm, hợp lý hóa bàn tay vàng của nhân vật chính, thể hiện bàn tay vàng là do người ta dùng thời gian đổi lấy. Ba nghìn năm đó, đến con lợn cũng biết nói tiếng người rồi. Một người sống sờ sờ, học được kỹ năng gì chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?"

 

Bùi Diệp: "..."

 

Triệu Du chợt nảy ra ý tưởng, tiếp tục ba hoa phân tích: "Từ lúc An Ưu Ưu nổi tiếng sau trận chiến đầu tiên đến giờ... không đúng, phải nói là trước khi chị Ngẫu trở về, cuộc đời cô ta thuận buồm xuôi gió, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, em chưa từng thấy ai lợi hại như vậy. Đây không phải nữ chính thì ai mới là nữ chính? Cô ta là nữ chính, những người khác lại là gì? Đương nhiên là NPC! Em đoán, mình chắc cũng được xếp vào vai một tên công tử bột pháo hôi, nếu không thì cũng xin lỗi hai trận đòn em đã phải chịu. Chỉ là không biết sao cô ta lại..."

 

Cuộc đời đúng là tụt dốc không phanh.

 

Đường cong này nếu là thị trường chứng khoán trước Kỷ nguyên hắc ám, chắc người nhảy lầu trên sân thượng cũng phải xếp hàng bốc thăm.

 

Nút thắt của sự sụp đổ chính là sự xuất hiện của "chị Ngẫu" này.

 

Bùi Diệp cười như không cười: "Cậu muốn nói gì?"

 

Triệu Du rụt cổ: "Không có gì, em chỉ muốn ca ngợi sự oai phong của chị Ngẫu thôi!"

 

Biết được An Ưu Ưu hoàn toàn mất hệ thống điểm danh, Triệu Du không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm.

 

Cái nỗi hoang mang không rõ nguyên nhân khi nghi ngờ mình là "NPC" cũng tan biến, tâm trạng tự nhiên tươi sáng vô cùng.

 

Dường như Bùi Diệp nhìn ra suy nghĩ trong lòng Triệu Du.

 

"Mỗi người đều là nhân vật chính của cuộc đời mình, An Ưu Ưu là nữ chính rất lợi hại, nhưng đối với tôi cô ta chỉ là một nhân vật quần chúng."

 

Thật vậy, đặt trong nguyên tác "Tương lai điểm danh ba nghìn năm: Tôi chính là tổ tông của các người", An Ưu Ưu là đại nữ chính tuyệt đối.

 

Dựa vào bàn tay vàng, thực lực mạnh mẽ và dung mạo xuất sắc khiến một đám nam nữ pháo hôi chịu thua, khiến một đám đại lão cam tâm tình nguyện làm chó săn cho cô ta, khiến Tạ Hàn Tinh vì cô ta cúi đầu khom lưng làm kẻ si tình nhất —— vì tình yêu mà từ bỏ nguyên tắc, địa vị, danh dự thậm chí là lập trường.

 

Bất cứ ai đắc tội với nữ chính đều là đối tượng Tạ Hàn Tinh muốn cắn xé.

 

Từ cốt lõi "sảng" của truyện sảng văn, cuộc đời buff bẩn của An Ưu Ưu quả thật đủ sảng.

 

Bất kể là ân oán tình thù gì, tuyệt đối không để qua đêm, ngay trong ngày sẽ trả gấp đôi cả gốc lẫn lãi, ngay cả người đàn ông chỉ treo trên tường mới ngoan ngoãn trong truyền thuyết, cũng là kiểu chó săn trung thành đá cũng không đi. Con chó trung thành này thậm chí còn chủ động đưa tình địch đến kỹ viện hèn hạ nhất.

 

Tình yêu sự nghiệp đều viên mãn.

 

Đây là cuộc sống phóng khoáng biết bao người mơ ước?

 

Triệu Du không nắm được ý của Bùi Diệp, thăm dò: "Vậy nên..."

 

Bùi Diệp cười khẩy: "Vậy nên, cô ta cứ an phận thủ thường thì cũng lười quan tâm đến cô ta, múa may trước mặt tôi thì đừng trách tôi không khách khí."

 

Tưởng rằng An Ưu Ưu còn vùng vẫy thêm một trận, không ngờ cô ta lại bị Tạ Hàn Tinh chơi cho tàn phế trước.

 

Cũng không biết nam chính này làm thế nào.

 

Đàn ông đúng là sinh vật đáng sợ.

 

Cũng không biết tiếp theo An Ưu Ưu sẽ thế nào.

 

Nếu cô ta không quậy phá, an phận thủ thường giữ ruộng vườn nhà mình thì cuộc sống cũng có thể trôi qua êm đềm, nhưng nếu quậy phá...

 

Chậc chậc, e là Tạ Hàn Tinh sẽ là người đầu tiên không tha cho cô ta.

 

Nào ngờ, lúc này Triệu Du cũng đang thầm cảm thán trong lòng —— phụ nữ đúng là sinh vật đáng sợ.

 

Những lời Bùi Diệp vừa nói đã khiến hắn hiểu lầm việc điểm tích lũy của An Ưu Ưu bị xóa sạch, hệ thống biến mất có liên quan đến cô.

 

Nghĩ đến đây, Triệu Du sờ sờ đỉnh đầu, cảm thấy đỉnh đầu hơi lạnh.

 

Ngay cả một An Ưu Ưu hắn cũng không làm gì được, huống chi là một người đứng trên đỉnh kim tự tháp có thể chơi cho An Ưu Ưu tàn phế...

 

"Sao thế?"

 

Bùi Diệp quan tâm hỏi một câu.

 

"Không có gì, chỉ là da đầu hơi lạnh, lo bị hói."

 

Thấy Bùi Diệp tiếp tục tưới nước cho hoa sen năm cánh, hắn nhịn không được tò mò lại gần nhìn kỹ.

 

Lúc trước trời tối quá không nhìn rõ, lúc này ánh sáng vừa đủ, hắn phát hiện bông hoa nhỏ này trông cũng được đấy.

 

Tuy nhiên——

 

Hắn có một thắc mắc.

 

"Bông hoa này mọc ở biển à?"

 

Bùi Diệp nói: "Cũng coi là vậy."

 

"Tưới... ừm, tưới nước máy cho cây thủy sinh, nó thật sự không sao chứ?"

 

Vốn dĩ chỉ còn mười một thành viên thuộc loài có nguy cơ tuyệt chủng, chị Ngẫu đừng tưới cho nó chết mất đấy?

 

Bùi Diệp trả lời: "Không sao, mạng lớn, dễ nuôi."

 

"Nếu vậy, tại sao lại có nguy cơ tuyệt chủng?"

 

Bùi Diệp suy nghĩ cẩn thận một hồi, vẻ mặt nghiêm túc tập trung, như câu hỏi Triệu Du đưa ra liên quan đến đại sự của chúng sinh thiên hạ. Một lúc lâu sau, cô mới nói: "Chắc là do quá thích quậy phá. Cho nên tôi mới nói, vì trái tim của chúng sinh thiên hạ, sinh đẻ có kế hoạch rất quan trọng..."

 

Như Thất điện hạ ngoan ngoãn nghe lời thì rất tốt, bọn người Ngũ điện hạ thật sự tinh quái, lắm tâm nhãn, Thập điện hạ lại là một tên tư bản cáo già.

 

Cúi đầu nhìn hoa sen năm cánh đang trôi lững lờ trong nước, cô thầm cầu nguyện.

 

Mong rằng đứa thứ mười một này sẽ ngoan ngoãn.

 

Triệu Du: "???"

 

Lúc này điện thoại của Triệu Du vang lên, hắn vừa định đi thì Bùi Diệp bỗng nói: "Hai ngày nữa sẽ có một người bạn đến ở nhờ vài ngày."

 

"Bạn của chị Ngẫu? Vậy lát nữa em gọi điện cho người giúp việc đến dọn dẹp phòng."

 

Triệu Du xỏ dép lê đi ra ngoài, ngón tay xoay vòng chìa khóa, miệng ngân nga giai điệu không rõ ràng.

 

【Bây giờ, ngươi đã tin lời ta chưa?】

 

Giọng nói trầm thấp mê hoặc như ác quỷ vang lên trong đầu hắn.

Bình Luận (0)
Comment