Nhìn chằm chằm kim phút chậm rãi di chuyển, đã ba giờ rưỡi rồi, Tạ Mỹ Tiệp
vẫn không thấy chút xíu buồn ngủ nào, mặc dù đầu óc và thân thể của cô
đã mệt mỏi đến kinh khủng, nhưng làm cách nào cũng không chìm vào giấc
ngủ được.
Vốn là thời điểm quan trọng đánh dấu tình yêu của họ,
vậy mà làm sao lại trở thành thời gian bọn họ cãi nhau? Cảm thấy thật là nực cười.
Kỳ thực cô vẫn cảm nhận được tâm ý của anh, nhưng cũng bởi vì bản thân không giải thích được kiên trì, muốn thể nghiệm mùi vị
tình yêu ngọt ngào, cho nên không ngừng đẩy tâm ý tình cảm nồng thắm của anh ra....
Những năm gần đây tính tình của anh sửa lại rất
nhiều, không hề giống nhiều năm trước đây tinh thần nặng nề như vậy, nói mấy câu kích thích anh, diễn một màn ngốc ngếch làm trò cho anh nhìn,
liền dễ dàng đạt được mục đích ly hôn.
Từ lúc gặp nhau tới nay,
anh vẫn tùy ý cho dù phát giận, giở trò vô lại, ngoại trừ lần đó Thiệu
Dịch Ngạn nắm tay cô, còn có ngày hôm nay, anh thực sự chưa từng giận dữ với cô.
Cô nghĩ tới, nếu hôm nay đổi chỗ hai người, cô căn bản
không cách nào khẳng định mình có thể nhẫn nhịn chịu đối phương cố tình
gây sự.
Anh và cô trong lúc đó, bỏ qua một bên chuyện kết hôn là
do trong nhà quyết định ra, cho tới nay đều là cô ở chủ đạo tất cả hướng đi, chuyển tới Đài Bắc sinh sống, là chủ ý của cô; quyết định cùng anh
ly hôn, càng là cô đơn phương, cho dù cô có lý do chính đáng, vẫn là cô
cường thế chủ đạo hết thảy mọi thứ của hai người bọn họ.
Hiện tại anh có tâm muốn hợp lại, chẳng lẽ còn phải lại một lần nữa nghe the nhịp bước của cô để hành động sao?
Cô không biết một người đàn ông có thể chịu được bao nhiêu oan ức, cô chỉ
biết mình quả thật đã làm cho anh bị ủy khuất, hơn nữa từ nhỏ đến giờ
đều không thay đổi...
Nhớ tiểu học hằng năm được nghỉ hè, cô luôn là chơi đến quên làm bài tập hè, mắt thấy ngày tựu trường sắp tới, sau
khi nhập học nhất định thầy giáo lại sẽ đánh một trận, cô gấp đến độ
muốn khóc.
Mà lúc này Bách Thuần sẽ gạt cha mẹ hai bên, gạt thầy giáo, len lén hoàn thành vì cô, làm cho cô cảm động.
Vào trung học, cô đi theo mấy bạn học nữ, ồn ào náo nhiệt mà ủng hộ đội
trưởng đội bóng rổ của trường, thành thật mà nói dáng dấp tên kia cũng
không có đặc biệt đẹp trai, chính là chơi bóng rổ tương đối khá một
chút, nhưng mà cô không có mắt hàng ngày cùng các bạn học nữ khác ồn ào, thường thường chạy theo phía sau đội trưởng đội bóng rổ, nên như thế,
bài tập của cô cũng không sai biệt lắm đều là Bách Thuần vì cô mà làm,
cuối kì còn phải lấy một chữ “Ưu”.
Thời cao trung, cô mê luyến
những người đẹp trai học giỏi như hội trưởng hội học sinh, ép buộc Bách
Thuần thay cô viết thư tình, thậm chí chơi xấu mà muốn anh phải giúp
mình đem thư tình giao cho hội trưởng hội học sinh....
Mọi việc
xấu như vậy, cô hiện tại nghĩ lại cũng cảm thấy cực kì xấu hổ, nhưng đây hết thảy, Bách Thuần hoàn toàn không thèm để ý, cuối cùng còn cưới cô,
ôi, đây như ác nữ áp bức anh gần nửa đời rồi, anh oan ức còn chưa đủ
nhiều sao?
Nhưng đây nhìn như cô áp đảo cường thế tuyệt đối,
trong lòng lại rất rõ ràng, trên đời này chỉ có anh có thể cho mình chơi xấu như vậy, tùy hứng, chỉ cần có anh ở đây, cô đã cảm thấy cho dù trời có sập xuống cũng sẽ có anh vì mình chống đỡ, vì vậy khi cha mẹ hai bên đề nghị hai người kết hôn, cô hoàn toàn không lo lắng liền gật đầu,
trong lòng thậm chí còn có tia vui sướng.
Chỉ cần có anh ở đó, cô làm cái gì cũng không sợ a!
Cuộc sống sau khi cưới tiến vào thời kì bình yên, không còn giống như thời
kì học sinh điên cuồng, cô bắt đầu từ từ nhận ra tình cảm của mình đối
với anh, không phải là loại nhiệt huyết mênh mông đó, mà là không dễ
dàng nói ra khỏi miệng, chôn thật sâu ở trong lòng, lại không chút nào
che dấu biểu hiện ở từng chi tiết trong sinh hoạt.
Bận rộn công
việc một ngày sau đó về nhà, anh sẽ giúp cô lựa chọn món rau, giúp cô
cùng nhau nấu bữa tối, rửa chén, giặt quần áo, lau nhà, tất cả mọi việc
trong nhà anh gần như một mình ôm hết, biết cô mùa đông tới tay chân sẽ
lạnh như băng, anh còn có thể vì cô mà xoa bóp tay chân, cho đến khi cô
ấm lên ngủ rồi mới thôi....
Những chuyện này cô đều ghi tạc trong lòng, đối với anh lệ thuộc cũng càng ngày càng mãnh liệt.
Cô rốt cuộc cũng biết sự lệ thuộc của bản thân đối với anh đã sánh ngang
cùng với tình yêu, đó là khi còn bé còn chưa hiểu chuyện, đã trở thành
tình yêu, so sánh anh đối với mình bỏ ra, cô cũng thật lòng mà nghĩ báo
đáp, vì vậy khi mà Từ Tĩnh Phương tới nhà tìm cô, cô cơ hồ gần như không có suy xét lâu lắm, liền đối với anh diễn ra một màn trò cười kia, sau
đó cùng anh ly hôn.
Nghĩ tới đây, cô đã rơi lệ đầy mặt.