Quyền Thần Chưởng Tâm Kiều

Chương 31

Tống Vân Tang tốn hơn nữa ngày mới tiêu hóa được tin tức này, nàng nói với Nguyệt Nguyệt: "Ngươi tuyệt đối không được nói chuyện này cho người ngoài."

Tất nhiên là Nguyệt Nguyệt gật đầu: "Ta đương nhiên sẽ không nói ra, nếu không còn có thể sống tiếp sao? Ngươi cũng cẩn thận một chút, đừng để cho hắn biết ngươi đã phát hiện ra bí mật của hắn. Ở phương diện này, nam nhân đặc biệt dễ tự ái!"

Tống Vân Tang cũng đáp một tiếng được. Nàng tạm biệt Nguyệt Nguyệt, tâm sự nặng nề trở về viện của mình, càng nghĩ càng cảm thấy phỏng đoán của Nguyệt Nguyệt có lý.

Chẳng trách ba tháng trước Bùi Cô Cẩm đột nhiên từ bỏ việc lấy nàng, có lẽ hắn thú thê vì nối dõi tông đường, nhưng sau khi bị thương hắn lại không có cách nào nối dõi tông đường được nữa. Chẳng trách mỗi khi nàng quyến rũ Bùi Cô Cẩm, Bùi Cô Cẩm đều tức giận như vậy, bởi vì nàng đang xát muối vào vết thương của hắn. Chẳng trách thoạt nhìn Bùi Lão phu nhân rất thích nàng, nhưng không hề đề cập tới chuyện thành thân, bởi vì thân là mẫu thân, Bùi Lão phu nhân không muốn kích thích Bùi Cô Cẩm...

Nghĩ đến đây, Tống Vân Tang bỗng nhiên có suy nghĩ nàng đang nắm giữ bí mật của Bùi Cô Cẩm, thức ra đang chiếm tiên cơ! Hắn làm quan trong triều, cho dù không thể làm chuyện ấy, cũng cần một thê tử đảm đương để người ngoài khỏi đàm tiếu. Nếu nàng thể hiện mình có tình cảm đậm sâu với hắn, hơn nữa không cần làm chuyện kia, cho nên nàng rất giá trị lợi dụng! Như vậy nói không chừng Bùi Cô Cẩm sẽ lập tức lấy nàng, cũng sẽ dốc sức nghĩ cách cứu phụ thân nàng!

Tinh thần của Tống Vân Tang lại phấn chấn, quyết định ngày mai sẽ đi tìm Bùi Cô Cẩm, trước tiên giả vờ như không hề biết gì xin lỗi hắn, lại nghĩ cách thổ lộ tình yêu với hắn. Nàng theo mạch suy nghĩ này tính toán một phen, sau đó mới rửa mặt đi ngủ. Ngày hôm sau, sáng sớm nàng đã đi tìm Bùi Cô Cẩm, nhưng không ngờ lại đụng phải Yên Di nương.

Trên đường tranh thủ tình cảm có người làm bạn cũng thật bình thường, nhưng liên tiếp gặp cùng một người như vậy nàng có chút xấu hổ. Yên Di nương nhìn có vẻ cũng rất bất ngờ: "Tống tiểu thư, ngươi lại đi tìm Bùi Đại nhân?"

Tống Vân Tang xấu hổ thì xấu hổ, nhưng lại đáp không chút do dự, thậm chí còn đáp trôi chảy hơn so với đêm qua: "Đúng vậy, Bùi Đại nhân gọi ta qua."

Yên Di nương cũng là người tốt tính: "Vậy ngươi mau đi đi."

Lúc này Tống Vân Tang không hề chột dạ, vô cùng trầm ổn tạm biệt Yên Di nương. Nàng đi đến ngoài viện của Bùi Cô Cẩm, nhìn thấy nam nhân đang ngồi trong đại sảnh, Bùi Lão phu nhân cung kính đứng một bên, đang nói với hắn cái gì đó.

Tống Vân Tang có chút kỳ quái. Đây là tình huống gì? Vì sao Bùi Lão phu nhân lại đứng, còn Bùi Cô Cẩm lại ngồi?

Bùi Lão phu nhân cũng phát hiện Tống Vân Tang ở ngoài cửa, vội vàng đi đến một bên ngồi xuống, làm như vừa rồi bà chỉ đứng dậy đi lại một chút. Bùi Cô Cẩm cũng thấy được Tống Vân Tang, sắc mặt hắn trầm xuống, có lẽ nhớ tới khuất nhục đêm qua. Nhưng nam nhân vẫn quát lên: "Tiến vào!"

Tống Vân Tang biết chính mình phạm sai lầm, nhu thuận bước vào, hành lễ với hai người. Bùi Cô Cẩm không vui hỏi: "Tại sao ngươi lại tới nữa?"

Tống Vân Tang còn chưa trả lời, ánh mắt đã chạm vào thứ trong tay Bùi Cô Cẩm. Trên bàn trà, rõ ràng có chiếc hộp đàn hương ngày hôm qua nàng tặng cho Bùi Lão phu nhân! Trong chiếc hộp kia có chứa mười loại lễ vật do nàng chọn kỹ lựa khéo để tặng cho Lão phu nhân, từng cái điều vô cùng quý trọng. Tống Vân Tang khó nén kinh sợ: "Đại nhân, chuyện này, ngài..."

Nàng nhìn nhìn Bùi Lão phu nhân, lại nhìn qua Bùi Cô Cẩm, không rõ Bùi Lão phu nhân vì sao lại đem lễ vật nàng tặng đưa cho Bùi Cô Cẩm. Nhưng tin đồn Bùi Chỉ huy sứ yêu tiền tài lại hiện lên trong đầu nàng, Tống Vân Tang cảm thấy mình đoán được chân tướng của mọi việc, khó trách Bùi Lão phu nhân lại tặng cho nàng mặt dây chuyền có tính chất kém như vậy! Nhất định là Bùi Lão phu nhân vốn không có đồ vật tốt gì. Tuy rằng hiện tại con trai của bà ấy có quyền có tiền có thế, nhưng Bùi Lão phu nhân cũng không nhận được lợi ích gì. Cho dù có người hiếu kính bà ấy thứ gì tốt, bà ấy cũng không được giữ, đều phải đưa cho kẻ tham tài là Bùi Cô Cẩm.

Bùi Cô Cẩm thật sự quá quá đáng! Đây là mẹ ruột của hắn! Hắn cũng keo kiệt như vậy...

Bùi Cô Cẩm nhìn thấy ánh mắt của Tống Vân Tang, sắc mặt hắn cứng đờ. Hắn nháy mắt ra dấu cho Bùi Lão phu nhân, Bùi Lão phu nhân ngầm hiểu, cười ha ha nói: "Tang Tang nói việc này sao. Ta thấy bên trong có chút đồ tốt, nên mang lại đây cho A Cẩm nhìn xem."

Bùi Cô Cẩm: "..."

Nhũ mẫu hiển nhiên không nhạy bén bằng Yên Di nương, cứu cháy như vậy chi bằng không cứu. Tống Vân Tang nghe bà ấy nói như vậy, vừa đồng tình vừa khổ sở nhìn Bùi Lão phu nhân một cái. Cổ nhân nói quả nhiên không sai, công cao nghĩa nặng của cha mẹ khó mà báo đáp hết được. Bùi Cô Cẩm khắt khe với Bùi lão phu như vậy nhân, tại sao Bùi Lão phu nhân lại phải sợ hắn mất mặt, còn nói đỡ cho hắn. Vừa có thứ gì tốt lập tức mang lại đây cho Bùi Cô Cẩm xem... như vậy còn chưa đủ rõ ràng sao?

Ngón tay Bùi Cô Cẩm giật giật, cũng lười giải thích. Tống Vân Tang miễn cưỡng cười cười, làm như nàng không biết cái gì cả: "Bùi Đại nhân, sắp đến lễ hội Long Sĩ Đầu rồi. Hôm nay chợ phiên trong thành sẽ vô cùng náo nhiệt, vừa vặn ngài cũng bận chuyện gì, chi bằng chúng ta mang Lão phu nhân đi ra dạo chơi, có được không?"

Vẻ mặt của Bùi Cô Cẩm ngây ra nói: "Không đi. Người nhiều như vậy, ngươi sợ thích khách tìm không thấy cơ hội sao?"

Thấy hắn không hung dữ, lá gan của Tống Vân Tang lớn hơn một chút. Nàng đi tới bên cạnh Bùi Cô Cẩm, ngồi xổm xuống: "Ta cũng lo lắng có thích khách, cho nên mới muốn mời Đại nhân đi cùng ta. Đại nhân lợi hại như vậy, nhất định có thể bảo vệ ta." Nàng kéo lấy tay áo của Bùi Cô Cẩm lắc lắc, nhẹ giọng nói: "Bùi Đại nhân, ngài đồng ý với ta đi mà. Mấy ngày này đã xảy ra rất nhiều chuyện, ta thật sự muốn đi ra ngoài dạo một chút. Giờ này năm trước, ngài còn cùng ta đi dạo phố đó..."

Bùi Cô Cẩm hạ mắt nhìn nàng. Tống Vân Tang cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, lúc nam nhân hạ mắt nhìn nàng, trong đáy mặt dường như chứa được vài phần dịu dàng. Tống Vân Tang giật mình, lại nhìn kỹ một chút, Bùi Cô Cẩm chỉ còn lại hờ hững. Nam nhân gỡ tay áo ra, đứng lên: "Có lẽ cũng lâu rồi mẫu thân không đi ra ngoài, vậy liền đi dạo một chút đi."

Tống Vân Tang rất vui vẻ. Quả nhiên dưới tình huống có người bên cạnh, Bùi Cô Cẩm sẽ không chống cự việc ở cùng nàng. Đoàn người ngồi xe ngựa tới chợ, Lão phu nhân xuống xe trước, trong thùng xe chỉ còn hai người Bùi Cô Cẩm và Tống Vân Tang. Tống Vân Tang cẩn thận lại gần, bàn tay nhỏ bé phủ lên tay của Bùi Cô Cẩm.

Động tác đứng dậy của Bùi Cô Cẩm dừng lại, không lộ biểu tình nhìn Tống Vân Tang. Tống Vân Tang nhỏ giọng nói: "Đại nhân, ta nên giải thích chuyện ngày hôm qua với ngài."

Bùi Cô Cẩm không nói lời nào, vẫn không rõ vui giận nhìn nàng. Tống Vân Tang thành khẩn nói: "Ta thực chỉ là muốn ở cùng ngài lâu một chút, ngài lại nói muốn đi tìm nữ nhân khoái hoạt." Nàng uất ức có vẻ rất thực lòng: "Ta vì vậy mà sợ ngài không để ý tới ta, đành phải nói như vậy làm như vậy."

Bùi Cô Cẩm vẫn không có phản ứng như trước. Giọng nói của Tống Vân Tang càng nhẹ hơn: "Ta cam đoan, sau này ta tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện khiến cho Đại nhân phiền lòng nữa."

Cuối cùng Bùi Cô Cẩm đáp một chữ: "Được."

Tống Vân Tang nghe được câu trả lời khẳng định này, lập tức cảm thấy mình nói rất đúng, vừa đủ hàm súc lại đủ ẩn ý! Nàng không ngừng cố gắng: "Kỳ thật ta vẫn không rõ, chuyện này vui vẻ đến mức nào. Ta vẫn luôn suy nghĩ, nếu sau này có thể tìm được một phu quân cả đời cũng không chạm vào ta, sẽ tốt đến mức nào."

Nàng mong mỏi nhìn Bùi Cô Cẩm, hy vọng Bùi Cô Cẩm hiểu được dụng ý của nàng. Bùi Cô Cẩm bày ra một vẻ mặt một lời khó nói hết, nửa ngày sau hắn mới nói: "... Ngươi nghĩ như thế nào, không cần nói cho ta biết."

Tống Vân Tang đoán hắn là không tin nàng, nhấn mạnh: "Ta nói thật đấy. Trong lòng ta, hai người tâm đầu ý hợp gắn bó với nhau, quan trọng hơn bất cứ điều gì. Những chuyện giường chiếu hay con nối dòng, ta cũng không để ý."

Bùi Cô Cẩm dứt khoát quay mặt đi. Tống Vân Tang thấy hắn có vẻ không muốn tán gẫu nữa, cũng sợ thể hiện quá mức sẽ khiến hắn nhìn ra mình biết được bí mật của hắn, nàng không dám nói tiếp. Nàng xuống xe ngựa, đứng ở đầu đường, vẫn không chịu buông tay của Bùi Cô Cẩm ra: "Đại nhân nắm tay ta được không? Người ở đây nhiều, ta sợ bị tách ra. Đại nhân ở bên ta, ta mới yên tâm."

Có lẽ do bởi vì người trên đường thật sự rất nhiều, cũng có thể bởi vì vi Lão phu nhân ở đây, Bùi Cô Cẩm cũng không từ chối. Hắn cầm lấy tay của Tống Vân Tang đi về phía trước. Tống Vân Tang cảm thấy thái độ của Bùi Cô Cẩm đã buông lỏng, cảm thấy những gì vừa rồi mình nói đúng rồi. Kế hoạch lần này tiến triển thuận lợi, Tống Vân Tang thấy có hy vọng, càng ra sức. Nàng dịu dàng thổ lộ với Bùi Cô Cẩm: "Đại nhân thật tốt, ta rất thích ngài."

Bùi Cô Cẩm im lặng một lát, nở nụ cười: "Thật không? Vậy ngươi nói xem, ta có cái gì tốt."

Người này còn thích được khen... có lẽ Bùi Cô Cẩm thích được người khác theo đuổi rồi! Trong đầu Tống Vân Tang hiện lên câu nói "cẩu nam nhân" của Hoàng Tư Nghiên, mở miệng lại khen: "Bùi Đại nhân có ngoại hình, cao lớn tuấn dật, diện mạo hiên ngang, là tình nhân trong mộng của rất nhiều cô nương ở kinh thành."

Bùi Cô Cẩm liền nói tiếp lời của nàng: "Đáng tiếc là một kẻ tục tằng, thích mang vàng đeo bạc, mỗi ngày đều kim quang lòe lòe lại không có mắt nhìn, như sợ người ngoài không biết ta là kẻ có tiền."

Tống Vân Tang bị nói á khẩu. Lúc này nàng mới chú ý tới, quần áo Bùi Cô Cẩm đang mặc tuy rằng vẫn nạm vàng, nhưng những trang sức lòe lòe đều ít đi, có lẽ hắn nghe được người ngoài tán dóc về mình, cho nên mới ngại rêu rao như trước.

Cũng không biết là ai to gan lớn mật, còn dám nghị luận Chỉ huy sứ Đại nhân của Cẩm Y vệ. Sau khi Bùi Cô Cẩm nghe được lại nhớ kỹ, còn lấy lời này đến cạnh khóe nàng. Tống Vân Tang thực sự không có cách nào cãi lại Bùi Cô Cẩm, bởi vì nàng cũng nghĩ như vậy, nên vội vàng đổi đề tài: "Bùi Đại nhân đối với ta rất hào phóng. Người người ở kinh thành đều nói ngài yêu tiền tài, nhưng ngài lại mua cho ta rất nhiều lễ vật quý giá, đều là những trân bảo vô giá."

Nụ cười của Bùi Cô Cẩm không thay đổi nói tiếp: "Đáng tiếc đều là những đồ vật không thể giấu được sự dung tục, không có vật nào hợp ý ngươi. Ngươi lại không yêu tiền tài, cũng không hiếm lạ vài tục vật khó coi này. Vài thứ kia ở chỗ ngươi kia, mỗi khi nhìn đến ngươi đều cảm thấy trong lòng rất phiền."

Tống Vân Tang có chút luống cuống. Làm sao ngay cả đều này Bùi Cô Cẩm cũng biết? Nhưng lời này, nàng thực sự chưa hề nói với ai khác. Tống Vân Tang miễn cưỡng cười: "Bùi Đại nhân nói đùa rồi. Tâm ý của Đại nhân, sao ta có thể không thích, sao có thể cảm thấy phiền được?" Nàng lại vội vàng đổi đề tài: "Bùi Đại nhân còn rất tốt với ta. Lần trước phụ thân muốn ta gả cho con trai của Lý viên ngoại ở Lễ bộ, nhờ ngài thu thập chứng cứ hắn ta tư thông với nữ nhân đã có trượng phu, nói cho ta biết phẩm hạnh của người này bất chính, không thể gả."

Bùi Cô Cẩm chậm rãi nói: "Sau đó uy hiếp ngươi, đừng mơ tưởng gả cho bất kỳ nam nhân nào, nếu không ta cũng không để ý đến việc giết người, rồi lấy một quả phụ vào cửa." Hắn cong môi "à" một tiếng: "Đúng rồi, kỳ thật trước đây ta lừa ngươi, trong nhà sớm có hai mươi tám nữ nhân, so với con trai của Lý viên ngoại kia còn có phẩm hạnh bất chính hơn nhiều, tại sao Tống Tiểu thư còn có thể thích ta?"

Tống Vân Tang cảm thấy Bùi Cô Cẩm thật đúng là... thật sự là rất phiền toái! Đã thích được người khác khen, lại không để yên cho người khác khen. Nàng nói một câu, hắn trả lại một câu như vậy, làm sao nàng có thể tiếp tục đây!

Tống Vân Tang bắt buộc chính mình cố gắng một lần nữa: "Đó là bởi vì lúc trước ta còn chưa đủ hiểu Đại nhân. Mấy ngày nay đi theo Đại nhân phá án, phát hiện Đại nhân thật sự lợi hại, thần cơ diệu toán hữu dũng hữu mưu, chẳng trách Hoàng Thượng coi trọng ngươi như vậy."

Bùi Cô Cẩm cười khẽ một tiếng: "Cho nên, ngươi đột nhiên phát hiện ta có năng lực làm việc, lại được Hoàng Thượng coi trọng, nên ngươi chọn ta làm người cứu phụ thân ngươi, mới thích ta?"

Tống Vân Tang: "..."

Tống Vân Tang nói không được nữa. Muốn cho Bùi Cô Cẩm tin tưởng nàng yêu hắn thắm thiết, thật sự quá khó khăn! Cũng không biết vì sao, hắn đột nhiên hiểu nàng như vậy, nàng căn bản lừa không được hắn!

Thấy kế hoạch lại thất bại, Tống Vân Tang buồn bã, cảm thấy nàng không có cách nào có được sự hỗ trợ của Bùi Cô Cẩm. Nàng quyến rũ hắn, nhấc mày hắn cũng không thèm nhấc một cái; đánh bài tình cảm, hắn lại không mắc câu; đêm qua khóc một hồi, còn nghĩ có chút hữu dụng, hắn ngay cả đệ đệ nàng cũng không chịu cứu.

Tống Vân Tang ủ rũ đi dạo nửa ngày, sau đó ăn cơm trưa ở tửu lâu, liền hồi phủ. Cũng không biết vì sao, xa phu lại đi vòng qua con đường đi qua phủ nha của Thuận Thiên phủ. Tống Vân Tang nhịn không được nhấc màn xe lên, nhìn về phía nha môn. Phụ thân bị nhốt trong Chiêu ngục, nhưng đệ đệ nàng, Tống Vân Hành lại bị nhốt trong đại lao của phủ nha. Mấy ngày nay nàng vẫn quấn quýt lấy Bùi Cô Cẩm, cũng không có thời gian đến nhìn nó, không biết hiện giờ nó ra sao rồi.

Nhớ tới đêm qua xin Bùi Cô Cẩm cứu Tống Vân Hành, Bùi Cô Cẩm không đồng ý... Tống Vân Tang có chút khổ sở. Lại nhìn thấy ngoài cửa nha môn kia, có một bóng dáng nho nhỏ đang đi ra.

Tống Vân Tang sửng sốt, dùng sức mở to hai mắt, nhìn người kia. Một đứa bé khuôn mặt tinh xảo... Sao lại giống Tống Vân Hành như vậy?

Tống Vân Tang có chút không dám tin. Nàng mới nghĩ đến Tống Vân Hành, Tống Vân Hành liền đi ra từ trong phủ nha, thật sự không khỏi cũng quá trùng hợp đi. Nàng nắm lấy tay của Bùi Cô Cẩm: "Bùi Đại nhân, người nọ... là đệ đệ ta sao?"

Bùi Cô Cẩm nhìn lại, giọng nói bình tĩnh: "Là đệ đệ của ngươi, chính ngươi đã nhận không ra rồi?"

Thật sự là như vậy! Tống Vân Tang mừng rỡ: "Dừng xe! Đại nhân! Ta quá đó nhìn xem!"

Nàng mang nhấc vạt áo nhảy xuống xe ngựa, chạy về phía phủ nha. Tống Vân Hành vẫn đang nhìn xung quanh, Tống Vân Tang kêu: "Hành Nhi!"

Tống Vân Hành quay đầu nhìn lại, cũng vô cùng kinh ngạc: "Tỷ tỷ?"

Tống Vân Tang kích động giữ chặt tay nó, đánh giá từ trên xuống dưới: "Hành Nhi! Đệ có khỏe không? Có chịu khổ không?"

Trên người Tống Vân Hành sạch sẽ, sắc mặt cũng rất tốt, vẻ mặt còn bình tĩnh hơn so với Tống Vân Tang. Nó ra vẻ Tiểu Đại nhân vỗ vỗ tay của tỷ tỷ trấn an: "Ta vẫn tốt, không có việc gì cả." Lại hỏi: "Tỷ tỷ, tri phủ nói có người cầu xin Hoàng Thượng, nói tình huống vụ án của phụ thân không rõ, theo luật không liên quan đến trẻ nhỏ, khuyên Hoàng Thượng thả ta ra. Là tỷ tìm người hỗ trợ sao?"

Tống Vân Tang ngẩn ra. Suy nghĩ đầu tiên của nàng là Bùi Cô Cẩm cầu tình, nhưng lại nghĩ Bùi Cô Cẩm vừa mới cự tuyệt nàng, Tống Vân Tang vẫn nói: "Không phải ta, có thể Tư Nghiên tỷ tỷ của đệ."

Tống Vân Hành gật đầu: "Vậy ngày khác ta đến nhà nói cảm tạ với tỷ ấy." Nó bỗng nhiên ghé sát vào nàng, thấp giọng nói: "Tỷ tỷ, tỷ tới thật đúng lúc, nhà chúng ta đi hướng nào? Ta không biết đường."

Tống Vân Tang thấy bộ dạng gật đầu vừa rồi của nó có vẻ ung dung, rất giống phong thái của phụ thân, còn âm thầm vui mừng, nhưng không ngờ chợt nghe thấy một câu này. Tống Vân Tang dở khóc dở cười: "Đệ theo ta đến đây, ta sẽ nói Bùi Đại nhân phái người đưa đệ hồi phủ."

Tống Vân Hành nhướng mày: "Bùi Cô Cẩm? Sao hắn lại dây dưa với tỷ tỷ rồi?" Nó nhìn về phía đầu phố, nhìn thấy Bùi Cô Cẩm đứng ở kia, liền "hừ" một tiếng. Tống Vân Tang vội vàng nói: "Đệ đừng nói lung tung. Không phải hắn dây dưa ta, hiện tại ta theo hắn."

Tống Vân Hành kinh hãi, cả giận nói: "Cái gì? Mới có vài ngày, hắn định không cưới hỏi đàng hoàng gì với tỷ! Vậy mà hắn nạp tỷ làm thiếp? Ta đã sớm cảm thấy người này vô sỉ..."

Nó tức giận nắm chặt tay, mắt đều đỏ lên, giống như muốn nhào lên liều mạng với Bùi Cô Cẩm. Tống Vân Tang vừa buồn cười vừa đau lòng, ôm nó xoa xoa: "Việc này nói đến lại dài, không giống như đệ nghĩ đâu. Hắn cũng không có nạp ta làm thiếp. Chuyện phụ thân chúng ta còn phải nương nhờ đến hắn, đệ đừng có chọc giận hắn."

Nàng dặn dò Tống Vân Hành một phen, khó khăn lắm mới dỗ cho nó không bày ra bộ dàng muốn đi liều mạng nữa. Nhưng Tống Vân Hành cũng không muốn quay về Hầu phủ, chỉ nói phải đi theo tỷ tỷ, chăm sóc cho tỷ tỷ. Tống Vân Tang nghĩ đến chuyện thích khách, cảm thấy đưa nó về Bùi phủ có lẽ an toàn hơn, liền đồng ý nói chuyện này với Bùi Cô Cẩm, xem Bùi Cô Cẩm có đồng ý hay không.

Hai người một trước một sau trở lại đầu phố, Tống Vân Tang nói với Bùi Cô Cẩm. Bùi Cô Cẩm liếc mắt nhìn Tống Vân Hành một cái, lạnh lùng từ chối: "Không được."

Hắn chán ghét thằng nhãi con này. Hắn cũng sẽ không quên, kiếp trước khi hắn giận dỗi với Tống Vân Tang, thằng nhãi con này ở bên cạnh châm ngòi thổi gió như thế nào."Một tên tục tĩu" "Không có thẩm mỹ" "Trong lòng chứa dao găm", những lời này, đều từ trong miệng Tống Vân Hành ra. Nếu không phải Tống Vân Tang muốn nhờ, Bùi Cô Cẩm còn muốn để cho nó chịu chút đau khổ. Tuy rằng hiện tại cứu nói ra sớm như vậy, hắn sẽ không cho nó vào trong phủ, mỗi ngày tự tìm xui xẻo.

Đối với chuyện này, Tống Vân Tang cũng không kiên trì. Bùi Cô Cẩm không đồng ý, nàng liền nhờ hắn phái người đưa Tống Vân Hành hồi phủ. Tống Vân Hành cũng không mong chờ gì, bỗng nhiên cười với Bùi Cô Cẩm: "Nhiều ngày không gặp Bùi Đại nhân, đột nhiên phát hiện hôm nay Bùi Đại nhân u ám đi rất nhiều."

Nó thường xuyên đi theo Tống Hầu gia ra ngoài, lá gan lớn hơn rất nhiều so với Tống Vân Tang. Đứa nhỏ bước đi thong thả đến bên cạnh Bùi Cô Cẩm, đánh giá hắn một vòng, giả vờ giật mình nói: "A, Bùi Đại nhân, một thân vàng bạc châu báu của ngài đi đâu rồi?"

Bùi Cô Cẩm không biết nó muốn làm gì, nhưng tóm lại không phải chuyện tốt, cũng không thèm để ý đến nó. Tống Vân Hành liên tục thở dài: "Không phải là gần đây kinh tế của Bùi Đại nhân eo hẹp nên chưa có tiền trang trí cho mình? Ngài không đồng ý cho ta đến phủ ngài làm khách, chẳng lẽ vì sợ ta ăn mất vài ngụm cơm của nhà ngài à?"

Bùi Cô Cẩm bẻ bẻ ngón tay, cảm thấy tay ngứa quá. Thấy Tống Vân Tang ở bên cạnh căng thẳng nói: "Bùi Đại nhân, từ trước đến nay Hành Nhi đều không biết giữ miệng như vậy, sau này ta nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt. Có chỗ nào mạo phạm, kính mong Đại nhân đừng để ở trong lòng."

Bùi Cô Cẩm cười nhạo một tiếng: "Nó là một đứa nhóc, ta có thể so đó cùng nó?"

Hắn nhỏ nhặt như vậy sao, suy nghĩ này của Tống Vân Tang vô cùng buồn cười. Tống Vân Tang cảm giác chính mình đang lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, cuối cùng đè xuống lo lắng trong lòng. Sau đó bọn họ liền trở về phủ, vừa mới bước vào cửa, đã có một thanh niên bước đến: "Bùi Đại nhân, ngài lệnh cho ta tra năm tên..."

Bùi Cô Cẩm nâng tay, ngăn lời nói của hắn ta. Hắn nói với Tống Vân Tang: "Ngươi quay về viện đi."

Kỳ thật Tống Vân Tang cũng muốn nghe xem người nọ có tin tức gì, nhưng Bùi Cô Cẩm muốn tránh nàng, nàng cũng không thể nào mặt dày ở lại. Thêm nữa hôm nay đi dạo phố, lại bất ngờ thấy Tống Vân Hành được thả, trong lòng Tống Vân Tang đã vô cùng nhẹ nhõm, cũng không dây dưa.

Trên đường quay về viện, nàng lại gặp được Yên Di nương. Yên Di nương ngồi bên núi giả ngắm hoa, thấy nàng đi tới, cười đứng dậy đi qua: "Tống Tiểu thư đã trở lại."

Tống Vân Tang thật sự bội phục! Nàng cùng Bùi Cô Cẩm đi ra ngoài một chuyến, vậy mà người này cũng biết. Như vậy chắc là vô cùng gấp gáp rồi! Tranh thủ tình cảm đến mức này, tinh thần đáng khen thưởng!

Tống Vân Tang ho nhẹ một tiếng, khách sáo nói: "Đã trở lại. Yên Di nương ngắm hoa sao..."

Nàng còn chưa dứt lời, sắc mặt của Yên Di nương bỗng nhiên lộ vẻ độc ác, nhấc tay áo về phía nàng! Có vật gì đó thật nhỏ gì bay qua bên cạnh Tống Vân Tang, bắn vào cây cối cách đó không xa!

Một tiếng kêu rên vang lên, sau đó có tiếng vật nặng ngã xuống đất! Cơ hồ cùng một lúc, trong tay trống rỗng của Yên Di nương xuất hiện sợi dây nhỏ, nháy mắt nàng ta đã đến bên cạnh Tống Vân Tang! Tống Vân Tang ngây người, căn bản trốn không kịp, liền cảm giác cổ bị quấn lấy... bị Yên Di nương khống chế!

Tống Vân Tang theo bản năng nâng tay bắt lấy đồ vật trên cổ kia. Là một sợi dây nhỏ rất chắc. Sợi dây nhỏ kia không biết làm từ chất liệu gì, nàng chỉ hơi dùng sức kéo một chút, nháy mắt đầu ngón tay bị cắt đứt. Tống Vân Tang không dám lại dùng sức nữa, hoảng sợ nhìn xung quanh, chỉ thấy trên cây cách đó không xa có một thanh niên, là người hôm qua nàng mới thấy, được Bùi Cô Cẩm phái tới theo dõi của nàng.

Bốn phía bỗng nhiên xuất hiện vài người, có nam có nữ. Đa số nam đều lạ mặt, nữ thì... có Đông Di nương cùng vài vị Di nương khác! Tám người này vây quanh Yên Di nương, nhưng bởi vì cố kỵ Tống Vân Tang nên không dám tới gần.

Đông Di nương quát: "Đỗ Như Yên, buông nàng ra!"

Giọng nói của Đỗ Như Yên vang lên bên tai Tống Vân Tang, không còn sự dịu dàng, trở nên vô cùng sắc bén: "Bùi Cô Cẩm đâu? Không muốn Tống Vân Tang chết thì kêu hắn tới gặp ta!"

Trên tay nàng ta thoáng dùng sức, sợi tơ kia liền siết lấy cổ của Tống Vân Tang. Tống Vân Tang cảm giác được sự đau đớn bén nhọn, dường như đã có chất lỏng ấm áp đang chảy xuống. Đông Di nương thấy như vậy, đoản đao trong tay đều run lên: "Đỗ Như Yên, ngươi bình tĩnh, không được làm hại nàng. Chúng ta lập tức đi thông truyền..."

Một giọng nam quen thuộc cắt ngang lời của nàng ta: "Không cần thông truyền. Ta đã đến đây."
Bình Luận (0)
Comment