Quyền Tài

Chương 288

Buổi tối cùng ngày.

Phản Bản tiên sinh biết được tin tức hơi chậm một chút, đang ở trong phòng tổng thống của khách sạn nghỉ ngơi thì nghe được thư ký báo cáo, lập tức giận dữ không ngớt, Trương Chí Phong bị bắt, hai người nhân viên đi theo cũng bị bắt, còn bị cảnh sát đánh ngay trước mặt mọi người, cái này giống như một cái tát hung hăng vỗ vào mặt của Phản Bản, khiến cho mặt mũi của ông ta trở nên vô cùng khó coi, lúc này ông ta thẹn quá hóa giận đưa ra kháng nghị với chính phủ huyện Duyên Đài, lại gọi điện thoại tìm Hướng Đạo Phát kêu ông ta cho mình một lời nói, trong giọng nói biểu đạt ra sự bất mãn nghiêm trọng của ông ta đối với cảnh sát của huyên Duyên Đài.

Hướng Đạo Phát lập tức cho thư ký Chu đi đến cục công an huyện an bài.

Trải qua một loạt chu toàn, hai người Nhật Bản cuối cùng cũng được thả ra.

Nhưng mà bởi vì Đổng Học Bân sau khi bắt người tại khách sạn trên đường đi thì liên hệ với người thanh niên lái xe Citro, kêu hai vợ chồng bọn họ đến cục công an cho lời khai, hơn nữa lúc ở khách sạn, đoạn phim ghi hình hai người Nhật Bản đẩy ngã cảnh sát đã bị ghi lại, cái này cũng được Đổng Học Bân nhanh chóng lập hồ sơ, vụ án không còn đơn giản như vậy, hai người

Nhật Bản phải đóng không ít tiền phạt mới được thả ra.

Chỉ là tài xế Trương Chí Phong thì không may mắn như vậy.

Sau khi biết bệnh tình của mẹ Đổng Học Bân trở nên nguy kịch, còn đang ở trong bệnh viện làm phẫu thuật, không còn ai nhắc đến chuyện thả người.

Không còn nghi ngờ gì nữa, tuy rằn Loan Hiểu Bình đột nhiên phát bệnh, cơ tim cứng lên cũng có thể là bởi vì Mạnh Tường

Lân đã uy hiếp bà ấy cái gì, bị giật mình kích động, nhưng xét cho cùng cũng là do bị xe đụng phải, trước đó chịu phải chấn động, đây mới chính là nguyên nhẩn trực tiếp, Trương Chí

Phong đụng người còn bỏ chạy, người bệnh đang phẫu thuật, có thể sống sót hay không cũng không biết, loại thời điểm này còn ai dám kêu thả người? Cái trách nhiệm này không ai có thể gánh nổi đâu.

.......

Một giờ sáng.

Bệnh viện nhân dân huyện, Đổng Học Bân ở bên ngoài phòng phẩu thuật lo lắng đi qua đi lại.

Đã hơn một tiếng rồi! Sao còn chưa đi ra?

Năm phút đồng hồ...

Mười phút đồng hồ...

Đổng Học Bân chờ không được nữa, đẩy cửa phòng phẩu thuật ra, muốn đi vào trong nhìn tình trạng của mẹ già thông qua phòng kính bên ngoài, nhưng mà tay vừa đặt lên cửa, thì bên trong truyền ra một chút động tĩnh, có tiếng bước chân đến gần,

Đổng Học Bân ánh mắt căng thẳng, lui về phía sau một bước để cho cửa mở ra, cạch, chỉ thấy cửa lớn được mở cả hai cánh, mấy người chủ nhiệm mặc đồ trắng và lãnh đạo bệnh viện đều từ bên trong đi ra.

Đổng Học Bân hít vào một hơi, giọng hơi run run nói:" Mẹ tôi..."

Phó viện trưởng bệnh viện huyện mỉm cười một cái: "Yên tâm, phẩu thuật rất thành công"

"Cảm ơn, cảm ơn" Đổng Học Bân kích động, đi đến nắm tay bọn họ: "Khổ cực, khổ cực rồi"

Bên trong, Loan Hiểu Bình nằm trên gường bệnh được hai người y tá đẩy ra.

"Mẹ!" Đổng Học Bân bước đi qua: "Mẹ cảm thấy thế nào?"

Loan Hiểu Bình đã tỉnh, loại phẩu thuật này cũng không phải là gây mê toàn thân, nhìn thấy vẻ mặt sầu lo của con trai, bà nở nụ cười một chút: "Mẹ không có việc gì, khiến cho con lo lắng"

"Phù, không có việc gì là tốt rồi" Đổng Học Bân con mắt đỏ lên.

Một bác sĩ bên cạnh nói: "Trước tiên để cho bệnh nhân nghỉ ngơi đã"

Giải phẩu tuy rằng thành công, nhưng mà không nhất định là không có việc gì, vài ngày sau khi phẩu thuật còn có một thời kỳ nguy hiểm, thật sự yên ổn trôi qua mới có thể yên tâm, kết quả là Đổng Học Bân lập tức cùng y tá đẩy giường bệnh vào thang máy, đi lên lầu, đổi một phòng bệnh một người thanh tịnh khác, sau khi lắp máy móc thiết bị vào, Đổng Học Bân ngồi bên cạnh giường bệnh, nắm tay mẹ già mà hôn, kêu mẹ nhanh chóng ngủ đi, còn mình thì ở bên cạnh.

Sau khi mẹ già ngủ, Đổng Học Bân tối nay cũng mệt mỏi gần chết.

Không lâu sau, hắn nằm úp đầu xuống giường, bất tri bất giác tiến vào mộng đẹp.

.........................

Sáng sớm ngày hôm sau.

Âm thanh reng reng reng của điện thoại di động vang lên bên tai.

Đổng Học Bân mở mắt ra, phát hiện trời đã sáng, mẹ già Loan

Hiểu Bình còn đang ngủ trên giường bệnh, tia nắng chói mắt từ bên ngoài chiếu vào, Đổng Học Bân sợ đánh thức mẹ, vội vàng lấy tay che cái loa của điện thoại lại, vừa nhìn, là Tạ Tuệ

Lan gọi đến, đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài hành lang, nhìn y tá bận rộn, Đổng Học Bân tựa vào tường nghe điện thoại.

"A lô, Tạ tỷ"

"Ừm, dì không sao chứ?"

"Bác sĩ nói phẩu thuật thành công, hiện tại hẳn là không có nguy hiểm gì"

"Vậy là tốt rồi" Tạ Tuệ Lan nói: "Sáng sớm em vừa nhận được tin tức, bên Phản Bản tiên sinh đã hủy bỏ đầu tư khảo sát đối với huyện Duyên Đài, ông ta tựa hồ liên hệ với huyện khác, buổi chiều sẽ qua bên kia khảo sát. Hướng bí thư hình như rất giận, thư ký Hồ vừa rồi nói cho tôi biết, hình như bên huyện ủy thấy thư ký Chu đem vài mảnh vở của cái điều khiển TV ném vào thùng rác, đại khái là do Hướng bí thư ném vỡ, ha ha, anh đó, lúc này đã đắc tội với không ít người rồi"

Đổng Học Bân xin lỗi nói: "Tạ tỷ, xin lỗi"

"Xin lỗi em làm gì? Chuyện này, anh làm rất đúng"

"... Cảm ơn" Sau khi nói hai câu thì cúp điện thoại.

Có khẳng định của Tạ Tuệ Lan, trong lòng Đổng Học Bân cũng nhất thời thoải mái lại, hắn cũng không cho rằng mình làm sai cái gì, gây chuyện bỏ chạy thì nên chịu trách nhiệm pháp luật, không thể bởi vì cái nguyên nhân tào lao nào mà không truy cứu, pháp luật cũng không phải là đồ chơi con nít, không phải là một mình Hướng Đạo Phát ông định đoạt, Đổng Học Bân lần này làm việc theo lẽ công bằng, cho dù vậy mà đắc tội với không ít người của Hướng hệ, hắn cũng không thẹn với lương tâm.

Phản Bản tiên sinh hủy bỏ đầu tư, chuyện bên này cũng coi như kết thúc.

Không có cái này, bên cục công an và viện kiểm sát tin rằng cũng sẽ không bỏ qua cho Trương Chí Phong, muốn tội gì có tội đó, không thể thiếu phần của hắn được. Nhưng mà, Đổng Học Bân cũng không dự định bỏ qua dễ dàng như vậy, hắn vẫn không quên, mẹ già sở dĩ thiếu chút nữa chết, hơn nữa cho đến bây giờ còn chưa vượt qua thời kỳ nguy hiểm, lão khốn nạn Mạnh Tường

Lân cũng là đầu sỏ, Đổng Học Bân là một người có thù tất báo, đương nhiên là muốn tìm ông ta tính sổ.

Trở lại phòng bệnh, mẹ già đã tỉnh.

Loan Hiểu Bình nhìn con trai cười cười: "Cả đêm con ở với mẹ?"

"Ừm, khá hơn chút nào không mẹ?"

"Tốt hơn rồi, tài xế gây chuyện kia..."

"Đã bắt về, rất có thể là tù chung thân, bây giờ cũng không biết là xử thế nào rồi"

Sắc mặt Loan Hiểu Bình hoảng lên: "Người đó không phải là người của đoàn khảo sát sao? Con bắt hắn, có thể..."

Đổng Học Bân bưng ly nước cho mẹ già uống: " Không sao cả, con trai mẹ là ai chứ, con làm việc theo lẽ công bằng đi bắt người, ai dám nói cái gì?" Thấy mẹ già uống nước xong, Đổng Học Bân đem cái ly đặt lên trên bàn, nhìn mẹ nói: "Mẹ, mẹ nói với con một chút, lúc mẹ phát bệnh Mạnh Tường Lân đã nói cái gì với mẹ, có phải là uy hiếp mẹ? Nói nếu như mẹ truy cứu, thì chức vụ của con có lẽ sẽ mất?"

Loan Hiểu Bình thở dài: "Không khác biệt lắm"

"Quả nhiên!" Đổng Học Bân trong lòng hung ác: "Cái lão tặc khốn nạn này"

"Tiểu Bân, quên đi, mẹ hiện tại cũng không có việc gì" Loan Hiểu Bình sợ hắn lại gây chuyện.

Quên đi? Đổng Học Bân làm sao có thể quên đi, thiếu chút nữa hại chết mẹ già của hắn, với hắn mà nói đây là thâm thù huyết hận!

Không ít người trong cục công an hiển nhiên cũng biết rõ tính tình của Đổng Học Bân, buổi sáng đi làm sau khi nghe nói mẹ của Đổng cục trưởng bị Mạnh Tường Lân làm cho cơ tim cứng lên thiếu chút nữa phải đi đời nhà ma, mấy người quen với Đổng

Học Bân đều gọi điện đến hỏi thăm tình huống, bao gồm cả Lương Thành Bằng nữa, cuối cùng đều nói là tài xế gây chuyện đã bắt được, không cần kích động nữa. Lương Thành Bằng có lẽ là sợ hắn ra tay với Mạnh Tường Lân, đánh người thì tiêu mất. Mà chuyện đánh cán bộ quốc gia người khác có thể không làm được, nhưng ai cũng biết Đổng cục trưởng nhất định làm được.

Đổng Học Bân đáp ứng đầy miệng, nhưng trong lòng không nghĩ như vậy.

Buổi trưa, Đổng Học Bân sau khi chờ mẹ ăn xong, thì chuẩn bị đi xuống lầu ăn một chút.

Oan gia đúng là ngõ hẹp thật, vừa đi đến thang máy ở đầu hành lang, thì thấy được cục trưởng cục chiêu thương Mạnh Tường Lân.

Mạnh Tường Lân ngày hôm nay là đến xem bệnh, người trên dưới năm mươi tuổi, thân thể không có khả năng chổ nào cũng khỏe được cả, lúc ông ta bốn mươi đã bị tác động mạch não một lần, mỗi năm đều đến bệnh viện truyền dịch nước biển, làm thông huyết quản cả, lúc đầu năm đã làm xong rồi, nhưng mà sáng sớm nghe nói Phản Bản tiên sinh hủy bỏ đầu tư xong, Mạnh Tường Lân lúc đó đã nổi giận, lần dầu tư khảo sát này ông ta đã bỏ rất nhiều tâm huyết, kết quả là bị Đổng Học Bân hủy, chiến tích không lấy được, mũ quan cũng không thăng được. Mạnh Tường Lân quả thật là tức đến nổi đầu óc sắp phát nổ, và thế là động mạch não có dấu hiệu muốn tắc nghẽn nữa, đầu óc choáng váng vô cùng, lúc này ông ta mới xin đến bệnh viện kiểm tra.'

Đổng Học Bân thấy Mạnh Tường Lân.

Mạnh Tường Lân cũng thấy hắn, sắc mặt nhất thời biến đổi, trong lòng cực kỳ hận hắn.

Vừa nhìn thấy Mạnh Tường Lân có biểu tình này, Đổng Học Bân liền giận, đậu má, tôi còn chưa tìm ông tính sổ, ông trừng mắt nhìn tôi cái gì.

"Tên họ Mạnh kia! Ngày hôm qua ông nói cái gì với mẹ tôi?"

Mạnh Tường Lân cau mày nói: "Cậu có ý gì?"

"Ông nói đi?" Đổng Học Bân nhìn chằm chằm vào con mắt của ông ta: "Ông cũng quá thiếu đạo đức rồi. Mẹ của tôi bị xe đụng phải, ông con mẹ nó còn đi làm mẹ tôi sợ! Nửa đêm mẹ tôi thiếu chút nữa đã mất mạng ông biết không? Hả? Đừng làm ra vẻ như người không biết cái gì cả! Tôi đã nhìn thấy được đoạn băng ghi hình của bệnh viện! Lúc mẹ tôi phát bệnh ông còn trong phòng bệnh! Tháy mẹ tôi phát bệnh ông tự nhiên ngay cả y tá cũng không gọi mà xoay người đi? Ông có còn là con người không vậy hả?"

Tiếng chửi mắng đã bị không ít người nghe được, mọi người đều quay qua nhìn.

Mạnh Tường Lân nghiêm mặt nói: "Đừng hùng hùng hổ hổ với tôi! Cậu là cán bộ quốc gia sao?"

"Con mẹ nó tôi còn muốn hỏi ông đấy! Hù mẹ tôi phát bệnh! Ông không chỉ thấy chết mà không cứu, ngay cả gọi bác sĩ ông cũng không gọi một tiếng? Ông là cán bộ quốc gia sao? Hả?"

"Đừng có cái gì cũng đẩy lên người tôi! Tôi cũng không nói cái gì với mẹ của cậu! Là chính bà ta..."

"Chính cái mả mẹ ông thì có!" Đổng Học Bân cả giận nói:

"Nếu không phải ông uy hiếp mẹ tôi! Mẹ tôi còn có thể cứng cơ tim sao?"

Mạnh Tường Lân cũng tức không nhỏ, chỉ vào hắn nói: "Cậu nói rõ cho tôi! Tôi uy hiếp bà ấy cái gì?"

Lại cãi nhau vài câu, Mạnh Tường Lân nói: "Tôi lười nói nhảm với cậu!" Sau đó, đi qua bên kia làm kiểm tra, Đổng Học Bân mới biết được, Mạnh Tường Lân không phải là đến thăm bệnh, mà là thân thể không tốt mới đến bệnh viện, trong lúc nhất thời cơn tức lại lớn hơn nữa mẹ của tôi bị ông hại thành như vậy, mà ông không những không biết sai, một chút ý thăm bệnh cũng không có? Ông không để mẹ tôi vào mắt à?

" Đổng cục trưởng, xin ngài bớt giận" Một y tá nói.

Y tá trưởng cũng đi tới: " Ngài còn chưa ăn phải không? Tôi xuống lầu mua đồ ăn cho ngài?"

Đổng Học Bân đè cơn tức xuống: "Cảm ơn, không cần"

Nhìn hướng Mạnh Tường Lân rời đi, Đổng Học Bân xoay người nhấn thang máy, bắt đầu tính toán làm sao xử lý lão già kia. Đánh ổng? Như vậy thì có thể hết giận, nhưng hậu quả thì quá nghiêm trọng, cái này không phải là phần tử phạm tội, mà là cán bộ quốc gia, là lãnh đạo cơ quan nhà nước, nếu như mình đánh người, làm không tốt sẽ dính một tội danh, Hướng Đạo

Phát phỏng chừng là có thể mượn cơ hội chơi mình, cái này hẳn là chuyện mà đám khốn kia muốn thấy.

Như vậy thì nên làm cái gì đây?

Kinh, cửa thang máy mở ra, bên trong không có ai, Đổng Học Bân đi vào, nhấn nút xuống lầu một.

Có phương pháp gì mà không cần chịu trách nhiệm, lại có thể xử lý lão ta?

Nghĩ nghĩ, nghĩ nghĩ...

Tầng năm...

Tầng bốn...

Tầng ba...

Kinh, thang máy giảm tốc độ, dừng lại ở vị trí lầu ba.

Nhưng không đợi cửa thang máy mở ra, thì bỗng nhiên... Đùng!

Một tiếng nổ chói tai vang lên, đèn của thang máy nhất thời tắt hết!

Đổng Học Bân bị kinh ngạc một chút, nhanh chóng phản ứng chụp lấy tay vịn kim loại trong thang máy, loảng xoảng, dưới chân run lên, ở trên truyền đến vài tiếng động lớn, sau một giây, Đổng

Học Bân chỉ cảm thấy mình bỗng nhiên rơi vào trạng thái không trọng lực, thân thể liền bồng bềnh lên!

Không tốt!

Trong lòng Đổng Học Bân hô to một tiếng!

Thang máy đang rơi xuống! Dùng một tốc độ rất nhanh lao xuống!

Mẹ kiếp! Thang máy bị hư? Phải chết?

Sau khi cái suy nghĩ này lóe lên trong đầu một giây, ầm một tiếng, dưới chân Đổng Học Bân truyền đến một lực đánh vào thật lớn, thang máy giống như là đập mạnh xuống vật gì bên dưới, mạnh mẽ dừng lại, nhưng mà cảm giác chấn động thì tuyệt đối không thua kém một cơn địa chấn cấp mười, đèn trên đỉnh đầu vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, hai chân của Đổng Học Bân cũng bị chấn tê rần, ngã ngồi xuống mặt đất, không đứng lên nổi.

Đau quá!

Toàn thân đau muốn chết!

Đổng Học Bân thở từng ngụm lớn, ôm chân, trong lòng còn sợ hãi nhìn thang máy tối đen như mực, mơ hồ có thể nghe thấy bên ngoài có tiếng người hô cái gì đó, tiếng nói rất nhỏ, chỉ có một chút âm thanh rơi vào lổ tai, tựa hồ là có người phát hiện ra thang máy rơi xuống không khống chế được.

Một giây...

Hai giây...

Thang máy vẫn dừng ở đó không nhúc nhích, không có thay đổi gì khác.

Đổng Học Bân lau mồ hôi lạnh trên trán, cho dù hắn đã trải qua sinh tử không ít, nhưng lần này bị dọa quá đột ngột, đổi lại người khác không biết sẽ như thế nào đây.

Cũng may là nguy hiểm qua rồi, phù...

Ơ! Chờ một chút!

Đổng Học Bân đang ở trong thang máy đợi cứu viện bỗng nhiên sửng sốt, chớp chớp con mắt, tinh thần của hắn nhất thời rung lên!

Có rồi!

Chính là nó!

BACK ba phút!

...

...

Hình ảnh chợt lóe!

Cơn đau bỗng biến mất!

Đầu óc của Đổng Học Bân nhất thời choáng váng, thân thể nhoáng lên, phạm vi trong tầm mắt nhất thời sáng lên lại, ánh sáng truyền khắp bốn phía trong hành lang, bản thân hắn ở trong hành lang lầu năm bệnh viện, bên cạnh có không ít y ta và người bệnh nhìn hắn.

" Đổng cục trưởng, xin ngài bớt giận"

"Ngài còn chưa ăn phải không? Tôi xuống lầu mua đồ ăn cho ngài?"

Y tá và y tá trưởng đứng bên cạnh Đổng Học Bân, nói chuyện với hắn.

Đổng Học Bân nắm chặt tay, thời gian đã lui trở về: "Không cần, cảm ơn"

Ánh mắt hắn ngưng lại, quay đầu, nhấn nút thang máy, thang máy vẫn còn đang ở lầu một, căn cứ theo ký ức vừa rồi, hình như thang máy lên lầu hai và lầu bốn thì ngừng lại một chút, muốn lên đến đây thì cần khoảng thời gian khoảng một phút, hắn sợ có thay đổi gì, sau khi nhấn nút liền nói với người y tá:

"Phiền cô một chút, nếu như thang máy tới thì cô giữ giúp tôi một chút, tôi sẽ trở lại ngay"

Y tá gật đầu:" Tôi đã biết"

"Cảm ơn" Đổng Học Bân quay đầu lại chạy đến hướng kia.

Quẹo vào hành lang một cái, Đổng Học Bân liếc mắt liền thấy được Mạnh Tường Lân phía trước, đây chính là khoảng thời gian mà hắn vừa mới cãi nhau với Mạnh Tường Lân xong.

"Chờ một chút!" Đổng Học Bân hô.

Mạnh Tường Lân đang thảo luận bệnh tình với một bác sĩ, nghe tiếng quay đầu lại: "Chuyện gì?"

Đổng Học Bân đè nặng chán ghét trong lòng, nhanh chóng nói: "Tôi nói với ông chút chuyện, hai ta qua kia nói"

"Tôi không có gì để nói với cậu" Mạnh Tường Lân không cho hắn một chút mặt mũi.

Đổng Học Bân cười nhạt: "Thế nào? NGay cả nói chuyện một chút với tôi cũng không dám/"

Mạnh Tường Lân sắc mặt giận dữ, nhìn bác sĩ bên cạnh, bình tĩnh đi qua hướng Đổng Học Bân, ông cũng không sợ Đổng Học Bân, lại càng không sợ hắn ra tay với mình, trước mặt công chúng, cho hắn mượn thêm lá gan hắn cũng không dám. Thấy thế, Đổng

Học Bân quay người lại, mang theo Mạnh Tường Lân trở về đường cũ, đi đến hướng thang máy, xa xa, Đổng Học Bân thấy được cô y tá kia dùng tay cản cửa thang máy, cánh cửa vừa khép lại liền mở ra.

"Đi lên à?" Mạnh Tường Lân nhìn hắn: "Tôi còn có việc!"

Đổng Học Bân nói: "Chúng ta nói trong thang máy, bên này nhiều người, không tiện"

Mạnh Tường Lân không hiểu hắn muốn làm cái gì, cau mày: "Nếu như là chuyện của mẹ cậu, thì không cần phải nói, tôi không rãnh!"

"Không phải chuyện này, vào rồi sẽ biết"

Cô y tá giữ cửa thang máy nói: "Đổng cục trưởng, thang máy tới rồi"

"Cảm ơn" Đổng Học Bân cười cười với cô ấy, bước vào trong thang máy.

Mạnh Tường Lân do dự một chút, nhìn trái nhìn phải, cũng đi theo vào, trong thang máy cũng có camera, cho nên Mạnh Tường Lân rất yên tâm, biết Đổng Học Bân không dám làm bậy.

Kịch, Đổng Học Bân nhấn nút xuống tầng một.

Lúc này, cửa thang máy chậm rãi khép lại, muốn đóng cửa.

Nhưng đột nhiên, Đổng Học Bân vù một cái chạy thật nhanh ra, thoát ra khỏi thang máy.

Mạnh Tường Lân sửng sờ: "Cậu..."

Đổng Học Bân cười nói: " Chuyện kia, ông xuống lầu chờ tôi đi"

Cái này đúng là bó tay, cửa thang máy đã đóng lại, Đổng Học

Bân muốn đi ra cũng không kịp, suýt chút nữa bị kẹt cái mũi,

Mạnh Tường Lân nhất thời nổi giận, tên họ Đổng này đang giỡn mặt với mình.

Thằng oắt con!

Mạnh Tường Lân nhìn nhìn thang máy, thấy thang máy đang đi xuống từ từ.

Tầng năm...

Tầng bốn...

Tầng ba...

Trong lúc Mạnh Tường Lân còn đang mắng Đổng Học Bân trong lòng, thì bất ngờ xảy ra, đèn của thang máy chợt tắt, vù một tiếng, hình như là dây kéo bên trên của thang máy hoặc là cái thiết bị gì đó bị đứt, hay là linh kiện quan trọng gì bên dưới xảy ra vấn đề, nói chung là thang máy rơi xuống mặt đất không hề do dự!

Tám mét...

Sáu mét....

Bốn mét...

Giống như là cảm giác ngã từ vách núi xuống vậy!

Mạnh Tường Lân mặt tái lại, hồn phách nhất thời bay đi mất, cảm giác tử vong bao trùm bốn phía!

Xong đời... đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu của Mạnh Tường Lân!

Ầm!

Thang máy đáp mạnh xuống đất!
Bình Luận (0)
Comment