Quyến Luyến Phù Thành

Chương 13

Ngày hôm nay là ngày mừng thọ của Bạch Thành Sơn.

Ngày thọ 60, là ngày mà Bạch Thành Sơn phải giao thiệp với rất nhiều người, dù Bạch gia vốn cũng không muốn tổ chức rình rang, Cổ thành lại ở nơi xa xôi, nhưng bắt đầu từ sáng sớm khách khứa không ngại tàu xe mệt nhọc đường xá xa xôi đã đến không dứt, có cả quan, có cả thương. Người dân huyện sống gần Bạch gia đếm không hết khách đến, có cưỡi ngựa, có ngồi kiệu, đương nhiên cũng có cả xe tây nữa. Sau giờ ngọ, các loại phương tiện giao thông bên ngoài cánh cổng lớn Bạch gia kéo dài ra tận ngoài, xếp thành hàng đầy hai con phố.

Hôm nay Bạch Cẩm Tú mặc chiếc váy lụa thêu hoa hải đường màu phấn hồng do chị dâu Trương Uyển Diễm chuẩn bị cho cô, tay áo rộng, tóc dài chải lên, tay đeo vòng ngọc, rất duyên dáng yêu kiều. Giữa lúc cha và bạn bè đang trò chuyện thì gọi cô đến, cô đến bên cạnh cha lễ phép chào hỏi những người lớn tuổi. Mọi người đều khen ngợi không ngớt, sôi nổi nói ngày sau không biết nhà ai có phúc mới cưới được con gái Bạch gia vào cửa đây. Bạch Thành Sơn cười rất vui vẻ, Bạch Cẩm Tú thì xấu hổ cúi đầu, ngón tay quấn chiếc khăn không dám nói năng gì.

Giả bộ khuê tú như thế, bỗng nghe ông cụ hỏi Lưu Quảng đứng hầu một bên:

– Tái Trầm còn chưa tới à?

Tim cô bất giác nảy lên.

Lưu Quảng nói:

– Hai ngày trước tôi đã cho người đi mời rồi, chắc sắp đến rồi.

Bạch Thành Sơn gật đầu:

– Bình thường ăn cơm không tới thì thôi, hôm nay nhất định phải mời cậu ấy đến đấy. Ông đi ra ngoài xem xem, nếu vẫn chưa đến thì đích thân đi một chuyến đi.

Lưu Quảng gật đầu, nhanh chóng đi ra ngoài.

Bạch Cẩm Tú hơi cúi người xuống, thì thầm nũng nịu than phiền với cha già:

– Cha ơi, con đứng mỏi chân lắm rồi.

Tối qua con gái yêu chịu bao ấm ức, Bạch Thành Sơn cứ nghĩ hôm nay cô sẽ giận dỗi cáu kỉnh, không ngờ lại ngoan ngoãn đến thế, nghe cô nũng nịu kêu mỏi chân thì lập tức bảo cô về phòng nghỉ ngơi, không cần phải cùng mình đón khách khứa nữa.

Bạch Cẩm Tú thuận lợi thoát thân, nhưng không về phòng mà lén trốn bên cánh cửa nhỏ bên thọ đường, là nơi chỉ dành cho hạ nhân Bạch gia ra vào, rình coi động tĩnh đằng trước. Đợi tầm mười lăm phút thì thấy Lưu Quảng mặt mày hớn hở tiến vào bẩm:

– Lão gia, Nhiếp đại nhân tới rồi!

Bạch Cẩm Tú nhìn qua đó.

Quả nhiên, người kia đã tới rồi.

……

Hôm nay là ngày mừng thọ Bạch Thành Sơn, ông lại cho người đích thân đi mời  mình, dù cho trong lòng không muốn, nhưng bởi lễ tiết mà vẫn phải nhận lời, Nhiếp Tái Trầm dù thế nào cũng không thể tránh được mà phải đi một chuyến này.

Cải tạo quân đội cũ, ngoài đổi mới vũ khí thao luyện, thì yêu cầu thay đổi trước nhất chính là chế phục. Chế phục kiểu cũ đừng nói là thao luyện, ngay cả hành động cũng bất tiện vô cùng, quân phục của Tuần Phòng Doanh lập tức được thay thế bằng quân phục kiểu mới giống như Tân Quân Quảng Châu Phủ. Nhiếp Tái Trầm cũng mặc chế phục kiểu mới, xong xuôi rồi, thấy thời gian cũng đã đến bèn đi tới đây, đi theo Lưu Quảng, tiến vào thọ đường Bạch gia, hành lễ hậu bối bái kiến vị trưởng giả Bạch Thành Sơn ở trung đường.

– Hôm nay là ngày đại thọ của Bạch lão gia, cháu lại tay không đến bái, thật sự thất lễ.

Hành trình đến Cổ Thành lần này, cơ hồ mỗi một sự kiến đều là ngoài ý muốn, Nhiếp Tái Trầm căn bản không có chuẩn bị gì, Tuần Phòng Doanh càng không có lễ mừng thọ gì đáng dùng để mừng thọ, bèn tay không mà tới.

Bạch Thành Sơn rất phấn khởi, cười nói:

– Có gì mà thất lễ hay không, cháu tới bác rất chào mừng. Giúp bác nhiều chuyện như thế, so với thọ lễ thì còn quý trọng hơn nhiều lắm!

Ông quay sang người bên cạnh, giới thiệu:

– Nhân tài Tân Quân mới xuất hiện, tuổi còn trẻ mà đã được Quảng Châu tướng quân trọng dụng, tiền đồ vô cùng rộng mở. Tôi đã mời cậu ấy đến đây giúp tôi thao luyện Tuần Phòng doanh.

Tuy ở đây không một ai biết người trẻ tuổi họ Nhiếp này, nhưng Bạch Thành Sơn biểu dương anh như thế, hiển nhiên vô cùng thưởng thức, vì thế tất cả mọi người đều hùa theo Bạch Thành Sơn, sôi nổi khen ngợi anh thiếu niên anh hùng, khí độ bất phàm, tương lai nhất định công thành danh toại, làm nên việc lớn.

Nhiếp Tái Trầm không để ý người ta thích mình hay không, nhưng Bạch Thành Sơn ở trước mặt nhiều người nâng mình lên như thế, anh dĩ nhiên cũng không thể để gia chủ mất mặt, vì thế mỉm cười, gật đầu chào hỏi tất cả mọi người, chào hỏi xong thì tạm thời lui ra, ra khỏi thọ đường, thấy Tham mưu Nhất Tiêu Cố Cảnh Hồng đang được một đám người vây quanh ở đình viện trò chuyên, tiếng cười nói vọng ra ngoài.

Nhiếp Tái Trầm đương nhiên biết Cố Cảnh Hồng.

Tân Quân Đệ nhất hiệp, ngoài Trưởng quan Hiệp Thống cao nhất là Cao Xuân Phát cùng với hai vị Tiêu Thống của Nhất Tiêu, Nhị Tiêu ra, thì địa vị của Cố Cảnh Hồng là cao nhất. Anh ta lúc hơn hai mươi tuổi theo đại thần triều đình đi Châu Âu khảo sát, về sau lấy thân phận lưu học sinh quân sự mà ở lại, sau mấy năm thì trở về gia nhập Tân quân, rồi nhanh chóng thăng lên vị trí Tham Mưu. Tốc độ thượng vị thần tốc như thế vô cùng hiếm thấy, nhưng lại không ai có thể nghi ngờ, bởi ngoài thân phận du học ra, năng lực bản thân của anh ta đích thực vô cùng xuất chúng. Hơn nữa, chẳng những bản lĩnh vượt trội, mà còn rất quan tâm tới thủ hạ binh lính, được mọi người yêu quý, chủ trương hủy bỏ hình phạt nhục hình tàn khốc về thể xác thanh danh, cho nên rất có danh vọng ở Nhất Tiêu. Mà Nhiếp Tái Trở ở Nhị Tiêu chỉ là một Đội Quan, bình thường cũng không có qua lại gì với anh ta. Cho nên gặp nhau ở đây cũng không tính toán chào hỏi, bèn đi qua. Cố Cảnh Hồng thấy anh thì lại bỏ mọi người lại bướớc nhanh về phía anh, nói:

– Anh chính là Đội quan Nhị Tiêu Nhiếp Tái Trầm phải không?

Nhiếp Tái Trầm dừng bước.

Cố Cảnh Hồng tới trước mặt anh, cười nói:

– Kẻ hèn Tham mưu Nhất Tiêu Cố Cảnh Hồng, lúc trước có nghe nói đến Đội quan Nhị Tiêu Nhiếp Tái Trầm, tuổi hai mươi, tuy còn rất trẻ nhưng đã lập vô số công lao, từ lâu đã muốn gặp mặt rồi, không ngờ lại được gặp ở đây.

Anh ta chủ động chìa tay ra, thể hiện phép lịch sự bắt tay bình đẳng giữa bạn bè với nhau.

Nhiếp Tái Trầm cũng đáp lễ, bắt tay anh ta:

– Tôi cũng mộ danh Cố đại nhân đã lâu, hôm nay được gặp cảm thấy vô cùng vinh hạnh.

Cố Cảnh Hồng siết chặt tay Nhiếp Tái Trầm rồi mới buông ra, sau đó nghiêm trang nói:

– Tưởng Quần Nhất Tiêu lúc trước có xúi giục Phương Đại Xuân tìm anh gây sự, mọi việc tôi đã biết rồi, vô cùng tức giận, đã xử phạt cậu ta thật nặng rồi. Phạt cậu ta ba tháng quân lương, còn ra lệnh cậu ta phải giáp mặt xin lỗi anh. Không khéo là khi đó anh không ở đó. Là tôi quản thuộc hạ không nghiêm, chờ chuyện nơi Bạch lão gia xong xuôi trở về, tôi sẽ bắt cậu ta xin lỗi anh lần nữa!

Nhiếp Tái Trầm nói:

– Việc nhỏ thôi, hiểu lầm cũng được giải quyết rồi, không cần phải làm thế đâu. Cố đại nhân rộng lượng, tôi vô cùng bội phục.

Cố Cảnh Hồng cười hà hà, cởi mở hẳn:

– Có câu anh hùng xuất thiếu niên, quả nhiên là thế. Triều đình trung hưng, thấy anh tuổi trẻ như vậy, ngày sau chính là người một nhà rồi. Anh có việc gì cứ tìm tôi, chỉ cần có thể giúp, tôi sẽ tận hết sức mình!

Nhiếp Tái Trầm mỉm cười cảm ơn. Cố Cảnh Hồng bởi mọi người đang chờ, bèn rời khỏi.

Nhiếp Tái Trầm nhìn anh ta được mọi người vây quanh mà đi, xoay người tiếp tục đi về phía trước, tới chỗ rẽ hành lang, bỗng có một người hầu trẻ tuổi có vẻ như là hộ viện Bạch gia từ mé bên chạy ra, thấp giọng nói:

– Nhiếp đại nhân, tiểu thư nhà chúng tôi cho mời, đại nhân đi theo tôi.

Nhiếp Tái Trầm ngẩn ra, nhìn đối phương, đứng yên không nhúc nhích.

Người hầu vội nói:

– Nhiếp đại nhân yên tâm, tôi tên A Sinh, là người của tiểu thư. Tiểu thư thật sự tìm anh có việc đấy, đang chờ sau cánh cửa kia kìa.

Nhiếp Tái Trầm thật sự không muốn có bất cứ qua lại gì với tiểu thư Bạch gia cả. Cô vô cùng xinh đẹp quyến rũ, là cô gái xinh đẹp quyến rũ nhất mà trong 21 năm qua anh từng thấy, cũng là cô gái xinh đẹp quyến rũ nhất mà hạng bần cùng như anh căn bản chưa bao giờ tưởng tượng đến.

Nhưng nói thật, anh có chút sợ cô.

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh có cảm giác sợ.

“Sợ” này, không phải mang ý nghĩa sợ hãi tầm thường, mà là bắt đầu từ lúc gặp mặt tiểu thư Bạch gia, anh đã cảm giác được sự kiêu ngạo cao quý của cô, hành vi quái đản của cô, tính tình vui buồn thất thường của cô, toàn bộ làm cho anh không thể nào ứng phó nổi.

Từ trước tới nay anh quả thật chưa từng thấy ai xinh đẹp mỹ lệ như cô, nhưng cũng chưa từng gặp ai mà không thể ứng phó nổi như cô.

Chạng vạng hôm trước cô đột ngột chạy đến Tuần Phòng Doanh, nói tiểu công tử A Tuyên bị lạc, nhờ anh đi tìm giúp cô. Ngay một khắc tìm được người, có trời mới biết lúc ấy anh đã thở phào nhẹ nhõm như thế nào.

Nhỡ đâu mà không tìm được người, có lẽ anh cũng không dám trở về mất. Anh quả thực không biết mình nên đối mặt thế nào với dáng vẻ sắp khóc đến nơi của cô.

A Sinh không ngừng thúc giục, nói tiểu thư có việc rất quan trọng cần gặp anh.

Nhiếp Tái Trầm do dự, cuối cùng vẫn cất bước đi theo, đi vào cửa sau Bạch gia.

Đi ra ngoài là con hẻm nhỏ vắng lặng thanh tĩnh, bắt gặp bất cứ đâu ở Cổ thành. Đường nhỏ hẹp, tường cao cao, mặt tường với kẽ hở của đá nơi nơi đều là rêu phong màu xanh lục dầy như thảm nhung.

– Tiểu thư chờ ở kia.

A Sinh chỉ vào cuối ngõ nhỏ, cung kính khom người rồi xoay người chạy đi như bay.

Người tụ phía trước, nơi này im ắng. Nhiếp Tái Trầm đi theo hướng mà A Sinh chỉ, bên tai chỉ có hô hấp và tiếng bước chân của mình.

Đi được một nửa, anh bước chậm lại, cuối cùng thì dừng hẳn.

Có lẽ là ngõ này quá sâu, khiến cho anh nảy sinh một cảm giác mình như đang lén lút đi gặp người khác.

Điều này làm cho anh thấy khó chịu.

Anh hối hận, vừa rồi không nên dao động, bị A Sinh dẫn tới đây.

Tốt nhất là quay về thôi.

Anh đang định quay người, bất ngờ thấy cuối ngõ nhỏ xuất hiện một dáng hình xinh đẹp.

Bạch tiểu thư mặc chiếc váy màu hồng nhạt vô cùng mỹ lệ, dịu dàng thanh lệ, tựa như hải đường rụng rơi đính trên váy, đứng nghiêng nghiêng cuối con hẻm cũ kỹ ngập rêu xanh, nửa bên mặt như nguyệt, đôi mắt đen lúng liếng nhìn về bên này.

Nhiếp Tái Trầm không thể nào lùi bước được nữa, trong ánh nhìn chăm chú của cô, đành căng da đầu bước tiếp, cuối cùng đứng trước mặt cô.

– Bạch tiểu thư, cô tìm tôi có chuyện gì?

Anh cảm thấy có chút bất an, lại sợ có người nhìn thấy, vội vã quay đầu lại, nhìn về phía sau.

– Tôi muốn ra khỏi thành. Anh lái xe chở tôi đi.

Bạch Cẩm Tú nói, đưa chìa khóa qua.

Nhiếp Tái Trầm bất ngờ, nhìn chìa khóa xe đong đưa nhẹ nhàng trên ngón tay thon kia, không dám nhận lấy.

– Sao vậy, anh giúp cha tôi huấn luyện Tuần Phòng Doanh, tôi không thể bảo anh lái xe chở tôi được à?

Cô hơi hất cằm lên, là động tác quen thuộc anh thấy.

- …Hôm nay là ngày mừng thọ của lệnh tôn, tiệc chúc thọ cũng sắp bắt đầu rồi, cô còn muốn đi đâu…

– Anh không lái, vậy thì tự tôi lái vậy. Cũng chẳng phải không có anh thì tôi chẳng lái được. Lúc đi du học tôi cũng học hai lần rồi, biết lái như nào rồi.

Cô thu lại chìa khóa, xoay người bỏ đi.

Nhiếp Tái Trầm ngẩng lên, nhìn sắc trời tối dần, sợ cô rơi vào mương máng hoặc là xảy ra chuyện gì đó.

– Chờ chút!

Hết cách, anh đành phải gọi cô lại, chìa tay với cô:

– Tốt nhất để tôi lái đi.

Cô tỏ vẻ bất đắc dĩ với anh xong, bấy giờ mới dừng bước, tung chìa khóa vào lòng bàn tay anh.

Nhiếp Tái Trầm như tên trộm xe, lấy xe xong lái vội tới đón cô, theo hướng cô chỉ, nhanh chóng đi về hướng thành bắc.

Bên ngoài Bạch gia cũng dựng lều lớn, buổi tối sẽ mời toàn bộ các cụ già vừa qua 60 tuổi của Cổ thành tham dự tiệc rượu, còn phát hai cặp đào mừng thọ cho mỗi người, cho nên hơn phân nửa người của Cổ thành đều đến Bạch gia, các nơi khác bất giác trở nên vắng vẻ, trên đường gần như không có bóng người, rất nhanh đã đến trước cửa thành.

Cửa thành của Cổ thành hàng ngày vào giờ Dậu, cũng chính là 5 giờ chiều thì sẽ đóng cửa. Cửa thành vừa mới được đóng không lâu, thủ thành chính là binh lính Tuần Phòng Doanh, thấy Nhiếp Tái Trầm cùng Bạch tiểu thư lái xe ra khỏi thành thì không hỏi gì, lập tức mở cửa.

Nhiếp Tái Trầm chở Bạch Cẩm Tú ra khỏi cửa thành, trong ánh chiều hôm, lái về hướng ngoại ô.
Bình Luận (0)
Comment