Tạ Mỹ Tiệp quả thực
bởi vì chuyện của công ty mà lỡ thời gian về nhà, nhưng cô không nghĩ
tới Lê Bách Thuần thế nhưng đến chỗ ở của cô tìm cô, cho nên cùng mẹ vừa vặn chạm mặt.
“Bách Thuần? Con tới tìm Mỹ Tiệp?”
Ngô
Thục Hoa mở cửa, nhìn thấy Lê Bách Thuần, trong nháy mắt cả người giống
như bị thiên lôi đánh tới, còn cho là mình bị hoa mắt rồi!
“Mẹ?”
Cùng một loại kinh ngạc như Ngô Thục Hoa, Lê Bách Thuần phản ứng đơn giản có thể dùng kinh sợ để hình dung. “Mẹ làm sao lại tới Đài Bắc?”
“Bác tới xem một chút Mỹ Tiệp a, nó không có về nhà một chút.” Ngô Thuy Hoa
giải thích. “Có điều, con và Mỹ Tiệp cũng đã ly hôn lâu như vậy, lại vẫn nguyện ý gọi bác một tiếng mẹ ư?”
“Mẹ, người từ nhỏ đối với con
chăm sóc có thừa, coi như con không có cùng Mỹ Tiệp kết hôn, người vĩnh
viễn đều là mẹ cũng con a!” Anh cảm tính mà trình bày nói.
“Tốt tốt tốt...”
Ngô Thục Hoa cảm động cực kỳ, đột nhiên nghĩ đến nguyên nhân anh sở dĩ xuất hiện ở đây, liền tính thăm dò mà thử hỏi: “Con tới tìm Mỹ Tiệp? Các con còn liên lạc?”
Cô nhớ rõ lúc trước chồng có nói qua, Bách Thuần
gọi điện thoại về trong nhà để hỏi phương thức liên lạc với Mỹ Tiệp,
nhưng lại bị chồng cô hung hăng nạt cho một hồi, biết được chồng đối xử
với Bách Thuần như vậy, Ngô Thục Hoa cũng giận ông ấy thật lâu, dù sao
Bách Thuần cũng giống như một người con trai của cô, nếu có thể cùng Mỹ
Tiệp một lần nữa ở chung một chỗ tất nhiên là tốt nhất, nhưng nếu duyên
phận đã hết, cũng không cần thiết cấp cho anh sắc mặt như vậy.
Huống chi sự tình hôn nhân này, như người uống nước lạnh ấm tự hiểu, tuy Mỹ
Tiệp không có đem lý do ly hôn nói rõ ràng được, nhưng bà cũng không có
hỏi nhiều, dù sao đứa nhỏ cũng đã trưởng thành, sẽ tự làm chủ được, cũng đã trải qua suy tính cặn kẽ.
“Dạ, khoảng chừng 1, 2 tháng trước
mới bắt đầu liên lạc lại.” Ôi, tình huống hiện tại tựa hồ trở nên phức
tạp hơn hẳn, anh cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
“Như vậy a, đừng đứng như vậy, trước cứ vào đây nói chuyện đã.” Ngô Thục Hoa gọi anh vào nhà, a, bà còn có thật nhiều vấn đề muốn hỏi anh đây.
Anh đi vào trong nhà, ngồi vào ghế, thấy Ngô Thục Hoa vội vàng pha nước cho anh, anh liền nói: “Mẹ, mẹ không cần như vậy đâu.”
“Một ly nước mà thôi, không vội, không vội.” Ngô Thục Hoa ngồi xuống ở bên
cạnh anh, tính tính toán toán cũng năm, sáu năm chưa có gặp lại anh, bà
cẩn thận quan sát anh, hài lòng nói: “Con dường như cùng trước kia không quá giống nhau, công việc có thuận lợi không?”
“Dạ, tự con mở nhà xưởng in ấn, buôn bán cũng ổn.” Anh khiêm tốn nói.
“Vợ con đâu? Con đã tái hôn chưa?” Ngô Thục Hoa tuy rằng trong bụng cảm thán, lại vẫn quan tâm thăm dò.
Lê Bách Thuần lắc đầu.
“Mỹ Tiệp không chịu gả cho con.”
“Hả?”
Ngô Thục Hoa kinh ngạc không thôi, như thế nào vòng vòng lượn lượn lại quay trở về con gái của mình? “Con? Còn muốn Mỹ Tiệp?”
Này giữa hai đứa là chuyện gì xảy ra a? Nếu biết phải có ngày hôm nay, ban
đầu cần gì phải ly dị, làm cho người thân hai nhà gà bay chó sủa?
“Vâng, là lỗi của con đối với cô ấy...”
Lê Bách Thuần đem nguyên nhân mình và Mỹ Tiệp ly hôn nói cho Ngô Thục Hoa
một lần rõ ràng, chỉ thấy người già như bà hai mắt đờ đẫn, thật lâu
không cách nào khôi phục.
“Mẹ? Mẹ có khỏe không?”
Nguy rồi! Mẹ thoạt nhìn bị đả kích không nhỏ đây.
“Con là nói... bởi vì con gái của ông chủ con thích con, tìm tới Mỹ Tiệp nói điều kiện, cho nên Mỹ Tiệp mới đem con nhường cho cô ta, sau đó con bây giờ hiểu rõ chân tướng, muốn đem Mỹ Tiệp cưới trở lại, là như thế này
không sai đi?” Oa! Theo như phim nhiều tập cũng phức tạp rối ren như vậy đây!
Cô không nghĩ tới con gái vì để cho chồng có tương lai tốt
hơn, cho nên lại hy sinh hạnh phúc của mình, nghe qua rất ngu đi, nhưng
nếu đổi thành bà, có lẽ cũng sẽ cùng Mỹ Tiệp có quyết định giống nhau.
Nói chung có thể hình dung phụ nữ bằng một câu, ngu ngốc a!
“Dạ.” Anh gật đầu, uống một ngụm nước, hai tay nắm chặt ly. “Nhưng mà cô ấy
đến bây giờ còn là không chịu bằng lòng, hơn nữa giống như có người đàn
ông khác cũng đang đeo đuổi cô ấy.”
Ai, anh khi nào mới có thể lại đem cô ấy lấy về nhà đây?
“Người khác?”
Đột nhiên nhớ tới Mỹ Tiệp ở trong phòng làm việc nhận được hoa, Ngô Thục
Hoa có chút đồng cảm mà gật đầu. “Vậy cũng có thể, hôm nay có người tặng hoa đến công ty của nó mà! Mẹ hỏi nó là ai đưa, nó đều không nói.”
Lê Bách Thuần cứng đờ, đưa tay gãi ót, kéo ra một nụ cười không được tự nhiên. “Kia hoa là con tặng!”
“A?” Ngô Thục Hoa lại ngây người, này phong cách lúc trước của lớp người trẻ sẽ tặng hoa cho phụ nữ? Như vậy có chút thần kỳ á. “Con tặng?”
“Bởi vì ngày hôm qua chúng con có chút hơi không vui, cho nên con mới mua hoa tặng cô ấy...”
Mẹ vợ trước cùng con rể hàn huyên một lúc lâu, Ngô Thục Hoa cũng coi là
biết rõ ràng tất cả nguyên nhân hậu quả, bà động viên Bách Thuần cố lên, muốn anh ra sức đem vợ trước đoạt về, hai người đợi một lúc lâu, lại
chậm trễ không thấy Mỹ Tiệp về nhà, cuối cùng Lê Bách Thuần không thể
làm gì khác hơn đành phải tạm biệt mẹ vợ trước, rời đi.
Lê Bách Thuần mặc dù không có cùng Tạ Mỹ Tiệp đúng lúc gặp nhau, nhưng anh có linh cảm Mỹ Tiệp sẽ chủ động tìm anh.