Khi trong lòng Tạ Mỹ
Tiệp không có lý lẽ mà kiên trì xuất hiện vết rách, Lê Bách Thuần muốn
đến gần, ước mơ về tình yêu của cô trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
Từ lần đầu tiên mang cô đến nhà, cách mỗi hai, ba ngày, anh lại muốn mời
cô về nhà mình ngồi một chút, có thể là xem ít DVD, có thể là tâm sự đơn giản; nói tóm lại, giữa hai người tiến triển hết sức tốt đẹp, ở chung
đứng dậy cũng đặc biệt vui vẻ.
“Cái người tên Quan Vũ lần trước
gặp mặt anh đó, sáng nay có gọi điện thoại tới công ty, nói muốn hẹn lại thời gian gặp anh, anh cảm thấy hẹn với cô ấy khi nào thì ổn?” Quản gia Hách bưng khay táo mới mua ra, Tạ Mỹ Tiệp căn một phát, dòn giã lên
tiếng.
“Quan cái gì?” Lê Bách Thuần thân thiết thay cô cầm túi
quả mơ đi tới, anh biết loại trái cây cô thích ăn nhất chính là quả mơ,
nói càng ăn càng cảm thấy ngon.
“Quan Vũ đó…” Miệng Tạ Mỹ Tiệp
lại cắn một miếng táo thơm ngon. “Lần trước cùng anh ăn cơm xong, cô gái kia tóc dài, bên ngoài có phong cách nữ sinh.”
Lê Bách Thuần mờ mịt nhìn cô. “Nói như vậy hình như có gặp nhân vật này…”
“Anh ăn cơm với người ta xong, hẹn sau này gặp lại, giờ lại quên sạch như
vậy là sao?” Huống chi, mặc kệ anh có ý tứ với đối phương hay không,
cũng nên cho đối phương một đáp án rõ ràng chứ? Cô hoàn toàn không tán
thành nhíu chân mày lại.
“Ai bảo lúc ấy em không để ý đến anh…
anh bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là gia nhập công ty của em, trở thành hội viên, tiếp nhận sắp xếp của em đi gặp những người kia lại
không được giải thích.” Anh tuyệt không dong dong dài, nói thật rõ ràng
từng câu từng chữ.
“Hơn nữa, anh đối với phụ nữ trừ em ra, không có chút hứng thú, biến thành như thế này đều là lỗi của em.”
“…” Mặt của cô đỏ lên, không quen với việc lâu lâu anh toát ra một câu nói ngọt ngào như thế.
Cô hiểu được anh vẫn muốn trở lại dĩ vãng ngày xưa, lòng cũng cô cũng rục
rịch xao động, không tự chủ được dần dần dựa vào anh, nhưng đến nay vẫn
không chịu cho anh một đáp án xác định.
Không phải là trái tim
của cô không biết dao động, mà là lòng cô quá tham, nghĩ muốn hưởng thụ
sự cưng chìu của anh thêm một chút, hưởng thụ cảm giác yêu đương, cho
nên mới chậm chạp không bày tỏ thái độ.
Cô biết mình làm như vậy
có chút ích kỷ, nhưng cô làm việc ở trong công ty Thư Ký Tình Yêu, thấy
quá trình yêu đương của các đôi nam nữ rất đặc sắc, chính cô cũng muốn
có thêm chút kinh nghiệm bản thân.
Xin tha thứ cô là một thiếu nữ có tính tiểu nhân, dù sao năm đó cũng là người lớn hai nhà ghép cô lại
thành một đôi, nên cô chỉ muốn thể nghiệm một chút cảm giác yêu đương!
“Thế nào, anh nói như vậy không đúng sao?” Không phát hiện đến việc bản thân nói lời ngon tiếng ngọt gì làm cô mở cờ trong bụng, anh nhíu mày hỏi
thăm.
“Cũng không phải là không đúng, nhưng mà tốt nhất anh nên
nói rõ ràng với Quan Vũ.” Haiz, tại sao đàn ông đều như vậy chứ? Nếu
người ta không có ý nghĩa gì đối với mình, thì nên nói cho rõ ràng, nếu
không người con gái đợi chờ lại mang tâm tình rất khó chịu.
“Anh đã cự tuyệt hẹn hò với cô ta, cái này còn chưa đủ nói rõ sao?” Anh nhíu mày, cho là biểu hiện của mình đã đủ rõ ràng.
“… Thật sự xác minh cự tuyệt cô ấy.” Cô nhắm mắt lại, dò xét, muốn tìm một cọc gỗ đánh vào đầu cho anh tỉnh lại.
“Được rồi! Nếu cô ấy có gọi điện thoại lại, anh sẽ nói với cô ta là không có
hứng thú, đã có đối tượng mới, có thể chứ?” Anh bất đắc dĩ bày tỏ.
“Lúc đó nên nói uyển chuyển một chút.” Cô thật sự lo lắng anh cá tính thẳng
không hiểu được uyển chuyển, sẽ làm bị thươnglòng tự ái con gái người
ta.
“…” Anh tung hoành trên thương trường tương đối nhiều năm.
Trên thương trường có đủ các loại khách hàng khó trị anh gần như cũng
gặp qua, chính anh luôn luôn giải quyết mọi việc một cách thuận lợi, làm sao lại có thể thiếu tế nhị? “Em yên tâm, anh hiểu rõ mình nên nói như
thế nào.”
“Vậy thì tốt.” Cô hài lòng nhếch khóe môi, nhìn thời
gian không sai biệt lắm nên về nhà nghỉ ngơi. “Khuya lắm rồi, em cần
phải trở về.”
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, lúc này ông Hách đột nhiên đi tới. “Cậu chủ, có khách.”
Chỉ thấy Chu Gia Hào đi theo sau lưng quản gia, trong nháy mắt nhìn thấy Tạ Mỹ Tiệp, rõ ràng mũi chân dừng lại.
“Ách, tôi quấy rầy đến hai người rồi sao?” Thật ra thì trong lòng anh nghĩ,
biết Lê Bách Thuần nhiều năm như vậy, chưa từng thấy người phụ nữ nào
xuất hiện bên cạnh anh, hiện tại đột nhiên thấy trong nhà Bách Thuần có
một người phụ nữ, anh có chút há hốc mồm.
“Tam bát, cái gì là quấy rầy hay không.”
Lê Bách Thuần khàn giọng bật cười, vội vàng đứng lên giới thiệu cho hai
người làm quen. “Người này là vợ của tôi Tạ Mỹ Tiệp. Mỹ Tiệp, đây là
nhân viên làm việc với anh tên Chu Gia Hào.”
“Chào anh.” Trên môi Tạ Mỹ Tiệp hiện lên nụ cười, liếc anh một cái sau đó hướng về phía Chu
Gia Hào gật đầu. “Anh ấy nói ẩu, thật ra thì tôi là vợ trước của anh
ấy.”
“À – thì ra cô chính là vợ trước ‘trong truyền thuyết’…”
“Cái tên này, cậu!” Lời anh còn chưa kể xong, Lê Bách Thuần lập tức tiến lên cho anh một cú đánh tức giận. “Cái gì gọi là vợ trước ‘trong truyền
thuyết’? Có thể đừng nói chuyện hay không?”
“Lại nữa rồi! Cậu đừng tức giận chứ.” Chu Gia Hào chỉ kém không chạy trối chết thôi. “Lần sau tôi không dám.”
“Ai ơi, cũng không phải là việc ghê gớm gì, không sao!”
Tạ Mỹ Tiệp thấy hai đấng mày râu giống như hai đứa bé chơi đuổi bắt, vừa
bực mình lại vừa buồn cười lên tiếng ngăn cản. “Các người cứ từ từ nói
chuyện đi! Tôi đi về trước đây.”
“Đợi đã nào…! Anh đưa em về.”
Làm sao Lê Bách Thuần có thể để cô một thân một mình về nhà? Huống chi
hiện tại thời gian cũng đã muộn, anh nhất định phải tự mình đưa cô về
nhà.
“Không cần đâu! Anh cứ nói chuyện với đồng nghiệp đi, em tự
mình về là được rồi.” Cô cũng không phải dạng cô gái yếu đuối như hoa,
không cần để ý, cẩn thận che chở như vậy.
“Không được!” Mặt Lê
Bách Thuần sưng lên, có chút tức giận rồi. “Chỉ có hai cái cho em chọn,
một là hôm nay em ở lại đây, một cái khác là để cho anh đưa em về nhà.”
“…. Đâu, nào có người như thế chứ?” Không đúng, từ lúc nào anh lại trở nên bá đạo như vậy rồi? Cô không dám tin kêu lên.
“Cho nên em muốn lựa chọn cái nào?” Anh kiên định hỏi.
“Em… em không biết…” Nhìn khuôn mặt tràn đầy sức quyến rũ của anh, cô nhất thời không biết nên chọn cái nào mới đúng.
“Chú Hách! Chuẩn bị căn phòng giúp Mỹ Tiệp.” Không đợi cô quyết định, Lê
Bách Thuần lập tức gọi ông quản gia, vì cô chuẩn bị một căn phòng cho
khách ở tạm một đêm.