Nguyên nhân gây ra mọi chuyện là do Dư ngự y chịu được không được sự dày vò trong nội tâm cho nên nói với Tống Hầu gia bí mật mà ông biết.
Tống Hầu gia ngồi ở mép giường, không dám tin hỏi lại: "Ông nói cái gì? Bùi Cô Cẩm không thể làm chuyện ấy?"
Dư ngự y trầm trọng gật đầu: "Lúc ông còn ở trong ngục, có phải đã viết cho con gái ông một thư giới thiệu hay không?"
Tống Hầu gia xác nhận. Dư ngự y ngồi xuống ở bên cạnh ông: "Vậy ông có biết người mang theo phong thư giới thiệu đến chỗ ta xem bệnh là ai không?"
Tống Hầu gia nhíu mày: "Chẳng lẽ là Bùi Cô Cẩm? Chẳng lẽ hắn tìm ngươi xem... xem nguyên nhân không thể làm chuyện ấy?"
Dư ngự y lắc đầu: "Chuyện này thì không phải. Chuyện hắn không thể làm chuyện ấy là con gái ông chính miệng nói ra." Ông kể hết chuyện ngày ấy ra, cuối cùng vỗ vỗ vai Tống Hầu gia: "Ta thấy con gái ông lưỡng tình tương duyệt cùng Bùi Cô Cẩm kia. Con cháu đều có phúc của con cháu, lão Tống ông nên nghĩ thoáng một chút, đừng làm chuyện cầm gậy lớn đánh uyên ương. Có chuyện gì ta có thể hỗ trợ ông cứ việc nói. Tuy rằng ta không thích Bùi Cô Cẩm nhưng ai bảo hắn là con rể của ông chứ?"
Ông đứng dậy, bước đi thong thả ra khỏi phòng, để lại Tống Hầu gia đang dại ra. Mất cả buổi Tống Hầu gia mới lấy lại tinh thần, bỗng nhiên nhớ tới lúc còn ở trong Chiêu ngục, Tống Vân Tang hỏi ông ấy vấn đề kia: "Nếu sau khi Vân Hành thành thân vẫn không sinh con, phụ thân có để ý hay không?"
Lúc trước ông chỉ cho là Tống Vân Tang không muốn sinh con cho Bùi Cô Cẩm, thì ra chân tướng lại là... Bùi Cô Cẩm không thể làm chuyện ấy, không có cách nào cho Tang Tang một đứa con?
Chẳng trách hai người thành thân đã ba tháng rồi, vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, lại tìm đại phu của Thái tử phủ vài lần... Tống Hầu gia u sầu đầy mặt gọi nhũ mẫu tới: "Ngươi đến Bùi phủ, mời cô gia và Tiểu thư ngày mai đến phủ gặp mặt."
Lúc nhũ mẫu đi vào Bùi phủ, sắc trời đã tối, Bùi Cô Cẩm đang dỗ Tống Vân Tang. Nam nhân gõ cửa phòng: "Tang Tang, nàng ra ăn bữa tối trước được không? Buổi trưa nàng cũng không ăn được bao nhiêu, nếu không cũng ăn cơm tối sẽ đói bụng lắm."
A Đông ở bên nghe thấy: "Buổi trưa phu nhân không ăn cơm? Không phải ta mang cơm vào phòng cho các ngươi rồi sao?"
Bùi Cô Cẩm liếc nàng một cái, như đang dùng ánh mắt nói "ngươi thật không hiểu chuyện". A Đông ngộ ra: "Đại nhân, ngài..."
A Đông không dám nói nửa câu "ngài bớt phóng túng chút đi". Nàng ta oán thầm vài câu trong lòng, kéo dài giọng nói: "Ta đi thu dọn thư phòng cho Đại nhân một chút."
Nhất thời Bùi Cô Cẩm không hiểu được ý tứ của lời này, A Đông cũng đã đi đến căn phòng bên cạnh ôm đệm chăn ra. Bùi Cô Cẩm đen mặt. Hắn đè thấp giọng nói: "A Đông, ngươi làm gì vậy?"
A Đông đặc biệt chân thành: "Đêm nay khẳng định phu nhân sẽ không cho Đại nhân vào phòng, ta đến thư phòng trải giường cho Đại nhân."
Bùi Cô Cẩm cười lạnh: "Thật sự buồn cười! Ta đang ở phủ của mình, ta mới là lão gia, nàng là thê của ta, ta muốn ngủ thế nào thì ngủ thế ấy..."
A Đông chậm rì "ồ" một tiếng: "Được, vậy Đại nhân làm cho phu nhân mở cửa trước đi." Nàng ta trả chăn đệm chăn trở về, sau đó đứng ở cửa nhìn Bùi Cô Cẩm.
Bùi Cô Cẩm: "..."
Bùi Cô Cẩm phát sầu. May mà lúc này, gã sai vặt chạy vào báo người của Tống phủ tới. Trong lòng Bùi Cô Cẩm vui vẻ: "Mau mời vào!"
Nhũ mẫu được Chỉ huy sứ Đại nhân nhiệt tình nghênh đón vào phủ, thật sự thụ sủng nhược kinh. Bùi Cô Cẩm dẫn bà ấy đến trước cửa phòng ngủ, gõ nhẹ cửa kêu: "Tang Tang, phụ thân nàng phái người lại đây."
Trong phòng im lặng một lát, sau đó tiếng bước chân vang lên. Tống Vân Tang mở cửa ra. Ánh mắt của Tống Vân Tang trốn tránh Bùi Cô Cẩm, chỉ nói với nhũ mẫu kia: "Có chuyện gì sao?"
Bùi Cô Cẩm thấy mắt Tống Vân Tang còn có chút hồng, chắc chắn là do lúc trước hắn gây sức ép quá nhiều nên nàng khóc, nhưng vẻ mặt nàng không phải quá tức giận, hắn cảm thấy yên tâm hơn, nhân cơ hội đi vào trong phòng.
Khóe mắt Tống Vân Tang nhảy dựng, thật muốn đẩy người này đi ra. Nhưng người của Hầu phủ đang ở đây, nàng lại gây chuyện với hắn sẽ làm phụ thân lo nghĩ, cho nên mới không hé răng. Nhũ mẫu thuật lại y nguyên lời nói của Tống Hầu gia, Tống Vân Tang đáp: "Vậy sáng sớm ngày mai, ta sẽ trở về gặp phụ thân."
Nhũ mẫu kia cáo từ rời đi. Nhìn thấy người đi rồi, Tống Vân Tang mới đẩy Bùi Cô Cẩm: "Chàng đi ra ngoài!"
Bùi Cô Cẩm ôm lấy nàng, đưa tay đóng cửa lại: "Tang Tang ngoan, đừng đuổi ta ra ngoài nữa mà, A Đông đang chờ ở bên ngoài xem trò cười của ta đó."
Tống Vân Tang buồn giận đẩy hắn ra: "Rõ ràng là ban ngày, rõ ràng là ban ngày... không có ai cười nhạo ta sao?"
Bùi Cô Cẩm dỗ dành nàng: "Việc này nàng không nói ta không nói, còn ai biết đâu? Nàng nhốt ta ngoài cửa, mọi người đều biết cả rồi!"
Tống Vân Tang giận, tức đỏ cả mắt: "Ý của chàng là chuyện này do lỗi của ta à? Ta vẫn đang ăn cơm ngon miệng... chàng đột nhiên dính lại, ta còn không được tức giận?"
Bùi Cô Cẩm chỉ có thể xin hòa: "Có thể! Rất có thể!" Rồi lại có ý đồ cãi lại cho chính mình: "Ta cũng đâu có không cho nàng ăn cơm, ta còn đút cơm cho nàng mà, do nàng đột nhiên quay lại ôm lấy ta khóc lên cho nên mới bị đói..."
Mặt của Tống Vân Tang đỏ lên ngắt lời hắn: "A a a chàng câm miệng đi! Chàng thật không biết xấu hổ! Bùi Cô Cẩm! Rốt cuộc chàng học được mấy kiểu này từ đâu?" Nàng nhớ tới lúc ăn cơm trưa Bùi Cô Cẩm ôm nàng ngồi trước bàn cơm, phía trên của hai người nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, phía dưới lại... Tống Vân Tang cảm thấy xấu hổ giận dữ muốn chết: "Một ngày này đến tối, suốt ngày đến tối mà chàng không lặp..."
Tay nàng đều run run, đỡ cái trán: "Chàng đi ra ngoài! Đến thư phòng ngủ! Ta không muốn nhìn thấy chàng!"
Bùi Cô Cẩm thấy nàng có vẻ bị chọc tức sắp ngất xỉu, cũng không dám nói gì nữa, đành phải ngượng ngùng ra khỏi phòng. A Đông còn ở trong viện, cười tủm tỉm xem kịch vui. Bùi Cô Cẩm phụng phịu: "Đêm nay lão gia ta muốn ngủ ở thư phòng, còn không mau đi thu dọn!"
Lần tức giận này của Tống Vân Tang cho đến ngày hôm sau lúc tới Hầu phủ mới miễn cưỡng nguôi bớt. Trong lòng Bùi Cô Cẩm vừa thấy may mắn, lại vừa phiền muộn. May mắn là cuối cùng Tang Tang đã quay về con thỏ nhỏ, phiền muộn là lại phải nhìn thấy nhạc phụ Đại nhân.
Thật ra bình tĩnh mà xem xét, Tống Hầu gia là một người am hiểu khôn. Tuy rằng lúc trước ông cũng không coi Bùi Cô Cẩm là người tốt, nhưng Tống Vân Tang đã muốn gả cho hắn nên ông cũng không làm khó Bùi Cô Cẩm. Điều khiến cho Bùi Cô Cẩm phiền muộn là cha con hai người vốn là người văn nhã, lúc nói chuyện phiếm sẽ nói đến rất nhiều chủ đề hắn không am hiểu. Bùi Cô Cẩm lăn lộn trong quan trường hồi lâu, cũng coi như biết cách ăn nói, phần lớn thời gian đều có thể tán gẫu với bọn họ. Nhưng mà luôn luôn có những lúc, sẽ tẻ ngắt, sẽ làm trò cười...
Nếu như người ngoài hại hắn mất mặt trước mặt Tang Tang, mặc kệ người đó có cố ý hay vô tình, Bùi Cô Cẩm cũng phải hung hăng trả thù trở lại. Nhưng đối tượng này là cha vợ hắn, Bùi Cô Cẩm lại chỉ có thể cố gắng nhịn. Mỗi khi Tang Tang vẻ mặt ngưỡng mộ nhắc tới phụ thân, trong lòng Bùi Cô Cẩm sẽ ấm ức, không thể nào bình tĩnh nỗi... Thật muốn có một lúc nào đó hắn ở trước mặt Tang Tang nở mày nở mặt một phen, để cho nàng biết phu quân nàng mới là nam nhân lợi hại nhất trên thế giới này!
Tống Vân Tang không biết trong lòng Bùi Cô Cẩm đang suy nghĩ những gì, phụ thân gọi nàng một mình nàng theo ông, nàng để cho Bùi Cô Cẩm ở lại phòng chờ. Nàng đi vào thư phòng, liền thấy vẻ mặt Tống Hầu gia ngưng trọng, vội vàng bước lên hỏi: "Phụ thân, xảy ra chuyện gì sao?"
Tống Hầu gia nghiêm túc hỏi: "Tang Tang, tuy rằng phụ thân nói với con chuyện này không thích hợp, nhưng sự tình quan trọng, con nhất định phải trả lời đúng sự thật với ta —— có phải Bùi Cô Cẩm không thể làm chuyện ấy hay không?"
Tống Vân Tang ngây người, một lát sau mới đoán được nguyên do. Nàng mặt đỏ lên, không ngờ lúc trước mình đần độn, hiện tại hiểu lầm to rồi. Nàng lúng ta lúng túng nói: "Là, là Dư ngự y nói cho phụ thân biết ạ?"
Tống Hầu gia thấy bộ dạng của nàng này ấp a ấp úng, chỉ cảm thấy tâm trạng thật nặng nề! Ông liên tục than thở: "Con bé ngốc này! Trước khi thành hôn con đã biết việc này, vì sao còn muốn gả cho hắn? Con còn trẻ tuổi lại phải sống cả đời như góa rồi, còn không thể có đứa con của chính mình—— đây không phải việc nhỏ đâu!"
Tống Vân Tang lên tiếng: "Không phải đâu phụ thân, đó là một hiểu lầm..." Nàng muốn giải thích, nhưng thật sự ngại nói ra chuyện lúc trước mình quyến rũ Bùi Cô Cẩm, gian nan lựa lời một lát, vẫn chọn từ bỏ: "Tóm lại chỉ là hiểu lầm mà thôi! Chàng, chàng tốt lắm!"
Loại giải thích này, tất nhiên Tống Hầu gia không tin. Ông chỉ cho rằng Tống Vân Tang không muốn làm cho ông lo lắng, cho nên mới muốn gạt ông. Tống Hầu gia bảo Tống Vân Tang khuyên Bùi Cô Cẩm lại đến chỗ của Dư ngự y xem bệnh, Tống Vân Tang khóc không ra nước mắt, đành phải quay đầu đi tìm Bùi Cô Cẩm.
Bùi Cô Cẩm ngồi ở trong sảnh vô cùng buồn chán, thấy Tống Vân Tang chạy trở lại. Nữ tử bày ra vẻ mặt bứt rứt, vội vàng nắm lấy tay hắn kéo về phía đi phòng mình. Bùi Cô Cẩm kỳ quái hỏi: "Làm sao vậy? Phụ thân đụng gặp phải khó khăn gì sao?"
Tống Vân Tang đáng thương nói: "Không phải... Phụ thân, ông nghĩ chàng không thể làm chuyện ấy!"
Bùi Cô Cẩm: "..."
Bùi Cô Cẩm nghiêng người nhìn Tống Vân Tang. Tống Vân Tang lại không còn khí thế của hôm qua nữa, cúi đầu xoắn xoắn góc áo, bày ra bộ dạng đã gây ra lỗi lầm. Bùi Cô Cẩm ngồi xuống ở bên cạnh bàn, vẫy tay với nàng: "Lại đây."
Tống Vân Tang ngoan ngoãn đi đến bên cạnh hắn. Bùi Cô Cẩm vỗ vỗ lên đùi của mình. Tống Vân Tang là bị một màn hoang đường ngày hôm qua dọa sợ, lập tức trừng lớn mắt. Bùi Cô Cẩm nghiêm túc nói: "Việc này phiền toái rồi, ta suy nghĩ một lát phải làm sao bây giờ. Nàng ngồi lên đây cho ta ôm một chút."
Tống Vân Tang đành phải ngồi lên, vẻ mặt cầu xin hắn: "A Cẩm, đây là Hầu phủ, chàng, không cho chàng cởi quần ta đâu..."
Bùi Cô Cẩm vỗ một cái lên mông của nàng, cả người Tống Vân Tang run lên. Bùi Cô Cẩm ôm chặt lấy nàng: "Ta biết mà, có khi nào ta làm cho nàng khó xử chưa?"
Tống Vân Tang trộm giương mắt nhìn hắn, rất muốn nói một câu "Chàng thường xuyên làm cho ta khó xử". Nhưng vì nhất thời ngớ ngẩn làm cho thanh danh của hắn bị hủy, Tống Vân Tang vô cùng chột dạ. Nàng không dám phản bác, chỉ thúc giục nói: "Vậy A Cẩm nghĩ biện pháp nhanh lên, nếu không phụ thân cứ mãi khuyên ta mang chàng đi tìm Dư ngự y xem bệnh."
Bùi Cô Cẩm giả vờ nghiêm túc gật đầu, tay lại không thành thật sờ tới sờ lui trên lưng Tống Vân Tang. Tống Vân Tang bị sở đến khóe mắt đuôi lông mày đều phiếm hồng, nghẹn ngào nói: "A Cẩm, chàng đang nghĩ biện pháp mà, luôn sờ ta làm gì chứ?"
Bùi Cô Cẩm cắn lên môi của nàng! Sau khi nụ hôn mãnh liệt qua đi, cả người Tống Vân Tang đều nhũn ra. Lúc này Bùi Cô Cẩm mới trầm giọng nói: "Việc này thật sự khó giải quyết rồi. Ta nghĩ đến phụ thân nàng nghĩ ta như vậy, khinh thường ta, trong lòng ta rất buồn."
Tống Vân Tang càng thêm bứt rứt. Vốn dĩ mang thai là có thể chứng minh chuyện này là giả, nhưng nàng thể hàn không thể mang thai cho nên gần đây luôn tìm đại phu do Hoàng Tư Nghiên đề cử để điều trị. Tống Vân Tang ấm ức nói: "Vậy được rồi..."
Bùi Cô Cẩm lập tức không khách sáo, trực tiếp chui tay vào quần áo nàng. Tống Vân Tang bị hắn biến thành một bãi nước, hu hu khóc ròng: "Chàng, chàng nghĩ ra được biện pháp nào không?"
Bùi Cô Cẩm sợ lại làm cho người ta nóng nảy, ép buộc mình rút tay về: "Nghĩ ra rồi."
Lúc này Tống Vân Tang mới ngừng khóc, nước mắt lưng tròng nhìn hắn: "Chàng nói mau đi."
Bùi Cô Cẩm đè thấp giọng nói, thì thầm bên tai nàng: "Chúng ta làm một lần ngay tại đây, nàng để cho ta làm thỏa mái. Chờ xong việc nàng đi không nỗi nữa, phụ thân nàng là người từng trải, tất nhiên vừa thấy liền hiểu được."
Tống Vân Tang: "..."