Quyền Thần Chưởng Tâm Kiều

Chương 47

Bùi Cô Cẩm vội vàng ngăn nàng lại: "Đừng nhúc nhích!"

Vừa lên tiếng đã nghe giọng nói của hắn rất trầm. Tống Vân Tang bị hắn bắt lấy cổ tay, ở trong lòng hắn động đậy vài cái mới hoàn toàn đứng vững. Nhưng nàng lại muốn xem miệng vết thương của Bùi Cô Cẩm, tránh khỏi tay của Bùi Cô Cẩm: "Vết thương của ngài không sao chứ?"

Bùi Cô Cẩm buông nàng ra, nhanh chóng lui ra phía sau vài bước: "Không sao cả."

Tống Vân Tang thấy cánh tay trái hắn của hắn có vẻ không bị sao cả mới an tâm. Rồi lại nhớ tới cái gì, ánh mắt nàng nhìn xuống. Sắc mặt Bùi Cô Cẩm cứng đờ, bước nhanh đi đến trước mặt Tống Vân Tang: "... Là dao găm."

Tống Vân Tang giật mình. Nàng tò mò: "Ta muốn xem."

Bùi Cô Cẩm thiếu chút nữa ngất xỉu! Nhưng Tống Vân Tang thật sự muốn xem. Bùi Cô Cẩm đành phải lấy từ trong lòng dao găm ra, đưa cho Tống Vân Tang.

Này dao găm có phong cách vô cùng cổ xưa, không giống bội kiếm loè loẹt của Bùi Cô Cẩm. Dưới ánh trăng, lại hiện ra sự sắc bén xinh đẹp của binh khí. Tống Vân Tang tán thưởng: "Thật xinh đẹp!"

Nàng chỉ cần khen hắn, Bùi Cô Cẩm chắc chắn sẽ vui vẻ. Nhưng nghĩ đến vốn dĩ "Dao găm" của hắn là cái gì, cơ thể đang nóng rực của Bùi Cô Cẩm lập tức muốn bốc cháy như bị đổ thêm dầu. "Dao găm" của hắn cũng rất xinh đẹp, đáng tiếc không thể cho Tống Vân Tang xem. Bùi Cô Cẩm điều chỉnh giọng nói của mình, lúc này mới bình thản nói: "Nàng thích, vậy tặng cho nàng."

Tống Vân Tang lắc đầu, đưa dao găm cho hắn: "Không cần, đây là thứ ngài mang theo để tự vệ, nhất định là thuận tay, ta không thể lấy."

Nàng nhớ tới lúc bị khống chế, Bùi Cô Cẩm không chút do dự vứt tất cả vũ khí tự vệ ra xa, trong lòng lại ấm áp, khóe mắt đuôi lông mày cũng hiện lên vẻ nhu tình. Con ngươi như nước kia lọt vào trong mắt Bùi Cô Cẩm khiến cho hắn miệng nóng lưỡi khô, căn bản nói không nên lời từ chối, đành phải cầm cây dao găm kia về. Tống Vân Tang lại hiếu kỳ nói: "Lần trước ta thấy Đại nhân còn có mấy cây phi đao nữa, cũng cho ta xem đi?"

Bùi Cô Cẩm dở khóc dở cười. Hắn chỉ lung tung bịa một lời nói dối, còn tự cảm thấy quá vụng về, nàng lại tin là thật. Nhưng không có cách nào, đành phải khom người, rút mấy cây phi đao từ trong giày ra: "Cẩn thận, coi chừng cắt phải tay."

Phi đao vô cùng mỏng, chỉ có đầu đao hơi cùn một chút, những nơi khác đều là lưỡi đao. Tống Vân Tang giơ tay nhận lấy, Bùi Cô Cẩm lại lo lắng: "Vẫn nên để ta cầm đi, nàng xem cứ như vậy."

Hắn để thanh phi đao kia trong lòng bàn tay, Tống Vân Tang liền ghé vào bên tay hắn, cẩn thận nhìn chằm chằm thanh phi đao kia. Ban đêm ánh sáng không tốt, nàng cúi thật sự gần, hô hấp nhẹ nhàng chậm chạp phả vào lòng bàn tay hắn. Tay của Bùi Cô Cẩm nóng lên, tim cũng nóng lên, nhịp đập của con tim cũng bị hơi thở kia quấy rầy. Tống Vân Tang nghiên cứu xong, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn sùng kính nhìn hắn: "Đại nhân có thể phi một cái cho ta xem không?"

Giọng mang đầy sự hâm mộ lọt vào tai Bùi Cô Cẩm, đừng nói phi một thanh đao, Bùi Cô Cẩm có thể biểu diễn phi thân trên không trung cho nàng xem! Hắn không nói một lời cầm lấy phi đao, phi tới tảng đá xa xa! Chỉ thấy một tia sáng chợt lóe, phi đao kia thẳng tắp bay tới nhưng không đâm sâu vào tảng đá!

Tống Vân Tang vô cùng kinh ngạc. Bùi Cô Cẩm khoanh tay đứng đó, trầm ổn nói: "Nàng đi qua xem đi."

Tống Vân Tang khó hiểu, nhưng vẫn bước về phía tảng đá kia. Liền thấy phía trên phi đao kia, còn có một con bướm!

Thì ra Bùi Cô Cẩm cố ý để cho nàng đến xem cái này! Tống Vân Tang rất bội phục, chỉ biết nói: "Đại nhân quá lợi hại ". Được người trong lòng ngưỡng mộ như vậy, Bùi Cô Cẩm vui vẻ, một câu trêu đùa thiếu chút nữa thốt ra: "Đại nhân còn có thứ lợi hại hơn, nàng có muốn thử một lần hay không?" Cũng may là hắn kịp thời nuốt xuống. Bùi Cô Cẩm trầm ổn cẩn trọng khoanh tay như trước, không toát ra một chút đắc ý nào.

Cuối giờ Tuất, hai người thay quần áo, đi tắm nước nóng. Tống Vân Tang một đường xấu hổ, còn nghi Bùi Cô Cẩm sẽ tắm cùng một hồ nước nóng với nàng. Nàng có chút ngượng ngùng, nhưng nghĩ đến hai người là người yêu rồi nàng lại cảm thấy không có gì to tát. Lại nói, hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, Bùi Cô Cẩm cũng không thể nào làm bước cuối cùng, nàng không có gì phải lo lắng cả.

Nhưng lúc tới rừng trúc, Bùi Cô Cẩm lại làm cho nàng chọn một cái hồ, sau đó quay người rời đi. Tống Vân Tang ngẩn ra: "Đại nhân đi đâu vậy?"

Vẻ mặt Bùi Cô Cẩm lạnh nhạt: "Ta đi đến hồ bên cạnh, nàng xong rồi thì gọi ta, ta tới đón nàng."

Thì ra Bùi Cô Cẩm muốn tắm riêng. Tống Vân Tang thở ra một hơi, cảm thấy Bùi Cô Cẩm hiện tại thật sự rất tri kỷ. Hắn nhất định là lo lắng nàng nhất thời không tiếp thu được chuyện tắm chung, cho nên mới chủ động tách ra với nàng. Tống Vân Tang cong môi cười nhẹ: "Được, cám ơn Đại nhân."

Bóng dáng của Bùi Cô Cẩm rất nhanh biến mất ở sau lùm cây. Tống Vân Tang cởi áo ngoài, áo trong, bước vào trong nước. Nàng dựa vào vách của hồ, thở ra một hơi thật dài.

Tắm suối nước nóng là cơ hội khó được, cho dù Tống Vân Tang là Tiểu thư của Hầu phủ cũng không có cơ hội tắm hàng năm. Trước đó vài ngày, nàng vì phụ thân bị bỏ tù mà lo lắng kinh sợ, hiện tại cả người chìm vào trong làn nước ấm áp, cảm giác rốt cuộc cũng trầm tĩnh lại. Bầu trời ban đêm thật sâu, Tống Vân Tang ngẩng đầu lên, suy nghĩ dần dần bay xa.

Nhưng nàng thỏa mái không được bao lâu, có tiếng sạt sạt vang lên từ bụi cỏ phía sau nàng. Tống Vân Tang hoàn hồn, quay đầu nhìn lại, lại không thấy gì cả. Âm thanh kia cũng không giống tiếng gió thổi lá cây, cũng không giống âm thanh của côn trùng, hơn còn biết động đậy, như đang tới gần phía nàng. Tống Vân Tang nhíu nhíu mày, rời khỏi vách của hồ, chậm rãi bước về phía bên kia hồ.

Nhưng âm thanh kia vẫn tiếp tục đi về phía nàng. Tống Vân Tang bắt đầu sợ hãi, do dự có nên gọi Bùi Cô Cẩm hay không. Nhưng nàng cũng chưa xác định được đó là cái gì. Nếu là côn trùng hoặc là tiếng gió, nàng đột nhiên gọi Bùi Cô Cẩm đến, hình như có chút quá yếu ớt.

Tống Vân Tang quyết định chờ một lát nữa xem. Đợi được một lát, nàng liền thấy một thứ dài dài nhỏ nhỏ đang thò đầu thăm dò, uốn lượn vặn vẹo, trườn vào trong hồ.

—— Cư nhiên là rắn!

Sắc mặt của Tống Vân Tang trắng bệch trong nháy mắt, hét lên một vài tiếng tê tâm liệt phế: "A a a Bùi Cô Cẩm —— rắn!"

Cái đầu nhỏ của con rắn kia uốn éo, tựa như đang nhìn về phía nàng. Tiếng kêu của nàng cũng ngưng bặt, Tống Vân Tang bị dọa đến không dám cử động dù chỉ một chút. Con rắn kia vòng quanh mấy vòng bên vách hồ, tựa như cũng không muốn ở chung chỗ với một người ồn ào. Tống Vân Tang liều mạng thở, cầu nguyện nó đi mau. Nhưng con rắn kia lại uốn éo thăm dò, rồi lại thay đổi ý định, không những không đi, ngược lại còn bơi về phía Tống Vân Tang ở bên này!

Cả người Tống Vân Tang đột nhiên căng ra, rốt cuộc bột phát ra sức lực nhấc thân lên chạy ra khỏi hồ! May mà trong chốc lát, Bùi Cô Cẩm đã chạy lại đây! Nam nhân cũng chỉ mặc quần áo trong, trên người dính dính. Tống Vân Tang vừa khóc vừa thét lên: "Rắn rắn rắn!"

Bùi Cô Cẩm cũng thấy con rắn trong ao kia. Cổ tay hắn vừa động, một thanh phi đào được phi ra! Mũi đao lóe lên con rắn kia lập tức bị đầu thân tách rời!

Tống Vân Tang không hề quan tâm hình tượng ngồi xuống đất, khóc lớn lên. Bùi Cô Cẩm vội vàng trấn an: "Không có chuyện gì, không sao nữa rồi, đã chết rồi. Nàng nhìn xem..."

Hắn ôm lấy Tống Vân Tang, đê cho nàng nhìn con rắn bị cắt thành hai đoạn kia. Nhưng Tống Vân Tang nhìn thấy hai đoạn thân rắn cùng máu me xung quanh, khóc càng thảm hại hơn. Cả người trốn vào trong lòng Bùi Cô Cẩm níu lấy áo của hắn, bộ dạng thực sự đáng thương. Bùi Cô Cẩm thấy nàng như vậy, chỉ cảm thấy nơi nào đó lại bắt đầu khó chịu...

Hắn không muốn nói vừa rồi hắn đang làm gì. Chuyện này thật sự là bi kịch trần gian, đang giữa đường bị cắt ngang, hiện tại Tống Vân Tang còn liều mạng chui vào trong lòng hắn...

Bùi Cô Cẩm cố gắng lôi lại một tia lý trí trong đầu óc đã bị nhét đầy dục vọng kia, trầm giọng dỗ: "Không tắm nữa, ta ôm nàng quay về phòng. Ngày mai ta sẽ gọi người xử lý sạch sẽ rắn ở xung quanh, nhất định sẽ không làm nàng sợ nữa."

Hắn khom người ôm lấy Tống Vân Tang, đứng lên, sau đó cứng ngắc đứng đó. Không phải vì cánh tay của hắn bị thương không thể dùng sức, mà là ở vị trí này, Tống Vân Tang vừa lúc ở phía trên hắn. Nếu có xoay người nàng lại, hạ xuống chút nữa một chút nữa... Thật sự là quá tốt.

Sắc mặt của Bùi Cô Cẩm thay đổi, vô cùng đặc sắc, một lát sau sửa lời: "Như vậy trở về nàng sẽ bị cảm lạnh. Tang Tang, nàng ở đây chờ ta, ta đi lấy cho nàng bộ quần áo."

Tống Vân Tang vẫn đang cúi đầu nức nở, lúc này lại ngẩng đầu lên: "Ngài để cho ta ở đây chờ ngài?" Nàng run run rẩy rẩy chỉ vào nữa con rắn dính máu đang trôi nổi trên mặt nước, khó tin chất vấn: "Ở trong này?"

Bởi vì đang ở trong tình huống vô cùng ngượng ngùng nên Bùi Cô Cẩm giật giật khóe miệng. Hắn cố gắng ôm Tống Vân Tang cao hơn một chút, chạy đến hồ nước nóng một bên định thả Tống Vân Tang xuống: "Ở trong này."

Đây là hồ nước nóng lúc nãy hắn đã tắm. Tống Vân Tang vừa rơi xuống nước, đã lập tức ôm lấy cổ hắn, liều mạng lắc đầu: "Không muốn không muốn, ngài ở lại với ta!"

Bùi Cô Cẩm đau đầu: "Ta cùng nàng, làm sao có thể đi lấy quần áo."

Bởi vì Tống Vân Tang muốn tắm nước nóng, mà hắn phải làm chuyện mờ ám, nên Bùi Cô Cẩm không có giữ người hầu lại. Tống Vân Tang nhìn khắp mọi nơi rốt cuộc cũng phản ứng lại. Nàng ngừng khóc, suy nghĩ một lát: "Ngài có thể lớn tiếng gọi người lại đây, giọng của ngài rất lớn."

Bùi Cô Cẩm: "..."

Tống Vân Tang không buông tay, Bùi Cô Cẩm không còn cách nào khác, đành phải nói: "Được, ta xuống dưới."

Hắn cũng vào hồ nước nóng, vừa xuống nước, Tống Vân Tang lại bám vào hắn. Kiếp trước trừ phi hắn bắt buộc, nàng không cùng hắn tắm. Hiện tại lại giống như bị dính trên người hắn, gỡ cũng gỡ không ra. Bùi Cô Cẩm bị nước nóng trong hồ kích thích, lại bị Tống Vân Tang ôm, cảm giác cả người mình đều bị thiêu đốt. Vì thế cũng chấp nhận chuyện ngốc ngốc như lớn tiếng gọi người lại, Bùi Cô Cẩm dồn khí vào đan điền: "Người ——!"

Một từ "đâu" còn chưa kêu lên, Tống Vân Tang lại cắt ngang: "Ngài khoan đã!"

Bùi Cô Cẩm lập tức nuốt từ còn lại vào. Tống Vân Tang ấm ức: "Ngài, ngài để cho ta bình tĩnh một chút. Ta không muốn để cho người ta thấy mình mất mặt như vậy."

Bùi Cô Cẩm không muốn chờ. Hắn lừa gạt nói: "Không mất mặt, bộ dạng nào của Tang Tang cũng rất đáng yêu."

Thật đáng yêu, thương thương mềm mềm, làm cho người khác chảy nước dãi... Nếu không phải hắn đã trải qua một kiếp trước có lẽ hắn đã sớm quản không được chính mình rồi. Tống Vân Tang lại nức nở chui vào trong lòng hắn: "Ngài gạt ta, ta biết hết. Ngài nhất định cảm thấy ta bị dọa đến, tè ra quần..."

Bùi Cô Cẩm nhịn không được, bật cười. Tang Tang nhà hắn nhã nhặn như vậy lại nói một từ không nhã nhặn, cảm thấy cô cùng buồn cười. Tống Vân Tang nghe thấy hắn cười, bắt đầu ấm ức: "Ngài thật sự chê cười ta?"

Bùi Cô Cẩm vội vàng khống chế biểu tình, tiếp tục trầm ổn: "Ta không có."

Tống Vân Tang trừng mắt nhìn hắn, Bùi Cô Cẩm thầm nghĩ không ôn: "Ta thực sự không có."

Tống Vân Tang lại ủ rũ cúi đầu: "Quên đi, dù sao trong thời gian gần đây, bao nhiêu bộ dạng mất mặt của ta Đại nhân cũng đã nhìn thấy hết rồi."

Bùi Cô Cẩm không nhớ rõ bộ dạng mất mặt gần đây nhất nhất của nàng, nhưng lời của nàng lại rất đúng. Năm năm của kiếp trước, Bùi Cô Cẩm đã thấy được các loại bộ dạng mất khống chế của nàng, phẫn nộ điên cuồng, tuyệt vọng sụp đổ, dung nhan tiều tụy... Bộ dạng bị dọa đến hoa dung thất sắc như hiện tại thực không là gì cả. Những hình ảnh không xinh đẹp ấy hiện lên trong đầu Bùi Cô Cẩm khiến tâm trạng của Bùi Cô Cẩm lại trầm xuống. Tống Vân Tang không biết, kỳ thật bộ dạng nước mắt đầy mặt như hiện tại của nàng là giấc mộng xa xỉ hắn cầu mà không được ở kiếp trước.

Bùi Cô Cẩm xoa mặt của nàng, ôn nhu hôn lên mặt nàng: "Thật sự không có. Tang Tang có như thế nào đi nữa, ta cũng thích."

Tống Vân Tang kinh ngạc nhìn hắn, hơi hơi đỏ mặt. Dần dần lấy lại tinh thần, lúc này nàng mới phát hiện mình thế nhưng nằm vào trong lòng Bùi Cô Cẩm! Quần áo của hai người đều ướt sũng, cơ thể thân mật dán vào giống như không hề có vật trở ngại nào. Tống Vân Tang hô "a" một tiếng, giãy dụa muốn lui ra! Bùi Cô Cẩm lại hừ một tiếng! Nam nhân vội vàng nâng hai tay vững vàng để nàng sang một bên.

Tống Vân Tang lui vào trong nước, cúi đầu, cả tai đều hồng thấu. Nàng lúng ta lúng túng nói: "Đại nhân gọi người đi."

Câu nói vừa rồi bị cắt ngang của Bùi Cô Cẩm rốt cuộc cũng có thể nói hết. Hai người ngâm mình ở trong hồ chờ người lại đây, không khí nhất thời trở nên kỳ lạ. Một lát sau, Tống Vân Tang oán giận một câu: "Đại nhân tắm nước nóng, sao lại mang theo dao găm phi đao làm gì..."
Bình Luận (0)
Comment