Máy bay chuẩn bị cất cánh rồi.
Ghế trống ở khoang hạng nhất khá lớn, Đổng Học Bân và Tạ Huệ Lan ngồi cùng nhau, Tạ Tĩnh và Tôn Khải thì ngồi ở hàng thứ ba.
Tạ Huệ Lan hỏi: “Trạm đầu tiên chúng ta nên đi đâu?”
Đổng Học Bân có vẻ cân nhắc: “Trước tiên hãy nên đi dạo một chút, nếm thử chút đồ ăn bản địa xem sao”.
“Khách sạn cũng đã đặt sẵn cả rồi, chỉ là không có xe nên hơi bất tiện, lần này chũng ta đi cũng chẳng phải đi theo đoàn”.
“Vậy thì thuê xe dịch vụ đi vậy, xe sáu, bảy chỗ đố, đủ để chở hết mấy người chúng ta”.
“Ừm, vậy đến nơi anh liên hệ thuê xe nhé, nếu không thuê được thì em gọi bạn mượn cho một chiếc, ngày trước em có một người bạn học làm kinh doanh ở Đài Loan” Tạ Huệ Lan nói.
Vậy thì đồng ý, đến nơi rồi hỏi thăm xem sao.
Đổng Học Bân và Tạ Huệ Lan bàn bạc qua với nhau về lịch trình tiếp theo.
Tiếp đó, Đổng Học Bân thấy máy bay còn chưa lên đường băng, có thể còn khoảng hơn 20 phút nữa mới có thể cất cánh, anh liền gọi cô tiếp viên hành không đến và gọi một ly Cocktail, sau đó vừa uống vừa nhâm nhi, xem chút tin tức trong ngày, trước khi cất cánh cũng không yêu cầu phải tắt điện thoại cũng như các thiết bị truyền thông. Nhưng nhìn đi nhìn lại, đột nhiên khuôn mặt Đổng Học Bân biến sắc, lông mày nhíu hết cả lên, sắc mặt có vẻ không tốt cho lắm
“Sao vậy anh?” Tạ Huệ Lan nghiêng đầu sang hỏi.
Đổng Học Bân trầm giọng nói: “Nước A chiếm đảo AB rồi sao?”
Giọng nói khá to khiến bọn Tạ Nhiên và Tạ Tĩnh đều nghe thấy cả.
“Việc này xảy ra khi nào?” Tạ Nhiên cũng nhíu đôi lông mày.
“Rạng sáng ngày hôm nay” Đổng Học Bân vừa xem tin tức trên điện thoại vừa nói: “Vốn dĩ là không thông qua phê chuẩn nào cả, những phần tử hữu nghệ (chỉ người Nước A) cũng cam đoan là không đặt chân lên đảo mà chỉ di chuyển quanh đảo thôi, kết quả thì họ vẫn đặt chân lên đảo rồi, có đến hơn một trăm người lên đảo, trong số đó còn có cả Nghị viên Quốc hội”.
Đổng Học Bân đưa điện thoại cho mọi người cùng xem: “Họ còn cắm cả cờ Nước A trên đó, nhân viên Ban an ninh ba hoa chích chòe là không cho phép đặt chân lên đảo gì gì đó, kết quả thì đến ngăn chặn cũng chẳng thèm ngăn chặn, dường như là cố tình để cho họ lên đảo vậy. Bậy giờ họ đang trên đường trở về, Ban an ninh Nước A không nói sẽ bắt người, theo luật pháp của họ thì việc người Nước A đặt chân bất hợp pháp lên đảo AB thì cũng chẳng việc gì, còn chúng ta đến thì sẽ bị bắt, mẹ kiếp chúng nó! Dân ta đi đến lãnh thổ của chúng ta mà lại bị chúng bắt!”
Tạ Tĩnh nói: “Chúng đã đặt chân lên rồi sao?”
“Mọi người tự xem đi, đây là lần thứ ba trong vòng hai năm họ đặt chân lên đảo AB rồi”.
Mấy người họ đều bật điện thoại lên, quả nhiên tin tức viết quá rõ ràng.
Tôn Khải là người đầu tiên phát bực: “Lũ Nước A này rốt cuộc là muốn làm gì? Đây là lãnh thổ của chúng ta cơ mà! Bọn họ nghiễm nhiên đi lại trên đảo nhiều lần như thế sao?”
Tạ Tĩnh bực bội nói: “Đâu có chuyện lên đảo đơn giản như vậy, hiện giờ trên đảo AB vẫn còn có ngọn hải đăng và tàu tự vận của Nước A, còn nhớ vài năm trước một thuyền trưởng của chúng ta vì tiếp cận khu lãnh hải đảo AB mà bị bắt về Nước A rồi không? Ước chừng bị họ giam giữ hơn mười ngày, còn có cả đội quân lần trước, mấy người an ninh đến đảo AB tuyên bố chủ quyền trên đó, kết quả không những thuyền của ta bị quân Nước A phá hỏng mà mười mấy người cũng bị bắt về Nước A, không cho họ uống nước, không cho đi vệ sinh, họ chịu đựng đủ trò ngược đãi, cái này thì không biết là bao nhiêu lần rồi!”
Tôn Khải vung tay bực bội: “Ức hiếp người thật quá đáng!”
Tạ Huệ Lan nheo mắt: “Năm nay Nước A quả thật có vẻ kiêu ngạo thái quá, đều nảy sinh tranh chấp lãnh thổ với ba nước, mâu thuẫn trong nước cũng không đến nỗi như thế? Các chuyến thăm xã giao cũng không biết bao nhiêu lần rồi, thật đáng lo ngại”.
Tạ Nhiên phân tích: “Với các quốc gia khác vẫn tốt, Nước A có kiêu ngạo nữa cũng không dám làm càn, nhưng với nước Cộng Hòa chúng ta chúng ta luôn thực hiện tốt chính sách ngoại giao, vì vậy nên họ mới liên tục cưỡi lên đầu chũng ta như thế, căn bản là họ không cân nhắc đến hậu quả, hãy xem hòn đảo mà Nước A gọi là đảo Z thì HQ đã đóng quân rồi, bọn họ dám lên đảo tuần tra sao? Căn bản là cũng không dám! Vì vậy xem qua xem lại thì chính xác là phía Nước A muốn nhằm vào nước chúng ta! Điều này thật quá rõ ràng rồi!”
Mọi người xem.
Sao vậy?
Tin tức có nói Đài Loan cũng cần phải có người canh gác ở AB, chính là đáp lại hành động của việc quân đội và nghị viên quốc hội Nước A đặt chân lên đảo, nghe nói họ còn chuẩn bị cắm quốc kỳ nữa.
Lúc nào thì xuất phát?
Đang chuẩn bị, chắc là tối nay.
Tạ Hạo vỗ đùi nói: “Làm tốt lắm! Chị à, chúng ta đi thôi!”
Tạ Huệ Lan nhìn hắn: "Đi cái gì?"
"Lên đảo!" Tạ Hạo thản nhiên nói: "Chúng ta cùng đi thôi! Cho lũ Nước A kia biết chút lễ độ! Mẹ kiếp chúng nó là cái thá gì! Các ngươi dựng hải đăng chẳng lẽ chúng ta lại không thể? Các người căm quốc kỳ chẳng lẽ chúng ta lại không thể cắm? Các ngươi là cái thá gì chứ! Cho các ngươi biết tay!"
Tạ Huệ Lan lạnh nhạt nói: "Lần này chúng ta đến nghỉ mát chứ không phải đến gây ồn ào, cúng chẳng phải chuyện của em, không được đi đâu cả".
Tạ Hạo cả giận: "Chị, chị thật là không yêu nước gì cả!"
Tạ Huệ Lan không để ý đến cậu em, cô từ từ uống ly nước hoa quả.
Đổng Học Bân mặc dù cũng giận giữ, nhưng việc mọi người cùng đi đến đảo AB không thể thực thi, thế là hắn nói: "Được rồi Tiểu Hạo, sự tình bên trong rất phức tạp, nói ra em cũng chẳng hiểu, nghe lời chị ấy đi, lần này chúng ta đi là đến để du lịch, đừng đâm ngang đâm dọc".
Tạ Hạo hừ hừ nói: "Em biết rồi, em biết rồi, chỉ có mọi người hiểu, em ngốc nhất được chưa?"
Đổng Học Bân cười nói: "Em xem, lại còn nổi giận nữa, máy bay còn chưa cất cánh mà đã không nghe lời anh và chị em rồi sao? Còn có muốn đi Đài Loan nữa không?"
Tạ Hạo bất đắc dĩ nói: "Tất nhiên là phải đi rồi".
Đổng Học Bân nói tiếp: "Vậy cứ nghe lời của anh và chị em đi, từ lúc này trở đi không được gây chuyện nữa".
"Em hiểu rồi, em hiểu rồi, yên tâm đi" Tạ Hạo đáp.
Sau đó mọi người lại nói về chuyện đảo AB.
Tạ Hạo là một thanh niên dễ phẫn nộ, hắn không chịu nổi chuyện này, Tôn Khải xem ra cũng là người như vậy, nhưng còn hơn hai người này là Đổng Học Bân, hắn mới thực sự là người đúng nghĩa thanh niên dễ phẫn nộ, đừng có nhìn việc hắn ban nãy phê bình Tạ Hạo không cho cậu ấy gây sự mà đã vội đánh giá rằng Đổng Học Bân học điều này ở nước ngoài, vậy thì còn khi hắn ở Nước A, Đổng Học Bân còn ăn cắp quốc bảo của họ, cả vụ rủi ro trên máy bay đó Đổng Học Bân còn gây sự với cảnh sát Nước A, rồi xảy ra trận đấu súng, vì vậy Đổng Học Bân không chỉ là một thanh niên dễ phẫn nộ mà còn là một người thuộc trường phái ưa hành động, riêng ở Nước A hắn đã gây ra náo loạn không dưới hai lần, càng không cần phải nói đến hồi ở Hàn Quốc nữa, Đổng Học Bân từ xưa đến nay không phải là một người có tính trầm lắng.
Ở khoang hạng nhất không phải chỉ có mấy người họ, phía sau còn khá nhiều chỗ ngồi nữa.
Bên này thì bọn họ bàn tán ầm ầm, mấy người nước Cộng hòa cũng dần dần thảo luận theo.
Cái bọn Nước A này thật đáng chết!
Đúng, sớm muộn cũng cho bọn chúng biết tay!
Ở trên lãnh thổ của chúng ta mà dám ngang nhiên bắt người của chúng ta sao? Mẹ kiếp chúng nó kiêu ngạo quá đấy!
Rất nhiều người đều chăm chú nghe tin tức mới mẻ này, tất cả mọi người đều bắt đầu chửi rủa!
Nhưng trong lúc đó có một tiếng nói không mấy dễ nghe vang lên, đó là giọng nói của một thanh niên: "Máy bay sắp cất cánh rồi! Trật tự một chút đi!"
Tạ Hạo nổi giận: "Anh là ai, người ta nói gì là chuyện của anh à?"
Một người thương nhân ở phía sau cũng nói: "Khẩu khí thật không nhỏ, còn bắt chúng tôi trật tự? Máy bay là do nhà anh làm ra đó hả?”
Người thanh niên không để ý đến họ, anh ta quay sang nói vài câu gì đó với người trung niên bên cạnh, “#%$!” Nghe giọng nói thì chính là tiếng Nước A, người này là một phiên dịch viên?
Người ngồi bên cạnh đó đích thị là người Nước A, người này cười cười nói nói cùng anh phiên dịch kia.
Người thanh niên phiên dịch kia thì gật đầu liên tục và cùng cười nói với người đó.
Mọi người đều không hiểu những gì họ nói, nhưng ở đây có một người hiểu được, tất nhiên người đó là Tôn Khải.
Tôn Khải nghe thấy vậy bèn đứng phắt dậy và nói với hai người kia: “Các anh nói gì đó hả? Trả lại lãnh thổ cho các ngươi? Quên đi!”
Đổng Học bân kinh ngạc nhìn về phía Tạ Tĩnh nói: “Đối tượng của em nói hiểu được tiếng Nước A sao?”
Tạ Tĩnh gật gật đầu: “Ngoài tiếng Hán ra anh ấy còn biết ba thứ tiếng nữa, tiếng Anh và tiếng Nước A đều rất tốt”.
Tạ Nhiên lập tức hỏi: “Tiểu Tôn, hắn ta nói cái gì vậy”.
Tôn Khải phiên dịch lại: “Hắn nói đảo AB là lãnh thổ của Nước A, trên phương diện lịch sử là thuộc về đất nước họ, lần này họ đặt chân lên đảo là hành động hợp pháp, mà không chỉ là lần này, họ còn nói nhân viên an ninh của nước Cộng Hòa mà dám đi qua đảo này thì phía Nước A nhất định là gặp ai bắt người đó, họ còn nói chúng ta thật không biết tự lượng sức mình”.
Tạ Hạo nóng giận, chỉ vào tên người Nước A đó nói: “Mày có bản lĩnh thì nói lại lần nữa xem”.
Người phiên dịch vừa dịch xong, người Nước A kia liền cười một tiếng, nói thầm thì cả một tràng dài.
Tôn Khải lập tức nói: “Hắn ta nói mà mặc kệ là nói bao nhiêu lần, AB vẫn là hòn đảo của họ, còn nói anh ta là một Phó hội trưởng hiệp hội lãnh thổ của Nước A”.
Hiệp hội lãnh thổ?
Tổ chức Nhân dân?
Sao chứ, lại còn chạy đến nước Cộng Hòa là sao?
Tạ Hạo, Tôn Khải còn cả mấy người thương nhân kia bắt đầu to tiếng cãi vã với người Nước A và người phiên dịch kia.
Tạ Nhiên, Tạ Tĩnh ngại vì thân phận cán bộ quốc gia nên không nói gì cả nhưng sắc mặt thì có thể nhìn rõ là đang rất căm tức.
Tranh chấp cãi vã nửa ngày, cái vẻ cười cợt của tên người Nước A kia không hề giảm đi, sau đó dường như không thèm quan tâm đến họ nữa, hắn ta dang chân ra ngồi đọc báo.
“Con mẹ mày…” Tạ Hạo đang định mắng tiếp thì bị ngăn lại.
Người ngăn hắn lại là Đổng Học Bân: “Tiểu Hạo! Quay về chỗ ngồi đi!”
“Anh rể!” Tạ Hạo vội la lên: “Chúng nó chà đạp lên cả đầu chúng ta đến nơi rồi, em quay lại thế nào được!”
Đổng Học Bân nhìn cậu ta: “Anh bảo em trở về chỗ ngồi! Trẻ con đứng đây chửi bới cái gì?”
Tạ Hạo bực bội lắm nhưng cũng không dám không nghe lời của Đổng Học Bân, chỉ còn cách trở về chỗ ngồi mà vẫn nổi giận đùng đùng, đặt mông ngồi bịch xuống một cái.
Có lẽ Tạ Hạo đang giận dỗi lắm, Tạ Nhiên, Tạ Tĩnh bực vì Đổng Học Bân có cái tầm nhìn đại cục như thế, Đổng Học Bân đột nhiên đi lên phía trước, giơ chân đạp một cú vào mặt tên Nước A kia!
“A!”
Một tiếng hét thảm thiết, trên mặt người trung niên Nước A đó hằn thêm một vết giầy! Khuôn mặt tím tái! Mũi thì chảy cả máu!
Người trung niên nổi trận lôi đình chỉ thẳng vào mặt Đổng Học Bân hét một tiếng lớn, nhưng không đợi cho câu tiếng Nước A đó kịp nói ra thì Đổng Học Bân lại giơ cánh tay cho hắn một cái bạt tai!
Bốp!
Tên người Nước A đó suýt chút nữa thì bị đánh ngất xỉu!
Tiết mục này làm chấn động tất cả mọi người khiến họ trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc!
Tạ Tĩnh, Tạ Nhiên và mọi người đều không thể ngờ Đổng Học Bân đột nhiên lại ra tay đánh người như vậy!
Hóa ra anh không để cho tiểu Hạo mắng người là muốn trực tiếp ra tay??
Tôn Khải lại càng ngạc nhiên, anh rể của tiểu Tĩnh là một cán bộ Ủy ban kỷ luật? Cái này thì là cán bộ Ủy ban kỷ luật cái mẹ gì!!