Sáng sớm.
Tầng một biệt thự.
Từ sau khi Cù Vân Huyên đi ra khỏi phòng, Đổng Học Bân cũng chột dạ nhìn xuống lầu, nhìn phòng mẹ ở, sau đó giúp cô làm đồ ăn sáng, vung tay vung chân đều là lộ ra ý muốn lấy lòng, sợ mẹ vì chuyện vừa rồi mà tức giận. Nhưng cơm đều đã được mẹ chuẩn bị xong, Đổng Học Bân cũng chỉ là giúp vui mà thôi.
Loan Hiểu Bình không thèm nể mặt nói: “Bảo mấy đứa dậy đi”.
Đổng Học Bân mang khuôn mặt giả dạng hướng về phía trên lầu gọi: “Tuệ Lan, Vân Huyên. Dậy ăn cơm”.
Cù Vân Huyên là người thứ nhất đi từ trong phòng xuống lầu, trong tay bế con gái đang khóc, sau khi nhìn Loan Hiểu Bình, trên mặt hơi đỏ bừng.
Loan Hiểu Bình nhìn cô nói: “A, đứa nhỏ làm sao vậy? Đói bụng sao?”
Cù Vân Huyên ho khan nói: “Vừa nãy cho uống sữa, không biết sao lại thế này”.
“Vẫn là đưa cho anh đi" Đổng Học Bân đi lên bế con, cúi đầu, lấy râu cọ cọ trên mặt con: “Ba cọ, ba cọ, ngứa không?”
Tiểu Thiên Thiên lập tức ngừng khóc, vui cười khanh khách.
Đổng Học Bân cũng lặng lẽ cười, tiếp tục cọ con, hướng râu lên phía mặt con cọ: “Ngứa chết nè".
Tiểu Thiên Thiên nha nha y y, nghịch ngợm duỗi tay bắt lấy ba ba, vô cùng vui vẻ.
Cù Vân Huyên thấy vậy, không khỏi có chút buồn: “Đứa nhỏ này, bây giờ càng ngày càng thích ba ba nó”.
Loan Hiểu Bình hiểu ý cười, thấy Tạ Tuệ Lan cũng từ trên lầu đi xuống, nhân tiện nói: “Nào, đều ngồi xuống ăn cơm đi”.
“Mẹ, tết như vậy lại vất vả mẹ rồi?" Tạ Tuệ Lan cười nói: “Sớm biết như vậy con đã xuống giúp mẹ rồi, Tiểu Bân cũng thật là, không sớm gọi con".
Cù Vân Huyên cũng nói: “Đúng vậy mẹ, sau này những chuyện này để con làm là được".
Loan Hiểu Bình ha ha cười: “Có những lời này của các con, mẹ không mệt nữa, nhìn các con mẹ vui còn không kịp nữa là, mau ngồi xuống ăn đi, nhân lúc còn nóng”.
Tạ Tuệ Lan cười tủm tỉm bế Tiểu Thiên Thiên từ trong lòng Đổng Học Bân ra, cẩn thận ôm vào trong ngực hôn một cái nói: “Ngoan ngoan, để mẹ nuôn bế con ăn có được không?”
Tiểu Thiên Thiên cười khanh khanh kêu lên.
“Được, thật ngoan nha” Tạ Tuệ Lan vui vẻ, sau khi ngồi xuống tao nhã bắt chéo hai chân, để cho tiểu Thiên Thiên ngồi ở trên chân cô, lúc này mới bắt đầu ăn cơm.
Tiểu Thiên Thiên chính là đại bảo bối ở trong nhà, vô cùng đáng yêu, ai thấy đều phải bế một lát.
Sau khi ăn xong.
Loan Hiểu Bình nhìn bọn họ nói: “Cũng là mùng 2 rồi, năm nay Lão Dương cũng là một mình ở trong thành phố, Thiên Thiên nếu không sao, mẹ cũng nên mang chút đồ về nhà”.
Đổng Học Bân luyến tiếc nói: “Ở thêm vài ngày nữa đi”.
Loan Hiểu Bình nói: “Chờ qua tết các con lại về đi, muốn gặp Thiên Thiên còn không dễ dàng sao?”
Đổng Học Bân cười nói: “Con là luyến tiếc mẹ, ăn tết với chúng con chẳng phải rất vui sao?”
“Còn luyến tiếc mẹ sao?” Loan Hiểu Bình lạnh lẽo cười nhìn hắn nói: “Mẹ là xem con đang mong mẹ đi thật nhanh đi, cứ như vậy đi”.
Cù Vân Huyên lại suy nghĩ nhìn con gái nói: “Mẹ, con với mẹ cùng trở về”.
Loan Hiểu Bình nói: “Còn chưa hết tết, con không ở cùng ba mẹ con sao?”
Cù Vân Huyên duỗi tay vuốt tiểu bảo bối trong lòng Tạ Tuệ Lan cười nói: “Ba mươi với mùng một đều ở cùng bố mẹ con rồi, bên này cũng không có việc gì, con bây giờ trong lòng tất cả đều là tiểu tử kia, thật khó khăn mới có được 7 ngày nghỉ, phải chơi với con gái một chút chứ”.
Loan Hiểu Bình gật gật đầu nói: “Vậy được, đợi lát nữa chúng ta đi nhé?”
“Vâng ạ” Cù Vân Huyên không có ý kiến gì.
Huyên Di dừng BMW ở bên ngoài, cô và mẹ cùng nhau đi về Đổng Học Bân cũng yên tâm.
Loan Hiểu Bình nhìn về phía con nói: “Nghe nói con những ngày này còn phải đi chúc tết một số lãnh đạo? Làm xong cũng sớm trở về một chút, Lão Dương vẫn nhắc con mãi”.
Đổng Học Bân nói: “Con đã biết rồi mẹ, con nhất định sẽ về”.
Loan Hiểu Bình lại nói: “Tuệ Lan, con cũng thế, đừng làm mệt quá, con trong bụng còn có một bảo bối đó”.
Tạ Tuệ Lan cười nói: “Ha ha, mẹ, con biết mà".
“Ừm, vậy đi, tóm lại các con đều phải chăm sóc chính mình cho tốt, Tuệ Lan mẹ thật ra không lo lắng lắm, nhưng về tiểu Bân, Tuệ Lan, mẹ về rồi con nhớ để ý tới nó một chút, đừng để cho nó làm bừa, đứa nhỏ này nếu không có người quản, không chừng lại điên thành cái dạng gì đâu" Mẹ nói thao thao bất tuyệt không hết.
Tạ Tuệ Lan cười nói: “Được rồi, mẹ, con sẽ để ý anh ấy”.
Đổng Học Bân nhìn xem thường, trong lòng nói hai người làm được không? Tôi cũng không phải ăn trộm. Nhìn chằm chằm tôi làm gì chứ?
***
Buổi sáng.
Cù Vân Huyên đem con gái và Loan Hiểu Bình lái xe đi.
Còn lại Đổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan, lại trực tiếp mở cửa hổ đi ra biệt thự nhà Tạ lão, hôm qua, hôm kia, hai ngày không tới, hôm nay Đổng Học Bân chỉ có thể lại chúc tết muộn bù cho ông thôi.
Biệt thự.
Đằng sau khu nhà.
Đổng Học Bân nghe nói hôm nay cả nhà mọi người sẽ đến, nhưng có thể tới quá sớm, trong vườn trên ghế đá chỉ có Nhị thúc củaTạ Tuệ Lan Tạ Quốc Kiến đang ở cùng Tạ lão gia chơi cờ. Thần sắc lão gia tử rất mạnh khoẻ, biểu tình lạnh nhạt, mỗi lần đi mọt quân cờ đều dùng hết sức, trái lại Tạ Kiến Quốc, ông tựa như không biết lắm về cờ vua, khi chơi cờ có vẻ có chút không kiên nhẫn, cũng có thể là thua nhiều quá nên có chút buồn bực.
“Ông nội".
“Nhị thúc".
“Năm mới an khang".
Đổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan lại chào hỏi, cũng đưa quà tết.
Tạ lão gia nhìn bọn họ gật đầu nói: “Đến rồi sao?" Sau đó lại tiếp tục chơi cờ.
Tạ Quốc Kiến nhìn Tạ Tuệ Lan ánh mắt lập tức sáng, ngoắc ngoắc nói: “Nào lại đây, Tuệ Lan, con với ông nội chơi cờ đi, chú chơi không được, chơi mấy ván đều thua".
Tạ Tuệ Lan cười híp mắt nói: “Được, cháu cũng lâu rồi không cùng ông nội cháu chơi cờ".
Tạ lão gia mỉm cười nói: “Tài chơi cờ của cháu không được, muốn chơi cũng phải để Tiểu Đổng chơi với ông".
Trong nhà này, Đổng Học Bân là một người duy nhất trước đây đã thắng cờ vua Tạ lão gia, không phải mọi người đều nịnh bợ nhường ông, mà là ông chơi cờ vua rất siêu. Nếu không phải Đổng Học Bân lúc trước sau khi dùng back lui lại thời gian, hơn nữa còn có một đại sư cờ vua ở bên cạnh chỉ cho cách đi, Đổng Học Bân nước cờ này dù thế nào cũng không thắng được Tạ lão gia.
Tạ Tuệ Lan cười hi hi nói: “Không chơi sao biết được? Sợ cháu thắng làm ông mất mặt chứ gì?"
Tạ lão gia vuốt vuốt râu nói: “Hừ, ta còn có thể sợ cháu cái tiểu nha đầu lừa đảo kia sao? Nào".
“Cháu nếu thắng ông, ông nhưng không được tức giận nha, ha ha" Tạ Tuệ Lan đi tới.
Cả nhà trên dưới một đám dám nói như vậy với Tạ lão gia cũng chỉ có cháu gái lớn Tạ Tuệ Lan mà thôi.
Tạ lão gia cũng không giận nói: “Cháu đi cờ đều là ông dạy, còn muốn thắng ông sao? Nào lại đây, chúng ta chơi ba ván thắng hai, thì ông thua tâm phục khẩu phục cháu".
Cùng tiểu bối trước mặt, Tạ lão gia giống một “lão ngoan đồng”, rất là có tính thích tranh chấp háo thắng.
Tạ Quốc Kiến liền nhường chỗ ngồi cho Tạ Tuệ Lan, sau đó vỗ vỗ bả vai Đổng Học Bân nói: “Để cho bọn họ hai người chơi cờ đi, đi, chú có vài lời muốn nói với cháu".
Đổng Học Bân đi theo.
***
Trong biệt thự.
Phòng khách tầng một.
Đổng Học Bân bị Tạ Quốc Kiến gọi vào, ngồi ở trên sô pha.
Tạ Quốc Kiến liền đánh giá trên dưới hắn vài lần: “Lần này trở về thuận buồm xuôi gió không? Thật sự không bị thương chứ?”
“Thật sự không sao” Đổng Học Bân cười nói: “Cảm ơn Nhị thúc đã quan tâm, cháu rất tốt”.
Tạ Quốc Kiến nhìn nhìn hắn, không biết nên khóc hay nên cười nói: “Nói thật, tiểu tử nhà cậu nếu bị thương một chút, thiếu một cánh tay hay chân gì đó thì chú còn có thể nhận ra, nhưng cháu chuyện gì cũng không sao, ngược lại còn làm cho trong lòng chú lo lắng, Tiểu Đổng, tiểu tử nhà ngươi rốt cuộc có sức chiến đấu gì vậy?”
Đổng Học Bân sờ sờ mũi nói: “May mắn thôi, may mắn”.
Tạ Quốc Kiến nói: “Lần đó cháu mang còng tay còn giết được chín tên vượt ngục, đây cũng gọi là may mắn sao? Vậy lúc cháu đánh hổ ở vườn bách thú, đây cũng gọi là may mắn sao? Còn có bạn cháu nói lúc cháu làm Chủ nhiệm, lúc cưỡng chế kiến trúc không phù hợp bàn tay trần đánh mấy chục dân chúng, đây cũng gọi là may mắn sao? Hơn nữa đi đội bóng đá quốc gia, sao chuyện gì trên miệng cháu đều là may mắn hả? Tiểu tử nhà cháu lừa ai chứ. Chú chỉ biết người bình thường nếu có vận khí vô cùng, họ cũng không có khả năng một người đối mặt với hai mươi mấy cái hải tặc cầm AK47 còn có thể không bị mất sợi tóc sợi lông nào”.
Đổng Học Bân lau mồ hôi, không biết nói như thế nào.
Tạ Quốc Kiến cười nói: “Lúc trước nghe được người đó là cháu, chú còn thực sự bị hoảng sợ, cho dù trong quân đội cũng không có chủ nhân có sức chiến đấu như cháu, tiểu tử nhà cháu làm từ gì? Gang thép?”
Nói xong, Tạ Quốc Kiến còn dùng lực lên tay vỗ vỗ bụng Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân cười gượng một tiếng: “Không có, chủ yếu là những người đó không qua huấn luyện chuyên nghiệp mà thôi, võ thuật quá kém, cháu bước vài bước là có thể tránh thoát được”.
“Bắn súng cũng kém, hai mươi khẩu súng tập trung vào mục tiêu chỉ nhắm vào một người, đây còn có liên quan gì đến cách bắn súng? Cho dù là báo săn cũng sớm bị đánh thành cái sàng luôn”.
Tạ Quốc Kiến rất nhanh vỗ vai Đổng Học bân, thổn thức nói: “Tiểu tử nhà cháu, liền có sức chiến đấu như thế này, ai có thể so được với cậu chứ? Ha ha, trách không được chú với cái đứa con không có học vấn không nghề nghiệp kia của chú còn quấn lấy cháu đòi dạy cho nó võ công đâu, hôm khác cháu dạy Tiểu Hạo ít võ của mình, cũng đỡ phải để tên tiểu tử kia phải lên trường, là cả ngày muốn ra quán bar với sàn nhảy, không ra cái gì cả”.
Đổng Học Bân liên tục đồng ý, dò ý nói: “Nhị thúc, chuyện này của cháu, có ảnh hưởng lớn lắm không?”
“Cháu nói sao?” Tạ Quốc Kiến bật cười nói: “Lúc ấy báo cáo lên, Bộ quân sự đều nóng ruột rồi, nếu không phải cháu là con rể của Tạ gia, bên trên sớm đã có người tìm cháu nói chuyện rồi”.
Đổng Học Bân ngạc nhiên: “Nghiêm trọng như vậy sao?”
“Cháu lần này đã thuộc loại sức chiến đấu rất tốt, có thể không nghiêm trọng sao?” Tạ Quốc Kiến chậm rãi nói: “Phía trên bộ quân sự đã có người lập hồ sơ cho cháu rồi”.
“Hồ sơ bộ quân sự sao?”
Đổng Học Bân nghe có chút hôn mê
Hắn trước kia làm phó Cục trưởng cục công an chỉ biết có một số người phải lập hồ sơ, ví dụ như đai đen mấy đẳng TaeKwonDo đã nhất định phải lập hồ sơ tư liệu, bởi vì người này đã đủ khả năng tay không giết được một người, còn có thể đánh tán và Karatedo... luyện đến cấp bậc đều giống vậy, lập hồ sơ vì phòng ngừa chuyện phát sinh ngoài ý muốn, để cơ quan công an mau chóng tìm được người, còn có một số tội phạm cũng như vậy, có hồ sơ án trong cục công an thành phố, có hồ sơ án của bộ công an, nhưng mà..
Bộ quân sự lập hồ sơ?
Đổng Học Bân vẫn là lần đầu tiên nghe nói có thứ như vậy.
Nghe tới chữ này cũng biết không phải chuyện lộ diện gì.