Editor: Đào Tử
_______________________________
Tư Diệu, chữ Đức Phúc, nhũ danh Thu Thu, mười sáu tuổi. Thân phận hiện tại là Đại hoàng nữ Triều Hạ, trên có một hoàng huynh yêu thích nghề mộc, dưới có hai hoàng đệ tính cách khác biệt, một hoàng muội trầm mặc ít nói. Có phải thấy đoạn này rất quen mắt không?
Bởi vì chương trước cũng mở đầu bằng đoạn này.
Mặc dù đã mở ra chương mới, nhưng áp lực của Tư Diệu đế cơ lại không hề giảm bớt, không những không giảm mà cô bé mười sáu tuổi thậm chí còn có xu hướng bị hói đầu khi còn trẻ. Tất cả nguồn cơn của việc này vẫn là vị phụ hoàng cả ngày nghĩ đến việc nhường ngôi, thậm chí không tiếc xúi giục cô tạo phản.
Ồ, không đúng, phụ hoàng gần đây không còn lải nhải chuyện nhường ngôi nữa, nhưng Tư Diệu lại cảm thấy đầu óc ông cần được bảo trì.
Không biết từ khi nào, thời gian biểu sinh hoạt hàng ngày của phụ hoàng nhà cô lại có thêm một hoạt động rất kỳ lạ —— cầm tấm bảng sắt đen không rời thân nhiều năm đi dạo tiêu cơm, còn tự lẩm bẩm với tấm bảng sắt đen, lúc nói chuyện thì vô cùng hào hứng.
Tư Diệu đế cơ xịt keo: "..."
Mặc dù mẫu hậu đã quen với tính cách bất thường của ông, nhưng vẫn còn lo lắng sự khác thường gần đây của ông, âm thầm tìm con gái bàn bạc, xem có nên tìm Thái y viện chẩn đoán, khám xem đầu óc của bệ hạ có vấn đề gì không. Một hoàng đế, chỗ nào cũng có thể hỏng, chỉ có đầu óc là không thể hỏng.
Nếu ông đột nhiên thay đổi tính tình bắt đầu thích giết chóc, những người thân cận nhất bên cạnh ông sẽ là người đầu tiên bị ảnh hưởng.
Tư Diệu đế cơ lại rất bình tĩnh.
"Mẫu hậu đừng lo lắng, gần đây tâm trạng phụ hoàng rất tốt."
Cụ thể biểu hiện ở đâu?
Biểu hiện ở chỗ phụ hoàng nhà cô mỗi ngày đều làm việc đầy nhiệt huyết, xử lý chính sự cũng không còn nghiêm trọng đau khổ như vậy, cho dù có đại thần nào phạm lỗi cũng không mắng người ta, càng không âm thầm phái người cho chó cưng của mình giả làm chó hoang dọa người ta —— ôn hòa dễ gần như được Phật Tổ cảm hóa.
Lời an ủi của con gái khiến Hoàng hậu hơi yên tâm.
Nàng hỏi: "Vậy, phụ hoàng con đối xử với con thế nào?"
Vụ "tạo phản" lần trước khiến nàng sợ hãi, luôn sợ ngày nào đó trò đùa không còn là trò đùa nữa.
Tư Diệu đế cơ nói: "Phụ hoàng vẫn luôn coi trọng nhi thần."
Không tiết lộ thêm nội dung nào khác.
Cho dù cô là con gái của Hoàng hậu, nhưng cô là người kế vị tương lai, từ nhỏ đã được Lê tướng và các thầy khác dạy dỗ, một số phép tắc đã khắc sâu vào xương tủy. Ngay cả mẫu thân cũng không thể can thiệp vào quyết định của cô, càng không thể để ngoại thích thông qua mẫu thân ảnh hưởng đến mình.
Bản chất con người không thể bị thử thách, một khi đã mở ra một khe hở, nếm được ngon ngọt, rất dễ vượt quá giới hạn.
Thay vì đợi đến khi tình cảm biến chất, chi bằng ngay từ đầu đừng cho cơ hội vượt quá giới hạn.
"Con gái ta hiểu chuyện, vậy thì tốt."
Hoàng hậu cũng khéo léo không hỏi thêm nội dung cụ thể của "coi trọng".
Khi Tư Diệu còn nhỏ, Tần lão đã ngoài tuổi thất tuần từng nói Tư Diệu có phần giống Thế Tông, không phải là dung mạo mà là tính tình. Có lẽ chính lời nhận xét này khiến Hoàng hậu ít thân thiết với người con gái này hơn, luôn cảm thấy có một loại áp lực mơ hồ.
Giống hệt như cảm giác Tư Triều mang đến cho nàng.
Mấy ngày sau, Tư Diệu đế cơ phát hiện không chỉ phụ hoàng nhà mình đầu óc có vấn đề, mà bọn người Lê tướng cũng vậy.
Đây là do con trai độc nhất của Lê tướng —— Lê Lộ nói cho cô biết.
Tư Diệu đế cơ hỏi: "Nói cụ thể xem?"
Thiếu niên mặt còn phúng phính chưa hết nét trẻ con buồn bực chống cằm: "Hôm qua, sau khi a phụ từ phủ nha trở về, ta nghe thấy ông ấy mắng người trong thư phòng."
Tư Diệu đế cơ ngạc nhiên nói: "Mắng người?"
Ai cũng có thể mắng người, nhưng từ này đặt trên người Lê tướng lại vô cùng kỳ lạ.
Lê tướng là ai?
Là công thần phò tá Tư Triều lên ngôi vững vàng, là trọng thần lập được nhiều công lao chinh chiến thiên hạ.
Công lao lớn đến mức nào?
Đã từng có tin đồn rằng ông công cao chấn chủ, sớm muộn gì cũng bị Tư Triều "qua cầu rút ván". Nhưng kỳ lạ là Tư Triều nhiều năm vẫn luôn tin tưởng Lê tướng, cho dù Lê tướng ở trên triều công khai cãi nhau với Tư Triều, Tư Triều cũng chỉ bĩu môi, khiến Lê tướng tự dưng hết giận.
Điều tạo nên cục diện này, ngoài sự bao dung và tính tình tốt của Tư Triều, còn có tu dưỡng và trí tuệ của Lê tướng.
Các đại thần vào triều nhiều năm, chưa từng nghe nói ông ấy mất bình tĩnh mắng người.
Tư Diệu đế cơ cẩn thận nhớ lại, hôm qua không có chuyện gì lớn, vậy mà lại có thể khiến Lê tướng nổi trận lôi đình?
"Lê tướng mắng cái gì?"
Lê Lộ ấp úng không dám nói: "Không phải ta không muốn nói, mà là những lời đó thật sự..."
Tư Diệu đế cơ nói: "Sợ làm bẩn tai ta? Ta thường xuyên theo phụ hoàng thâm nhập dân gian, lời gì mà chưa từng nghe qua, cậu cứ nói đi."
"Không phải là bẩn tai, mà là kỳ quái."
Lê Lộ bất đắc dĩ thuật lại.
Nội dung như sau ——
【Lê tướng】(nổi giận): Đệt, Lang Quý Thương, cậu có biết chơi không? Đừng có dâng đầu nữa chứ ——
【Lang Quý Thương】: Chẳng phải là nhiều năm không chơi nên tay nghề kém sao...
【Lê tướng】(lo lắng): Đạn đạn đạn còn đạn không, ông đây sắp chết rồi!
【Tần Thiệu】:Lê tướng, ta có đây.
【Lê tướng】(phẫn nộ): Lăng Thúc Dao —— cái thằng phản bội!
【Lăng Thúc Dao】(tiếng nhạc sôi động vang lên): Không sao không sao, xem trẫm gánh các khanh ăn gà nè!
【Người phụ nữ bí ẩn】:Ăn gà ăn gà, ăn cái đầu nhà cậu! Gà quá, từng người một chỉ có tuổi chứ không có kỹ năng, một con chim Bùi Trạch còn đánh hay hơn các người. Lê Hợp Trọng—— đừng nói ông là gián điệp địch phái đến đấy nhé? Ông vừa nãy bắn chết ta rồi!
Trong phòng còn mơ hồ truyền đến giọng của những người khác.
Có nam có nữ, giọng của mấy người đàn ông kia Lê Lộ đều quen thuộc, hình như là vị Binh bộ Thượng thư nào đó, vị trọng thần họ Tần nào đó, vị... hoàng đế nào đó?
Tư Diệu đế cơ: "..."
Mọi người đều biết, hoàng đế đương triều Tư Triều từng có tên là Lăng Triều, chữ Thúc Dao.
Trong chốc lát, vô số nghi vấn tràn ngập trong đầu cô.
Tuy nhiên, cô lại càng tò mò về thân phận của "giọng nữ" Lê Lộ nhắc đến.
Lê Lộ lắc đầu: "Cái này ta không biết, giọng nói rất lạ. Tuy nhiên——"
"Tuy nhiên cái gì?"
Lê Lộ nói: "Tuy nhiên, ngoại trừ a phụ của ta, những người khác đều gọi người đó là 'tiên sinh'."
Tư Diệu đế cơ: "Tiên sinh???"
Theo cô được biết, người phụ nữ có thể được những người đó tôn xưng là "tiên sinh", hình như... chỉ có một người?
Năm đó bề ngoài được phái đi hòa thân, thực chất là giúp Triều Hạ triệt để loại trừ mối nguy hiểm tiềm ẩn, sau đó biến mất không thấy tăm hơi, Đức Phúc đế cơ.
Trong đầu vừa mới xuất hiện suy đoán này, cô liền lắc đầu.
Không thể nào!
Dân gian không biết tung tích thực sự của Đức Phúc Đế cơ, nhưng hoàng thất nội bộ lại biết, Đức Phúc Đế cơ và Vinh Vương Đôn Nhân Đại Uy Hiển Thánh cùng lúc qua đời, cùng được an táng trong hoàng lăng. Trên thực tế, trước khi xem được video, phụ hoàng Tư Triều của cô cũng nghĩ như vậy.
Đó là một đêm trăng mờ gió lớn, hoàng đế dân văn phòng Tư Triều vẫn đang thức khuya làm việc.
Ồ, thực ra hắn tốt hơn nhiều so với các hoàng đế khác.
Các hoàng đế khác làm việc ban đêm đều phải thắp nến hoặc dùng dạ minh châu, mùa đông thì không sao, mùa hè thì nóng đến đau đầu, còn hắn chỉ cần bật đèn pin trên điện thoại là được. Để tăng thêm chút thú vị cho công việc khô khan, hắn mở ứng dụng kỳ lạ vừa cài đặt gần đây.
Nghe giai điệu nhạc nền sôi động, người đàn ông trong video "tiếp tục chơi nhạc tiếp tục nhảy", hắn cũng tiếp tục phê tấu chương.
Một video nghe mãi cũng sẽ chán, vì vậy hắn lướt xuống ngẫu nhiên.
Video này là của người dùng Douyin hắn theo dõi, bỏ ra một số tiền lớn đặt làm video chúc mừng "thú vị" từ người này.
Người dùng này sẽ đăng video ngắn khách hàng đặt làm, cũng sẽ ghi lại cuộc sống hằng ngày.
Tư Triều không hứng thú với những nội dung này.
Đang định lướt qua tìm một video có nhạc, thì nghe thấy trong video truyền đến một cái tên quen thuộc —— Bùi Diệp.
DNA của Tư Triều như bừng tỉnh!
Cho dù là Bùi Diệp hay tên đồng âm, đều ngay lập tức kéo hắn trở về ký ức thiếu niên đau đớn lăn lộn trên mặt đất, bò lên bậc thang đá.
Hoàng đế bệ hạ cầm điện thoại xem lại video một lần nữa.
Người phụ nữ trong video có một khuôn mặt xa lạ, tóc trắng mắt đen, da trắng lạnh lùng, lúc này đang cau mày bất lực, trong lòng ôm mấy con thú nhỏ kỳ lạ rõ ràng là mới sinh không lâu. Mấy con thú nhỏ này là do một con thú mẹ mang đến, ép cô phải nhận.
Nó thấy người ta không nhận, còn cúi đầu đẩy đứa trẻ vào lòng người ta.
Người nọ nói: "Con mình đẻ ra thì mình nuôi."
Con thú mẹ làm như không nghe thấy, vỗ cánh bay lên trời, đi ân ái với thú bố.
Người nọ: "..."
Ngay cả Yêu Hoàng cũng không thể thay đổi được bản năng của một số yêu thú, ví dụ như con thú mẹ vừa bay đi kia, một đóa kỳ hoa dị thảo trong yêu tộc, sau khi sinh con sẽ chọn người mạnh nhất trong vòng vạn dặm làm "người dọn phân" cho con mình, sau đó vội vàng cùng chồng bắt đầu tạo đứa thứ hai.
Trong Vạn Yêu Cốc còn ai lợi hại hơn Yêu Hoàng sao?
Không có.
Vị Yêu Hoàng không biết đã bị nhét con bao nhiêu lần, thở dài cảm thán: "... Bùi Diệp ta đã tạo nghiệt gì thế này..."
Tư Triều: "???"
Hắn tua lại đoạn video, nghe kỹ hai âm tiết đó.
Nghe đi nghe lại, chắc chắn là "Bùi Diệp".
Tư Triều: "!!!"
Hắn chia sẻ video vào nhóm, triệu tập cuộc họp khẩn cấp ngay trong đêm, phân biệt xem người này có phải là "Bùi Diệp" hắn quen biết hay không.
Kết quả là năm ăn năm thua.
Phương án thảo luận cuối cùng là hắn nhắn tin riêng cho chủ tài khoản, thăm dò một chút, nếu có phản ứng thì chắc chắn là người đó không chạy đi đâu được!
【Lê tướng】: Ta thấy không cần thăm dò.
Thần khí này nhiều năm không có động tĩnh, đột nhiên đề xuất một ứng dụng lạ, lại xuất hiện người trùng tên với cố nhân... Trên đời này sao có chuyện trùng hợp như vậy? Đáp án đã rõ ràng. Người đó chắc chắn là Bùi Diệp, còn tại sao cô ấy trông khác...
Người ta có thể xuyên qua nhiều thế giới, thay đổi một lớp da thì có gì lạ?
【Tư Triều】: Lê tướng, ngài cũng bình tĩnh quá rồi.
【Lê tướng】: Bởi vì đôi mắt lão già này đã thấy quá nhiều.
Dù sao cũng là người nhạc phụ dựa vào nghị lực trí tuệ chinh phục 101 trai 2D trong game, con gái mà ông "nuôi" đã đi qua biết bao thế giới game? Phải biết rằng trò chơi otome 《 Ta và lịch sử yêu đương với một trăm người 》kia vẫn còn nằm trong điện thoại của ông, thỉnh thoảng lại lấy ra chơi lại.
Chiêu trò?
Hừ, không lừa được ông!
【Tư Triều】(do dự): "Nếu thật sự là tiên sinh..."
Năm đó chia tay đột ngột như vậy, đến giờ hắn nhớ lại vẫn còn ám ảnh.
Đột nhiên gặp lại, cũng không biết nên nói gì.
Ai ngờ——
【Lê tướng】: "Bảo cô ấy mở mạng lên!"
Đã mất mạng hai mươi hai năm rồi!
【Tư Triều】: "..."
Quả nhiên, gừng càng già càng cay.
Hắn thấp thỏm chờ đợi cả ngày, nào ngờ Bùi Diệp nhận được tin nhắn cũng "thấp thỏm" cả ngày.
Đôi mắt chim của Bùi Trạch tràn đầy tố cáo "Tra nữ".
"Chị có con chim khác ở bên ngoài, chị có con chim khác ở bên ngoài, chị có con chim khác ở bên ngoài."
Chuyện quan trọng phải nói ba lần.
Bùi Diệp thản nhiên: "Bọn họ không phải chim, là người."
Năm đó vỗ mông rời đi rất tiêu sái, ai ngờ còn có ngày gặp lại?
Sau khi nghe xong, Bùi Trạch cúi đầu rỉa lông, liếc nhìn Đàm Tô đang xử lý văn kiện bên cạnh.
"Ồ, hiểu rồi, chị có người khác ở bên ngoài."
Bùi Diệp: "..."
Về mặt logic dường như không có vấn đề gì, nhưng tại sao nghe lại dễ gây hiểu lầm như vậy???
Đàm Tô vểnh tai nghe ngóng bên này: "..."
Đàm Tô lạnh lùng nói: "Em ấy có người, người đó là tôi."
Bùi Trạch nghiêng đầu, nghiêm túc nói: "Nhưng điện hạ không phải nhân tộc, cho nên điện hạ ngài không phải người."
Đàm Tô: "..."
Y dám dùng một tuần thuốc lá của A Diệp để thề, con chim này chắc chắn là cố ý!
Nếu không có chút tâm cơ, làm sao có thể khiến Bùi Diệp mềm lòng mang nó từ tiểu thế giới trước đó đến Vạn Yêu Cốc?
Đàm Tô tự nhận mình là trà xanh không đối thủ, nhưng không ngờ con vẹt này nhìn thì có vẻ ngây thơ nhưng thực chất lại là cao thủ trà xanh!
Bùi Diệp khoanh tay: "..."
Hừ, Vạn Yêu Cốc đúng là ngày một náo nhiệt hơn.
Để mặc Vạn Yêu "tranh giành tình cảm", nhân vật chính là cô thì suy nghĩ một chút, gửi lời mời lập đội chơi game cho bọn người Lê Thù trong danh sách bạn bè.
Trò chơi giải ngàn nỗi sầu.
Cô không giỏi nói những lời sến súa, cũng không tiện giải thích lý do rời đi năm đó.
May mắn thay, dường như bọn người Lê Thù cũng ngầm hiểu mà quên chuyện này, không hỏi cô đã đi đâu, cũng không hỏi sau này cô sẽ đi đâu, mơ hồ cứ như thể chưa từng có khoảng cách hai mươi năm trôi qua, mọi thứ vẫn như lúc người xưa chưa rời đi.
Ví dụ, Lê Thù vẫn gà mờ mà nghiện game, "vô tình" cướp hết mạng của đồng đội.
Vì mọi người đều là dân văn phòng vất vả, không thể thức khuya quá nên lần lượt offline.
Cuối cùng trong đội chỉ còn lại Bùi Diệp và Lê Thù.
Nhìn avatar sáng đèn kia, Bùi Diệp linh cảm rằng người này có chuyện muốn nói.
Ai ngờ——
Cô bị Lê Thù kéo vào một nhóm.
【Tổ Sáu người móc chân (6)】
Bùi Diệp sững người.
Trong nhóm vang lên giọng nói già nua hơn nhiều của Lê Thù.
"Có cơ hội quay lại không?" Không đợi cô trả lời, Lê Thù cười nói: "Nếu có, nhớ về sớm nhé. Đến muộn thì không gặp được nữa đâu."
Bùi Diệp nghe thấy có gì đó không ổn.
"Ngài..."
Lê Thù cười nói: "Nghe nói thần tiên trên trời một ngày, dưới trần gian một năm. Hai mươi năm này đối với cô có lẽ chỉ là một cái chớp mắt, có lẽ chỉ là vài ngày, vài tháng, nhưng đối với người phàm đã là gần nửa đời người. Lão phu cũng vậy, những người khác cũng vậy, đời người quá ngắn ngủi."
Bùi Diệp: "Hợp Trọng..."
Tính ra, tuổi của Lê Thù quả thực không còn nhỏ nữa.
Lê Thù lại hỏi: "Cô... sống tốt chứ?"
Bùi Diệp: "Rất tốt, tuy có chút phiền phức nhưng đã giải quyết xong."
Lê Thù cũng không hỏi kỹ là phiền phức gì, chỉ thở phào nhẹ nhõm thay cho Bùi Diệp.
Năm đó ông đã suy đoán, cũng biết tình cảnh của Bùi Diệp không tốt lắm.
Nếu tốt, sao phải như lãng tử phiêu bạt khắp nơi?
Không, còn thảm hơn cả phiêu bạt khắp nơi, lãng khách may mắn thì còn có vài người bạn tri kỷ.
Cô ấy thì đang lang thang trong những thế giới khác nhau, thời gian dừng chân ngắn ngủi, đến cũng vội vàng, đi cũng vội vàng.
Bốn bể là nhà, muôn đời là khách.
Có khoảnh khắc nào từng cảm thấy mình là bèo dạt mây trôi không?
Năm sau, đại thọ của Lê Thù.
Thái tử Tư Diệu thân là học trò, mang theo quà mừng đến chúc thọ.
Lê tướng không thích kết bè kết phái, cho dù là đại thọ cũng chỉ làm nhỏ, chuẩn bị một bàn rượu ngon, mời vài người bạn.
Vừa vào phủ, Tư Diệu đã thấy phụ hoàng của mình đang cải trang.
Trên bàn đã bày sẵn bát đũa, cho đến khi khách khứa lần lượt ngồi xuống, cô mới phát hiện vẫn còn hai người chưa đến.
Vì vậy, cô lẩm bẩm với bạn đồng hành Lê Lộ: "Chẳng lẽ đến phút cuối lại không đến?"
Cho Lê tướng của Triều Hạ leo cây, thật can đảm.
"Ai nói không đến?" Ai ngờ Lê tướng đứng dậy đi ra ngoài nghênh đón, cười nói: "Đây, không phải đến rồi sao?"
Tư Triều nghe tiếng nhìn ra cửa.
Người đến là một nam một nữ.
Nhìn rõ dung mạo của hai người, đũa của cô rơi xuống.
Đây đây đây đây, chẳng phải là hai người trong bức tranh treo trong thư phòng của phụ hoàng sao.
Vinh Vương Đôn Nhân Đại Uy Hiển Thánh trong truyền thuyết, và, vị Đức Phúc đế cơ càng thần bí hơn???