Ngày tiếp theo.
Bầu trời vạn dặm không mây, thỉnh thoảng có chút gió nóng.
Sáng sớm thức dậy, Đổng Học Bân liền đánh xe đi văn phòng lấy chiếc xe Cayenne của mình, chợt khẽ hát, lái xe hướng về trung tâm thẩm mỹ viện phía bắc thành.
Đẩy cửa tiến vào, liền thấy mẹ quay lưng về phía bên này đang ở khu nghỉ ngơi gọi điện thoại.
“Mọi người sắp đến rồi sao? Em và Tiểu Bân lập tức đi qua”.
“Ha ha, Tiểu Bân cũng ở đó sao?”
“Ừm, nó đi công tác, vừa lúc ở Bắc Kinh”.
“Được, vậy lát nữa gặp, đừng để Tiểu Bân lái xe quá nhanh, không cần vội”.
Ngắt điện thoại, Loan Hiểu Bình quay đầu liền thấy con trai, nhếch khóe miệng cười nói: “Chú Dương của con gọi điện đến nói, sắp đến nội thành”.
Đổng Học Bân giả ngốc nói: “Ồ, chị là ai?”
Loan Hiểu Bình trừng mắt nói, “Con nói mẹ là ai?”
“Chị là mẹ tôi?” Đổng Học Bân ai da một tiếng, “Con cũng không nhận ra được nha, hôm nay mẹ rất xinh đẹp nha”.
“Nói bậy bạ, ha ha...” Loan Hiểu Bình cúi đầu soi soi gương, tựa như cũng rất vừa lòng.
Không nhận ra là giả, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy, cho dù Loan Hiểu Bình có để đầu tóc thế nào Đổng Học Bân cũng có thể nhận ra bà, nhưng hiện tại thực sự rất xinh đẹp, giờ phút này Loan Hiểu Bình đã đem chỗ quần áo giày dép ngày hôm qua Đổng Học Bân mua cho bà mặc ở trên người, áo sơmi, áo khoác, váy nửa người màu nhẹ, giày cao gót cùng chiếc túi xách tay mày hồng xách trên tay, hơn nữa vòng cổ và vòng tai càng đẹp, cả người toát lên khí chất, mái tóc đã được nhuộm cuốn ở sau đầu, cũng làm cho mẹ trở nên vạn phần ung dung, giống như biến thành một người khác, trung tâm thẩm mỹ cũng đã trang điểm làm cho đại bộ phận nếp nhăn cũng được che lại, hận không thể trẻ đi bảy tám tuổi.
Đổng Học Bân chậc chậc mấy cái, “Mẹ, hôm nay mẹ cũng rất đẹp, a, trước khi con đến có ai chủ động đến gần mẹ không?”
Loan Hiểu Bình mặt nóng lên, ho khan mấy tiếng.
Đổng Học Bân nói một tiếng, “Thật là có? Ai?”
Loan Hiểu Bình ấp úng nói: “Không biết, xin mẹ số điện thoại, mẹ không để ý đến anh ta”.
“Ha ha” Đổng Học Bân cười to nói: “Mẹ, sưc hấp dẫn của mẹ thật lớn, thật đấy”.
Loan Hiểu Bình cũng cười, “Đi, đừng trên mẹ nữa, không biết lớn nhỏ”.
“Lại cho con xem xem” Đổng Học Bân vui vẻ, đứng ở phía trước mẹ nhìn phải nhìn trái một cái, “Thật không tồi, thật đẹp, mẹ như vậy đi qua khẳng định có thể hù chết chú Dương, con dám cam đoan, lúc họ bất ngờ nhìn thấy mẹ, bọn họ tuyệt đối không thể nhận ra!”
Loan Hiểu Bình cười nói: “Nào có khoa trương như vậy”.
“Chính là khoa trương như vậy!”
“....Mẹ thật xinh đẹp? Chỗ này trang điểm thật tốt?”
“Được rồi! Không nói nữa! Đi thôi! Chúng ta xuất phát!”
Vừa ra khỏi cửa trung tâm thẩm mỹ, nhất thời có vài người đàn ông dừng ánh mắt ở trên người Loan Hiểu Bình, chợt lướt qua, một lát sau ánh mắt lại rơi trở về, vụng trộm ngắm Loan Hiểu Bình, bấy giờ mẹ cũng quay đầu lại. Thấy thế, Đổng Học Bân thấy rất vừa lòng, mở cửa xe, đích thân dắt tay mẹ lên xe, vì cùng bọn Dương Triệu Quyên đấu khí, Đổng Học Bân còn đem cái đồng hồ trên triệu của mình đưa cho mẹ đeo vào, hiện tại toàn bộ trang phục trên người mẹ ít nhất cũng hơn ba triệu, nói ra cũng có chút dọa người...
Xuất phát, xuất phát!
Quảng An môn.
Trên cửa phụ của ngân hàng Kiến Thiết.
Một chiếc xe Audi biển số tỉnh Bắc Hà chậm rãi đứng ở ven đường, nơi này chính là chỗ mà Loan Hiểu Bình hẹn gặp bọn họ, hôm nay bởi vì là việc cá nhân, vẫn là loại tình huống gặp mặt người nhà đặc thù, cho nên Dương Triệu Đức không cho lái xe của ông tới đây, người lái xe là em rể của ông, chồng của Dương Triệu Quyên, Dương Triệu Quyên ngồi ở ghế phụ, Dương Triệu Đức và một em gái khác của ông là Dương Triệu Phân cùng mẫu thân là Dương lão thái thái ngồi ở phía sau.
“Mẹ, sao dọc đường đi đều cau mày?” Xe dừng lại, Dương Triệu Đức liền mỉm cười quay đầu lại, “Ai làm mẹ mất hứng vậy?”
Dương lão thái thái ngồi vững như Thái Sơn, không nói gì
Dương Triệu Quyên nháy mắt mấy cái, “Anh, mẹ là cảm thấy anh và Hiểu Bình không thích hợp”.
Chòng cô đang lái xe nhẹ nhàng lấy tay huých một chút Dương Triệu Quyên, trách cô lắm miệng.
Dương Triệu Đức cũng không tức giận, cười nói: “Triệu Phân cảm thấy thế nào?”
Mẹ của Tô Giai - Dương Triệu Phân nói: “Em cảm thấy tính tình của chị Loan rất tốt, con chị ấy em cũng thấy qua, không tồi” Loan Hiểu Bình từng tặng Tô Giai một chiếc nhẫn rất giá trị, Đổng Học Bân còn giúp con bà giải quyết việc danh ngạch thực tập với Tân Hoa xã, phía sau Dương Triệu Phân đương nhiên nói đỡ một câu.
Dương Triệu Quyên bĩu môi, “Chị, mẹ không phải nói hiểu bình tính cách không tốt, chủ yếu vẫn là về phương diện điều kiện theo em không xứng với anh”.
Dương Triệu Đức tính tình rất tốt, “Mẹ chúng ta nói, mẹ chúng ta nói, anh xem chính là em nói, ha ha”.
Dương lão thái thái lên tiếng, “Triệu Quyên nói có lý, Hiểu Bình rất tốt, chuyện này mẹ không phủ nhận, nhưng điều kiện trong nhà quả thật kém một chút” Ở trong nhà bọn họ, Dương Triệu Quyên là em gái nhỏ nhất, cũng là con gái nhỏ của Dương lão thái thái, đừng nhìn Dương Triệu Quyên vẫn chưa có công việc ổn định, ba ngày đổi hai chỗ làm, nhưng Dương lão thái thái chính là yêu thương cô nhất, “...Hơn nữa, Hiểu Bình trong nhà là nông thôn?”
Dương Triệu Đức cười ha ha nói: “Vậy mẹ và Triệu Quyên còn muốn thế nào đây?”
“Trước tiên xem gia cảnh cụ thể của cô ta xem thế nào đã” Dương lão thái thái nói: "Chúng ta cũng là muốn tốt cho con”.
Dương Triệu Đức vừa muốn nói cái gì, một chiếc màu đen Porche Cayenne bỗng nhiên dừng ở một bên, Dương Triệu Quyên vừa thấy, không khỏi khen: “Xe đẹp, người Bắc Kinh đúng là có tiền”.
Dương Triệu Phân nói: “Thủ đô mà, người có tiền khẳng định nhiều, đây là Porche đúng không?”
“Ừm” Dương Triệu Quyên nhìn đồng hồ, “Sao Hiểu Bình vẫn chưa đến?”
Dương Triệu Đức nói: “Hẹn mười giờ, còn kém chút nữa”.
“Ồ, người thanh niên kia có điểm nhìn quen mắt?” Dương Triệu Phân đột nhiên vừa nhấc đầu, nhìn về một bóng dáng phía trước.
Chỉ thấy một thanh niên mở cửa xe Cayenne ra, thân mình chui vào bên trong, một lát sau, một người phụ nữ trung niên dung mạo xinh đẹp trên xe chậm rãi đi xuống, trên người nàng mặc mặc quần áo nhãn hiệu Chanel, trên tay đeo chiếc đồng hồ rất đẹp, một bộ dáng “quý phái” đập vào mặt.
Dương Triệu Quyên thấy như thế, nhịn không được hâm mộ nhìn nhìn, “Thành phố lớn chính là thành phố lớn, tùy tiện cùng trên đường cũng có thể gặp được người trang điểm lộng lẫy như vậy, đây là đi Paris xem chương trình mốt thời trang sao?” Cô biết là hàng hiệu, biết trang phục và trang sức trên người này ít nhất cũng phải là đồ trên dưới mấy triệu.
Lúc này, người thanh niên và ngườu phụ nữ xinh đẹp phía trước xoay người lại, hướng xe bọn họ đi tới.
Dương Triệu Đức sửng sốt một chút, “Ôi chao? Hiểu Bình? Tiểu Bân?”
Dương Triệu Quyên bọn họ chỉ thấy Loan Hiểu Bình một hai lần, nhưng Dương Triệu Đức không giống, liếc mắt một cái liền nhận ra.
“Hiểu Bình? Đến rồi sao?” Dương Triệu Quyên nhìn ra bên ngoài, vẫn là không tìm được, “Ở đâu?”
Dương Triệu Đức cười khổ nói, “Chính là cái người em nói muốn đi Paris tham dự chương trình mốt thời trang kia kìa”.
Đôi đồng tử của Dương Triệu Quyên đột nhiên co rụt lại, há hốc mồm nhìn, một chút liền giật mình, “Đó là Hiểu Bình!?”
Dương Triệu Phân cũng nhận ra, “Hài, không phải chứ?”
Mấy người mở cửa xuống xe, trên mặt đều mang theo một tia kinh ngạc, sự thay đổi này quá lớn!
Loan Hiểu Bình kéo tay con thoải mái đi đến, “Triệu phân, triệu Quyên” Sau đó quay đầu giới thiệu nói: “Triệu Quyên còn chưa gặp qua phải không? Đây là con chị, Tiểu Bân”.
Đổng Học Bân cười cùng mấy người chào hỏi, ánh mắt dừng lại trên người Dương Triệu Quyên trong chốc lát, nhớ kỹ cô ta, chính là người phản đối mẹ tôi sao? Được!
Dương Triệu Quyên còn có điểm không phản ứng lại, “Hiểu Bình, chị sao lại...”
Dương Triệu Đức mỉm cười nhìn nhìn Loan Hiểu Bình, “Triệu Quyên và Triệu pHân cũng chưa nhận ra được em, sao hôm nay lại xinh đẹp như vậy? Anh cũng không dám tin nữa”.
Loan Hiểu Bình có chút ngượng ngùng, nhưng nhìn đến Triệu Quyên đã kinh thường mình như vậy, trong lòng bà vẫn là rất thỏa mãn.
Dương Triệu Quyên thực sự bị trang phục và đồ trang sức trên người Loan Hiểu Bình làm chấn động, tự cẩm thấy khi cùng Loan Hiểu Bình đứng chung một chỗ, cũng có một chút thấp kém. Tại sao người lại thành ra thế này? Đầu tiên cô cũng không thể nhận ra!
Sau một trận hàn huyên, Đổng Học Bân và Loan Hiểu Bình lại quay sang chào hỏi Dương lão thái thái và em rể út.
Dương lão thái thái giờ phút này ánh mắt nhìn về phía Hiểu Bình cũng ôn hòa một ít, bà cũng không nghĩ tới Loan Hiểu Bình tại sao đột nhiên trở nên xinh đẹp như vậy, ấn tượng nhất thời có sự đổi mới.
Vài phút sau, Dương Triệu Đức mới nói: “Đi thôi, nơi này cũng không phải nơi để nói chuyện”.
Dương Triệu Quyên trong lòng hồ nghi, ánh mắt kinh ngạc nhìn theo chiếc vòng cổ kim cương của Loan Hiểu Bình, nụ cười trên mặt cũng rất sáng lạn, “Đúng, Hiểu Bình, chúng ta về nhà chị đi”.
Đổng Học Bân nhìn cô ta nói: “Được”.
“Xe của chúng ta có vẻ chật” Dương Triệu Đức đi lên nói, “Tôi ngồi xe Tiểu Bân”.
Đổng Học Bân mỉm cười, hạ thấp người mở cửa xe, mời Dương Triệu Đức và mẹ đi lên.
Trên xe.
Dương Triệu Đức nói: “Đổi xe khi nào vậy?”
“Ha ha, sớm đã đổi rồi”.
Trông lòng Loan Hiểu Bình không yên, thấp giọng nói: “Tiểu Bân, chúng ta đi đến phố Hòa Bình sao?”
“Mẹ đừng lo” Đổng Học Bân đương nhiên không thể dẫn bọn họ đi đến cái phòng trọ cửa bắc phố Hòa Bình kia, quá khổ, nếu làm như thế, mẹ hắn còn mặt mũi nào, điều kiện gia đình chúng tôi kém sao? Được! Mẹ con tôi sẽ cho các người mở to mắt ra.
Dương Triệu Đức đã sớm cảm giác được một chút ý từ hàm xúc của sự cạnh tranh, nhìn Loan Hiểu Bình, “Ha ha, làm sao vậy, đây là?”
“Không có việc gì đâu chú Dương” Đổng Học Bân cười nói: “Chuyện gì cũng không có”.
Loan Hiểu Bình vỗ con một phen, nhìn về phía Dương Triệu Đức, bất đắc dĩ nói: “Con em thương em, nói hai nhà nhân lần đầu tiên chính thức gặp mặt, cho nên giúp em cho chút quang cảnh”.
Dương Triệu Đức cười cười, hiểu một chút, giữ chặt tay Loan Hiểu Bình nói: “Em thế nào anh còn không hiểu sao, có điều nhìn ánh mắt của Triệu Quyên, hẳn là mấy chục ngàn rồi?”
Loan Hiểu Bình không biết nên nói như thế nào.
Dương Triệu Đức ngẩn ra, “Hết bao nhiêu?”
Loan Hiểu Bình hàm hàm hồ hồ nói: “Hơn một triệu”.
Dương Triệu Đức hít một ngụm khí lạnh, “Khá thật” sau đó liền nhịn không được vui vẻ, nhìn Đổng Học Bân nói: “Tiểu Bân, con cũng thật thương mẹ con, hơn một triệu, mười mấy năm tiền lương của chú cũng không đủ”.
“Nó chỉ làm loạn thôi” Loan Hiểu Bình ngoài miệng nói như vậy, trong lòng cũng rất ấm áp, con bà là muốn giữ sĩ diện cho bà.