Bùi Cô Cẩm đuổi A Đông đi, cùng ngồi xuống tảng đá bên cạnh với Sầm Tu Kiệt: "Ý ngươi là, nàng đã biết chuyện ta lừa nàng rồi."
Sầm Tu Kiệt khổ đau nói: "Làm sao có thể không biết chứ? Không biết mà giữa trưa nàng lại cho ngài uống canh khó uống như vậy? Không biết mà buổi tối nàng lại trang điểm cho ngài..." Nó thấy Bùi Cô Cẩm quay đầu nhìn nó, lập tức sửa lại: "Trang điểm xinh, xinh đẹp như vậy?"
Bùi Cô Cẩm cười lạnh: "Còn dám nhắc chuyện trang điểm, ta lập tức cho A Đông trang điểm cho ngươi mỗi ngày."
Sầm Tu Kiệt hoảng sợ câm miệng. Bùi Cô Cẩm cân nhắc nói: "Cho nên hiện tại, nàng đang dùng chiêu mượn đao giết người, cố ý nói muốn may quần áo cho ngươi để chọc giận ta, mượn tay ta để dạy dỗ ngươi."
Sầm Tu Kiệt gật đầu như giã tỏi. Vẻ mặt của Bùi Cô Cẩm nghiêm túc: "Tang Tang của nhà ta quả nhiên thông minh."
Khóe miệng của Sầm Tu Kiệt giật giật: nữ sắc quả thật không thể gần! Chuyện quan trọng hiện giờ là sư nương thông minh sao? Thấy chỉ số thông minh của sư phụ nó lao dốc không phanh như vậy nó chịu không nỗi nữa!
Bùi Cô Cẩm biết chính mình bị sắc đẹp mê mụi. Con thỏ nhỏ mềm thì mềm vậy thôi, nhưng cũng rất biết cách báo thù đấy chứ, không chỉ xấu xa, mà còn mê hoặc hắn đến mức thần hồn điên đảo. Nếu không có Sầm Tu Kiệt nhắc nhở, căn bản hắn không nghĩ đến chuyện kia. Bùi Cô Cẩm nhìn về phía Sầm Tu Kiệt, nheo mắt lại: "Cho nên, hôm nay sau khi tỉnh lại, thật ra ngươi nhớ rõ ngươi đã nói với nàng cái gì?"
Sầm Tu Kiệt lập tức chột dạ: "Nhớ rõ... Dù sao ta cũng khá thông minh mà. Vốn dĩ ta muốn đến nhắc nhở ngài một tiếng, nhưng nghe nói sư nương tự mình nấu món canh rất đáng sợ cho ngài, ta, ta không dám đến nữa..."
Bùi Cô Cẩm dùng sức vỗ cái ót của nó một: "Biết mình uống rượu sẽ thích tìm người người giãi bày, vậy còn uống rượu làm gì?"
Sầm Tu Kiệt che ót lại: "Sư phụ, ta nào biết ta uống rượu vào sẽ như vậy? Ta thấy phụ thân ta uống rượu, đều là ngàn chén không say. Ngày hôm qua nỗi oan của phụ thân được xóa sạch, lòng ta vừa khổ sở vừa vui vẻ, cho nên mới học phụ thân uống chút rượu..."
Mọi chuyện đều muốn xảy ra rồi, Bùi Cô Cẩm có tính toán cũng không ý nghĩa gì nữa. Hắn đứng lên, đi đến khoảng trống rộng rãi, vẫy tay với Sầm Tu Kiệt: "Ngươi lại đây."
Sầm Tu Kiệt đứng dậy, lấy lòng cười đi đến bên cạnh hắn. Bùi Cô Cẩm bỗng nhiên rút đao! Một tiếng ‘xoạch’ vang lên, mũi đao sắc bén của Tú xuân đao chĩa ra trước mặt Sầm Tu Kiệt!
Sầm Tu Kiệt lập tức mềm nhũn, quỳ thụp xuống đất: "Sư phụ tha mạng! Tuy ta có sai, nhưng tội không đáng chết!"
Cây đao kia bay vèo qua mặt nó một cái, cắm thẳng tắp vào mặt cỏ mấy tấc! Sầm Tu Kiệt sợ đến mức đổ một thân mồ hôi lạnh. Nó trộm nhìn cây đao cắm trên cỏ, lại ngẩng đầu nhìn Bùi Cô Cẩm. Liền thấy Bùi Cô Cẩm cởi vỏ đao bên hông mình xuống, vứt ngay trước mặt nó: "Ngươi dùng vỏ đao, ta tay không. Qua mười chiêu ta sẽ cho qua việc này."
Sầm Tu Kiệt nhặt vỏ đao kia lên, tay đang run run: "Sư phụ, ta thực sự biết sai rồi... Năm chiêu được không? Mười chiêu ta còn có thể sống sót sao?"
Vẻ mặt của Bùi Cô Cẩm lạnh lùng: "Đứng lên."
Sầm Tu Kiệt muốn khóc: "Vậy, tám chiêu?"
Bùi Cô Cẩm liếc nhìn nó, lười nói tiếp, thẳng chân đá một cái vào đầu vai nó!
Trong viện, kêu thảm thiết cầu xin tha thứ của Sầm Tu Kiệt thi thoảng lại vang lên. Một khắc sau, ban đêm quay về sự tĩnh lặng ban đầu. Sầm Tu Kiệt làm rơi vỏ đao, ngồi bệt dưới đất, trên mặt chỗ xanh chỗ tím: "Sư phụ, ta biết..." Nó cảm thấy toàn thân đều đau, khóc không ra nước mắt: "Ngài đang muốn lấy ta để dùng khổ nhục kế phải không? Sư nương nhìn thấy ta á... bị đánh cho thảm như vậy, khẳng định sẽ bớt tức giận."
Bùi Cô Cẩm đứng ở trước mặt nó, nâng tay, Sầm Tu Kiệt vội vàng đưa vỏ đao lên cho hắn. Bùi Cô Cẩm lại rút Tú xuân đao cắm trên mặt cỏ: "Cái gì mà khổ nhục kế? Ta nào có giảo hoạt như ngươi. Ta thực sự bị Tang Tang tính kế, cho nên tức giận dạy dỗ ngươi một trận." Hắn đút bảo kiếm vào vỏ: "Hơn nữa, lúc trước, ta cũng chưa sử dụng khổ nhục kế gì cả. Đều là ngươi tự chủ trương động dao với ta, ta không kịp chuẩn bị tránh không thoát, cho nên mới không cẩn thận bị thương —— làm sao có thể cố ý lừa Tang Tang?"
Sầm Tu Kiệt trừng lớn mắt. Nó cảm thấy Bùi Cô Cẩm quá vô sỉ vô tình! Bộ dạng qua cầu rút ván này! Vậy mà hắn muốn vứt nó đi, đổ tất cả sai lầm lên trên đầu nó!
Nó oan quá! Sầm Tu Kiệt thầm mắng trong lòng, nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhục đồng ý: "Đúng đúng, sư phụ nói đúng. Nếu có cơ hội, ta sẽ làm sáng tỏ chuyện này với sư nương, dù sao việc này, thực sự không liên quan gì tới sư phụ..."
Bùi Cô Cẩm vừa lòng hắn liếc nhìn nó một cái, lúc này mới trở về phòng. Trong phòng, Tống Vân Tang ngồi ở sau bàn, sắc mặt tự nhiên: "Sao Tu Kiệt lại kêu thảm như vậy? Chàng không làm nó bị thương chứ?"
Quả nhiên Tang Tang đau lòng! Bùi Cô Cẩm làm bộ chính mình còn chẳng hay biết gì: "Không có, ta dạy nó một chút thôi. Nó là một đứa nhỏ, sao ta có thể cùng quá mạnh tay với nó chứ? Yên tâm, ta có chừng mực."
Tống Vân Tang theo dõi hắn một lát, đáp một câu "Được rồi". Nàng lại bắt đầu thay đổi biểu tình, chớp một cái bắt đầu lo lắng: "A Cẩm, làm sao bây giờ? Ngày mai sinh nhật của bà cô ta, thời gian này mỗi năm ta đều chép kinh Phật cầu phúc cho bà ấy, năm nay lại quên mất rồi."
Bùi Cô Cẩm lục lọi trong trí nhớ một phen, khó khăn lắm mới tìm ra thông tin của vị bà cô này: "Không phải bà cô của nàng đã qua đời vài năm rồi sao, còn phải cầu phúc sinh nhật?"
Tống Vân Tang thật sự gật đầu: "Đúng vậy! Đây là quy củ ta đặc ra cho chính mình, vì báo đáp ân tình bà cô đã chăm sóc cho ta." Nàng thở dài: "Thôi, tối nay ta không ngủ, chép cả đêm chắc có thể chép xong."
Nếu nửa canh giờ trước nàng nói chuyện này, nhất định Bùi Cô Cẩm sẽ khuyên ngắn một chút, nhưng hiện tại, hắn không khuyên: "Như vậy sao mà được. Nếu Tang Tang một đêm không ngủ, cơ thể nhất định sẽ chịu không nỗi." Hắn chủ động nói: "Ta có thể giúp nàng làm cái gì không?"
Tống Vân Tang nháy mắt mấy cái: "Nếu A Cẩm có thể giúp ta chép thì ta có thể nghỉ ngơi."
Bùi Cô Cẩm đã hiểu, đây là không cho hắn ngủ: "Không thành vấn đề, ta giúp Tang Tang chép là được. Nàng đi ngủ đi."
Hắn đi tới bên cạnh Tống Vân Tang, khom người sờ sờ bụng nàng: "Còn hơi lạnh. Tang Tang cũng đừng ngồi ở đây nữa, đi rửa mặt, sau đó vào trong chăn nằm đi."
Tống Vân Tang còn hỏi câu: "A Cẩm sẽ không gọi người đến chép đó chứ? Không được đâu, chàng có thể thay thế ta, những người khác thì không được đâu."
Nàng còn cố ý nhắc tới chuyện hắn không giống với người khác nữa. Tâm tình Bùi Cô Cẩm phức tạp, lại chỉ đáp một câu được. Lúc này Tống Vân Tang mới gọi A Đông tới rửa mặt, chui vào trong chăn. Bùi Cô Cẩm ngồi sau bàn, bắt đầu chép kinh Phật.
Lúc Sầm Tu Kiệt nói toạc ra Tống Vân Tang đã biết được chuyện xấu cho hắn làm, Bùi Cô Cẩm thật sự bị dọa. Nhưng hiện tại, hắn cũng đã bình tĩnh lại rồi. Hắn sợ hãi bị Tống Vân Tang biết được bí mật của hắn, chẳng qua là sợ Tống Vân Tang sẽ vì vậy mà chán ghét hắn. Nhưng sau khi Tống Vân Tang biết được hết thảy chỉ âm thầm tức giận, bày đủ trò để dày vò hắn, nhưng không có lạnh nhạt xa cách hắn, hay là khóc lóc đòi rời khỏi hắn. Thật sự hắn bị gây sức ép đến thảm, nhưng so sánh với tình cảnh hai người bọn họ thương tổn như kiếp trước, Bùi Cô Cẩm cảm thấy như vậy chỉ có thể xem như chút tức giận không nhằm nhò vào đau của Tang Tang mà thôi. Hắn hoàn toàn có thể chấp nhận, cũng nguyện ý phối hợp với nàng, chờ đợi nàng sớm ngày nguôi giận.
Trong phòng một mảnh im lặng, chỉ có thể ngẫu nhiên nghe tiếng ánh nến nổ lách tách cùng tiếng lật giấy. Kinh Phật không dày, nhưng rất nhiều chữ, Bùi Cô Cẩm đoán mình phải chép đến cuối giờ sửu mới xong. Ngồi chép hơn một nửa Kinh phật, Bùi Cô Cẩm bỗng nhiên phát giác phòng ngủ còn thắp nến, đi qua nhìn thử thì thấy Tống Vân Tang còn đang đọc sách.
Bùi Cô Cẩm chỉ cho là nàng còn muốn giữ để mình không trộm lười biếng, vội vàng ngồi xuống bên giường, lấy đi quyển sách trên tay nàng: "Tang Tang, đã muộn rồi, nàng nên đi ngủ sớm một chút đi. Ta cam đoan, ta nhất định sẽ tự mình chép hết kinh Phật."
Tống Vân Tang mặc hắn lấy sách đi, dựa trên gối đầu buồn bả nói: "Thôi bỏ đi, ta bỗng nhiên cảm thấy cũng không cần phải chép. Thương tiếc người quá cố, có tâm ý là được được, không cần để ý hình thức."
Tại sao lại không cần chép nữa? Bùi Cô Cẩm nhất thời có chút không xác định: Chẳng lẽ... Tang Tang quyết định tiếp tục dùng phương pháp tối hôm qua để dày vò hắn?
Nhớ tới buổi tối gian nan kia, Bùi Cô Cẩm cảm thấy —— hắn tình nguyện chép kinh Phật! Nhưng cho rằng Tang Tang cũng hiểu được chép Kinh phật thật sự quá dễ dàng cho hắn nên nàng muốn sử dụng thủ đoạn tàn khốc hơn. Hắn còn có thể làm thế nào được đây? Đương nhiên chỉ có thể mặc nàng trút giận.
Bùi Cô Cẩm vuốt vuốt tóc của Tống Vân Tang: "Được, nghe lời nàng. Ta đi rửa mặt."
Hắn ra khỏi phòng đi tắm rửa, lúc trở về Tống Vân Tang đã nằm xuống. Bùi Cô Cẩm chui vào ổ chăn, tâm tình có chút bi tráng vi diệu: "Tang Tang, hôm nay có muốn ôm ta ngủ nữa không?"
Một lát sau giọng nói của Tống Vân Tang mới rầu rĩ vang lên: "Không ôm, chàng ngủ đi." Nàng tạm dừng một lát, than thở nói: "Ngủ ngon."
Câu "ngủ ngon" này nhắc nhở Bùi Cô Cẩm. Trong lòng Bùi Cô Cẩm vui vẻ: Chẳng lẽ... Tang Tang đã tha thứ cho hắn rồi?
Bùi Cô Cẩm thử ôm Tống Vân Tang, thấp giọng hỏi: "Tang Tang, nàng... đã nguôi giận rồi sao?"
Tống Vân Tang không hé răng, vẫn không nhúc nhích nằm ở trong lòng hắn. Bùi Cô Cẩm cũng hiểu được. Một đời này, Tang Tang vẫn quan tâm hắn đau lòng hắn, mới dày vò hắn có một ngày đã không nỡ rồi.
Trong lòng Bùi Cô Cẩm ấm áp. Nếu như lúc trước, hắn thầm nghĩ làm sao để né tránh được sai lầm của mình, lừa gạt cho qua để Tống Vân Tang không tức giận, nhưng hiện tại, hắn lại bắt đầu thật tâm thành ý phản tỉnh chính mình. Hắn cọ cằm lên sườn mặt của Tống Vân Tang, nhẹ nhàng cọ cọ: "Tang Tang, xin lỗi, đã lừa nàng."
Tống Vân Tang trầm mặc như trước. Bùi Cô Cẩm biết nàng nghe thấy, tiếp tục nói: "Thật xin lỗi, ta kỳ thật không phải một người có bao nhiêu trầm ổn. Ta là một kẻ lòng dạ hẹp hòi, nói lời chua ngoa, không biết xấu hổ, thích ghen tuông, còn động một chút đã muốn bay lên trời. Ngươi tốt với ta một chút, ta sẽ tìm nhóm Giáo úy ba hoa một phen. Nàng nói ta già, hiện tại không thích nghe người khác nói ta nhiều tuổi. Ta biết nàng ghét ta ngây thơ làm càn lông bông điên cuồng, vì thế muốn giả thành dáng vẻ thận trọng trầm ổn mà nàng thích. Không phải cố ý lừa nàng, chỉ là muốn nàng thích ta."
Tống Vân Tang nằm trong lòng hắn, xoay người lại: "Ta thích dáng vẻ thận trngj trầm ổn khi nào? Ta ghét chàng ngây thơ làm càn lông bông điên cuồng khi nào?" Nàng nghi ngờ nhìn Bùi Cô Cẩm: "Chàng còn tìm Giáo úy bao hoa? A Cẩm, rốt cuộc chàng còn giấu ta bao nhiêu chuyện nữa?"
Bùi Cô Cẩm cứng họng: "Chuyện này..."
Bùi Cô Cẩm bỗng nhiên phát giác, hình như, có thể, đại khái là mình... lật tẩy quá nhanh quá hoàn toàn! Hắn cũng không biết rốt cuộc Tang Tang biết được bao nhiêu chuyện rồi, đã bán mình đến sạch sạch sẽ sẽ! Hắn ho nhẹ một tiếng: "Tang Tang, chẳng lẽ không phải nàng bởi vì ta giả trầm ổn che dấu bản tính cho nên mới tức giận sao?"
Vẻ mặt của Tống Vân Tang như không biết dùng từ gì đáp lại hắn: "Cái gì vậy chứ? Ta tức giận chủ yếu là bởi vì chàng cố ý bị thương gạt ta, hại ta lo lắng cho chàng như vậy! Còn nữa, rõ ràng chàng muốn ta may quần áo cho chàng, vì sao không trực tiếp nói với ta? Việc gì phải để cho Sầm Tu Kiệt tới tìm ta nói chuyện chứ?"
Nàng nhéo cánh tay của Bùi Cô Cẩm một chút, ấm ức nói: "Ta tin chàng, là bởi vì cho ta yêu chàng. Nhưng nhìn chàng xem, đụng một chút đã hù ta cho qua chuyện! Chàng có cảm thấy có lỗi với sự tín nhiệm của ta không? Ta đương nhiên phải tức giận!"
Hai chữ "Tín nhiệm" này vừa vang lên, đã lập tức nặng nề thấm vào lòng Bùi Cô Cẩm, làm cho hắn theo bản năng cảm thấy hoảng hốt. Hắn vội vàng ôm lấy Tống Vân Tang: "Tang Tang ngoan, ta biết sai rồi, ta không dám lừa nàng nữa. Sau này ta có chuyện gì, cũng sẽ thành thật nói với nàng có được không?"
Tống Vân Tang gây sức ép cả ngày, thật sự không tức giận bao nhiêu. Bùi Cô Cẩm ôm chặt nàng, nàng cũng ngoan ngoãn lui vào trong lòng hắn, gật gật đầu. Nàng lại ngẩng đầu: "Cho nên, A Cẩm vẫn đang giả bộ trầm ổn ở trước mặt ta?"
Nàng nhắc tới chuyện này, Bùi Cô Cẩm lại muốn đập chết chính mình. Hắn siết lấy nàng càng chặt hơn: "Không nói những chuyện này..."
Tống Vân Tang cũng không buông tha: "Vậy nếu chàng không giả vờ, thì sẽ có bộ dạng gì? Chẳng lẽ giống như người đã theo đuổi ta năm trước?"
Nàng nhìn hắn, nhất định muốn hắn trả lời. Bùi Cô Cẩm bất đắc dĩ, suy nghĩ một lát mới nói: "Hẳn là không khác nhau lắm, nhưng mà không thể hoàn toàn giống nhau, tóm lại sẽ thành thục một chút."
Dù sao, hắn cũng là người đã trải qua năm năm va chạm kiếp trước, đã bị dạy cho một bài học, cũng càng hiểu Tống Vân Tang. Bùi Cô Cẩm lựa lời nói: "Mặc dù có câu nói đánh chết cái nết không chừa, nhưng nàng thích như thế nào, sau này ta cố gắng sửa..."
Tống Vân Tang nở nụ cười. Con ngươi trong suốt như nước của nàng nhìn hắn: "Không cần sửa đâu. Ta là người thân thiết với chàng nhất, sau này còn cùng nhau cả đời. Nếu A Cẩm vẫn luôn kiềm chế chính mình ở trước mặt ta, không cảm thấy mệt mỏi không vui sao?"
Câu cả đời kia bỗng nhiên ghim vào đáy lòng hắn, Bùi Cô Cẩm dừng lại, nhất thời không nói nên lời. Hắn một lát mới nói: "Sẽ không đâu. Nàng thích ta, ta đã rất vui rồi."
Tống Vân Tang hơi hơi đỏ mặt. Nàng nhỏ giọng nói: "Cho dù A Cẩm là người lòng dạ hẹp hòi, lời nói chua ngoa, không biết xấu hổ, thích ghen tuông, ta vẫn thích chàng."
Nàng ngẩng đầu, đặt một nụ hôn vừa nhẹ vừa mềm lên môi của hắn: "Ta thích chàng như vậy... thích tất cả của chàng."