Quyền Thần Chưởng Tâm Kiều

Chương 22

Bùi Cô Cẩm nhẹ nhàng ôm Tống Vân Tang vào trong ngực, như một tư thế bảo vệ. Động tác của hắn quá mức tự nhiên, giống như hắn đã làm chuyện này vô số lần, vẫn luôn không thay đổi nên mới thành thục như vậy. Tống Vân Tang kinh ngạc nhìn hắn, có cảm giác ʍôиɠ lung như mình đang ở trong mơ.

Bên phòng đối diện truyền đến âm thanh đao kiếm đánh nhau, tiếng kêu thảm thiết đến tâm liệt phế của Chu Hưng Yên kéo nàng trở về thực tại. Bùi Cô Cẩm lại nhẹ nhàng vỗ vai nàng một cái, trầm giọng nói: "Đừng sợ, ở yên đây."

Hắn lặng yên không một tiếng động bước đến bên cửa sổ, nhảy xuống. Tống Vân Tang lấy lại tinh thần, mang hài xuống giường, chạy tới bên cửa sổ nhìn xung quanh. Bên ngoài cửa sổ đã không thấy bóng dáng của Bùi Cô Cẩm đâu nữa! Tống Vân Tang luống cuống một hồi, chạy tới cạnh cửa, ghé vào khe cửa nhìn ra bên ngoài.

Cửa phòng đối diện bị đá văng ra, trong phòng một mảnh hỗn loạn. Cửa sổ bị phá nát, bàn ghế nghiêng ngả, đồ sứ bị đập nát mảnh vỡ rải khắp phòng. Chu Hưng Yên ngồi bệt bên góc tường, trêи vạt áo một mảnh đỏ tươi, hiển nhiên đã bị thương. Ngụy Hưng cùng Tằng Nguyên Lương đang triền đấu cùng năm hắc y nhân bịt mặt, đao kiếm vẽ ra từng đường bạch quang.

Nhưng năm đối hai, rõ ràng Ngụy Hưng và Tằng Nguyên Lương không địch lại. Mục tiêu của năm hắc y nhân cũng không phải hai người bọn họ, chiêu chiêu đều nhắm về phía Chu Hưng Yên. Ngụy Hưng cùng Tằng Nguyên Lương đánh rất chật vật, Chu Hưng Yên bị chém một đao lại một đao, khắp nơi trêи người đều bị thương.

Tống Vân Tang chỉ cảm thấy tim mình muốn vọt lên tới cổ họng rồi, hai người Ngụy Hưng không trụ được! Nhưng mà Bùi Cô Cẩm đâu? Hắn đi đâu rồi? Chu Hưng Yên chết không đáng tiếc, nhưng nếu hắn ta chết rồi chỉ dựa vào những khẩu cung kia làm sao bọn họ có thể tìm được hung thủ hại chết Yến Yến?

Suy nghĩ này vừa mới nảy ra trong đầu nàng, đã có hắc y nhân đột phá phòng tuyến của Tằng Nguyên Lương, một kiếm đâm về phía Chu Hưng Yên! Lưỡi dao sắc bén thẳng tắp xuyên qua ngực của Chu Hưng Yên, cả người Chu Hưng Yên run lên, không còn sức lực chảy xuống mặt đất.

Đồng tử Tống Vân Tang hơi co lại! Chu Hưng Yên đã chết!

Những hắc y nhân này đã đạt thành mục tiêu, hô lên một tiếng toàn thể lui lại, đồng loạt bay về phía cửa sổ. Ngụy Hưng cùng Tằng Nguyên Lương cũng phi thân ra cửa đuổi theo! Tống Vân Tang thấy bọn họ đều đi rồi, mới dám mở cửa ra, chạy tới đối diện xem xét. Thấy thất khiếu đổ máu Chu Hưng Yên, hai mắt hắn ta trợn ngược lên, bị đâm chết thật rồi, đã không thể cứu được nữa. Tống Vân Tang tâm hoảng ý loạn, xoay người chạy tới bên cửa sổ, ghé mắt trộm thăm dò bên ngoài cửa sổ. Vừa nhìn ra nàng đã ngẩn ngơ.

Dưới ánh trăng mờ ảo trong hậu viện, bóng dáng quen thuộc kia rốt cuộc cũng xuất hiện. Bùi Cô Cẩm đứng im nơi đó, chắn trước mặt năm hắc y nhân kia, trong tay nắm một thanh Tú xuân đao. Trường đao phản chiếu ánh trăng lóe lên hàn quang, nhưng sắc mặt của hắn... thậm chí còn lãnh lệ hơn so với hàn quang kia.

Năm hắc y nhân quay mặt nhìn nhau, cũng không bối rối. Có lẽ bọn họ tới đây, vốn đã vạch xong kế hoạch đối phó với Bùi Cô Cẩm. Hiện giờ Chu Hưng Yên đã chết, bọn họ muốn chạy trốn đã là việc đơn giản. Ba gã hắc y nhân đồng loạt đánh về phía Bùi Cô Cẩm, hai gã còn lại một trái một phải, chặn Ngụy Hưng cùng Tằng Nguyên Lương. Bùi Cô Cẩm động thân. Thân ảnh của nam nhân trở thành một bóng đen mơ hồ trong chớp nhoáng, chỉ còn thanh đao kia vẫn mang theo tia sắc lạnh cắt ngang qua màn đêm... Cũng cắt đứt yết hầu của kẻ địch! Máu tươi phun ra, sau khi Bùi Cô Cẩm chụp được thi thể kia. Hắn nâng tay vung ra một chưởng, lấy xác chết kia chặn công kϊƈɦ của hai người còn lại!

Động tác của hắn cực kỳ nhanh, vừa ngoan độc vừa chuẩn xác, thậm chí Tống Vân Tang còn chưa kịp nhìn rõ. Nhưng không thể phủ nhận, Bùi Cô Cẩm của giờ khắc này cường đại đến mức khiến kẻ khác rung động. Tựa như trời sinh hắn đã có khả năng chém giết, hung thần sát khí toàn được ẩn dấu dưới thân nam nhân đều được bộc phát ra, càng khiến cho kẻ khác kinh sợ hơn so với nâng tay quỷ mị của hắn.

Chỉ qua nửa nén hương, bụi mù ngừng tung bay. Bùi Cô Cẩmđã chém giết sạch sẽ ba gã hắc y nhân, hai người còn lại thấy tình thế không ổn tự sát bỏ mình.

Xung quanh bỗng nhiên im lặng. Khách điếm đã lục tục lên đằng, Tống Vân Tang tin rằng có rất nhiều người chứng kiến được trận đánh nhau này, nhưng không một ai dám nói chuyện. Ngụy Hưng là người lạnh nhạt nhất, không nói một tiếng bắt đầu kiểm tra năm thi thể hắc y nhân. Tằng Nguyên Lương ngây người một lát, lúc này hắn ta mới cười nói: "Võ công của Bùi ca, tiến bộ rất nhanh."

Một thân hung thần sát khí của Bùi Cô Cẩm vẫn chưa tiêu tán, làm cho lúc hắn cong môi cười lộ ra một tia âm trầm bất định: "Khá tốt, vừa đủ giết bọn họ. Nếu không đã để bọn họ chạy thoát, đúng không?"

Tống Vân Tang đang muốn đi xuống viện, nhìn thấy nụ cười này, trong lòng đều co rúm lại. Nhưng nàng còn nhớ rõ phải lấy lòng Bùi Cô Cẩm, vừa trải qua một hồi đại chiến như vậy nếu nàng không hỏi han vài câu, thật sự rất kỳ cục. Nàng cố lấy dũng khí xuống lầu, đi tới một khoảng xa xa Bùi Cô Cẩm, cũng không muốn đến gần chút nữa. Trêи mặt trêи người Bùi Cô Cẩm đều máu người do vừa rồi đánh nhau bị dính lên, mùi máu tanh gây mũi, dưới ánh sáng mập mờ, thật sự rất dọa người.

Bùi Cô Cẩm nhìn thấy Tống Vân Tang, nụ cười kia nhạt dần. Tựa như một màn bảo vệ dịu dàng vừa rồi trong phòng chỉ là ảo giác, nam nhân lạnh lùng nói: "Đứng xa chút, đừng tới đây."

Tống Vân Tang cầu còn không được, vội vàng lui ra phía sau vài bước. Lại phản ứng lại chính mình còn chưa có hỏi han, cứng ngắc lên tiếng: "Đại nhân, ngài không bị thương chứ?"

Có lẽ câu thăm hỏi ân cần này rất không thành tâm, Bùi Cô Cẩm cũng không để ý đến nàng. Hắn hỏi Ngụy Hưng: "Như thế nào?"

Ngụy Hưng đã kiểm tra một lần cả năm thi thể hắc y nhân kia, đứng dậy nói: "Đều là Anh Võ vệ, quả nhiên là người của Dương đô đốc."

Bùi Cô Cẩm nghe hắn ta nói như vậy "chậc" một tiếng, vẻ mặt bất mãn không nhìn rõ tâm tình. Tống Vân Tang cũng giật mình, Ngụy Hưng nói... quả nhiên?

Người nổi lên nghi vấn hiển nhiên không chỉ có một mình nàng. Sắc mặt Tằng Nguyên Lương khẽ biến: "Có ý tứ gì? Bùi ca, chẳng lẽ các ngươi đã sớm tra được Dương đô đốc?"

Ngụy Hưng không nói chuyện, chỉ tha mấy cổ thi thể kia vào trong góc. Bùi Cô Cẩm nghiêng đầu nhìn Tằng Nguyên Lương, ngữ điệu có vẻ tùy ý, nhưng trong đối con ngươi kia cặp lại ám trầm không có chút ánh sáng: "Ở Thanh Tuyền sơn trang phát hiện một ít thuốc bột, ngày hôm qua chúng ta đã tra được người phối dược chỉ là người của Thục phi nương nương."

Tống Vân Tang mở to mắt, không biết nên kinh ngạc khi biết người hãm hại Thái tử và Huệ phi chỉ là Thục phi nương nương, hay là nên kinh ngạc Bùi Cô Cẩm đã sớm điều tra ra chuyện này! Vẻ mặt Tằng Nguyên Lương thoáng xấu hổ, miễn cưỡng cười nói: "Thì ra là như vậy. Sau khi Huệ phi nương nương vào cung, đích xác đã chiếm không ít thánh sủng của Thục phi nương nương. Cộng thêm ca ca của Thục phi nương nương là Dương đô đốc, quan nhất phẩm, thật sự có năng lực hãm hại Huệ phi nương nương."

Hắn ta nhìn Bùi Cô Cẩm chắp tay khom người: "Mặc dù Chu Hưng Yên đã chết, nhưng có người phối dược kia cùng vài tên thích khách này, cũng đã đủ lật lại bản án cho Thái tử Điện hạ cùng Huệ phi nương nương. Chúc mừng Bùi ca lại phá được một đại án!"

Bùi Cô Cẩm tựa tiếu phi tiếu cong cong khóe miệng: "Nào có. Chỉ là sáng hôm nay ta mới tra ra được Chu Hưng Yên, tối nay đã thích khách tìm đến đây. Là ai thông tri Dương đô đốc, nói cho hắn ta biết chúng ta đang ở khách điếm này?"

Nụ cười của Tằng Nguyên Lương cơ hồ sắp nứt ra, lui ra phía sau từng bước: "Không phải... Bùi ca, ngươi sẽ không nghi ngờ ta chứ?"

Cổ tay của Bùi Cô Cẩm khẽ động, vẫy vẫy vết máu trêи Tú xuân đao, chậm rãi nói: "Tất nhiên là ta sẽ không nghi ngờ ngươi. Dù sao ngươi cũng do một tay ta đề bạt lên, không đến mức vong ân phụ nghĩa như vậy. Dưới tình hình hiện giờ, có lẽ là Dương đô đốc đã biết được chúng ta đến huyện Lân, nên sớm phái người theo dõi chúng ta cũng cũng nên."

Tằng Nguyên Lương thở ra một hơi. Cũng không ngờ sắc mặt của Bùi Cô Cẩm đột nhiên lạnh lẽo: "Nhưng Ngụy Hưng đã bắt được con bồ câu đưa tin kia, ngươi muốn giải thích như thế nào?"

Tằng Nguyên Lương cứng ngắc đứng tại chỗ. Trong lòng Tống Vân Tang chấn động! Thì ra... thì ra Tằng Nguyên Lương là người của Dương đô đốc!

Cuối cùng Tống Vân Tang cũng hiểu được, vì sao Bùi Cô Cẩm phải ở lại huyện này một đêm. Muốn tra hỏi họ hàng xa và gia đinh của Lưu phủ này chỉ là cái cớ, mục đích chân chính của hắn là cho Dương đô đốc thời gian phái thích khách đến! Hắn đã sớm phát hiện Tằng Nguyên Lương là kẻ phản bội, vì thế tương kế tựu kế, lấy Chu Hưng Yên làm mồi, để cho Tằng Nguyên Lương dẫn Dương đô đốc đến diệt khẩu! Dượi trêи khẩu cung mà Chu Hưng Yên đã cung cấp Dương đô đốc có thể cắn chết không thừa nhận, nhưng sau khi ám sát, hắn ta lại vô phương bao biện!

Chiêu này thật sự cao minh, có thể làm cho Tằng Nguyên Lương bại lộ, lại bắt được Dương đô đốc muốn gây rối phá án, thật sự là một mũi tên trúng hai đích!

Nàng còn đang khϊế͙p͙ sợ, không ngờ rằng Tằng Nguyên Lương không còn cách nào chống chế, đột nhiên trong mắt hắn ta lộ ra sát ý, nhấc đao đánh về phía nàng!

Bình Luận (0)
Comment