Quyến Luyến Sư Sinh Tình

Chương 9

Nghe xong An Ngưng nói, Vệ Lương chợt sững người ngây dại, đúng lúc này An Mân định đi ra nhắc nhở Vệ Lương về sớm kẻo trễ cũng nghe được câu nói của An Ngưng, nàng đứng hình im lặng không nói được lời nào.

Chỉ có An Nhan, vừa nghe mẹ bé nói cho Vệ Lương ngủ lại nhà mình thì lập tức hai mắt tỏa sáng, lôi kéo cánh tay của An Ngưng làm nũng:

"Mẹ, để chị Lương Lương ngủ với con có được không?"

An Mân nghe vậy nhanh chóng đưa tay kéo Vệ Lương hướng về phía phòng nàng mà đi, sau cùng không quên tùy tay đóng cửa phòng lại.

Hành động của An Mân trước sau không tới năm giây. An Ngưng nhìn theo em gái mà nở nụ cười gian xảo lại nhìn tiểu bảo bối nhà mình mếu máo như muốn khóc.

An Ngưng ngồi xổm xuống ôm lấy An Nhan, đưa tay xoa xoa khuôn mặt tròn tròn mũm mĩm của con bé, cười xấu xa:

"Nhan Nhan nói cho mẹ nghe nè, có phải con rất thích chị Lương Lương không?"

Bé con An Nhan liều mạng gật đầu.

"Vậy con có muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy chị Lương Lương không nè?"

Tiếp tục gật đầu.

"Cho nên Nhan Nhan ngoan, dì út đang giúp Nhan Nhan bắt chị Lương Lương đó. Chờ cho dì út của con thành công thì chị Lương Lương có thể cùng Nhan Nhan một chỗ mỗi ngày rồi."

"Thật vậy hả mẹ?" Đôi mắt to tròn của An Nhan nhanh chóng lấy lại nét vui vẻ.

"Đương nhiên, mẹ có bao giờ gạt Nhan Nhan đâu nè!!" An Ngưng mỉm cười với tiểu bảo bối của mình, ánh mắt nàng tinh quái nhìn cánh cửa phòng An Mân.

Nghe được mẹ mình cam đoan chắc cú như vậy nên An Nhan cũng ngoan ngoãn vui vẻ nắm tay mẹ đi ngủ.

Mà lúc này trong phòng có hai người nào đó hiển nhiên không khí không được hài hòa như hai mẹ con An Ngưng.

Vệ Lương có chút xấu hổ, đứng cũng không xong mà ngồi cũng không yên. Cuối cùng Nàng đỏ mặt nói nhỏ:

"Cái kia, cái kia.... Giảng viên An, ta thấy là ta về có vẻ tốt hơn."

An Mân kinh ngạc nhìn Vệ Lương, khẽ thở dài:

"Ngủ lại một đêm đi, đã trễ như thế này rồi, để em đi về một mình chị cũng không yên tâm."

Tuy rằng, Vệ Lương rất muốn đem người con gái trước mặt ăn sạch sẽ không còn một mảnh, nhưng không phải bây giờ, đừng nói gì là An Mân, đến cả chính Nàng còn chưa chuẩn bị tâm lý cho chuyện này. Đồng giường cộng chẩm cái gì cơ chứ, thật sự...thật sự dễ dàng làm cho người ta hiểu sai mà.....

Trong lúc Vệ Lương còn đang đấu tranh tâm lý thì An Mân đã mở tủ quần áo cầm ra một bộ áo ngủ của mình, sau đó nheo mắt đánh giá Vệ Lương một chút, nàng thì thào "Chắc là vừa rồi." lại kéo ngăn kéo nhỏ phía trên lấy ra một bộ nội y mới rồi nhét tất cả vào tay Vệ Lương.

"Toilet ở bên trong, bàn chải đánh răng và khăn mặt trong ngăn tủ đều có cái mới, chính mình lấy." Nói xong nàng mặc kệ Vệ Lương, đi đến bên giường nàng cầm lên một quyển sách chậm rãi đọc.

Vệ Lương nhìn nàng một cái, ngoan ngoãn đi vào phòng tắm.

Đến khi cửa phòng tắm đóng lại An Mân mới thở phào nhẹ nhõm. Trời ạ, lúc nãy tim nàng thật muốn nhảy ra ngoài! Hiện tại thì tốt rồi, không có cảm giác gì cả, dường như việc tim nàng đập mạnh như tên lửa đạn đạo chỉ là do nàng tưởng tượng ra? Là sợ hãi hay là khẩn trương, thêm vào đó xấu hổ hơn là nàng còn có một chút mong chờ?!

Tuy rằng tiểu tử kia rất dịu dàng với nàng, nàng cũng không phản đối những cử chỉ thân mật của Vệ Lương, nhưng đó chỉ có thể gọi là hảo cảm mà thôi, có thể gọi là yêu sao???

An Mân bối rối cũng thầm mắng chính mình đa tâm, chỉ là cùng ngủ một đêm thôi mà, cần gì phải suy tưởng loạn xà ngầu lên thế chứ. Nói thì nói như vậy nhưng trong đầu vẫn không khỏi miên man.

Sau khi tắm xong, Vệ Lương vừa trùm khăn dùng tay xoa xoa lau tóc vừa bước ra ngoài thì nhìn thấy An Mân đã ngủ, nàng phát ra tiếng hít thở nhè nhẹ. Vệ Lương mỉm cười, nhẹ nhàng giúp nàng tháo kính mắt, sau đó ôm lấy nàng giúp nàng nằm đàng hoàng lại. Vệ Lương cố gắng phóng hành động nhẹ nhàng nhất có thể thế nhưng vẫn đánh thức thiên thần đang ngủ say trong lòng Nàng.

"Xin lỗi, tôi làm chị thức giấc?" Vệ Lương nói nhỏ, yêu thương nhìn về phía An Mân.

An Mân cảm thấy dường như chính nàng sắp không thể thở nổi nữa rồi. Khuôn mặt Vệ Lương gần trong gang tấc, mị hoặc mà quyến rũ. Tóc xã xuống dưới mang theo chút giọt nước cọ cọ vào mắt nàng có chút ngứa. Mà từ thân thể Nàng trừ bỏ có mùi sữa tắm còn có một loại hương thơm đặc thù, dù rất nhẹ nhưng rất dễ chịu. Ánh mắt Nàng sâu thẫm mà ôn nhu nhìn chính mình để chính mình trầm luân không thể thoát ra. An Mân cảm thấy trái tim nàng ngừng đập, người con gái trước mặt nàng, không lãnh ngạo lạnh lùng, không oai vệ anh dũng, là một phen khác phong tình, quyến rũ mị hoặc như muốn câu hồn đoạt phách, ánh mắt nàng bị Nàng cướp đi, không thể ngừng nhìn Nàng dù chỉ một giây.

An Mân phát hiện, Vệ Lương dùng ánh mắt này nhìn nàng càng làm cho nàng xao xuyến, phải có nghị lực rất lớn thì mới có thể tránh khỏi cạm bẫy ngọt ngào này.

Giả vờ ho nhẹ một tiếng, An Mân không được tự nhiên lắm xoay người tránh đi tầm mắt của Vệ Lương:

"Nhớ sấy khô tóc, nếu không ngày mai nhất định đau đầu."

"Ừ, chị ngủ trước đi!!"

Vệ Lương thay An Mân đắp kĩ chăn sau đó bước vào phòng tắm một lần nữa, sấy khô tóc Nàng nhẹ nhàng tiến vào trong chăn, ngước đầu nhìn chằm chằm người con gái Nàng yêu đang say giấc nồng. Hình ảnh của An Mân lúc này làm cho Vệ Lương ngẩn ngơ.

Ánh trăng cứ tự nhiên xuyên thấu cửa sổ chiếu lên khuôn mặt An Mân tạo thành một vầng hào quang nho nhỏ, nhìn nàng lúc này tựa như một vì thiên sứ. Lông mi của nàng thật dài, uốn lượn cong cong, sóng mũi cao cao, còn môi....một đường cong rất đẹp, làm cho Vệ Lương chút nữa đã nhịn không được mà nhóm người hôn lên, nhấm nháp hương vị tốt đẹp của nó.....

Nhưng cuối cùng Vệ Lương vẫn khống chế chính mình. Trong suy nghĩ của Nàng, chừng nào mà An Mân vẫn không cho phép thì Vệ Lương sẽ không làm chuyện gì khiến cho nàng chán ghét. Vì thế cuối cùng Vệ Lương chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán An Mân, thỏ thẻ bên tai nàng câu chúc ngủ ngon rồi giúp nàng chỉnh chăn lại. Xong xuôi Vệ Lương nằm xuống bên cạnh An Mân mà đi vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua bức màn mà tiến vào đánh thức hai kẻ vẫn còn đang say giấc, An Mân híp mắt lại khó chịu, nàng dường như chỉ muốn ngủ tiếp. Nhưng cảm giác mềm mại ấm áp bên cạnh làm cho nàng có chút hoang mang, tuy rằng gối ôm của nàng cũng rất mềm nhưng sao hôm nay lại thơm thế nhỉ?

Nhíu mi nhăn mặt, An Mân mở mắt ra, trước mắt nàng là một khuôn mặt tinh khôi đang mỉm cười với nàng.

"Giảng viên An, chào buổi sáng."

An Mân rất muốn hét to lên, nhưng rốt cục nàng cũng khống chế được chính mình không làm chuyện mất mặt đó, bà tám An Ngưng chắc đang nghe ngóng đâu bên ngoài phòng, nàng không muốn bị An Ngưng chê cười suốt ngày bởi tiếng hét của mình.

"Nếu cứ tiếp tục trừng mắt như vậy thì tròng mắt sẽ lồi ra ngoài luôn đấy." Vệ Lương buồn cười trước phản ứng của An Mân, cô gái này thật sự rất đáng yêu!!!. Vệ Lương thầm quyết định, vẻ mặt lúc tỉnh ngủ của An Mân chỉ có thể cho mình Nàng xem tới, tuyệt đối không cho bất cứ kẻ nào khác Nàng nhìn thấy được.

"Em, em, em......."

An Mân muốn hỏi Vệ Lương là tại sao nàng lại nằm trong lòng Vệ Lương, nhưng chuyện mắc cỡ như vậy thì nàng có thể nào hỏi ra cơ chứ. Bộ dạng hiện tại của nàng thật là mất mặt mà, một chân gác lên đùi Vệ Lương, một tay ôm lấy eo Nàng, còn mặt nàng thì chôn trong cổ của Vệ Lương, tầm mắt nàng có thể nhìn thấy rõ xương quai xanh xinh đẹp của người yêu.

Thật sự rất mất mặt!! An Mân mai đầu càng sau, càng cố rút vào người Vệ Lương, hiện tại nàng không có mặt mũi nào nhìn mặt Vệ Lương cả.....

"Giảng viên An, tôi thật sự không ngờ tới, tướng ngủ của chị, hihi, ừ, nói sao ta, rất đáng yêu!!!"

Vệ Lương kéo người ôm lấy An Mân, xoa xoa khuôn mặt đỏ ửng của nàng:

"Dậy thôi! Buổi sáng chị còn có lớp đó."

Nhìn theo thân ảnh của An Mân nhanh chóng chạy lẹ vào phòng tắm, Vệ Lương mỉm cười, lần đầu tiên cùng ngủ chung một giường, cảm giác thật tốt!!!

"Sáng nay em không có lớp sao?" Trải qua một lúc đấu tranh tâm lý, rốt cục An Mân cũng lên tiếng đánh vỡ sự trầm mặc của hai người. Nhưng mà nói sao thì cũng thực xấu hổ!!!

"Không có!" Vệ Lương đút hai tay vào túi quần, hơi ngửa đầu, ánh mắt lúc nào cũng nhìn về phía An Mân một giây không rời.

"Vậy em tới trường làm gì?" An Mân hiếu kỳ hỏi Nàng.

"Không phải chị có lớp sao?" Vệ Lương nói chuyện một cách tự nhiên. Đây chẳng phải là lo lắng cho cô người yêu bé bỏng sao, chỉ có ai kia là ngu ngốc không biết thôi.

An Mân không nói gì, mà thực sự nàng cũng không biết nên nói gì mới tốt. Hình như càng ngày nàng càng có thói quen Vệ Lương xuất hiện trong cuộc sống của nàng, quan tâm chiều chuộng hướng mọi thứ về nàng.

Giảng đường đông nghẹt người như thường ngày, Vệ Lương nhìn thấy Liễu Ngạn hướng Nàng vẫy tay, nhanh chóng lách qua vòng người tới bên cạnh hắn mà an nhiên ngồi xuống, sai đó bắt đầu nhìn chằm chằm An Mân.

An Mân cũng không thèm để ý tới Nàng, nhưng trong thâm tâm cũng cảm thấy thỏa mãn vui vẻ. Có người lúc nào cũng đem chính mình đặt lên hàng đầu để ở trong tim thật sự là một chuyện rất tốt!!!

Nghỉ giữa giờ Vệ Lương cứ như bình thường nhắn tin chọc phá An Mân, rồi ngẫu nhiên liếc về phía nàng mỉm cười, sau đó lại nhanh chóng nhìn về phía khác.

Đang cúi đầu bấm tin nhắn đột nhiên bên tai nghe được một giọng bàn tán nho nhỏ:

"Ê, giảng viên An có chuyện gì vui mà cứ cười thế nhỉ?"

"Không thấy cô ấy đang nhắn tin sao, chắc là nhắn tin với bạn trai, ghê thật."

"Bạn trai? Tao nghe nói cô ấy cùng giảng viên Diệp chia tay rồi mà! Nhanh vậy mà có bạn trai mới rồi sao?"

"Đồ ngốc, tao thật không biết mày có cái đầu để làm gì, để chưng chơi à, giảng viên An xinh đẹp như vậy, lại có học thức sao lại không có người theo đuổi chứ?"

"Haizz, con gái càng xinh càng đa tình, giảng viên An chắc chắn cũng như vậy."

"Tao nghe nói lúc trước nàng có thể ở lại trường làm giảng viên vì có tình cảm bí mật với một giáo viên nào đó cấp cao trong trường."

"Thì ra cô ta là hạng người như vậy!! Hạng đàn bà lẳng lơ, chẳng biết người ngoài mặt nghiêm trang như cô ta trên giường sẽ ra sao ta?...Ha ha.."

"Hì, vậy mày thử xem sao, xong chuyện về chúng ta cùng bàn luận..."

"...."

Nắm chặt nắm tay, móng tay đâm vào da thịt đau buốt nhưng cuối cùng lại buông, sau đó lại nắm chặt, cuối cùng không thể nhịn được nữa, Vệ Lương đá bàn, bước tới chỗ tên sinh viên có bộ mặt đáng khinh. Không đợi hắn kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra thì Vệ Lương đã đấm vào mặt hắn một đấm, tên kia té ngã trên mặt đất, từ trong miệng phun ra nào là máu còn có hai cái răng.

Sau vài giây im lặng, cả lớp học dường như nổ tung.

"Ba!" một tiếng nổ vang lên, mọi tầm mắt hướng về phía bục giảng, An Mân xanh mặt mím môi.

"Vệ Lương, em đi ra ngoài cho cô!!"
Bình Luận (0)
Comment