Buổi trưa.
Sân bay.
"Tránh ra tránh ra!"
"Đừng xem đừng xem!"
"Đừng cản đường người khác đi qua!"
"Nhìn cái gì, nói các người đấy!"
Mấy người của đồn công an đều rất hung hăng, cùng nhân viên công tác của sân bay duy trì trật tự, đem người xung quanh đuổi đi.
Đổng Học Bân cho số điện thoại.
Hứa Tường Lân cũng ghi lại, "Các người liên hệ?"
Đồn công an phó đồn trưởng nói: "Vẫn là sân bay liên hệ."
"Được." Hứa Tường Lân bấm dãy số, gọi đi.
Nhân viên công tác khác tản đi một ít, chỉ còn Trịnh Phi và Hứa Đông cùng một ít người ở chỗ này, nhìn Đổng Học Bân, chờ nhìn hắn bị chê cười, Trịnh Phi đều đã đem người gọi tới, chuyện này gã cũng không chuẩn bị buông tha Đổng Học Bân đơn giản, đền tiền, xin lỗi... đây đều là không thiếu được, nếu như Đổng Học Bân và vợ hắn có thái độ nhận sai tốt một chút, chủ động nói lời xin lỗi Trịnh Phi gã, vậy chuyện này cũng thôi, gã còn không đến mức tính toán với một tiểu nhân vật tại sân bay cả ngày, buổi chiều gã còn phải đi chính phủ giao báo cáo, thế nhưng nếu như Đổng Học Bân bọn họ cứng đầu, vậy cũng đừng trách Trịnh Phi gã không khách khí, người của sân bay bên này gã đều nhận thức, gã động mồm mép là có thể khiến cho Đổng Học Bân tiến vào đồn công an, ít nhất là ngày hôm nay không ra được, nhanh nhất cũng phải chờ hai mươi bốn tiếng đồng hồ sau. Trịnh Phi là cái suy nghĩ này, hai cha con Hứa Tường Lân và Hứa Đông cũng là như vậy, bọn họ lúc đầu đã có thù oán với Đổng Học Bân, lúc này sao có thể đơn giản thu tay lại?
Tít tít tít.
Điện thoại thông.
Hứa Tường Lân nói: "A lô?"
"Ai vậy?" Đầu kia truyền tới một giọng nữ.
Hứa Tường Lân ngữ khí cũng không tốt, nói: "Cô là vợ của Đổng Học Bân?"
Đầu kia dừng một chút, "Là tôi, anh ai?"
Hứa Tường Lân khí thế rất đủ nói: "Tôi là Hứa Tường Lân của sân bay thành phố Hạ Hưng, chồng cô quấy rối tại sân bay, mắng chửi người, còn ra tay đánh người, cũng không có hối cải nhận sai, tình huống vô cùng ác liệt, đây là nhiễu loạn trật tự sân bay. Tôi đã cho người của đồn công an sân bay khống chế hắn, hắn nói cô công tác tại thành phố Hạ Hưng, lần này là tới thăm cô, vậy cô đến đây một chuyến, người nhà đến đây lĩnh người!"
Giọng nữ nói: "Không bị thương chứ?"
Hứa Tường Lân nhìn Đổng Học Bân, "Hắn không có thương tổn."
Giọng nữ thản nhiên nói: "Tôi là hỏi các ngươi có bị thương không."
Hứa Tường Lân ngẩn ra. Trong lòng nói cô vợ này hỏi cái gì vậy. Cô không hỏi xem chồng cô có chuyện hay không, còn hỏi người khác có bị thương không? Cái này là cái gì thế, " Tay của đồng chí có xung đột với hắn bị bẻ một chút, cô lập tức đến đây."
Giọng nữ nói: "Tôi không có dư thời gian, anh nói thẳng chuyện này đi."
Hứa Tường Lân hắc một tiếng, cũng tức giận, nói: "Cô không dư thời gian, chúng tôi dư thời gian hả? Tôi gọi điện thoại là thông báo cô tới sân bay một chuyến, không phải thương lượng với cô. Trong điện thoại không có cách nào nói, cô đến đây, không đến chồng cô ngày hôm nay không có khả năng đi ra!"
Giọng nữ rất thanh nhã, "... Thật sao?"
Hứa Tường Lân không nhịn được nói: "Cái gì thật sao không thật sao? Sao nói chuyện với cô lại lao lực như thế? Cô không hiểu ý của tôi sao? Chồng cô đánh người! Cô đến đây xử lý! Có khó lý giải như vậy sao?" Hứa Tường Lân cảm giác không thể nói chuyện được người phụ nữ này.
"Làm sao vậy Hứa chủ nhiệm?" Gã phó đồn trưởng hỏi.
Hứa Tường Lân đem điện thoại đưa qua, "Lão Chu, ông nói với cô ấy đi."
Phó đồn trưởng gật đầu, tiếp nhận điện thoại mặt nghiêm lại, "Người nhà của Đổng Học Bân? Tôi là người của đồn công an sân bay! Cô lập tức tới sân bay! Lập tức!" Nói xong thì cúp điện thoại, quay đầu bĩu môi với Hứa Tường Lân, "Loại người nhà này không cần khách khí với bọn họ, thấy nhiều rồi."
Hứa Tường Lân bật cười.
Hứa Đông cũng rất thống khoái.
Thế nhưng khiến cho rất nhiều người đều không nói gì chính là, Đổng Học Bân ngồi ở chỗ kia lại có thể như bọn họ, không nhịn được bật cười một tiếng, còn phủi phủi tay.
Trịnh Phi thấy hắn như vậy thì căm tức, "Nghiêm túc chút!"
Đổng Học Bân nhìn gã nói: "Ông cũng là đương sự, còn ồn ào với tôi? Ông thành người của đồn công an khi nào? Giọng càng lúc càng lớn? Đang nằm mơ giữa ban ngày hả?"
Xa xa có mấy người dân chúng xem náo nhiệt vừa nghe thì cười khúc khích vui vẻ.
"Hắc!" Trịnh Phi chỉ vào mũi hắn, người này thật sự quá có thể đổ thêm dầu vào lửa.
Hứa Tường Lân nói: "Trịnh cục trưởng. Ngài không cần để ý đến hắn, hắn trước đây cũng là cái đức hạnh này, ngài ngồi một chút, chờ vợ hắn tới xử lý."
Đổng Học Bân nói: "Bất quá tôi vừa rồi đã nói, vợ tôi tương đối bận, cũng không biết lúc nào có thể tới, hơn nữa mặc kệ cô ấy có tới hay không, tôi đều vẫn là yêu cầu trước đó, khiến cho cục trưởng Trịnh Phi gì gì đó xin lỗi tôi, đem túi của tôi nhặt về, đem đất phủi sạch sẽ, ừm, còn có Hứa Khoa trưởng và Chu phó đồn trưởng gì gì đó, chuyện tình đã sớm rất rõ ràng, tôi không tin trong băng ghi hình không có hình ảnh ai động thủ trước, nhưng các người vừa đến liền kết luận, rõ ràng che chở cho gã họ Trịnh kia, còn áp dụng biện pháp khống chế tôi? Đối với gã các người cả đám nịnh bợ như cháu trai? Đối với cái này, tôi biểu thị rất không lý giải, cũng rất tức giận, các người cũng phải xin lỗi tôi? Ừm, tôi đại khái cũng là những yêu cầu này, các người làm xong, tôi sẽ vỗ mông đi, bằng không các người cũng không cần khống chế tôi, không cần hai người cảnh sát này nhìn tôi, tôi nói rõ ràng cho các người biết, không có được lời xin lỗi tôi muốn, ai muốn tôi đi tôi cũng không đi!"
Trịnh Phi giận dữ cười ngược, "Tốt, vậy cậu ở lại đi, tôi cũng nói rõ ràng với cậu, không xin lỗi tôi, một bước cậu cũng đừng nghĩ ra sân bay!"
Đổng Học Bân ngược lại vui vẻ nói: "Còn muốn giam tôi? Tới đi tới đi." Vươn tay lên trước mặt bọn họ giơ giơ, "Tốt nhất là còng tay lại đi, nhìn có khí thế."
Mọi người: "..."
Mẹ nó loại người nào thế!
Sao thấy quan tài cũng không đổ lệ?
Bắc Kinh có một câu thổ ngữ để hình dung phần lớn người bắc kinh, câu thổ ngữ này miêu tả tính cách của Đổng Học Bân vô cùng nhuần nhuyễn... To mồm bất tận!
Thằng nhãi này cũng là một người như thế!
Thích thì nhích! Cái gì cũng đều không quan tâm đến!
Đổng Học Bân chân bắt chéo, ngay cả là bị cảnh sát vây bắt, bị người phụ trách của sân bay nhìn chằm chằm, bị năm sáu nhân viên công tác sân bay mắt lạnh nhìn, nhưng Đổng Học Bân trên người vẫn có phong phạm của một kẻ "to mồm bất tận", nhìn qua hắn ngược lại còn khí thế hơn so với người khác.
Trịnh Phi nhíu, nói khẽ với Hứa Tường Lân: "Hắn đang làm gì?"
"Cũng là một cán bộ nhỏ, là nhân viên công vụ." Hứa Tường Lân nói nhỏ.
Chu phó đồn trưởng cũng chen qua, cười nói: "Tên nhóc này là khẩu âm kinh thành? Thật đúng là không giống với người khác, đều lúc này còn to mồm."
Hứa Tường Lân nói: "Hắn cũng là biết nói một chút."
Chờ cũng là chờ, bọn họ liền trò chuyện với nhau.
Đại khái qua hơn mười phút, một người nhân viên công tác sân bay hoang mang từ xa xa chạy tới, thở cũng không kịp thở: "Hứa chủ nhiệm! Hứa chủ nhiệm! Tạ bí thư tới cửa!"