[Quyển 7] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 1330

Editor: Đào Tử

 

______________________________

 

Nửa tiếng sau, Thẩm Ức Tiêu rốt cuộc hiểu được câu nói "bạn cũ gặp gỡ, một đám người quen không cần câu nệ nhiều" của hàng xóm là có ý gì.

 

Là một người mắc chứng sợ giao tiếp xã hội, Thẩm Ức Tiêu thật sự không thể nói chuyện thoải mái trước mặt người lạ.

 

Nhìn những gương mặt tuấn tú trong phòng, cô cảm thấy mình như một kẻ dị đoan không nên tồn tại, chỉ muốn chui đầu xuống đất.

 

Ban đầu định cứ thế thu nhỏ sự tồn tại của mình cho qua buổi tụ tập gượng gạo này, ai ngờ hàng xóm lại chủ động gọi mình.

 

Hàng xóm vừa cười vừa vỗ vai cô nói một câu.

 

Chỉ một câu ngắn ngủi, đã khiến cô hoàn toàn tỉnh táo.

 

Hàng xóm nói: "Dương Diệu chưởng môn, Dương Hoa chân quân, theo một nghĩa nào đó, hàng xóm của tôi coi như là mẹ của hai người."

 

Thẩm Ức Tiêu: "...???"

 

Dương Diệu chưởng môn: "...???"

 

Dương Hoa chân quân: "...???"

 

Dương Diệu hỏi Bùi Diệp: "Yêu Hoàng điện hạ, lời này là có ý gì?"

 

Dương Hoa cũng nói: "Tôi và chưởng môn không phải cùng mẹ sinh ra..."

 

Cho dù Yêu Hoàng điện hạ không nói, bọn họ cũng mơ hồ cảm thấy giữa mình và người phàm trước mắt này tồn tại một mối liên hệ rất vi diệu, chỉ là không rõ cụ thể là liên hệ gì. Lời nói của Bùi Diệp thật sự là sấm sét giữa trời quang, suýt chút nữa dọa cho bọn họ sợ chết khiếp.

 

Hay thật, nếu hai người bọn họ thật sự là anh em cùng mẹ khác cha, vậy người cha già chưởng môn tiền nhiệm quá cố kia chẳng phải bị cắm sừng sao?

 

Bọn người Cố Trường Tín cũng bị câu nói này làm kinh ngạc.

 

Không ngờ lại được hóng chuyện động trời như vậy.

 

Thẩm Ức Tiêu đột ngột ngẩng đầu, run lẩy bẩy: "Tôi tôi tôi tôi tôi, tôi còn chưa kết hôn, tôi không có đứa con trai lớn như vậy..."

 

Cô gần như bị dọa choáng váng, đầu óc suýt thì đình công.

 

Kiếp trước kiếp này đều là một bà cô ế chồng.

 

Cái nồi lớn thế này cô không gánh nổi.

 

Bùi Diệp nói: "Mẹ này không phải mẹ kia."

 

Ba người này đều không hiểu.

 

Thẩm Ức Tiêu: "..."

 

Cô cứng đờ cổ, quay sang nhìn bọn người Dương Diệu. Ánh mắt cô đảo qua đảo lại trên người bọn họ, môi đỏ hé mở, vẻ mặt không thể tin nổi —— cô nghĩ rằng tệ nhất cũng chỉ là xuyên vào thế giới đồng nhân hỗn loạn, không ngờ, lại còn có "con trai cưng" của cô nữa!

 

Giây tiếp theo, lại nghe Bùi Diệp nói ngắn gọn về thân phận của Thẩm Ức Tiêu.

 

Cô thành công trở thành tiêu điểm của mọi người trong phòng.

 

Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, mấu chốt là mấy người này không ai là dễ chơi cả, khiến Thẩm Ức Tiêu sởn gai ốc suýt chút nữa nhảy dựng khỏi ghế. Cô run giọng nói như sắp khóc: "Các các các, các người đừng nhìn tôi như vậy, ngoài Dương Diệu, Dương Hoa ra, những người khác đều không phải do tôi 'sinh' ra. Các người đều là do tác giả đồng nhân nghĩ ra, nếu có tuổi thơ bất hạnh, đường tình trắc trở gì thì đừng đổ lên đầu tôi. Tôi làm nghề này bao nhiêu năm đều là 'mẹ ruột', cơ bản không ngược đãi con trai con gái ruột của mình..."

 

Thỉnh thoảng hành hạ cũng là do nhu cầu của cốt truyện.

 

Vì sự bùng nổ sảng khoái hơn sau này!

 

Cô vừa nghĩ đến mấy bộ đồng nhân khiến người ta đau tim mình đã đọc mấy hôm đó, suýt chút nữa quỳ xuống xin tha thứ rồi hát bài "Chinh phục" cho mấy người trước mặt.

 

Những đau khổ mấy người này phải chịu đựng thật sự không phải do cô viết!

 

Đặc biệt là Dương Hoa chân quân, rõ ràng nam phụ này cũng được coi là một trong những nhân vật cô yêu thích nhất, các loại thiết lập đều là kiểu người chiến thắng trong cuộc sống, với tư cách là tác giả mẹ ruột, cô cũng không hề thiên vị, nhưng ai biết tác giả đồng nhân quá "ưu ái" Dương Hoa, thêm cho Dương Hoa chân quân rất nhiều thiết lập phụ điên rồ. Vấn đề là những tác giả đồng nhân này còn thích motip sư đồ trái luân thường đạo lý, đủ loại điên rồ.

 

Vừa nghĩ đến Dương Hoa chân quân trong đồng nhân, trước mắt cô tối sầm lại, sợ Dương Hoa chân quân hắc hóa trả thù mình, cuối cùng rơi vào kết cục sống không bằng chết. Lúc này chỉ cầu mong được thành thật khai báo, lùi một bước mà nói, nếu thật sự không tha cho cô, cũng xin cho cô một cái chết nhanh gọn!

 

Thẩm Ức Tiêu đã hèn mọn đến mức này rồi.

 

Dương Hoa chân quân: "..."

 

Dương Diệu chưởng môn: "..."

 

Mấy đệ tử đứng xem kịch: "..."

 

Mọi người còn chưa kịp bày tỏ điều gì, vị tác giả mẹ ruột này đã phản ứng thái quá, nói một tràng khiến bọn họ không biết nói gì. Nhìn dáng vẻ run rẩy, mặt mày tái mét của cô, cứ như giây tiếp theo sẽ ngất xỉu. Nhìn mà thấy thương cảm, không nỡ lòng nào.

 

Đây có lẽ là "mẹ ruột" hèn mọn nhất.

 

Dương Diệu chưởng môn là người khoan dung độ lượng nhất, lời nói của Bùi Diệp tuy ngoài dự đoán, nhưng hắn chỉ ngạc nhiên một lúc rồi lại mỉm cười. Hắn an ủi Thẩm Ức Tiêu: "Thế giới rộng lớn, không gì không có. Sau khi phi thăng, tôi cũng tiếp xúc với không ít tu sĩ đến từ các thế giới khác nhau, mỗi người đều có những trải nghiệm kỳ lạ của riêng mình. Trở thành nhân vật trong ngòi bút của người khác cũng không phải là chuyện gì quá kỳ lạ, cô không cần lo lắng như vậy. Cô có thể nhìn thấy thế giới của tôi, đồng cảm với những câu chuyện xảy ra trên người tôi còn biên soạn thành sách, quả thật là một duyên phận rất kỳ lạ thú vị."

 

Thẩm Ức Tiêu đang ôm đầu sợ bị đánh: "..."

 

Cô cẩn thận ngước mắt lên, thấy Dương Diệu chưởng môn ôn hòa độ lượng, hoàn toàn giống với hình tượng trong lòng cô, lập tức yên tâm hơn không ít. Cô rụt rè buông tay xuống, chớp chớp mắt: "Anh, anh thật sự không trách tôi? Sẽ không mắng tôi? Sẽ không trả thù tôi? Cũng sẽ không giết tôi?"

 

Dương Diệu chưởng môn bật cười, trêu chọc nói: "Cô thân là người viết, chẳng lẽ không rõ tính tình của nhân vật trong ngòi bút mình sao?"

 

Thẩm Ức Tiêu: "..."

 

Cô đương nhiên hiểu "con trai cưng" của mình.

 

Chính vì hiểu nên cô mới biết Dương Diệu chưởng môn là người có tính cách như thế nào, mang khuôn mặt người tốt dễ bị bắt nạt, lúc còn trẻ đánh quái luyện cấp cũng không ít lần chơi xấu người khác, chỉ là không ai biết là chuyện xấu hắn làm thôi. Nói đơn giản là người có vẻ ngoài hiền lành nhưng bên trong xảo quyệt.

 

Không phải người xấu, nhưng cũng không tính là người hoàn toàn tốt.

 

Nếu thật sự bị khuôn mặt này lừa gạt, tưởng hắn là người thật thà chất phác, hoàn toàn không đề phòng, chết như thế nào cũng không biết.

 

"Anh, anh anh anh thật sự không giết tôi?"

 

Dương Diệu chưởng môn gật đầu trịnh trọng: "Sẽ không làm hại cô."

 

Dương Hoa chân quân ở bên cạnh bị sư huynh nhìn chằm chằm, bất đắc dĩ nói một câu: "Không oán không thù, hại cô làm gì?"

 

Đám người Tư Thừa Ngạn nhìn nhau.

 

Một lúc sau mới tìm lại được khả năng nói chuyện: "Vậy là chưởng môn sư bá và sư tôn là do 'mẹ ruột' sinh ra, còn chúng tôi là do 'mẹ kế' nhét vào?"

 

Liễu Phi Phi phản bác: "Cái này cũng không tính là 'mẹ kế' chứ?"

 

Nói đúng ra, giống như tu hú chiếm tổ hơn.

 

Dương Hoa chân quân nghe vậy, nhân lúc có bàn che chắn, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của đạo lữ, ám chỉ: "Không, em là do 'mẹ vợ' giao cho anh."

 

Liễu Phi Phi đỏ mặt, cong ngón tay cào nhẹ lòng bàn tay hắn.

 

Thẩm Ức Tiêu lặng lẽ nhìn thấy cảnh này: "..."

 

Lợi ích của việc thẳng thắn với nhau là bầu không khí không còn cứng nhắc gượng gạo như lúc đầu, Thẩm Ức Tiêu có đã thả lỏng hơn thấy rõ, thỉnh thoảng lại tò mò lén nhìn Dương Diệu chưởng môn —— dù nhìn từ góc độ nào, "con trai cưng" Dương Diệu này cũng là người cô thiên vị nhất.

 

Nhân duyên trùng hợp nhìn thấy "con trai cưng" ngoài đời thực, làm "mẹ ruột" mà không nhìn nhiều thêm vài lần thì thật là thiệt thòi.

 

Dương Diệu chưởng môn hỏi: "Yêu Hoàng điện hạ lần này ở lại bao lâu?"

 

Thực ra hắn muốn hỏi "Dương Cảnh sư đệ" ở đâu.

 

"Dương Cảnh sư đệ" là một phân thân của đạo lữ Yêu Hoàng, từ lúc vào nhà đã không thấy người đâu, cũng không cảm nhận được hơi thở của y. Điều này khiến Dương Diệu chưởng môn hơi thất vọng, hắn còn tưởng rằng sau bao nhiêu năm, sư huynh đệ bọn họ có thể tụ tập lại với nhau nói chuyện, uống rượu, tâm sự cuộc đời.

 

Bùi Diệp trả lời: "Không rõ."

 

Dương Diệu lại hỏi: "Dương Cảnh sư đệ... à không, Thất điện hạ đâu?"

 

Vẻ mặt vốn còn khá thoải mái của Bùi Diệp bỗng trở nên nặng nề, bầu không khí trong phòng trở nên u ám thấy rõ, ngay cả người phàm duy nhất là Thẩm Ức Tiêu cũng cảm thấy có gì đó không ổn. Bùi Diệp thở dài: "Anh ấy gặp chút chuyện... tạm thời, không gặp được..."

 

Dương Diệu giật mình: "Thất điện hạ xảy ra chuyện?"

 

Tuy không biết thực lực cụ thể của Thất điện hạ, nhưng hắn biết Thất điện hạ và ân sư thụ nghiệp Thập điện hạ là "đồng môn", thực lực cho dù có chênh lệch, chắc cũng không lớn lắm. Dương Diệu chưởng môn thật sự không thể tưởng tượng được, có chuyện gì có thể khiến Thất điện hạ xảy ra chuyện...

 

Nhìn thấy vẻ mặt của Yêu Hoàng điện hạ như vậy...

 

Dương Diệu lo lắng hỏi: "...Rất nghiêm trọng?"

 

Bùi Diệp gật đầu, rồi lại nói: "Hơi nghiêm trọng một chút, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng... chỉ là một thời gian không gặp được thôi."

 

Dương Diệu nghe vậy thở phào nhẹ nhõm.

 

Không chết là tốt rồi...

 

Bỏ nỗi lo lắng xuống, hắn lại nảy sinh sự tò mò: "Với thực lực của Thất điện hạ, nhìn khắp các thế giới lớn nhỏ, hẳn là không có gì có thể uy h**p ngài ấy... Thất điện hạ rốt cuộc gặp phải chuyện gì mà bị thương nặng như vậy?"

 

Mấy người khác lén vểnh tai lên nghe.

 

Bùi Diệp: "Trong trường hợp bình thường thì không có gì có thể uy h**p anh ấy, nhưng anh ấy lại gặp phải trường hợp không bình thường. Trước đó hai vị điện hạ đánh nhau, anh ấy hóng hớt chạy đến xem náo nhiệt, kết quả bị hai người đó liên thủ đối phó."

 

Nhìn khắp các thế giới lớn nhỏ, có thể uy h**p những vị Thánh Quân này, ngoài Thiên Đạo ra thì chỉ có mấy vị Thánh Quân tự xử lý lẫn nhau thôi.

 

Dương Diệu chưởng môn lúng túng nói: "Xem, xem náo nhiệt?"

 

"Đúng vậy, chính là Ngũ điện hạ và Tam điện hạ, hai người bọn họ đánh nhau, động tĩnh ảnh hưởng đến vách ngăn của tiểu thế giới gần đó, Thất điện hạ nghe thấy động tĩnh liền chạy đến sửa chữa gia cố, tiện thể xem náo nhiệt." Bùi Diệp nhún vai, "Thực lực Thánh Quân chênh lệch không lớn, một chọi một rất khó phân thắng bại, nhưng hai đánh một thì cơ bản không có khả năng lật ngược tình thế. Thất điện hạ cứ như vậy... haiz, cũng coi như là tai bay vạ gió..."

 

Dương Diệu chưởng môn: "..."

 

Khoảnh khắc vừa rồi hắn đã nghĩ ra rất nhiều lý do "Thất điện hạ bị thương", nhưng vạn vạn không ngờ là xem náo nhiệt mà xem đến mức bản thân bị dính vào. Hắn im lặng hồi lâu, hỏi: "Vậy Tam điện hạ và Ngũ điện hạ... lại vì sao mà đánh nhau?"

 

Cảnh giới này rồi mà còn đánh nhau?

 

Một chút sơ suất là hủy hoại cả tiểu thế giới đó chứ chẳng chơi!

 

Bùi Diệp nói: "Bọn họ à... cụ thể thì không rõ, nghe nói là liên quan đến việc độ kiếp."

 

Trước đó Ngũ điện hạ lừa đi chuyển thế độ kiếp, ai ngờ kiếp đầu tiên vừa sinh ra chưa được hai năm, tiểu thế giới linh khí dồi dào đó lại nổ ra chiến tranh toàn cầu, đánh tới đánh lui đánh cho cả hành tinh không còn sự sống luôn, Ngũ điện hạ độ kiếp thất bại —— cũng không biết là cái hộ khẩu Thiên Đạo này phong thủy không tốt hay là vấn đề gì khác, mấy vị Thánh Quân độ kiếp chẳng có ai thuận lợi cả —— rồi không hiểu sao, lại có tin tức nói Ngũ điện hạ đánh nhau với Tam điện hạ.

 

Chẳng qua hai bên đánh nhau không có tổn thất gì đáng kể, ngược lại người xem náo nhiệt lại bị đánh cho một trận tơi bời.

 

Tóm lại, Thất điện hạ hiện đang dưỡng thương.

 

Còn hai kẻ gây họa Ngũ điện hạ và Tam điện hạ, một người lại đi độ kiếp, người kia thì ngậm bồ hòn làm ngọt đi dọn dẹp tàn cuộc.

 

Bùi Diệp than thở: "Nghĩ lại thật là đau đầu, nếu Thiên Đạo biết chính sách sinh đẻ có kế hoạch thì cũng không đến nỗi tạo ra mười đứa khó chiều như vậy... mấy đứa trẻ to xác, lớn tuổi rồi mới bắt đầu nổi loạn..."

 

Chưa than thở xong, bên ngoài vang lên tiếng sấm chấn động màng nhĩ.

 

Bùi Diệp giơ ngón giữa.

 

Cô cười khẩy hai tiếng.

 

Giáo dục gia đình thất bại mà cũng không cho người ta than thở nữa à?

 

[HẾT TOÀN VĂN]

Bình Luận (0)
Comment