Quyền Thần Chưởng Tâm Kiều

Chương 77

Tống Vân Tang nghe nói như thế, hai con ngươi sáng ngời lên. Nàng không hề chớp mắt nhìn Bùi Cô Cẩm, trong mắt của nàng dâng lên sự cảm kích, yêu thương cùng vui mừng: "A Cẩm, ta rất vui."

Khóe miệng Bùi Cô Cẩm không tự giác nhếch lên: "Ta cũng rất vui."

Hai người lại ôm nhau một lúc lâu, Bùi Cô Cẩm nắm tay của Tống Vân Tang đi vào trong viện: "Mộ lát nữa ta đi bắt Hạ Chính Nghiệp, lại lật lại vụ án của Sầm quản sự y. Chờ thêm vài ngày nữa sửa khẩu cung xong, chúng ta đã có thể quay về kinh."

Khóe mắt đuôi lông mày của Tống Vân Tang đều là ý cười: "Thật tốt quá, hiện tại ta đi viết một phong thư cho phụ thân nói cho ông ấy tin tức tốt này."

Bùi Cô Cẩm đáp một tiếng. Hai người đi về phía thư phòng, Tống Vân Tang thấy bốn phía không có ai, bỗng nhiên đứng lại giữ chặt Tay của Bùi Cô Cẩm, mềm giọng nói: "A Cẩm, chàng ôm ta qua đó, có được không?"

Tên tiểu nhân trong cơ thể Bùi Cô Cẩm lại nháy mắt bay lên trời! Từ trước đến nay ở bên ngoài Tang Tang đều thẹn thùng, hiện tại lại chủ động đưa ra yêu cầu bảo hắn ôm nàng đi! Tiểu biệt thắng tân hôn, cổ nhân nói không bao giờ sai! Nhìn Tang Tang của hắn đi mới tách ra một buổi tối đã dính hắn như vậy!

Bùi Cô Cẩm vô cùng nhiệt tình ngồi xuống ôm lấy Tống Vân Tang, ngẩng đầu bước đến thư phòng. Sau khi vào nhà, Bùi Cô Cẩm vốn định buông Tống Vân Tang xuống, Tống Vân Tang lại như không xương không cốt dựa vào hắn, tay còn ôm chặt lấy vai hắn không chịu buông ra. Bùi Cô Cẩm đi vài bước đến bàn sách, đặt Tống Vân Tang ngồi lên ghế.

Tống Vân Tang ngồi xuống ghế, vậy mà vẫn không nỡ buông tay. Nàng bắt được một cánh tay của hắn: "A Cẩm sốt ruột đi bắt người sao?"

Bộ dạng không muốn rời xa thêm một khắc nào của nàng, đừng nói có vội đi bắt người hay không cho dù đang vội Bùi Cô Cẩm cũng không có cách nào cự tuyệt. Bùi Cô Cẩm ngồi xổm xuống bên cạnh ở nàng, tay ôm lấy thắt lưng: "Không vội vàng, muốn ta ở đây cùng nàng sao?"

Sắc mặt Tống Vân Tang phiếm hồng gật đầu: "Muốn."

Bùi Cô Cẩm nhịn không được ôm nàng chặt hơn một chút. Tống Vân Tang cầm tay hắn: "Tay của A Cẩm nóng quá, xoa xoa giúp được không?"

Nàng cầm bàn tay của hắn nhẹ nhàng xoa xoa lên bụng của mình. Đầu ngón tay hơi lạnh lẽo, trong lòng Bùi Cô Cẩm cũng nóng lên, rục rịch đứng lên.

Hắn đã lấy được sổ sách, việc thành công lật lại bản án của Tống Hầu gia là chuyện chắc chắn, với hắn mà nói trở ngại cuối cùng để hắn không dám đụng vào Tống Vân Tang đã biến mất. Cộng thêm Tống Vân Tang lại tâm ý tương thông với hắn, thẳng thắn thành khẩn với từ "thích", vậy cho dù hắn muốn nàng sớm hơn nàng cũng sẽ không có cảm giác mình không được tôn trọng.

Hắn đã không cần ẩn nhẫn khắc chế nữa. Một đường trở về, trong lòng Bùi Cô Cẩm vẫn một mực lo lắng rốt cuộc muốn động nàng hay không, cuối cùng quyết định vẫn xem thái độ của Tống Vân Tang. Mà hiện tại, đầu tiên Tang Tang yêu cầu hắn ôm, vừa muốn xin hắn sờ sờ. Thái độ này... rất rõ ràng phải không?

Hầu kết của Bùi Cô Cẩm lăn một vòng, đầu óc bắt đầu nóng lên. Tang Tang chủ động đã như vậy, không có lý nào hắn còn từ chối! Lúc này hắn thật hối hận vì đã ôm Tống Vân Tang đến thư phòng. Nơi này chỉ có một tiểu tháp, làm loại vận động kia thật sự rất không tiện. Tuy rằng hắn cảm thấy ở bàn cũng tốt lắm... Nhưng mà lần đầu tiên đã khiêu chiến như vậy, hắn sợ trong lòng Tống Vân Tang không tiếp thu được. Hơn nữa sau đó nhất định phải dọn dẹp, nếu Tống Vân Tang lại g thẹn thùng giống như lần trước, lại sợ hãi cái này lo lắng cái kia, hắn phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại tát cho nàng một mình mực nước sao?

Bùi Cô Cẩm nghĩ đi nghĩ lại, quyết định việc này không nên chậm trễ, hiện tại ôm Tống Vân Tang ôm đến phòng ngủ! Có gì phiền toái đâu! Kéo dài chuyện gì chứ không thể kéo dài chuyện tốt này! Cho dù hắn không thật sự muốn nàng, thừa dịp này lấy chút phúc lợi, cũng không thành vấn đề phải không!

Cả người Bùi Cô Cẩm đều phấn khởi lên, lại ôm lấy Tống Vân Tang, bước ra khỏi thư phòng! Tống Vân Tang bỗng nhiên bị ôm lên, có chút giật mình: "A Cẩm, chàng đi đâu vậy?"

Trong đầu Bùi Cô Cẩm đã bị những suy nghĩ không có đứng đắn che phủ, giọng nói của hắn rất trầm: "Trở về phòng ngủ, xoa xoa giúp nàng một chút."

Tống Vân Tang lại thả lỏng cơ thể, giọng nói mềm mềm: "Nhưng mà ta còn chưa viết thư cho phụ thân đâu."

Bùi Cô Cẩm dỗ nàng: "Hiện tại cũng không vội muộn một chút rồi viết cũng đúng."

Tống Vân Tang cũng không hề kiên trì. Bùi Cô Cẩm sải bước nhanh như gió, trong nháy mắt đã ôm người về tới phòng ngủ. Hắn nâng chân đá cửa phòng hảo hạng, đặt Tống Vân Tang nằm trên giường, thuần thục cởi quần áo của chính mình. Tống Vân Tang đang định lười biếng nói: "Ta không muốn nằm trên giường", lập tức nhìn thấy Bùi Cô Cẩm đã cởi trần nửa người trên, nàng kinh ngạc cứng đơ cả người: "A Cẩm! Chàng làm gì vậy!"

Bùi Cô Cẩm như lang như hổ nhào về phía nàng, muốn cởi quần áo của nàng ra: "Tay làm sao đủ nóng? Trên người ta mới ấm áp. Nhất định sẽ xoa cho Tang Tang ấm lên."

Hắn vội vàng hôn nàng, trên giường nhất thời rối loạn. Tống Vân Tang đứt quãng cố gắng tỏ thái độ: "Ta không... phải..."

Lúc này Bùi Cô Cẩm không còn nghe được lời của nàng nữa! Hắn lung tung tranh công: "Phụ thân nàng đều được cứu rồi, chẳng lẽ không phải chúc mừng một chút sao?" Hắn rất nhanh cởi quần áo của Tống Vân Tang chỉ còn cái yếm, đè cả người lên người nàng: "Tang Tang ngoan ơi, có ấm không?"

Như thế này không chỉ là ấm, mà còn nóng bỏng như bốc cháy. Cuối cùng Tống Vân Tang run run rẩy rẩy nói ra một câu: "Chàng, ta... nhưng mà ta đến nguyệt sự rồi!"

Động tác của Bùi Cô Cẩm dừng lại, dại ra: "Nàng tới nguyệt sự?"

Rốt cuộc lý trí cũng trở lại, trong lòng Bùi Cô Cẩm tính toán ngày... quả nhiên là mấy ngày nay! Bùi Cô Cẩm cảm thấy không tốt rồi! Tuy rằng hắn cũng thực cầm thú, nhưng không thể nào Tang Tang khó chịu hắn lại chỉ lo thoải mái phần mình, nếu như vậy thì còn không bằng cầm thú!

Bùi Cô Cẩm ngượng ngùng buông lỏng cái yếm ra. Tống Vân Tang đỏ mặt: "Sáng nay vừa tới, cảm giác vừa lạnh vừa mệt mỏi, cho nên mới nói chàng ôm ta một lát. Chàng..."

Chàng háo sắc điên cuồng, trong đầu toàn nghĩ đến những chuyện xấu hổ. Bùi Cô Cẩm yên lặng giúp Tống Vân Tang bổ xung nửa câu nói còn lại. Lúc này hắn mới cảm nhận được, bụng của Tống Vân Tang quả nhiên rất lạnh, là đặc thù khi tới nguyệt sự. Lúc nàng đến nguyện sự cả người đều luôn luôn mềm nhũn, hắn lại hiểu lầm thành nàng yêu hắn say đắm ám chỉ hắn, làm hắn nóng bỏng đối với nàng như vậy, thật sự giống như một tên quỷ háo sắc...

Chuyện này thật sự có chút xấu hổ. Không chỉ có xấu hổ, mà còn rất khó chịu. Bùi Cô Cẩm đành phải nhặt quần áo vừa bị hắn ném xuống, mặc lại cho Tống Vân Tang từng cái từng cái một, trong miệng khô khan nói: "Nàng xem nàng, không thoải mái phải ở trong phòng chờ, đi ra ngoài đứng làm gì."

Tống Vân Tang cũng xấu hổ: "Ta cũng vì nhớ chàng mà..."

Con thỏ nhỏ thật sự rất ngoan, nhưng hắn ăn không được! Không những ăn không được, mà đêm nay ngay cả hôn hôn sờ sờ cũng không có! Giấc mộng tươi đẹp bị vỡ vụn hoàn toàn, Bùi Cô Cẩm âm thầm rơi những dòng lệ đồng tình cho chính mình. Hắn lưu luyến sờ soạng lên bụng nhỏ của Tống Vân Tang, cảm thấy thật sự rất lạnh: "Ta đi bảo A Đông đun cái bình nước nóng ấm cho nàng."

Tống Vân Tang vội vàng ngăn lại: "Không cần! Loại thời tiết này, ta ôm cái bình nước nóng, ai cũng sẽ biết ta nguyện sự!"

Bùi Cô Cẩm bất đắc dĩ. Hắn vốn đang tính toán mặc quần áo sau đó tránh đi một chút, miễn cho tự mình khó chịu, hiện tại hắn lại nằm trở về: "Được rồi, vậy ta giúp nàng xoa xoa."

Tống Vân Tang theo dõi hắn, dáng vẻ không yên tâm với hắn lắm. Bùi Cô Cẩm dở khóc dở cười: "Thực sự chỉ xoa xoa."

Bùi Cô Cẩm nằm ở trên giường, làm cái lò lửa bằng người cho Tống Vân Tang. Tống Vân Tang phát hiện hắn thật sự không động nàng, lá gan lớn hơn, hai chân lạnh lẽo cũng chui vào trong lòng Bùi Cô Cẩm. Vẻ mặt của nàng hạnh phúc: "A Cẩm, chàng thật sự rất ấm, mùa đông ôm nhất định sẽ rất thoải mái." Bùi Cô Cẩm bị nàng đạp lên người, cố gắng lộ ra một nụ cười: "Nàng thích là tốt rồi..."

Đêm qua Tống Vân Tang không ngủ Bùi Cô Cẩm, cho nên không ngủ ngon, nằm ở trên giường ôm Bùi Cô Cẩm như vậy vừa an tâm vừa ấm áp một lát sau nàng ngủ mất. Bùi Cô Cẩm cảm giác được nàng cơ thể chậm rãi thả lỏng, lúc này mới mang một thân mồ hôi chui từ trong ổ chăn. Trên người đều dính dính, Bùi Cô Cẩm đi tắm rửa mới đi thẩm vấn Hạ Chính Nghiệp. Lúc chạng vạng, hắn vội vàng trở về ăn cơm với Tống Vân Tang, thấy tinh thần của Tống Vân Tang tốt hơn rất nhiều.

Tống Vân Tang trong tay bưng một cái khay, trên khay là tơ lụa hắn quen thuộc. Trong lòng Bùi Cô Cẩm vui vẻ: "Nàng làm xong quần áo rồi?"

Tống Vân Tang cười nói: "Làm xong rồi, đêm qua giặt sạch, hôm nay phơi nắng khô rồi." Nàng cầm quần áo lên: "A Cẩm mau thử đi."

Bùi Cô Cẩm mặc vào quả nhiên vô cùng thích hợp. Không thể không nói Tống Vân Tang may vá thật sự rất lợi hại, quần áo làm ra còn tinh xảo hơn so với thợ may trong điếm. Mặt của Tống Vân Tang ửng đỏ: "Vừa lúc thu được kết quả mong muốn, hôm nay cho chàng mặc vào, xem như là chúc mừng đi."

Bùi Cô Cẩm vốn đang định thưởng thức đường thêu trên tay áo, nghe nàng nói vậy vội vàng ngẩng đầu: "Như vậy không được, cái này sao có thể tính là chúc mừng. Quần áo nàng đã làm cho ta rất lâu rồi, cùng chuyện cứu phụ thân nàng không có liên quan gì hết."

Tuy rằng có quần áo mới thật vui vẻ, nhưng Tang Tang cũng không thể cắt xén phúc lợi khác của hắn được! Có lẽ suy nghĩ trong lòng hắn rất rõ ràng, Tống Vân Tang lập tức đỏ mặt, vừa thẹn vừa giận nói: "Ta có nói gì đâu! Chàng bày ra bộ dạng này như sợ ta thiếu chàng cái gì vậy?"

Bùi Cô Cẩm nghe được lời cam đoan này, lúc này mới cẩn thận phủ nhận: "Ta cũng nói đùa với nàng thôi mà, nhìn nàng xem, còn tưởng thật à. Tang Tang không để cho ta chúc mừng, ta cũng sẽ không có ý kiến gì đâu."

Tống Vân Tang: "..."

Hai người ăn cơm tối xong, đi ngủ sớm. Tống Vân Tang đến nguyệt sự nên tham ngủ, được Bùi Cô Cẩm ôm rất nhanh đã vào giấc. Bùi Cô Cẩm căn bản ngủ không được. Nhiều chuyện vui vẻ như vậy, ngủ làm gì! Tỉnh dậy đi!

Bùi Cô Cẩm mặc bộ quần áo Tống Vân Tang làm cho hắn đi vào trong viện. Lúc này, hắn cố ý dặn dò A Đông đi canh chừng, nếu Tống Vân Tang đi ra, phải lập tức báo cho hắn. Chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa, Bùi Cô Cẩm ở phòng bếp gọi tất cả Giáo úy đến.

Một ít Giáo úy đều đã đi ngủ, mở to đôi mắt ngái ngủ, còn tưởng rằng đột nhiên có hành động. Kết quả đã bị kéo đến phòng bếp đầy mùi khói lửa cay mắt. Chỉ huy sứ Đại nhân đang ngồi thẳng tắp trên chiếc ghế gỗ nhỏ, không hiểu sao bộ dạng có chút quen thuộc. Thấy mọi người, hắn hô: "Ngồi, đều ngồi đi."

Lời này hình như bọn họ đã nghe ở đâu rồi! Trong lòng mọi người mơ hồ có dự cảm, nhưng cũng đành phải trên mặt đất ngồi xuống, vây quanh Chỉ huy sứ Đại nhân, nhìn lên Chỉ huy sứ Đại nhân ba hoa. Quả nhiên, Chỉ huy sứ Đại nhân ngồi thẳng thắt lưng, giang hai tay ra khoe bộ quần áo mới của hắn: "Tang Tang làm quần áo cho ta, cho các ngươi nhìn xem. Như thế nào?"

Cơm nước xong ngài tản bộ trước mặt chúng ta vài lần ba phiên, chúng ta đã thấy cả rồi! Trong lòng mọi người oán thầm, nhưng ngoài miệng đều khen. Trong những lời khen này, chỉ có lời khen của Tiểu Giáo úy Đinh Thắng là chân thành nhất: "Đẹp! Đẹp hơn so với ta người yêu ta làm rất nhiều! Tay nghề của Tống Tiểu thư này thật tốt! Bùi Đại nhân, phi ngư trên quần áo của ngài, là vốn đã có trên tơ lụa rồi sao?"

Bùi Cô Cẩm vẫy tay với hắn ta. Lúc này, Đinh Thắng hiểu ngay, ngồi vào bên cạnh hắn. Bùi Cô Cẩm cười tủm tỉm vỗ cái ót của hắn: "Ngươi thấy điếm nhà ai dám bán tơ lụa có thêu phi ngư? Trên bộ quần áo này mỗi con phi ngư mỗi hoa văn đều là Tang Tang thêu lên từng cái từng cái một! Nếu không ngươi nghĩ xem tại sao nàng phải làm gần một tháng? Nếu là quần áo bình thường như ngươi, Tang Tang của nhà ta không tốn nửa ngày đã có thể làm ra một bộ!"

Đinh Thắng tin là thật, vô cùng hâm mộ: "Thêu cũng không đơn giản! Tống Tiểu thư quá lợi hại! Mấy ngày hôm trước nàng thấy ta âu sầu, còn tặng trang sức trân châu cho ta, lúc ấy ta cảm thấy nàng vừa xinh đẹp vừa thiện tâm, không nghĩ tới nàng còn hiểu nhiều như vậy!"

Bùi Cô Cẩm được khen đến trực tiếp bay lên trời: "Đó là tự nhiên, trên đời này sẽ không có Tang Tang nhà ta không biết!" Đang muốn tiếp tục ba hoa khoác lác một chút, đã thấy A Đông chạy tới: "Đại nhân! Tống Tiểu thư đã tỉnh, đi ra tìm ngài."

Tinh thần Bùi Cô Cẩm căng thẳng, vội vàng dừng lại: "Nàng ở đâu?"

A Đông chỉ một ngón tay về một hướng: "Trên đường đến đây nàng đụng phải Sầm Tu Kiệt, tán gẫu với Sầm Tu Kiệt rồi."

Bùi Cô Cẩm thở dài một hơi, chỉ cần không thấy được bộ dạng này của hắn là tốt rồi. Sầm Tu Kiệt rất thông minh, nhất định sẽ hỗ trợ hắn ngăn Tang Tang lại. Dù sao hắn cũng vui vẻ rồi, khoát tay với nhóm Giáo úy: "Được rồi được rồi, đều đi ngủ đi." Rồi đứng dậy đi tìm Tống Vân Tang.

Dưới bóng đêm, Bùi Cô Cẩm bước đi nhẹ nhàng. Lúc đi ngang qua núi giả, còn chưa có nhìn thấy người, đã nghe thấy giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở của Sầm Tu Kiệt truyền đến: "... Ta thật sự rất cảm tạ sư phụ, không có ngài ấy, phụ thân ta sẽ bị oan cả đời không được rửa sạch..."

Khóe miệng Bùi Cô Cẩm nhếch lên. Thằng nhãi con này thật thông minh, phỏng chừng là lấy danh nghĩa cảm tạ hắn, ngăn Tống Vân Tang lại. Đường nhỏ có một khúc cua, Bùi Cô Cẩm thấy Tống Vân Tang, nhưng giọng nói của Sầm Tu Kiệt cũng truyền vào nhĩ rõ ràng: "Cho nên ta phải giúp ngài ấy, sư nương, ta thực không phải cố ý lừa gạt ngài..."

Trong lòng Bùi Cô Cẩm lộp bộp một tiếng: chủ đề này, sao giống như... có chút không thích hợp?

Hắn đi nhanh hai bước, đi gần chút, liền nhìn thấy trong tay Sầm Tu Kiệt cầm một cái vò rượu. Đứa nhỏ uống rượu, lôi kéo Tay của Tống Vân Tang khóc giải thích: "Đương nhiên, chủ yếu cũng là vì nhiệm vụ ngài ấy giao cho ta quá khó khăn! Ngài nói xem ta là một đứa nhỏ chín tuổi, ta còn chưa biết yêu đương là gì, làm sao có thể giúp ngài ấy dỗ nữ nhân? Thật ma ta xem binh pháp rồi, lấy dao găm rạch một đường trên cánh tay của ngài ấy! Ngài đừng nói, một chiêu khổ nhục kế, ngài lập tức đau lòng..."

Bùi Cô Cẩm: "..."
Bình Luận (0)
Comment