Quyến Luyến Sư Sinh Tình

Chương 2

"Lão đại, nhìn không ra nha, chị thích trẻ con à! " Tiểu Trí khoanh hai tay sau gáy, vừa đi lui vừa lượn qua lượn lại bên cạnh Vệ Lương.

"Cẩn thận cột điện" Vệ Lương nói to

"A! " Tiểu Trí nghe vậy nhảy dựng, vội vàng xoay người lại. Nhưng đang ở ngã tư thì làm gì có cây cột điện nào cơ chứ~~

"Hừ ~~ lão đại, chị lại gạt em! "

Tiểu Trí tức giận đưa tay nắm lấy chỏm tóc vàng phía trước trán, khua chân múa tay liên tục, chẳng lẽ bộ dạng ôn nhu dịu dàng vừa rồi là ảo giác hay sao?

"Ai biểu mày dễ tin người như vậy làm chi, bị lừa là đúng rồi."

Vệ Lương không thèm để ý tới Tiểu Trí, Nàng quay đầu ánh mắt nhìn xa xăm xem những bóng đèn nê ông hai bên vệ đường đang từ từ sáng lên.

Ô, quả nhiên là ảo giác, lão đại mà dịu dàng thùy mị, ý tưởng này chắc chỉ có trong mơ, đúng vậy, dịu dàng thùy mị mà so với lão đại như thì chỉ là phù vân.

Bóng đêm dần dần càng thêm hắc ám, sự ồn ào náo nhiệt của ban ngày làm cho con người ta cảm thấy ngột ngạt cáu kỉnh thì lúc này đây cả không gian như có chút yên tĩnh hơn nhiều, mà bao hàm trong đó cũng không kém phần quỷ dị, lạ kì.

Vệ Lương áp mặt sát vào trước cửa sổ, nàng ngây ngốc nhìn chằm cằm chiếc chìa khóa trong tay không chớp mắt lấy một cái.

"A, thì ra ông chủ nhỏ của chúng ta đang ở chỗ này? hại chị tìm cả buổi!! Thật vất vả! "

Theo sau đó là một âm thanh quyến rũ, quyến rũ đến nổi dường như có thể làm cho xương cốt của người ta mềm ra, một ly rượu màu lam nhạt được đưa tới trước mặt Vệ Lương.

Vệ Lương không ngẩng đầu nhìn người tới là ai, Nàng bưng ly rượu nhấp một ngụm, thỏa mãn tặc lưỡi khen:

"Bản lĩnh pha rượu của chị hai càng ngày càng cao tay nha! "

"Hừ, em thật là không có lương tâm, suốt ngày chỉ biết sai chị làm việc!"

Thân hình mềm mại không kém phần bốc lửa như không có xương của Đường Chi Ngữ dựa vào người Vệ Lương, giả bộ thút thít mũi như bị Vệ Lương ủy khuất.

"Sao chị lại nói vậy, em làm sao dám sai chị làm việc gì, đau lòng còn không kịp nữa là! "

Vệ Lương quay đầu nhìn người trước mặt Nàng với ánh mắt mỉm cười. Nữ nhân này thật là yêu tinh! Nếu đem chị ta về cổ đại chắc thành nhất đại yêu cơ, hồng nhan họa thủy gây họa cho dân. Biết đâu chừng Đắc Kỷ, Bao Tự còn xách dép không kịp nữa là.

"Miệng lưỡi ngon ngọt, càng ngày càng biết nịnh! Nói, hôm nay làm gì cả ngày không thấy mặt? "

Ngả người xuống băng ghế sô pha mềm mại, Đường Chi Ngữ tựa đầu vào vai Vệ Lương, thoải mái chớp mắt. Trên người nhóc con này sao lại thơm đến thế.

"Không làm gì cả! Chỉ chơi trượt ván một lát, thuận tay bắt một tên ăn trộm thôi."

Đối với Đường Chi Ngữ, Vệ Lương chẳng có chút đề phòng gì cả, thoải mái nói hết mọi điều tùy nàng định đoạt hết thảy.

"Ăn trộm? " Như một phản xạ có điều kiện Đường Chi Ngữ bật người ngồi thẳng dậy, sắc mắt không còn quyến rũ lơ đãng như ban đầu mà trở nên có chút tái nhạt khó coi.

"Nói với em bao nhiêu lần rồi, không nên lo chuyện bao đồng, xen vào việc của người khác, nếu em xảy ra chuyện gì chị làm sao ăn nói với cha nuôi chứ?"

"Trời ơi, chị gái tốt của em, em đây chỉ là thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ thôi! Nếu chị không thích sau này em không làm là được? "

Vệ Lương chớp chớp mắt làm vẻ mặt như cún con nhìn về phía Đường Chi Ngữ. Nếu Tiểu Trí có mặt ở đây lúc này, nhìn thấy lão đại uy phong của hắn đang làm nũng, chắc chắn sẽ trừng hai con mắt ra nhìn mà lắc đầu không dám tin.

"Em đó nha! " Đường Chi Ngữ nhéo nhéo khuôn mặt của Vệ Lương, khe khẽ thở dài.

"Hì hì, biết chị hai thương em nhất mà!"

Vệ Lương đưa mặt gần Đường Chi Ngữ "Bẹp" nhanh chóng hôn một cái lên mặt nàng.

"Nhóc con, chỉ biết chiếm tiện nghi của lão nương! "

Đường Chi Ngữ làm bộ chán ghét liếc nàng một cái, nhưng trong mắt cũng tràn ngập niềm vui.

"Trời ơi, em đây không phải là luyến tiếc không muốn xa chị hay sao! Khai giảng rồi thì không thể ngày nào cũng được nhìn thấy chị hai. "

Vệ Lương nói giọng uể oải nửa như là thật nửa như trêu đùa Đường Chi Ngữ.

"Nói mới nhớ, Lương Lương sắp vô năm hai rồi nhỉ! "

Đường Chi Ngữ có chút đăm chiêu nói lầm bằm nho nhỏ trong miệng, nhưng rồi lập tức như nghĩ tới chuyện gì nàng liền lớn giọng nói:

"Năm nay em nhất định phải ngoan ngoãn mà đi học, nếu còn dám quậy phá đánh nhau, đừng trách sao chị mày dùng gia pháp hầu hạ."

Đường Chi Ngữ không thể không ép buộc chính nàng không nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giả bộ đáng thương của Vệ Lương, nhóc con này nếu lại như năm trước, chốc lát thì đánh gãy chân bạn học, chốc lát lại chọc tức giảng viên làm cho người ta từ chức, nàng thề, nàng nhất định......Nhất định không tha cho Nàng!

"Người khác không đụng em, em không đụng gì tới họ làm gì. Nếu không có ai kiếm em gây chuyện, em cũng lười động thủ, mệt chết! "

Vệ Lương hừ một tiếng, không chút nào để ý tới lời nói của Đường Chi Ngữ, Nàng nói là thật, không ai kiếm chuyện với Nàng thì Nàng gây chuyện làm gì, Nàng không có rãnh rỗi mà làm mấy việc dư hơi đó.

Ngươi nghĩ ngươi là anh hùng ra tay trừ bạo an dân hay sao? Mỗi lần ngươi quậy phá gây chuyện ta lại phải ra mặt dàn xếp cục diện rối rắm do ngươi gây ra! Đường Chi Ngữ nhìn vẻ mặt cà lơ phất phơ không quan tâm tới chuyện gì của Vệ Lương mà cố gắng kiềm chế không mắng Nàng. Cha nuôi à cha nuôi, ta tình truyện thay người lăn lộn trong thương trường ta mưu ngươi ám còn hơn cả ngày phải lo cho thằng nhóc con này bị người khác ức hiếp!

Vệ Lương nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của Đường Chi Ngữ, cuối đầu không nói gì. Nàng từ nhỏ đã không có mẹ, năm Nàng bảy tuổi cha Nàng đem Đường Chi Ngữ, một người chị hơn nàng năm tuổi về nhà.

Bắt đầu từ đó, nếu không tính tới cha của Vệ Lương thì Đường Chi Ngữ trở thành người thân nhất với nàng. Thậm chí có đôi khi Vệ Lương cảm thấy Đường Chi Ngữ so với cha Nàng càng đối xử tốt với Nàng hơn rất nhiều.

Nhớ trước đây, chỉ cần có ai nói xấu Vệ Lương một câu, Đường Chi Ngữ nhất định không cần biết là đúng là sai thì liền ra tay đánh cho người nọ một trận. Người nhà của Nàng là vậy, luôn bao che mọi khuyết điểm, bình thường cười đùa châm chọc nhưng chỉ cần có ai đó nói xấu hay đụng chạm tới người thân trong gia đình thì nhất định sẽ ra tay trừng trị đòi lại gấp trăm lần.

Ở trong lòng Vệ Lương, Đường Chi Ngữ chiếm một vị trí quan trọng, là một người mà không ai có thể thay thế được. Bình thường cha Nàng đi công tác, thời gian ở nhà rất ít, mỗi ngày đều là Đường Chi Ngữ lo chuyện ăn uống ngủ nghỉ của Nàng.

Vệ Lương rất gan dạ, nhưng Nàng rất sợ sấm chớp. Cứ mỗi khi tới mùa hè, thời điểm trời hay có sấm chớp nhất, Nàng đều vùi đầu vào trong ngực của Đường Chi Ngữ mà ngủ.

Nàng nhớ rõ có một lần, Đường Chi Ngữ cùng cha Nàng đi nước ngoài công tác, đến buổi tối trời đột nhiên nổi lên sấm chớp đùng đùng, Vệ Lương sợ tới mức phải trốn trong tủ quần áo, hai tay ôm chặt lấy lổ tai, co ro cả người trong tủ, vừa run vừa gọi chị ơi.

Còn bên này Đường Chi Ngữ vì không yên tâm để Vệ Lương ở nhà một mình, nửa đêm xong việc liền vội vã trở về nhà. Lúc nàng nhìn đến Vệ Lương đang run cầm cập ngồi co ro trong góc tủ, chưa bao giờ khóc một lần nào vậy mà lúc đó nước mắt nàng tuôn rơi.

Từ đó về sau, mỗi lần tới mùa mưa dông, Đường Chi Ngữ đều luôn bên cạnh Vệ Lương. Thậm chí tới lúc Vệ Lương vào đại học, tự dọn ra bên ngoài thuê phòng trọ, Đường Chi Ngữ đều lái xe hai giờ đồng hồ để đến cùng Nàng ngủ, hôm sau lại lái xe về.

Sau đó cha Nàng vì đau lòng thương tiếc không muốn con gái nuôi cực nhọc, hắn ở trong thành phố mà Vệ Lương học đại học mua một quán bar, để cho Đường Chi Ngữ quản lý, lại mua một căn nhà ở gần trường học, lúc này mới xem như làm cho hai nàng có chỗ ăn ở ngủ nghỉ ở nơi đây. Như vậy Đường Chi Ngữ cũng không cần lái xe đi qua đi lại giữ hai thành phố.

Nhưng kỳ lạ là, trừ bỏ mùa hè, còn lại thời gian khác Đường Chi Ngữ đều ngủ ở trong quán bar, tuy rằng lầu hai của quán bar khá nhiều phòng, trang bị cũng đầy đủ tiện nghi thoải mái, nhưng Vệ Lương vẫn cảm thấy như vậy thật ủy khuất cho nàng, nhưng dù Vệ Lương nói như thế nào nàng cũng không chịu dọn về ở chung với Vệ Lương. Hỏi nguyên nhân, người nọ liền không thêm nói một câu, giả câm giả điếc. Một thành mười, mười thành trăm, cứ như vậy hết lần này tới lần khác Vệ Lương cũng lười mở miệng hỏi tới, chỉ cần nàng thích là tốt rồi.

Một lúc sau, Đường Chi Ngữ lại một lần nữa ngồi xuống sô pha, ôm chặt lấy cánh tay của Vệ Lương.

"Lương Lương, nếu có một ngày chị kết hôn, em sẽ ra sao đây?" Nàng nói với giọng the thẻ, như gió thoảng xa xăm.

"......." Vệ Lương không biết nên trả lời nàng thế nào, trong lòng giống như có gì đó rất là khó chịu. Đúng rồi, Đường Chi Ngữ đã đến tuổi lập gia đình, đến lúc đó Nàng phải làm sao bây giờ?

"Lương Lương, hay chị không lấy chồng, chị cứ ở như vậy, vẫn như bây giờ ở bên cạnh chăm sóc em?" Đúng vậy, chỉ cần ngươi đồng ý, ta liền mãi mãi ở bên ngươi không chút hối hận.

"Không, chị hai, từ nhỏ chị đã luôn bên cạnh chăm sóc em, như thế nào bây giờ lại vì em mà hi sinh hạnh phúc của chính mình nữa! "

Em làm sao có thể ích kỷ như vậy, có thể giam cầm tước lấy tự do của chị cơ chứ?

A, ngươi vẫn không hiểu, cho tới bây giờ ngươi vẫn chưa hiểu rõ mọi chuyện. Đường Chi Ngữ lắc đầu, một giọt nước mắt không thể nén lại mà rơi ra khỏi khóe mi, nó như nhát dao tạo ra một lổ thủng trong lòng nàng.
Bình Luận (0)
Comment