Buổi chiều.
Ra về.
Trong phòng làm việc Đổng Học Bân buông văn kiện trong tay duỗi lưng một cái, mở cửa sổ đưa tay thử nhiệt độ, vô cùng lạnh, thở ra một hơi đều mang theo khói lạnh, vì vậy Đổng Học Bân mặc áo khoác đi tới trước mặt tiểu bảo bảo, ôm lấy con bé, nhét vào trong áo khoác của mình để che chở, lúc này mới cầm cặp chậm rãi bước đi xuống lầu, lái Porche ra đại viện thị ủy.
Trên đường, tiểu Thiên Thiên tỉnh, ở trong lòng Đổng Học Bân kêu oa oa.
Đổng Học Bân một tay lái xe một tay ôm cục cưng, động tác vô cùng cẩn thận.
"Gọi ba ba à?"
"Nha! Nha!"
"Ha ha, có phải là đói bụng?"
"Y! Y!"
"Vậy cùng ba ba đi siêu thị, ba ba mua đồ ăn cho con."
Tiểu Thiên Thiên cũng không biết có phải là nghe hiểu hay không, bật cười lên, vui vẻ bắt tóc của ba ba.
Đổng Học Bân bị sự khả ái của con gái làm cho vui vẻ, không nhịn được hôn lên mặt trứng gà của con gái, mệt mỏi của việc chăm sóc đứa nhỏ dường như cũng không còn gì.
Gia thuộc viện thị ủy.
Trong nhà, hệ thống sưởi hơi khiến cho không khí trở nên cực kỳ ấm áp.
Đổng Học Bân hăng hái dạt dào tự mình xuống bếp làm cơm, điện thoại đột nhiên vang lên.
"A lô, mẹ à?" Đổng Học Bân vừa làm đồ ăn vừa đem điện thoại di động kẹp vào cổ, "Còn đang ở bệnh viện à?"
Loan Hiểu Bình ừm một cái, "Mẹ vừa cùng Vân Huyên ăn xong cơm tối, con bên kia thế nào? Thiên Thiên đâu?"
Đổng Học Bân cười ha ha, "Nằm trong xe, đang chờ con làm cơm."
Loan Hiểu Bình dặn dò nói: "Uống sữa là được, nếu như con bé muốn ăn cái khác thì cũng không được để con bé ăn cay và cứng, phải mềm một chút, con nhai nát rồi đút cho nó ăn, bằng không sẽ không tiêu hóa được."
"Con biết."
"Đừng cho ăn nhiều, chủ yếu vẫn là uống sữa."
"Biết rồi biết rồi, có con ở đây mẹ cứ yên tâm."
"Con lúc nào cũng vậy, ừm, con đem điện thoại để bên cạnh cháu gái của mẹ, để mẹ nói với nó."
Đổng Học Bân cười nói: "Mẹ, được rồi, con đang làm cơm không đi ra được, chờ Vân Huyên xuất viện rồi mẹ sẽ được nói mà, cứ như vậy nha, con cúp đây."
Cơm tối nhanh chóng chuẩn bị xong.
Đổng Học Bân ôm lấy con gái, cùng con gái ngồi xuống bàn.
Thấy đồ ăn, tiểu Thiên Thiên nhất thời hoa chân múa tay vui sướng lên, nha nha muốn bắt lấy.
"Con mèo nhỏ tham ăn này, sữa thì không uống mà cứ đòi thứ khác, ba ba cũng không có biện pháp, chỉ có thể cho con một chút." Đổng Học Bân gắp một miếng thịt nhỏ, bỏ vào trong miệng nhai vụn, sau đó đút vào trong miệng tiểu Thiên Thiên, tiểu bảo bảo táp lấy, một ngụm nuốt xuống.
Đổng Học Bân nhìn nhìn, "Ngon không con? Còn muốn nữa hay không?"
"Y y! Nha!" Tiểu bảo bảo gấp đến độ kêu loạn lên.
Đổng Học Bân vui vẻ, "Muốn ăn cũng không cho, ăn nhiều con sẽ không tiêu hóa được, chờ con qua sáu tháng rồi nói."
Tiểu Thiên Thiên dương nanh múa vuốt muốn ăn, nhưng Đổng Học Bân không cho, đứa nhỏ này tựa như tức giận, cái miệng mếu lại, mắt to đỏ hồng.
"Ai da, đừng khóc đừng khóc." Đổng Học Bân cuống quít đi lấy bình sữa, đem núm vú cao su nhét vào trong miệng tiểu Thiên Thiên.
Tiểu bảo bảo thật sự là cho cái gì ăn cái đó, chụt chụt vài ngụm, nước mắt trong mắt lại thu trở về, uống vô cùng thỏa mãn. Thấy con gái như vậy, Đổng Học Bân nghĩ mình cũng no rồi, cả người đều lộ ra một cảm giác hạnh phúc, có đứa nhỏ thật tốt.
Đứa nhỏ sinh ra một trăm ngày, Đổng Học Bân rất ít ở bên người, nhưng hiện tại mới chăm sóc một ngày, Đổng Học Bân đã nghĩ mình không thể tách khỏi vật nhỏ đáng yêu này, tiểu Thiên Thiên quả thật quá dễ thương, vừa đẹp vừa khả ái, Đổng Học Bân thậm chí nghĩ sau này để mình chăm sóc con gái, nếu như cho mẹ mình chăm sóc, sau này một tuần cũng có thể không thấy được tiểu Thiên Thiên một lần, mình sợ là nghẹn đến chết mất.
Tám giờ hơn.
Đổng Học Bân rửa mặt xong, lại tắm cho tiểu bảo bảo, ôm cục cưng quay về phòng tiến vào trong chăn, nằm trên giường chơi đùa với con gái.
"Sau này sống cùng ba ba có được hay không?"
"Nha!"
"Được à? Thật là con gái ngoan của tôi."
"Nha y!"
"Ha ha, nè, ba cho con cái này."
Tiểu Thiên Thiên quơ tay quơ chân, nhìn con búp bê trong tay Đổng Học Bân, con bé chỉ có thể quơ cánh tay kêu nha nha.
Hai cha con đang chơi rất khoái trá, điện thoại bỗng nhiên gấp gáp vang lên.
Đổng Học Bân hơi nghiêng đầu, đem búp bê đưa cho cục cưng, "Con tự chơi trước đi, ba ba đi tiếp điện thoại."
Tiểu Thiên Thiên ôm lấy búp bê, mừng rỡ cười lên.
Đổng Học Bân cũng mỉm cười, hôn mặt thịt của con gái một cái, lúc này mới cầm lấy điện thoại di động đi tới phòng khách, "... A lô, Đổng Học Bân đây."
Điện thoại là La Hải Đình gọi tới, "Học Bân, cậu nghe nói chưa?"
Đổng Học Bân kỳ quái nói: "Nghe nói cái gì?"
La Hải Đình nói: "Lý Thái Bá bỏ trốn rồi!"
"Cái gì?" Đổng Học Bân nhướng mày, "Sao có thể?"
"Tôi cũng mới từ cục công an trở về, vẫn là cái vụ án kia, có chút đầu mối mới, cho nên cục công an liên hệ tôi đến cung cấp lời khai, nhưng tôi vừa xong không bao lâu, cục công an đã rối loạn, tôi nghe bên cạnh nói Lý Thái Bá chạy trốn, tin tức hẳn là còn đang phong tỏa."
"Làm sao chạy được? Hắn ta không phải đang trong trại tạm giam sao?"
"Cụ thể tôi không rõ ràng lắm, chỉ là nghe nói hình như là lợi dụng lỗ thủng trông coi, kết quả có mấy người cảnh sát bị hắn đả thương, hiện tại đã không biết đi về phía nào, đúng rồi, có thể bên trong còn có người tiếp ứng giúp Lý Thái Bá, còng tay của hắn không biết vì sao được mở ra, trước đây hắn cũng là đội trưởng đội hình cảnh, có nhiều người đều nhận nhân tình của hắn, nhưng cụ thể là ai cho Lý Thái Bá chạy, bên công an còn đang điều tra."
Đổng Học Bân trầm giọng nói: "Tôi đã biết."
"Chủ nhiệm, cậu tốt nhất cẩn thận một ít, tôi sợ Lý Thái Bá sẽ..." La Hải Đình nói: "Bất quá tin tưởng hắn cũng sẽ không ngu ngốc đi tìm cậu, sức chiến đấu của cậu Lý Thái Bá khẳng định rõ ràng, hơn nữa hiện tại rất nhiều đường đều bị phong tỏa, lối ra vào cao tốc đang điều tra, tin tưởng không cần bao lâu là có thể bắt được hắn."
"Chỉ mong vậy." Cúp điện thoại, Đổng Học Bân sắc mặt không tốt lắm.
Lúc này còn để cho gã chạy? Đám người ở trại tạm giam làm ăn kiểu gì thế??
Đổng Học Bân đẩy cửa sổ ra, lấy điếu thuốc ra mà hút, đem chuyện tình sắp xếp lại một lần trong đầu, Lý Thái Bá, Lý Thái Bá, đối với kẻ ba lần bốn lượt làm chứng cứ giả hại Cù Vân Huyên trợ giúp Vạn Tư Triêu, Đổng Học Bân nghĩ gã không xứng làm một người hình cảnh, phán tử hình đều là nhẹ rồi, ít nhất có sáu bảy vụ án bị Lý Thái Bá làm chứng cứ giả hãm hại, loại người này chết cũng không đủ, nhưng hiện tại còn dám bỏ chạy? Dưới bao nhiêu con mắt nhìn mà còn có người dám giúp đỡ gã chạy mất? Để cho gã tiếp tục nhở nhơn ngoài vòng pháp luật?
Dụi tàn thuốc, Đổng Học Bân mặt âm trầm sắc trở về phòng ngủ.
Tiểu Thiên Thiên nhìn về phía ba ba, cái miệng mếu lại, nhất thời khóc lên.
Đổng Học Bân vội vàng buông tâm tình tiến vào chăn ôm con gái, "Làm sao vậy bảo bối? Sao lại khóc? Có phải là đi tiểu không?" Đổng Học Bân sờ, không có đi tiểu.
Tiểu Thiên Thiên còn đang khóc.
Đổng Học Bân nhớ tới lời Tạ Tuệ Lan nói, có thể là tâm tình của mình ảnh hưởng tới con gái, vì vậy sắc mặt lập tức thu lại, thay đổi bộ mặt cười ha ha, "Không khóc không khóc, ba ba không tức giận, không có giận mẹ, là công tác có chút việc, được rồi tiểu quai quai, không khóc không khóc."
Tiểu Thiên Thiên chớp chớp mắt to, nước mắt rốt cục ngừng lại.
Đổng Học Bân hôn một cái, "Con đó, còn rất mẫn cảm, ngoại trừ khóc cũng là ngủ, con nói con còn có thể làm gì?”
Tiểu Thiên Thiên cầm búp bê lại chơi một hồi, không bao lâu, mí mắt trĩu xuống, có chút mệt mỏi.
Đổng Học Bân cười, đem con gái đặt vào trong nôi, "Mệt rồi? Cho con vui vẻ cả ngày, lại có người cùng chơi, lại có người khen, đắc ý chứ? Ngủ đi ngủ đi."
Tiểu Thiên Thiên dường như không còn khí lực, vừa vào trong nôi liền nhắm mắt, cũng không để ý đến Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân lắc đầu cười cười, cũng lên giường ngủ, cả ngày hôm nay hắn mệt không ít.
Một tiếng... Ba tiếng đồng hồ... Năm tiếng đồng hồ... Lúc năm giờ sáng, Đổng Học Bân tỉnh.
Ngày hôm qua ngủ sớm quá, cũng không ngủ được nhiều, nhìn tiểu bảo bảo đang ngủ say trong nôi, Đổng Học Bân cưng chiều nhéo một cái lên mặt thịt, nhẹ tay nhẹ chân đi ra phòng, rửa mặt xong rồi mặc quần áo, Đổng Học Bân suy nghĩ đứa nhỏ cũng dậy sớm, nên đi xuống lầu, lái xe thẳng đến cục công an, muốn nghe một chút về tình huống truy bắt Lý Thái Bá, Đổng Học Bân sợ Lý Thái Bá nhở nhơn ngoài vòng pháp luật, sẽ gây bất lợi đối với mình và người nhà của mình, cho nên đương nhiên muốn mau chóng bắt gã, Đổng Học Bân khi cần thiết cũng có thể ra lực.
Nhưng sau khi đi lý giải tình huống, mới biết được không phải lạc quan như vậy.
Lý Thái Bá thân là đội trưởng đội hình cảnh, đối với cách làm việc của cảnh sát vô cùng quen thuộc, tối hôm qua cục công an lùng bắt cả một buổi tối, nhưng mặc dù có hai người dân nói là thấy qua Lý Thái Bá, nhưg khi cảnh sát vừa đến, vẫn không thể tìm được, Lý Thái Bá vô cùng giảo hoạt.
Sáu giờ đồng hồ, vẫn không có tin tức.
Đổng Học Bân lắc đầu, phỏng chừng con gái cũng sắp tỉnh, nên lái xe về nhà, bữa nay là thứ bảy, ngày nghỉ, hắn có thể chơi với con gái cả ngày, về phần chuyện của Lý Thái Bá, Đổng Học Bân cũng không có cách nào, tất cả đều giao cho công an xử lý, có lẽ Lý Thái Bá cũng không có can đảm tử đến tìm mình trả thù.
Gia thuộc viện thị ủy.
Trời còn tối đen, Đổng Học Bân về đến nhà.
Nhưng mới vừa đi đến cửa nhà, Đổng Học Bân bỗng sửng sốt, hắn phát hiện cánh cửa nhà bị mở ra, hình như không đóng, không đúng! Lúc mình đi rõ ràng có khóa cửa mà? Sao có thể mở ra? Đổng Học Bân thần sắc căng thẳng, sau một khắc thì phát hiện ổ khóa trên cánh cửa có dấu vết bị cậy, cánh cửa là bị mở từ bên ngoài!
Không tốt!
Có kẻ đột nhập vào nhà!
Đổng Học Bân sắc mặt cả kinh, bỗng nhiên đẩy cửa ra vọt vào!
"Thiên Thiên! Thiên Thiên!" Đổng Học Bân nóng nảy, mỗi một tế bào đều tự động căng thẳng lên!
Mà khi Đổng Học Bân đẩy cửa phòng ngủ ra, trong phòng đã không tìm được thân ảnh của tiểu Thiên Thiên, trong nôi vắng vẻ, cái gì cũng không có!
"Thiên Thiên!" Đổng Học Bân hô lớn!
Con gái không còn? Không còn??
Đổng Học Bân vẻ mặt trắng bệch, hàm răng cắn chặt đến nổi có thể nghe thấy những tiếng động!