Quyền Tài

Chương 467

Buổi trưa.

Trong đại viện của huyện ủy, Đổng Học Bân dừng xe trước ký túc xá nhưng lại không xuống xe.

Lúc này, Hướng Nhân Kiệt dẫn theo con chó Đại Hoàng xấu xí, cười cười từ biệt bạn học, không nhanh không chậm đi về hướng đại viện, cùng lúc đó, Hồ Tư Liên phát hiện ra xe của Đổng Học Bân, vội vàng đạp xe đạp điện của mình, mau chóng đi lên.

Đổng Học Bân đang suy nghĩ cân nhắc việc hại người, đương nhiên không muốn bại lộ, lập tức cầm điện thoại gọi cho Hồ Tư Liên.

Reng reng reng, reng reng reng, cách đó không xa Hồ Tư Liên cầm điện thoại lên, nhìn số điện thoại gọi đến thì hơi sửng sốt một chút, liếc mắt nhìn về phía Đổng Học Bân rồi nghe máy: “Alo?”

“Hồ tỷ, tôi có việc nhờ chị giúp một chút”.

“Học Bân, cậu muốn làm gì, ngàn vạn lần đừng...”

“Tôi biết rồi, chị có nhìn thấy Hướng Nhân Kiệt không? Hình như hắn muốn về nhà, chị giúp tôi giữ hắn lại một chút, tùy tiện hỏi vài câu, đừng để hắn lên nhà vội.”

“Giữ hắn lại? Có ý tứ gì?”

“Chỉ là giữ hắn lại trong chốc lát mà thôi”.

Hồ Tư Liên khổ sở nói: “Cậu định làm cái gì, nói trước cho tôi một tiếng được không? Vạn nhất có chuyện gì xảy ra, Huyện trường Tuệ Lan mắng tôi chết? Học Bân, chúng ta quen nhau cũng hai năm rồi, cậu cũng đừng hại tôi” Nếu vừa muốn làm tốt công tác mà lãnh đạo giao xuống, lại vừa phải làm tốt việc của người nhà lãnh đạo, một thư ký như thế thật khó làm, Hồ Tư Liên không nói lên được cảm xúc của mình, đặc biệt là những người nhà lãnh đạo như Đổng Cục trưởng lại càng khó mà nói nổi.

“Tôi hại ai thì cũng sẽ không hại chị đâu, Hồ tỷ, kính nhờ chị”.

Không có cách nào khác, Đổng Học Bân đã nhờ thì cô không thể không đồng ý, Hồ Tư Liên ngắt điện thoại, nghiêng đầu nhìn, đánh phải mặt dày chạy lên phía trước, hướng về phía hướng Nhân Kiệt gọi: “Là Nhân Kiệt có phải không?”

Hướng Nhân Kiệt dừng bước, nhìn cô một chút rồi hỏi: “Cô là?” Nhìn có vẻ quen mắt.

Hồ Tư Liên cười nói: “Tôi là Hồ Tư Liên, là thư ký của Tạ Huyện trưởng.”

Hướng Nhân Kiệt theo bản năng khẽ nhíu mày, cho dù không hiểu lắm về chính trị, nhưng chí ít hắn cũng biết ai là đổi thủ của cha hắn, nghe nói từ lúc Tạ Tuệ Lan về huyện Duyên Đài đã gây không ít rắc rồi cho ba hắn, vì thế đương nhiên Hướng Nhân Kiệt đối với Hồ Tư Nhân cũng có chút ác cảm, ngữ khí lạnh nhạt nói: “Ồ, cháu biết cô, lần trước đã gặp ở cục công an phải không? Sao vậy? Có chuyện gì không?”

Con chó Đại Hoàng đúng là nhìn thấy ai cũng sủa ầm ĩ, thấy Hồ tư Liên đi đến, nó đương nhiên cũng sủa lên mấy tiếng, nhìn rất là hung dữ.

Hồ Tư Liên hoảng sợ nhíu mày lui về phía sau hai bước.

Đại Hoàng cẩu cũng đuổi theo: “Gâu gâu! Gâu gâu!”

Lúc này lẽ ra chủ nhân của con chó nên quát mắng con chó mấy câu, không để nó sủa ầm ĩ nữa, nhưng Hướng Nhân Kiệt vẫn đứng im bất động, thậm chí còn cười nhìn con chó Đại Hoàng vừa sủa vừa đuổi theo Hồ Tư Liên, không nói một tiếng nào.

Săc mặt Hồ Tư Liên có điểm khó coi, ngươi có ý gì chứ? Thả chó cắn tôi sao?

Để cho Đại Hoàng đuổi theo Hồ Tư Liên hù dọa một lát, Hướng Nhân Kiệt mới cười hì hì nói; “ Đại Hoàng, quay lại đây, quay lại đây đi”.

Thay cha dạy cho người của huyện trưởng một trận, trong thâm tâm Hướng Nhân Kiệt cảm thấy rất đắc ý, nhưng cũng chỉ dừng lại như thế thôi

Hồ Tư Liên trong lòng có chút tức giận, nhưng cũng không tiện so đo với thằng bé.

Cách đó không xa, sắc mặt Đổng Học Bân thoáng chút trầm xuống, nếu như trước kia, gặp những chuyện này hắn nhất đinh sẽ nhanh chóng xuống xe, đá cho con chó Đại Hoàng kia một cái cho chết đi, mặc kệ ai, nhưng trải qua biết bao nhiêu chuyện, Đổng Học Bân cũng trưởng thành hơn rồi, hắn nén giân trong lòng lại.

Bỗng nhiên một chiêc xe tiến vào trong sân đại viện.

Xe của Hướng Đạo! Đến rồi.

Thù mới hận cũ không khỏi bùng lên mạnh mẽ trong lòng Đổng Học Bân. Từ lúc đến huyện Duyên Đài, Đổng Học Bân đối với Hướng Đạo rất tốt, nếu không nhờ vào mấy bức ảnh của Đổng Học Bân, Thường Bí thư tiền nhiệm cũng không bị xuống đài, Hướng Đạo dù có đợi ba năm nữa cũng sẽ không lên được chức bí thư huyện ủy, thêm vào đấy, lúc Đổng Học Bân còn làm trong cục công an đã cống hiến rất nhiều cho huyện, lúc ở cục chiêu thương cũng giành được rất nhiều thành tích, Hướng Đạo lại một lần nữa được hướng rất nhiều lợi từ Đổng Học Bân, nhưng đổi lại là cái gì chứ? Không những không nhớ tới Đổng Học Bân thì thôi đi, mà còn liên tiếp đâm dao sau lưng hắn? Cướp thành tích của Đổng Học Bân? Lấy đi quyền hành trong tay Đổng Học Bân? Lấy oán trả ơn! Đổi lại là người nào cũng không thể chịu nổi.

Tròng mắt Đổng Học Bân nhíu lại, lập tức nhìn thẳng vào bên kia, chỉ thấy Hướng Đạo dừng xe ở dưới lầu, cửa xe mở, Hướng Đạo từ trong xe bước xuống.

Cậu con trai hay gây loạn cuối cùng đã nghĩ thông và trở về nhà, người phụ trách cục chiêu thương cũng là thân tín của mình rồi, hôm nay tâm tình của Hướng Đạo rất tốt. Hướng Nhân Kiệt đang quay lưng sang bên này nói chuyện với Hồ Tư Liên nên không nhìn thấy bố hắn, nhưng con chó Đại Hoàng thì đã nhìn thấy rồi, nó thè cái lưỡi, chạy qua, có điều chó có to lớn mấy thì khi chạy đang vẫn lùn thấp, nên cũng chẳng có ai chú ý đến nó.

Đổng Học Bân chính là đang chờ thời khắc này, nhìn vẻ mặt tươi cười của Hướng Đạo, hắn trong lòng nghĩ anh em cũng không dể động đến như vậy thôi!

Ép buộc tôi, vậy phải trả giá đắt!

STOP!

Thời gian lập tức dừng lại!

Mặt trời lên đến đỉnh đầu, con chim sẻ bay qua, gió chầm chậm thổi, tất cả đều yên lặng, bất động.

Sau khi mua xổ số, Đổng Học Bân gần đây thời gian còn thừa cũng có chút khẩn trương, cũng không muốn lãng phí quá nhiều, liền mở của xuống xe, nhanh chóng đi tới chỗ con chó Đại Hoàng đang tư thế chạy tới chiếc xe, cười cười, xoay người ôm lấy con chó, quay người nhìn về hướng Hướng Đạo vừa xuống xe, đi đến phía sau hắn, ngồi xuống, Đổng Học Bân trực tiếp đem con Đại Hoàng lại đây, mở miệng của nó ra hướng về phía chân của Hướng Đạo.

Đây là khu ký túc xá, nhiều người mắt tạp

Đổng Học Bân cố kỵ sẽ có người nhìn thấy có gì mất tự nhiên, vì thế chọn một góc độ khó phát hiện, làm cho thân mình của Đại Hoàng được xe của Hướng Đạo che chở, tận lực tìm một góc khuất, sau đó hắn hung hăng mở miệng con chó, làm cho răng của con chó cắm sau vào quần của Hướng Đạo, cắn chân hắn một cái.

Đại công cáo thành!

Đổng Học Bân nhanh chóng quay người, trở về sau xe mình, mở cửa xe, thầm hô một tiếng STOP!

Thời gian khôi phục!

Không hề có dấu hiệu gì, trong đại viện an tĩnh đột nhiên vang lên tiếng kêu đau của Hướng Đạo, “A!!!”

Tiếng kêu to này nhất thời thu hút sự chú ý của vô số người. Hướng Nhân Kiệt và Hồ Tư Liên kinh ngạc quay đầu lại xem, những nhà trong đại viện đều mở cửa sổ ra xem có chuyện gì, nhưng cảnh tưởng đập vào mắt làm bọn họ trợn tròn mắt ngạc nhiên, không tin vào chính mình. Hướng Bí thư bị chó cắn.

Làm cho con chó dữ của mình cắn lại chính mình, cái loại hành động thiếu đạo đức này chỉ có Đổng Học Bân mới có thể nghĩ ra, hơn nữa cũng chỉ có thể hắn ta mới có thể làm được.

Hướng Đạo có một chút mơ hồ, Đại Hoàng là bảo bối trong nhà hắn, Hướng Đạo chăm sóc nó như con trai mình, bỗng nhiên thấy cẳng chân nhói đau, Hướng Đạo kêu lên một tiếng, quay đầu thấy con Đại Hoàng đang cắn mình, quả thực có chút vô ý thức, theo phản xạ có điều kiện đưa chân đá con Đại Hoàng ra, làm cho răng nanh của con Đại Hoàng rời khỏi chân mình, có điều máu cũng vì thế mà chảy ra, ngăn cũng không thể ngăn được!

“Ba!”

“Hướng Bí thư”.

Hướng Nhân Kiệt cùng mấy cán bộ sống trong đại viện đi ngang qua đều kinh hãi thất sắc.

Hướng Đạo thấy rất đau, lần này bị cắn quá độc ác!

Mặt chó mặt chó, nói như thế có nghĩ là loài chó rất hay trở mặt, cho dù người ta có tốt với nó thế nào, nhiều lúc chỉ cần quýnh lên một cái là sẽ quay lại trở mặt, không quan tâm bất cứ cái gì hết. Đó cũng chính là tình hình của con Đại Hoàng lúc này, một loại động vật đầu óc không có bao nhiêu thông minh, nó vừa thấy Hướng Đạo đá nó một cái, ngay lập tức trừng mắt lên, sủa gâu gâu mấy tiếng, bị đá văng ra, nó lập tức xông lên, muốn cắn tiếp.

“Đại Hoàng! Trở về!” Hướng Nhân Kiệt hét lớn một tiếng rồi lập tức chạy đến

Đổng Học Bân thấy như thế thì rất vui vẻ, hắn cảm thấy màn này rất thích hợp với Hướng Đạo, lấy oán trả ơn, cũng nên để Hướng Đạo thử nếm qua mùi vị này.

Có điều Đổng Học Bân cũng sớm có kế hoạch cho tình hình này, động tác so với Hướng Nhân Kiệt còn nhanh hơn nhiều, nhanh chóng mở cửa xe rồi chạy vè hướng đó, làm ra bộ dáng nói: “Hướng Bí thư! Cẩn thận!”

Hướng Đạo tức giận quát: “Đại Hoàng! Mày làm cái gì đó?”

“Gâu gâu!” Đại Hoàng há miệng sủa lớn.

Đổng Học Bân vọt lên trước một cái, không nói lời nào, làm động tác sút gôn, đưa chân đá một cái thật mạnh: “Con chó đáng chết, đến cả Hướng Bí thư ngươi cũng dám cắn sao?”

“Dừng tay!” Hướng Đạo hét lớn với Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân làm sao có thể nghe lời hắn chứ? Một cước liền đá vào trên người con chó dữ, binh lên một tiếng, đá con chó văng ra ngoài, bay ra chừng hai mét, con chó Đại Hoàng nằm luôn tại chỗ, lật mình mấy cái, đã chết rồi. Sức chiến đấu của Đổng Học Bân như thế nào trong lòng mọi người đều biết, hắn chỉ cần một cước là đã có thể đá chết một người trưởng thành, chứ đừng nói gì là một con chó.

“Đại Hoàng” Hướng Nhân Kiệt chạy đến, hai mắt đỏ hoe.

Nghe vậy, Đổng Học Bân trợn mắt lên nhìn Hướng Nhân Kiệt quát: “Đại Hoàng, Đại Hoàng cái rắm! Ngay cả cha của cậu mà nó cũng dám cắn. Cậu không quan tâm đến vết thương của cha cậu hay sao mà còn ở đấy mà khóc thương cho con Đại Hoàng? Như thế mà là con sao?”

Hướng Đạo tức giận nói: “Đổng Học Bân! Cậu làm gì vậy?” Tận mắt nhìn con vật yêu quý của mình bị Đổng Học Bân đá chết, Hướng Đạo căn bản không khống chế được cơn giận.

Hướng Nhân Kiệt cũng hét lên: “Ai cho ngươi đá Đại hoàng? Đại Hoàng!” Tình cảm của hắn với Đại Hoàng rất sâu nặng.

Đổng Học Bân cảm thấy rất vui vẻ, nhưng ngoài miệng vẫn chính khí nghiêm nghị nói: “Hướng Bí thư, con chó dữ này cắn ngài, tôi nhìn không được nên mới ra tay cứu ngài, như thế nào vẫn là tôi không đúng? Tôi biết ngài đối với tôi có chút thành kiến, có cái nhìn, nhưng việc này… Bỏ đi, coi như tôi lắm chuyện, tôi hay quản việc không đâu, là thiếu sót của tôi” Đổng Học Bân móc ví của mình ra, từ bên trong lấy ra hai ngàn ném xuống đất nói: “Đây là tiền chó! Tôi đền! Được chưa?”

Dứt lời, Đổng Học Bân xoay người đi lên lầu.

Đổng Học Bân công phu mồm miệng và tay chân đều rất lợi hại, không những độc ác mà còn thích chụp mũ người khác, những lời này vừa nói ra, những người sống trong đại viện không kềm được mà bắt đầu thì thầm bàn tán.

Bình tĩnh mà xét lại, trong chuyện này, Đổng Cục trưởng làm như thế là đúng, giúp người mà không có lý do, thậm chí có thể nói là rất có đạo đức!

Bí thư Hướng vừa mới cướp mất quyền phụ trách hội Chiêu thương của Đổng Cục trưởng, Đổng Cục trưởng không tính toán gì mà còn ra tay cứu người, không để cho con chó Đại Hoàng kia tiếp tục cắn người, như thế mà hai người vẫn còn trách tội Đổng Cục trưởng chứ? Lại còn bắt Đổng Cục trưởng bồi thường nữa, đây là cái đạo lý gì chứ? Cho dù là Đổng Cục trưởng có ra tay hơi nặng một chút nhưng chẳng lẽ con chó đấy có thể nghe giảng đạo lý sao? Chẳng lẽ anh giảng một phen chủ nghĩa xã hội khoa học cùng xã hội tư tưởng lý luận, chó dữ sẽ không cắn người nữa hay sao? Cái này không phải vô nghĩa sao!
Bình Luận (0)
Comment