Quyến Luyến Phù Thành

Chương 54

Buổi tối gần 11 giờ, Bạch Cẩm Tú mới chờ được Nhiếp Tái Trầm về nhà.

Tuy trong lòng có vô số câu hỏi muốn hỏi anh, nhưng thấy anh đầy vẻ mệt mỏi thì nín nhịn lại, lại nghĩ chắc anh chưa ăn cơm thì hỏi, quả nhiên là đúng thế. May mà cô có chuẩn bị trước. Cô cùng anh ăn cơm, ăn xong về phòng, bảo anh đi tắm rửa, xong xuôi hai người lên giường ngủ, cô nằm trong lòng anh, hỏi:

– Anh có mệt không?

Nhiếp Tái Trầm đang nhắm mắt lại, nghe cô thì mở mắt ra nhìn cô, lắc đầu, tiếp đó ôm lấy cô, hôn môi cô, cởi quần áo của cô, lại trở mình đè cô xuống dưới cơ thể mình.

Bạch Cẩm Tú giờ mới biết anh hiểu lầm, cô kêu lên, vội bắt lấy tay anh đang cởi quần áo mình ra:

– Không phải không phải đâu. Ý em không phải vậy! Em nghe cha nói là anh đến chỗ cậu phải không?

Tay anh ngừng lại.

Bạch Cẩm Tú cắn cắn môi:

– Hôm qua cậu tới tìm cha, muốn cha tạo áp lực cho anh nhưng bị em phản đối, ông ấy bỏ về. Nhưng từ nhỏ đến lớn cậu luôn tốt với em, em thật sự lo cho cậu. Giờ tình hình thế nào, anh tìm cậu có chuyện gì?

Nói xong, cô chui ra khỏi ngực anh, nằm bên cạnh anh, mắt mở to nhìn anh.

Nhiếp Tái Trầm nhìn cô một lúc, nói:

– Đúng là có chút việc. Cậu em đã không thích hợp ở lại Quảng Châu nữa. Cậu càn phải đi ngay. Em yên tâm, anh sẽ bảo đảm an toàn của ông. Anh đã sắp xếp người rồi, sáng mai sẽ đưa cả nhà cậu rời khỏi Quảng Châu, đi Hương Cảng. Cậu có thể mang theo toàn bộ tài sản, anh cũng sẽ bảo đảm tài sản tại ngân hàng của cậu được an toàn. Còn anh họ của em nữa, giờ đang ở phương Bắc, nếu cũng muốn đi, anh cũng sẽ phái người đưa anh ấy đi phía nam, rồi đưa đến đoàn tụ với cậu mợ.

Bạch Cẩm Tú thở hắt ra nhẹ nhõm, bất chợt lại nghĩ đến một vấn đề, chần chờ một chút, hỏi:

– Nhiếp Tái Trầm, cậu em rất hận người Tân đảng, hồi trước từng phá không ít hành động của họ, họ cũng từng ám sát cậu em. Giờ cục diện như này, cậu em đang là mục tiêu của họ, không biết có bao nhiêu đôi mắt nhìn vào, anh thả cậu em đi, nhỡ đâu người Tân đảng căm ghét anh…

Cô dừng lại, nhìn anh chăm chú.

Nhiếp Tái Trầm thấy được sự lo lắng và quan tâm trong ánh mắt cô, trong lòng ấm áp, nói:

– Trước kia lập trường bất đồng mà thôi. Thực tế cậu em cũng đã làm không ít chuyện cho người dân Quảng Châu, không tính tội ác tày trời.

Anh dừng một chút.

– Lúc anh còn học ở Giảng Võ Đường đã biết họ rồi. Rất nhiều bạn học của anh cũng như thế. Người của Tân đảng đích thực ngư long hỗn tạp, có khi vì đạt được mục đích mà áp dụng thủ đoạn cực đoan, tổ chức cũng tan rã. Thành viên chung mục tiêu gặp nhau, để phát triển lực lượng, ai đến cũng không cự tuyệt, trong đó tất nhiên sẽ có nhiều người có tâm tư riêng, dù là triều Thanh bị hủy diệt, về sau chỉ sợ cũng sẽ xa lạ. nhưng trong đó, cũng không thiếu người có chí tồn cao xa.

– Anh hiểu mà, em không phải lo cho anh đâu.

Bạch Cẩm Tú sững sờ, thông minh như cô lập tức hiểu được ý của anh.

Thực ra nghĩ kỹ thì cũng không có gì là lạ cả. Triều Thanh đã thối nát, thiếu niên hoành đao, một lời huyết khí, ai nguyện tiếp tục làm nô tài quỳ xuống đất nữa chứ.

Cô yên tâm, thở hắt ra nhẹ nhõm.

– Tú Tú, em có trách anh không?

Nhiếp Tái Trầm nhìn cô, cẩn thận hỏi.

Trước đó thích như vậy, nhưng lại chần chừ không dám tiến tới, bởi minh châu quá rực rỡ, yêu không có chỗ dựa dẫm, ngần ngại lập trường đối lập, hoài bão chưa được thể hiện.

Nhưng cô gái của anh lập tức lắc đầu, nhào vào ngực anh, ôm lấy anh.

– Nhưng em rất vui. Nếu anh giống cậu, chắc em không cần anh đâu.

Cô nũng nịu nói.

Bao bôn ba mệt mỏi mấy ngày nay của anh lập tức biến mất.

Cô nằm lên người anh, tóc dài buông lơi xuống ngực anh, đôi cánh tay trắng nõn ôm lấy anh.

Huyết dịch lại tiếp tục trào dâng, anh không nhịn được.

Tú Tú…

Nhiếp Tái Trầm thì thào gọi cô, hôn cô.

Bạch Cẩm Tú để anh hôn mình, trong lòng lại tựa như có gì đó vẫn chưa bỏ xuống được. Một lát sau, trước mắt cô bỗng hiện ra ánh mắt ảm đạm đầy tuyệt vọng của cậu khi bị mình cự tuyệt, lập tức hổn hển đẩy anh ra.

– Nhiếp Tái Trầm, thế cậu em nói thế nào, ông đồng ý rồi à?

– Ông đồng ý rồi. – Anh nói.

Bạch Cẩm Tú vẫn không yên tâm, thất thần.

Nhiếp Tái Trầm phát hiện ra cô hoảng hốt, hỏi:

– Em làm sao vậy?

Bạch Cẩm Tú sực tỉnh, mỉm cười với anh, lắc đầu:

– Em không sao, anh tiếp tục đi.

Nói xong, cô ôm chặt lưng anh.

Nhiếp Tái Trầm muốn cô, bất kể khi nào, cô cũng đều nguyện cho anh.

Nhiếp Tái Trầm lại không muốn tiếp tục, quan sát cô một lát, nói:

– Không còn sớm nữa, em cũng mệt rồi, ngủ đi.

Anh rời khỏi người cô, đắp chăn lại cho cô, tắt đèn, ôm cô ngủ.

Đêm đã khuya, người làm Bạch gia đều đã nghỉ ngơi, bốn bề yên tĩnh.

Bạch Cẩm Tú nằm bên Nhiếp Tái Trầm, nghe tiếng tích tắc của kim đồng hồ phát ra đơn điệu, vẫn không thể nào ngủ được.

Cô luôn có cảm giác như sẽ có chuyện xấu xảy ra, trong lòng thấp thỏm bất an.

Một lát sau, cô thấy có bàn tay đưa tới sờ sờ mặt cô, tiếp theo, giọng anh vang bên tai:

– Tú Tú, em sao vậy, có chuyện gì thì nói với anh.

Bạch Cẩm Tú lấy lại bình tĩnh, ngồi dậy bật đèn, nhìn vào mắt anh, ngập ngừng nói:

– Em không yên tâm về cậu, ông rất ngoan cố…

Nhiếp Tái Trầm ngẩn ra, nhìn đồng hồ.

Đã sắp sáng một ngày mới rồi.

Anh hơi trầm ngâm, xốc chăn lên, xuống giường, bắt đầu mặc quần áo.

– Em ngủ đi, anh qua đó xem xem.

– Em đi cùng anh. Sáng mai cậu đi rồi, em cũng muốn tiễn cậu. – Cô dậy theo.

Nhiếp Tái Trầm nhìn cô, gật đầu.

Bạch Cẩm Tú mặc xong quần áo, đi theo anh ra ngoài, hai người không làm kinh động đến người khác, xuống lầu ra đại sảnh, anh lái xe chở cô ra cửa.

Ô tô chạy trên con đường Quảng châu không một bóng người, nhanh chóng tới Tướng quân phủ.

Đêm qua khi Nhiếp Tái Trầm đi rồi, Khang Thành dặn dò một hồi, mình thì đến thư phòng. Tướng quân phu nhân biết cùng đường, đây đã là kết quả tốt nhất rồi. Bà vừa lau nước mắt vừa chỉ huy người làm thu dọn đồ đạc có giá trị. Cái này cũng muốn mang đi, cái kia cũng muốn, lục tung lên, động tĩnh rất lớn, tin tức mau chóng lan truyền khắp Tướng quân phủ, những người làm không thể đi theo hầu hạ đều hoảng sợ lo lắng.

Cổng lớn đóng chặt, người gác cổng không có, cũng không biết đã chạy đi đâu. Nhiếp Tái Trầm đập cửa một lát, không thấy có ai trả lời, bèn chọn một góc tường, lui về sau lấy đà chạy, thân nhẹ như yến nhanh nhẹn nhảy lên bức tường vây, sau đó thả người nhảy xuống, từ bên trong mở cửa ra, đón Bạch Cẩm Tú vào.

Trong Tướng quân phủ vẫn có vài nơi có đèn sáng.

Bạch Cẩm Tú gấp gáp đi vào trong, vào tiền đường, đụng phải người làm đang ôm tay nải hoảng loạn đang muốn chạy đi. Trong bọc quần áo ắt là có nhét chén đồng khay mạ vàng, nhét không chắc, vừa chạy vừa rơi xa, rơi xuống đất, phát ra thanh âm rõ ràng. Hạ nhân kia quay lại nhặt, chợt thấy Bạch Cẩm Tú đi đến thì hoảng sợ, tay nải rơi xuống, quỳ thụp xuống, dập đầu:

– Biểu tiểu thư tha mạng! Biểu tiểu thư tha mạng! Tân đảng sắp tới rồi, lão gia sắp bỏ chạy rồi, chúng tôi không chạy thì cũng bị giết. Không phải một mình tôi đâu, mọi người đều lấy…

– Cậu tôi đâu? – Bạch Cẩm Tú cắt ngang, hỏi.

– Tướng quân…Hình như tướng quân ở trong thư phòng…

Bạch Cẩm Tú lập tức chạy về hướng thư phòng, tới trước cửa, thấy bên trong có sáng dèn, đẩy cửa ra, lập tức sợ ngây người.

Thư phòng chỉ có một mình Khang Thành.

Ông ngồi trên ghế dựa, mặc thường phục, mặt xám ngoét, nhắm mắt lại, tay cầm khẩu súng, họng súng đang chĩa vào thái dương mình.

– Cậu!

Bạch Cẩm Tú lao tới trước mặt Khang Thành, vừa túm tay cầm súng của ông ta kéo xuống, vừa quỳ xuống.

– Cậu ơi, cậu định làm gì? Sao cậu lại nghĩ quẩn thế?

Cô khóc lên.

Khang Thành chậm rãi mở đôi mắt ngập tia máu ra, cúi xuống nhìn Bạch Cẩm Tú, vẫn không nhúc nhích.

– Cậu, cháu biết cậu đang nghĩ gì. Nhưng mà cậu, biết là chuyện không dễ làm mà cố làm, dĩ nhiên đáng để nhìn lên, nhưng phải có tiền đề, chính là chính nghĩa và vẻ vang. Nếu đen tối và hủ bại, chết ôm không bỏ, không những không phải cô dũng, mà ngược lại châu châu đá xe, ngu dốt. Triều đình này nó từ lâu đã không tồn tại rồi, lẽ nào cậu không biết? Cậu đã tận lực rồi. Tận lực, thì không ai có tư cách trách tội cậu, bao gồm cả tổ tiên cậu! Nếu cậu cứ thế mà chết đi, Tú Tú chẳng những không kính trọng cậu, mà còn xem thường cậu. Cháu nghe nói cậu lúc trẻ thích du sơn ngoạn thủy. Nhưng mấy năm nay cháu chưa từng thấy cậu ra ngooài một lần nào. Đối với cậu để chết quá dễ dàng, về sau mong cậu sống cho bản thân, làm chuyện mình thích, mới là đại dũng chân chính.

Nói xong, cô bấu chặt lấy tay Khang Thành, khóc lên.

Nhiếp Tái Trầm bước nhanh tới lấy khẩu súng trong tay Khang Thành, tháo hết đạn ra.

– Cậu, cậu đồng ý với cháu, sau này sống cho thật tốt, được không? Nếu không nghe, sau này Tú Tú không quan tâm tới cậu nữa, sẽ bỏ mặc cậu…

Khang Thành lặng lẽ nhìn cháu gái ngoại của mình, nước mắt rơi xuống, sau một lúc lâu mới run rẩy đưa tay lên vuốt tóc cô, nức nở:

– Được, cậu nghe cháu…

Giờ phút này Bạch Cẩm Tú mới thở hắt ra, đứng lên, lau nước mắt.

– Tú Tú cháu ra ngoài trước đi.  – Khang Thành chậm rãi quay sang nhìn Nhiếếp Tái Trầm, – Cậu có lời muốn nói với Tái Trầm.

Bạch Cẩm Tú biết cậu sẽ không nghĩ quẩn nữa, nhìn Nhiếp Tái Trầm, thấy anh gật đầu với mình thì yên tâm, lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Bên cạnh thư phòng có một gian khách, cô đang định qua đó, thấy mợ được Đinh Uyển Ngọc dìu sang bên này thì quay qua đón, gọi một tiếng mợ.

– Sao thế? Sao thế? Sao các cháu đêm hôm lại tới đây, có phải lại xảy ra chuyện gì rồi không? Không cho đi à?

Mợ thần sắc hốt hoảng, bước lên túm lấy tay Bạch Cẩm Tú, lòng bàn tay lạnh như băng.

Thấy bà còn chưa biết chuyện vừa nãy cậu định tự sát, Bạch Cẩm Tú cũng không nói, tránh cho bà bị chấn động, chỉ nói không có chuyện gì cả, biết sáng mai cậu đi nên đến từ biệt.

Mợ thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm:

– Không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi…Thời gian gấp quá, Tú Tú cháu cứ ngồi đi, mợ còn chưa thu dọn xong, mợ đi trước…

Bà ta cùng Đinh Uyển Ngọc lại vội vã đi.

Hết chương 54
Bình Luận (0)
Comment