Dư chấn đến rồi!
Bệnh viện sụp!
Tường vỡ thành từng mảnh nhỏ, từng khối từng khối sụp xuống dưới!
Trước mắt Đổng Học Bân tối sầm lại, ngay sau đó là một mảng đen ngòm, như địa ngục, lại cũng như cảnh trong mơ, loại cảm giác này Đổng Học Bân cũng không xa lạ, mấy năm nay hắn không chỉ một lần trải qua trạng thái này, lúc bị xe đâm chết, lúc bị đạn bắn chết, lúc bị núi nở đè chết, đều là cảm giác giống như hiện tại, Đổng Học Bân biết chính mình là đã chết.
Không chỉ chính mình, Chiêm Nhu Nhu, và tất cả mọi người trong bệnh viện đều chết!
Đổng Học Bân vạn vạn lần cũng không nghĩ tới bệnh viện lại không chịu nổi dư chấn đánh vào, rõ ràng là đã kháng chấn, tại sao lại vẫn có thể sụp đổ trong nháy mặt như vậy?
Kết cấu của bệnh viện có vấn đề? Chất lượng kiến trúc rất xấu?
Hay là do địa chấn đến rất thường xuyên, tường bệnh viện không thể không chịu được địa chấn đánh vào nhiều như vậy?
Đổng Học Bân suýt nữa chửi ầm lên, nhưng mà mặc kệ nguyên nhân là cái gì, hiện tại lo lắng cũng đã chậm!
Chết? Đổng Học Bân ngay cả con gái mình còn chưa nhìn thấy, còn chưa ôm ở trong lòng, đương nhiên không thể cho phép loại chuyện này phát sinh, huống chi hắn cũng không thể trơ mắt nhìn Chiêm Nhu Nhu và nhiều bênh nhân và bác sĩ tử nạn như vậy. Từ những ngày biết sắp có địa chấn, Đổng Học Bân vẫn liều mạng tích góp từng tí thời gian chỉ lệnh còn thừa mỗi ngày lại, chỉ để có một lúc nào đó cần dùng đến, đại khái cũng tích được ba mươi phút, trước khi địa chấn phát sinh Đổng Học Bân cứu người cũng như tự cứu mình, đã dùng mất mười phút, hiện tại trên người còn có khoảng hơn hai mươi phút một chút, hắn chỉ có thể dựa vào thời gian này, để thay dổi tất cả!
Quay lại hai mươi phút!
Thời gian đột nhiên lui lại!
…
…
Ánh sang chói mắt
Lúc Đổng Học Bân phục hồi tinh thần, phát hiện chính mình đang ngồi ở trên một cái xe lăn, Chiêm Nhu Nhu đang phụ giúp hắn đẩy xe ở phía sau, đi ra ngoài đại viện cửa Bệnh viện Số 1
Được rồi!
Thời gian đã lui về rồi!
Ngay cả Đổng Học Bân đã đã trải qua vô số lần sinh tử gắt gao, nhưng loại tư vị này vẫn là khổ sở nhất. toàn thân hắn đã toát mồ hôi lạnh, trong đầu vẫn cảnh tượng trời sụp đất nứt vừa xảy ra, nhìn thấy cô hộ sĩ hoạt bát sáng sủa kia chết thảm ở trước mặt mình, loại tinh thần kích động này rất khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung, việc này so với việc Đổng Học Bân ở đại viện đồ khu ủy đưa tay đón người áp lực còn lớn hơn rất nhiều lần!
“Đổng Chủ nhiệm, anh xem nơi đó, tường bệnh viện cũng bị nứt rồi”.
“Chủ nhiệm Đổng? Tiểu Chiêm?” Viện trưởng Tôn đi ra!
“Viện trưởng, ngài xem ngài xem, tòa nhà bệnh viện chúng ta bị nứt rồi”.
“Không sao, lúc xây dựng bệnh viện đã xây phòng địa chấn cấp tám, địa chấn thế này chưa đến, vẫn trụ được” Viện trưởng Tôn không cho là đúng nói.
“Vậy là tốt rồi, hù chết tôi mất”.
“Hiện tại khẳng định không sụp được, có điều sau khi trùng tu lại thì khá phiền phúc, e rằng sẽ phải phá bỏ”.
Nghe đoạn đối thoại quen thuộc, Đổng Học Bân vốn cũng nghĩ như vậy. Hẳn là không có việc gì, hẳn là không thành vấn đề, nhưng lại xảy ra sự cố, ai có thể nghĩ rằng tòa nhà bệnh viện đã trải qua khảo nghiệm về chấn động, hai mươi phút sau sẽ trở thành một đống phế tích, tất cả các bênh nhân, bác sĩ và hộ lý bên trong không có ai có thể chạy thoát, tất cả đều phải chết ở trong này? Ai cũng không thể tưởng được, sự việc quá đột ngột!
Đổng Học Bân thở dốc như vừa được giải thoát từ cỗi chết, nhanh chóng ngắt lời nói: “Viện trưởng Tôn! Lập tức cho mọi người trong bệnh viện rút lui hết đi, nhanh!”
Lời này mười phần đột ngột. Làm cho Chiêm Nhu Nhu cùng viện trưởng Tôn đều có chút sửng sốt.
viện trưởng Tôn ngạc nhiên nói:“Rút lui khỏi đây? Vì cái gì? ở đây không phải là rất tốt sao?”.
“Tốt cái rắm!” Đổng Học Bân chỉ vào vết rách trên tường quát: “Đã như thế này này! Nếu lại có một lần dư chấn nữa! Bệnh viện liền xong rồi! Đến lúc đó ai cũng chạy không được!”
Viện trưởng Tôn vội hỏi: “Chủ nhiệm Đổng, tôi biết anh đang rất lo lắng, có điều các dư chấn trước đã trôi qua, nếu sau có những dư chấn khác, khẳng định chỉ là dư chấn nhỏ, hẳn là không có việc gì. Hơn nữa, nếu có điều kiện, chúng tôi cũng không muốn đem bệnh nhân đều vào trong viện đâu, dù sao vẫn là có những rủi ro nhất định, nhưng hiện tại vấn đề là bên ngoài không còn có chỗ nữa, hơn nữa các thiết bị y tế, dược liệu trong bệnh viện cũng chưa biện pháp dời đi. Nếu đi đến chỗ cứu nạn lâm thời, khẳng định sẽ chậm trễ việc chữa trị vết thương, hiện tại mọi người vân ở được, ước chừng mấy ngàn người, chúng ta cũng không có biện pháp gì” Thật ra nói nửa ngày, viện trưởng Tôn vẫn không tin là bệnh viện mình sẽ bị dư chấn làm sụp đổ, sóng to gió lớn đều lại đây, trận địa chấn đầu tiên cũng không làm được gì bệnh viện, về sau lại càng không có khả năng, hắn cảm thấy Đổng Học Bân là buồn lo vô cớ, bởi vì đã trải qua địa chấn, cho nên rất mẫn cảm, quá cẩn thận rồi.
Đổng Học Bân nhìn hắn nói: “Nhất định phải sơ tán! Không sơ tán được cũng phải sơ tán!”
Viện trưởng Tôn khó xử nói: “Chuyện này chỉ sợ...”
“Xảy ra chuyện gì anh gánh nổi trách nhiệm không?!?”
“Không có việc gì. Chỉ là chút vết rạn thôi, bỏ đi”.
Vừa nghe thế, Đổng Học Bân không muốn nhiều lời cùng hắn ta nhìn trái nhìn phải, lập tức lớn tiếng kêu lên: “Tiểu Trương! Tiểu Trương! Đem loa đây cho tôi!”
Trong đại viện có một khoa viên chính phủ, đang cầm loa duy trì trật tự, để hướng dẫn mọi người trất tự đi vào bênh viện, vừa nghe tiếng la bên cạnh, tiểu trương vẻ mặt chấn động, chạy nhanh tới có tiếng kêu: “Chủ nhiệm Đổng”. Sau đó cũng không hỏi nhiều, đem loa đưa qua. Tiểu Trương này và Đổng Học Bân không có giao tình gì, có điều anh ta biết Chủ nhiệm Đổng cứu Khu trưởng Nguyệt Hoa và rất nhiều người trong chính phủ, vì thế cũng mười phần cung kính. Huống chi, ôn thần đại danh như sấm bên tai, ôn thần lên tiếng, Tiểu Trương cũng không dám không nghe, không dám đắc tội với Đổng Học Bân.
“Tiểu Chiêm, đẩy tôi lên phía trước một chút” Đổng Học Bân nói.
Chiêm Nhu Nhu do dự một chút rồi cũng đẩy hắn hướng về phía tòa nhà.
Viện trưởng Tôn ở phía sau nói: “Chủ nhiệm Đổng! Anh như thế là… Làm cái gì vậy?”
Đổng Học Bân cũng không để ý đến hắn, giơ lên loa mở chốt ra, chỉnh loa hướng về phía tòa nhà hô lớn: “Tôi là cán bộ khu Nam Sơn, Tất cả mọi người trong khu Bệnh viện Số 1 nghe tôi nói! Bệnh viện đang có nguy cơ bị sập! Nhiều chỗ đều xuất hiện vết nứt! Nếu lại có địa chấn! Tòa nhà rất khó có thể trụ được! Mọi người hiện tại nghe tôi chỉ huy! Lập tức rút lui khỏi bệnh viện! Tất cả tạm thời di chuyển hết ra bên ngoài! Mọi người chú ý trật tự! Không cần hỗn loạn! Bác sĩ và y tá nhanh chóng chuyển vật liệu! Có thể chuyển bao nhiêu thì chuyển bấy nhiêu! Chuyển không được thì chuyển người trước! Mau!”
Tất cả mọi người trong bệnh viện nghe thấy thế, mặt sắc không khỏi biến đổi!
“Cái gì? Tòa nhà bệnh viện bị nứt?”
“Nếu lại có địa chấn lthì không chịu được? Thật hay giả vậy?”
“Không phải chứ? Tôi xem tòa nhà rất vững chắc mấy trận địa chấn trước cũng không có việc gì!”
“Đi mau! Không sợ gì chỉ sợ vạn nhất! Không thấy người ta đang chỉ huy rút lui khỏi đấy thôi!”
“Vậy chạy nhanh! Chớ đi chậm! Đến đây! Tôi giúp anh!”
Nhất thời, trong tòa nhà loạn lên, chẳng những bệnh nhân có vẻ mặt kích động, ngay cả bác sĩ và y tá cũng đều khẩn trương đứng lên, lập tức chấp hành mệnh lệnh. Hầu như là trong nháy mắt, tất cả bệnh nhânh ở trong đại sảnh liền bừng lên, có người hô “Chạy mau”, có bệnh nhân chân đau đi lại không tiện cũng lê đi, một chút liền vọt tới bên ngoài, sau đó cũng có rất nhiều bệnh nhân khác cũng lục tục chạy theo, bắt đầu rút lui!
Viện trưởng Tôn thấy thế kinh hãi thất sắc, “Chủ nhiệm Đổng! Anh…!”
“Chủ nhiệm Đổng!” Chiêm Nhu Nhu cũng kinh ngạc, không nghĩ rằng Đổng Học Bân nói làm liền làm, còn giả truyền thánh chỉ, nếu biết rằng mọi người trong bệnh viện và trong khu sẽ đều không đồng ý rút lui.
Đổng Học Bân nghe cũng không nghe, quay đầu nói: “Tiểu Chiêm! Còn nhìn cái gì nữa! Mau trở về cứu người! Duy trì trật tự! Giúp đỡ mọi người đem người trọng thương đi ra!”
“Nhưng...” Chiêm Nhu Nhu nhìn về phía viện trưởng Tôn.
“Chờ cái gì mà chờ! Nhanh đi!”
“...Ừm, tôi biết rồi”.
Chiêm Nhu Nhu bị hắn trừng mắt nhìn, đành phải đi vào trong đại sảnh bệnh viện
Viện trưởng Tôn thấy đại thế đã mất, cũng không có biện pháp gì ngăn trở, vỗ đầu thật mạnh, lập tức xoay người đi, còn cầm lấy điện thoại di động làm như đang liên hệ với khu, mặc dù Đổng Học Bân là anh hùng kháng chấn, địa chấn lần này phát huy tác dụng cực kỳ quan trọng, nhưng cũng không thể tùy tiện chỉ huy, thu nạp người bị thương là công việc quan trọng hàng đầu, hiện tại không duyên cớ lại ra lệnh cho người bị thương bỏ chạy? Cái này gọi là chuyện gì chứ? Cho nên viện trưởng Tôn phải báo cáo tình hình với lãnh đạo, bằng không truy ra trách nhiệm tất cả đều là do mình.
Đổng Học Bân cũng không sợ ông ta cáo trạng, hiện tại việc hắn phải làm chính là đem tất cả mọi người giải tán!
Còn có mười phút nữa! Chỉ mong là kịp! Nhất định phải kịp!
Một trăm người...
Hai trăm người...
Ba trăm người...
Người càng đi càng nhiều! Thời gian cũng càng ngày càng ít!
Đổng Học Bân liên tiếp xem đồng hồ, đầu cũng toát mồ hôi, lúc này thật sự là ngồi xe lăn cũng ngồi không được, ánh mắt nhắm lại tập trung tinh thần, lập tức mặc niệm một tiếng REVERSE một giây. Hầu như là ngay sau đó, thân thể trong nháy mắt khôi phục đến trạng thâis không bị thương ngày hôm qua, lùi lại cỏ một ngày, chân tay hoàn toàn khỏe mạnh, Đổng Học Bân đợi một chút liền đứng lên, vọt vào bệnh viện.
Trong đại sảnh là một mảng hỗn độn.
Trên giường dưới đất đầy túi to túi nhỏ, còn có chút vật dụng hàng ngày.
Ở một tầng đa sô các bệnh nhân đều đi hết, chỉ có số ít ông già bà già bị thương có vẻ nặng, còn nằm ở đó rầm rì, căn bản không động đậy!
Đổng Học Bân đi bước vọt tới, một phen ôm lấy một cụ già chạy vọt ra ngoài!
Sau đó lại bắt đầu chuyển những người khác, từng bước từng bước đưa bọn họ ra khỏi bệnh viện!
“Đi! Nhanh lên đi!” Một bên cứu người, Đổng Học Bân còn vừa chỉ huy, “Không cần loạn! Cũng không cần loạn! Chú ý thang lầu! Chú ý bậc thang!”
Chiêm Nhu Nhu cũng đang phụ giúp các bênh nhân trên giường đi ra, vừa thấy Đổng Học Bân, cô cả kinh nói: “Chủ nhiệm Đổng, sao anh lại ở đây! Thân thể anh còn chưa có tốt đâu! Anh mau trở về đi!”
Đổng Học Bân không đáp lời, tiếp tục gào thét chỉ huy.
Một số bác sĩ và hộ sĩ cũng ôm thiết bị chữa bệnh đi ra ngoài.
Có điều mọi người rút lui khỏi thì cứ rút lui khỏi, trên mặt cũng không có biểu hiện gì là vội vàng xao động, hiển nhiên đại đa số mọi người không quá tin tưởng là tòa nhà sẽ sập.
Chỉ có Đổng Học Bân là mặt sắc cấp bách, chỉ có một mình hắn là hiểu rõ.
Chỉ còn mười phút! Chỉ còn lại mười phút nơi này sẽ biến thành một mảng phế tích!!