Quyền Tài

Chương 908

Quân hạm.

Phòng hạm trưởng.

“Nhị thúc, ngài như thế nào biết cháu ở đyâ?” Đổng Học Bân cười xấu hổ nói.

“Sự tình đều nháo đến quân ủy, ta có thể không biết?” Tạ Quốc Kiến nói.

Đổng Học Bân nhất a một tiếng, đem con gái đặt lên trên chân, không biết nên nói cái gì.

Tạ Quốc Kiến nói: “Hùng Phó Tư lệnh hải quân bên kia nói với chú, trước đó Tuệ Lan cũng đã nói với chú, để cho chú lưu tâm tới một đứa nhỏ mới mấy tháng, nói là con gái nuôi của nó, chú lúc này mới thông báo cho hải quân một tiếng, có kết quả, bên kia tự nhiên sẽ báo cho chú, tuy rằng chỉ biết là có một người tên là Tiểu Đổng, nhưng lẻ loi một mình tiêu diệt hơn hai mươi hải tặc còn lông tóc vô thương, trừ tiểu tử cậu ra có thể có sức chiến đấu này, nước cộng hoà rốt cuộc tìm không ra cái thứ hai, không phải tiểu tử cậu thì là ai? Chú lúc này mới gọi điện cho quân hạm hỏi thử, không nghĩ tới thật đúng là cậu! Cậu đó! Cậu còn ngại sự tình trước kia gặp phải không đủ lớn? Lúc này lại đến??”

Đổng Học Bân giải thích: “Thiên Thiên bị hải tặc cướp đi, cháu làm cha nuôi đương nhiên không thể mặc kệ, chú là không phát hiện, tiểu gia hỏa này đặc đáng yêu”.

Tạ Quốc Kiến hỏi, “Tuệ Lan đồng ý cho cháu đi không?”

Đổng Học Bân nói bừa đáp: “Đương nhiên đồng ý, nàng cũng rất thương Thiên Thiên”.

“Thúi lắm!” Tạ Quốc Kiến bị hắn làm cho tức quá thành cười, “Tuệ Lan mấy ngày này ở trong nhà đánh bao nhiêu cuộc điện thoại cậu có biết không? Đều nhờ chúng tôi hỗ trợ tìm cậu! Nói cậu mất tích mấy ngày rồi!”

Đổng Học Bân lau mồ hôi, “Ai ui, cháu lúc này thật sự là bất đắc dĩ, hơn nữa không thể không đến, Thiên Thiên bị bắt cóc đều là trách nhiệm của cháu, cháu không gánh thì ai gánh? Hơn nữa Nhị thúc, cháu không phải không có việc gì sao, để cho ngài lo lắng, cũng làm cho người trong nhà lo lắng, thực xin lỗi thực xin lỗi”.

“Cháu còn biết người trong nhà lo lắng cho cháu? Chú là thực không có biện pháp bắt tiểu tử cậu, làm chuyện gì cũng không quản đến hậu quả, vạn nhất cậu có cái không hay xảy ra, cậu bảo chú ăn nói như thế nào cùng Tuệ Lan? Làm sao ăn nói với đại ca đại tẩu của chú?” Sau khi phê bình Đổng Học Bân xong, Tạ Quốc Kiến bỗng nhiên cười nói, “Bất quá tiểu tử cậu năng lực chiến đấu lại làm cho chú có một nhận thức hoàn toàn mới, hai mươi mốt hải tặc đều là cậu giết?”

Đổng Học Bân cười gượng nói: “Vận khí tốt chút mà thôi, vận khí tốt”.

Điểm này Đổng Học Bân cũng rõ ràng, trước kia trong vườn bách thú đánh hổ cũng tốt, bắn chết chín tội phạm vượt ngục cũng thế, thật ra đều còn nói qua được, bất quá lần này quả thật có điểm quá khoa trương.

Tạ Quốc Kiến cười nói: “Được rồi, tiểu tử cậu cũng đừng khiêm tốn, không hổ là con rể của Tạ gia chúng ta, có đảm lượng! Có khí phách! Có bản lĩnh! Tốt!”

Đổng Học Bân có điểm ngượng ngùng.

Sau khi hàn huyên chốc lát, Đổng Học Bân nói: “Nhị thúc, cháu nhắm chừng còn phải hai ngày nữa mới có thể trở về, ngài cùng Tuệ Lan các nàng nói một tiếng, đừng để cho các nàng lo lắng”.

“Biết rồi!”

“Vậy khi nào gặp lại Nhị thúc?”

“Ừm, sớm thì tết này!”

Bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện, Đổng Học Bân vội hỏi: “Nhị thúc đợi môt chút, cháu nghĩ chuyện này cũng không nên truyền ra ngoài, ngài cũng biết cháu còn phải cùng địa phương công tác, khụ khụ, ảnh hưởng không tốt, cho nên chú xem có thể nói vài lời với bọn họ hay không? Thuyền đến bờ thì cháu trở về, hơn nữa tên của cháu...”

Tạ Quốc Kiến nở nụ cười, “cẬU còn biết ảnh hưởng không tốt?”

“Biết, lần này thật sự là...”

“Được rồi, chú đã biết, quân ủy đầu kia tôi khẳng định áp không được, bất quá cam đoan sẽ không để cho tên của cậu xuất hiện ở trên truyền thông là được rồi, đối với công tác của cậu không có ảnh hưởng”.

“Cảm ơn Nhị thúc”.

“Cháu đem điện thoại chuyển cho hạm trưởng, chú nói với hắn”.

Đổng Học Bân nghiêng đầu nhìn đại tá kia, gọi hắn lại một chút.

Đại tá lập tức đi lên cung kính nhận điện thoại, “Thủ trưởng”.

Tạ Quốc Kiến thản nhiên nói: “Tiểu Đổng kia là vãn bối của tôi, đến lúc thuyền cập bờ, hắn muốn đi thì để cho hắn đi, sự tình khác anh không cần phải xen vào”.

Đại tá nghiêm nói: “Rõ, thủ trưởng!”

Tạ Quốc Kiến nói: “Các đồng chí vất vả, chúc tết cho mọi người, cứ như vậy đi”.

Có những lời này của Tạ Phó Chủ nhiệm, đại tá cũng không có làm khó gì hắn.

Ngắt điện thoại, đại tá thoáng có điểm xấu hổ, hắn là thật không nghĩ tới Đổng Học Bân lại là thân thích của thủ trưởng Tổng chính, đã có Tạ Phó Chủ nhiệm cam đoan, phía bên quân bộ tự nhiên xem như hiểu rõ, đám người đại tá cũng không dám soát người Đổng Học Bân. Đều là người một nhà, hơn nữa bọn họ vốn nghĩ rằng thuyền cập bến liền đem Đổng Học Bân mang về, dù sao sự tình lớn như vậy cấp trên không có khả năng không quan tâm, nhưng Tạ Phó Chủ nhiệm nói như vậy, sự tình này Tạ Phó Chủ nhiệm hẳn là sẽ sắp xếp, cũng không cần phải bọn họ để tâm tới.

Quả nhiên, bên này điện thoại vừa dứt, điện thoại lại vang lên.

Đại tá tiếp máy, lập tức nói: “Chuyển lại đây!”

Đầu kia nhất thời truyền đến một thanh âm nam, “Tôi Hùng Lịch Bình!”

Đại tá nghiêm túc nói: “Hùng Tư lệnh”.

Hùng Lịch Bình nói: “Tình huống Tiểu Đổng tôi đã biết, thân phận hắn có vẻ đặc thù, anh không cần phải xen vào, an bài cho hắn cùng con gái của hắn một cái phòng tốt chút, thuyền khi cập bờ sẽ có phóng viên truyền thông tới chụp hình, cũng không để cho Tiểu Đổng lộ mặt, chi tiết cùng tình huống tương quan không cần cùng những người không liên quan để lộ ra, thủ hạ của anh cũng vậy, hiểu chưa? Tôi lặp lại một lần nữa, Tiểu Đổng thân phận là đặc thù”.

“Rõ! Ta hiểu rồi!”

“Tốt!”

Điện thoại vừa ngắt, đại tá trong lòng lại coi trọng một ít.

Tiểu Đổng thân phận đặc thù? Những lời này được hắn ở trong lòng nhấm nuốt mấy lần.

Lẽ ra nếu chỉ là thân thích Tổng chính Phó Chủ nhiệm, bối cảnh khẳng định là không nhỏ, nhưng mà không thể nói thân phận đặc thù? Từ này cũng không phải là tùy tiện có thể sử dụng, hơn nữa từ này thậm chí xuất hiện ở trong miệng Hùng Phó Tư lệnh? Còn lập lại hai lần, cái này càng có vẻ ý vị sâu xa.

Đặc thù?

Đặc thù như thế nào?

Không lẽ Tiểu Đổng này còn có bối cảnh lớn hơn nữa? Hoặc là có chút sự tình khác?

Hắn hiển nhiên là đoán đúng rồi, Đổng Học Bân thân phận từ góc độ nào đó mà nói quả thật thực đặc thù, con rể cháu gái Tạ lão gia, con rể Tạ Quốc Bang, chỉ là hai cái này cũng đủ đặc thù rồi, huống chi Đổng Học Bân còn là anh hùng chống động đất của nước cộng hoà, cái này đủ để trên lưng hắn có một cái hào quang “Thân phận đặc thù”, mà bình thường một chút thân thích lãnh đạo Trung ương đều không có tư cách này, có thể thấy được.

Bên này.

Đại tá hít sâu một cái, sau khi nhìn thật sâu Đổng Học Bân một cái, lập tức điều chỉnh tâm tính một chút, đi nhanh đi lên vươn tay nói: “Tiểu Đổng, vừa rồi ngượng ngùng, thì ra là người một nhà, một hồi hiểu lầm” Người nhà quân đội, cái này cũng miễn cưỡng có thể tính người một nhà.

Đổng Học Bân vừa thấy, cũng cùng hắn bắt tay, “Không có việc gì nhi, đều là vì công tác”.

Đổng Học Bân khí lượng cũng không phải nhỏ như vậy, trước đó chẳng qua đối với yêu cầu soát người có chút mâu thuẫn, nhưng điểm việc nhỏ ấy cũng sẽ không để ở trong lòng.

Thấy Đổng Học Bân không có mang thù, đại tá cũng nhẹ nhàng thở ra.

Mấy chữ “thân phận đặc thù” này vẫn còn ở trong đầu hắn, suy nghĩ một chút, lòng luôn có vài phần sợ hãi.
Bình Luận (0)
Comment