Quyền Thần Dưỡng Thành

Chương 27

Đến giờ Dậu mà Mộ Tử Duyệt vẫn chưa đi, Thụy vương phủ bèn cho xe ngựa đến Nghiễm An vương phủ chờ. Xem ra buổi tiệc hôm nay, Mộ Tử Duyệt không muốn đi cũng phải đi. Nàng dùng dằng một hồi lâu, rốt cuộc không thể không bước lên xe ngựa.

Thấm Nguyên Các là tửu lâu nổi tiếng nhất kinh thành. Nghe nói thái tổ hoàng đế trước đây cải trang đi tuần từng ghé qua đây dùng bữa trưa, nhớ mãi không quên hương vị nơi đây, trở về liền vui vẻ đề bút ban cho cái tên ba chữ "Thấm Nguyên Các", từ đó về sau tửu lâu này nổi danh khắp nơi.

Hạ Diệc Hiên đặt chỗ ở lầu ba Thấm Nguyên Các. Mộ Tử Duyệt vừa lên đã thấy hắn một mình ngồi ở cửa sổ, đưa lưng về phía nàng, tự rót tự uống.

Ngoài cửa sổ, rặng mây đỏ giăng đầy trời, vài cây bích diệp già bên cửa sổ cành lá tươi tốt tràn đầy sức sống. Đang lúc hoàng hôn, tiếng trẻ con vui đùa ầm ĩ mơ hồ truyền đến... Bóng lưng Hạ Diệc Hiên tĩnh lặng ngồi đó lại mang theo vài phần tiêu điều, tách biệt hẳn với cảnh trí náo nhiệt bên ngoài.

Mộ Tử Duyệt ho nhẹ một tiếng, cười nói: "Diệc Hiên huynh buổi trưa ăn chưa no? Sớm như vậy đã uống rượu."

Hạ Diệc Hiên cũng không quay đầu, ánh mắt yên lặng không biết đang dừng ở nơi nào, thấp giọng nói: "Ngươi xem, cánh chim kia cô độc rất đáng thương."

Mộ Tử Duyệt nhìn ra, phía xa xa trên mặt nước có một cánh chim lẻ loi, chật vật lúc bay lên lúc gục xuống, có thể trong lúc theo đàn chim phía nam bay trở về thì bị lạc.

"Diệc Hiên huynh từ lúc nào lại đa sầu đa cảm như vậy?" Mộ Tử Duyệt châm chọc.

Hạ Diệc Hiên buồn bã thở dài: "Có lẽ là do ta tuổi tác đã lớn, chứng kiến nhiều chuyện nên dễ hoài cảm. Có một số việc, níu kéo một chút hy vọng còn không bằng tuyệt vọng. Ngươi xem nó, tuy rằng bị thương, lại vẫn ngóng trông có thể tìm được người yêu, thà bị người ta một tên bắn chết cũng còn tốt hơn như vậy, sống dở chết dở."

"Không phải vậy," Mộ Tử Duyệt cười nói, "Cánh chim kia nghĩ thế nào ta không biết, nhưng nếu người sống trên đời mà nửa phần niệm tưởng cũng không có, vậy có khác nào cái xác không hồn?"

Hạ Diệc Hiên đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, gật gật đầu: "Tử Duyệt nói phải, ta cũng nghĩ như vậy, chỉ hận có vài người quá mức giảo hoạt."

"Còn có người giảo hoạt qua được Diệc Hiên huynh?" Mộ Tử Duyệt nhíu mày, ngồi xuống cạnh hắn, rót một chén rượu nhấp một ngụm, thích ý phát ra một tiếng than nhẹ, mặt mày tự đắc.

"Núi này cao còn có núi kia cao hơn." Hạ Diệc Hiên nhìn ánh mắt của nàng dần dần nhu hòa, như nhớ tới chuyện cũ.

"Rượu ngon, vị đọng lâu dài, còn có chút ngọt hậu." Mộ Tử Duyệt khen.

"Rượu này do lão bản Thấm Nguyên Các tự tay ủ, một năm chỉ ủ hai vò, một vò tự uống, một vò tặng Thụy vương phủ. Phụ vương ta khi còn sống thích nhất là loại rượu này, ta từ nhỏ cũng thích uống." Hạ Diệc Hiên vừa giới thiệu vừa cho người đem đồ ăn đến.

Mộ Tử Duyệt uống thêm vài ngụm, bỗng nhiên nhíu mày: "Kỳ quái, sao ta cảm thấy rượu này mùi vị có điểm quen thuộc?"

Hạ Diệc Hiên đang châm rượu, tay khẽ run lên, thấp giọng nói: "Rượu này ta từng tặng một vò cho lệnh muội."

Mộ Tử Duyệt sửng sốt, rốt cuộc nhớ ra, nhiều năm trước, lần đầu tiên nàng cùng Hạ Diệc Hiên gặp mặt đã vụng trộm uống rượu này. Rượu bình thường đều mang theo chút mùi gắt, chỉ có rượu này vị ngọt thuần hậu, cho nên hôm nay vừa uống đã cảm thấy quen.

Lúc ấy nàng cùng huynh trưởng đi học ở Quốc Tử Giám, cả ngày một thân nam trang, lúc học cảm thấy nhàm chán liền chuồn êm ra ngoài chơi, lão sư biết nàng là con gái, đọc sách chẳng qua là để giải sầu, nên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Có một ngày nàng nghe lén lão Nghiễm An vương nói chuyện với huynh trưởng, nói hắn về sau sẽ kế tục vương vị, là rường cột nước nhà, phải chăm chỉ hiếu học, không thể giống muội muội hắn biếng nhác như vậy. Nàng nghe xong không hiểu sao cảm thấy rất thương tâm, một mình chạy trốn ra ngoài, chui vào ngõ nhỏ cho hả giận, vô tình đã chạy vào hậu viện Thụy vương phủ, ngay lúc đó đụng phải Hạ Diệc Hiên.

Hai người một kẻ ngang ngược, một kẻ ngạo nghễ bất tuân, một lời không hợp liền lao vào đánh nhau, thiếu chút nữa đánh cho đầu rơi máu chảy. Mộ Tử Duyệt tuy rằng lúc ấy còn nhỏ, lực yếu, nhưng được cái hăng máu liều mạng, miễn cưỡng đánh ngang tay với Hạ Diệc Hiên hơn nàng vài tuổi, chỉ là chân bị nhánh cây hung hăng quất qua, chảy rất nhiều máu.

Nàng liền khóc, khóc vạn phần thương tâm, cho tới bây giờ vẫn chưa khi nào khóc như vậy, chỉ sợ đám bạn tốt mà thấy thì tròng mắt sẽ lọt ra.

Ngày đó Hạ Diệc Hiên còn chưa như bây giờ: lãnh ngạo thờ ơ, dù núi Thái Sơn đổ ngay trước mắt cũng không đổi sắc. Thấy nàng khóc, hắn lập tức phát hoảng, tay chân luống cuống, đem hết thứ này đến thứ kia ra dỗ nàng, vò rượu kia chính là lấy ra khi đó.

Mộ Tử Duyệt lập tức vỗ vỗ đầu cười nói: "Thì ra là thế, xá muội lúc trước đem về cho ta một vò rượu nhỏ, ta uống vài ngụm, chính là hương vị này. Ngươi từ nơi nào lấy được?"

"Ta trộm của phụ vương." Hạ Diệc Hiên mỉm cười, "Lúc ấy ta nghĩ nàng là con trai, liền đem một thứ gì đó con trai thích đến dỗ nàng."

Mộ Tử Duyệt xấu hổ cười cười: "Xá muội thiên tính bướng bỉnh, thường xuyên mặc nam trang."

"Vết thương trên chân nàng khá sâu, lúc giúp nàng chữa thương ta mới phát hiện nàng là con gái. Chân của nàng rất mảnh mai, trên đùi... cũng không có lông." Hạ Diệc Hiên thẫn thờ, "Nàng uy hiếp ta, nói một câu..."

"... Nàng nói gì?" Thời gian trôi qua đã quá lâu, Mộ Tử Duyệt hoàn toàn không nhớ nỗi.

"Nàng uy hiếp ta, nói ta không được đem chuyện đánh nhau và chuyện nàng khóc kể cho ai, nếu không, nàng liền nói cho người khác biết, ta nhìn chân của nàng, muốn lấy nàng." Hạ Diệc Hiên trầm thấp nở nụ cười.

"Này... Diệc Hiên huynh đừng để ý, xá muội là người vô tâm, không biết ngượng, chỉ sợ đã sớm đem những lời này quên đến chín tầng mây." Mộ Tử Duyệt kìm lòng không được rụt chân.

Đôi mắt Hạ Diệc Hiên buồn bã, tự giễu cười: "Ta biết, nàng đã quên, bất quá, ta lại không thể quên."

"Chẳng lẽ ngươi vì những lời này mà đến Nghiễm An vương phủ cầu thân?" Mộ Tử Duyệt không thể tưởng tượng nổi, "Hôn nhân đại sự, ngươi đùa cũng quá trớn rồi!"

Cửa mở, tiểu nhị bưng mâm đến: "Gia, đây là điểm tâm, mời ngài dùng trước, thức ăn nóng sẽ lập tức đem lên."

Nói xong, năm sáu đĩa nhỏ được bày ra, trứng bắc thảo đậu hủ, đậu phộng rang... Mộ Tử Duyệt bưng chung rượu thống khoái uống một ngụm, ném một hạt đậu vào miệng, hương vị giòn tan, ăn rất ngon miệng. Thấy Hạ Diệc Hiên chỉ nhìn nàng, không động đũa, nàng liền mời: "Nào nào, trước ăn điểm tâm lót dạ rồi nói sau."

Hạ Diệc Hiên trầm mặc gắp vài đũa, đột nhiên hỏi: "Có phải vì muốn tránh mặt ta mà nàng theo ngươi đến Chinh Tây quân?"

"Này..." Mộ Tử Duyệt hắc hắc cười, "Nói lại những chuyện này có tác dụng gì? Nàng sớm đã qua đời, phải hay không đều không còn ý nghĩa gì nữa."

Hạ Diệc Hiên chậm rãi nói: "Ngươi có biết không, khi đó ta biết các ngươi đến Chinh Tây quân, liền đuổi theo các ngươi hơn mười dặm đường, chỉ tiếc sau lại bị phụ vương phái thị vệ đến bắt trở về, đem roi đánh ta, buộc ta dừng lại."

Mộ Tử Duyệt sửng sốt, nhịn không được hỏi: "Ngươi đuổi theo chúng ta làm gì? Muốn bắt Tiểu An trở về, buộc nàng ngoan ngoãn về làm dâu nhà ngươi?"

Hạ Diệc Hiên thật lâu không nói gì, mặt không chút thay đổi nhìn nàng, làm Mộ Tử Duyệt chột dạ.

"Ta biết Mộ Tử An không phải nữ tử tầm thường, cũng chưa từng muốn dùng những quan niệm tầm thường để trói buộc nàng," Hạ Diệc Hiên chậm rãi nói, "Ta chỉ là muốn nói cho nàng biết, mặc kệ nàng biến thành bộ dáng gì, ta đều ở đây chờ nàng trở về."

Mộ Tử Duyệt giật mình. Nàng vẫn nghĩ lúc trước Thụy vương phủ cầu thân chẳng qua là để mượn sức Nghiễm An vương phủ, nào ngờ Hạ Diệc Hiên còn có ý khác?

"Ta vạn vạn thật không ngờ, Tử An vậy mà... Vậy mà... Rốt cuộc không về được..." Hắn thấp giọng thì thào rồi ngửa cổ uống hết chung rượu.

Tình hình này có chút quỷ dị. Trong mắt Mộ Tử Duyệt, Hạ Diệc Hiên là một người lãnh khốc ngạo nghễ, một nam tử dã tâm bừng bừng. Lúc còn trẻ gặp qua vài lần, hai người cũng không có gì thân mật, không phải đánh nhau thì là khắc khẩu, có một lần Hạ Diệc Hiên thậm chí khẩu xuất cuồng ngôn, nói là phải làm người đứng đầu thiên hạ, ngạo thị quần hùng.

Vì những lời ấy nên đối với bốn chữ lão Nghiễm An vương trăng trối trước khi mất, phản ứng đầu tiên của Mộ Tử Duyệt chính là cho rằng Hạ Diệc Hiên có tâm mưu phản, từ đó về sau đề phòng khắp nơi.

Nhưng nhìn bộ dáng hắn hiện giờ lại không giống giả bộ. Chẳng lẽ hắn thật sự đối với Mộ Tử An một mảnh tình sâu? Đây... Đây chính là câu chuyện buồn cười nhất thiên hạ!

Mộ Tử Duyệt tất nhiên không tin, đem chuyện tình vừa nãy ném ra khỏi đầu, trong lòng cười lạnh, trên mặt lại giả mù sa mưa an ủi: "Số mệnh đã định nàng không về được, lấy nhân phẩm địa vị của Diệc Hiên huynh, lo gì không tìm được người đẹp lòng vừa ý?"

Ánh mắt Hạ Diệc Hiên xa thăm thẳm, dừng ở trên người Mộ Tử Duyệt, như muốn xuyên thấu qua thân thể, chạm vào linh hồn ở sâu bên trong nàng. Mộ Tử Duyệt không biết sao lại hoảng hốt, nắm một vốc đậu phộng, ném từng viên vào miệng.

"Không, ta vẫn cảm thấy Mộ Tử An không chết." Hạ Diệc Hiên lạnh lùng nói, "Ta không tin nàng đã chết!"

Trong phòng một mảnh tĩnh lặng, cánh tay Mộ Tử Duyệt cứng đờ giữa không trung, sau một lúc lâu mới ha ha phá lên cười, "Diệc Hiên huynh có ý gì? Muốn đến trước mặt bệ hạ tố cáo Nghiễm An vương phủ? Tố cáo chúng ta khi quân phạm thượng, tội chết vạn lần?"

Ánh mắt Hạ Diệc Hiên gắt gao nhìn nàng chằm chằm, bỗng cũng ha ha phá lên cười, cười đến nghiêng ngả: "Ai nha, Tử Duyệt tin ta sẽ làm vậy thật sao? Ta chỉ là thuận miệng nói thôi, ngươi cũng biết, con người ở thời điểm xúc động, hẳn sẽ thường nảy sinh những ý tưởng kỳ quái, không cần để ý tới những lời hồ ngôn loạn ngữ của ta."

"Biết là hồ ngôn loạn ngữ là tốt rồi, nào, tự phạt ba chén!" Mộ Tử Duyệt cầm lấy bầu rượu, đưa chung rượu đến trước mặt hắn.

Hạ Diệc Hiên cũng không từ chối, uống một mạch ba chén, chợt đè lại bầu rượu, nụ cười ở khóe miệng như có như không: "Tử Duyệt, có qua có lại mới toại lòng nhau, vừa rồi ngươi tới trễ, cũng nên tự phạt ba chén."

Mộ Tử Duyệt tất nhiên cũng không chịu yếu thế, ba chén rượu vào bụng, thức ăn nóng trên bàn, chủ đề lúng túng vừa nãy tự nhiên bị hai người vứt ra sau đầu.

Món ăn trong Thấm Nguyên Các quả thực rất ngon, thịt nướng mỡ mà không ngấy, măng mùa xuân tươi mới ngon miệng, cá lư vừa tươi vừa mập, làm người ta khen không dứt miệng. Hai người ngươi một ly, ta một ly, vò rượu đã gần cạn đáy.

Sắc trời dần tối, ngọn đèn trên bệ sáng lên, bầu trời màu lam trải qua cơn mưa trở nên trong veo trơn bóng, trăng cong cong treo đầu ngọn cây, ánh trăng sáng tỏ, làm người ta mơ mơ màng màng.

Hai người hàn huyên đôi ba chuyện phong hoa tuyết nguyệt, một người quen thuộc phong tình Tây Bắc, một người đi mòn biên cảnh Đại Hạ, tán gẫu cũng là để thăm dò lẫn nhau.

"Tên thị vệ cả ngày đi theo bên cạnh ngươi đâu?" Hạ Diệc Hiên không thấy Mộ Thập Bát, không khỏi có chút buồn bực.

"Không phải nói hôm nay không say không về sao, ta cho hắn về rồi, khi nào tàn tiệc lại đến." Đầu lưỡi Mộ Tử Duyệt hơi thắt lại.

"Có phải ngươi say rồi không?" Hạ Diệc Hiên liếc nàng, "Xem ra tửu lượng của ngươi chẳng qua cũng chỉ thế này thôi."

"Chê cười ta sao? Ai say? Bổn vương ngàn chén không say. Ngươi mới say đó, ánh mắt dại ra." Mộ Tử Duyệt cười nhạo.

Hạ Diệc Hiên hừ một tiếng: "Dám uống với ta thêm một vò nữa không?"

"Đến đi, ai sợ ngươi!" Mộ Tử Duyệt vỗ bàn.

"Tiểu nhị, đem rượu ra!" Hạ Diệc Hiên kêu lớn.

Chỉ chốc lát sau, tiểu nhị lăng xăng chạy ra, vừa thấy vò rượu cạn liền cả kinh, mặt mũi trắng bệch: "Gia, uống hết rượu rồi sao! Loại rượu này tác dụng chậm, không nên uống nữa!"

Mộ Tử Duyệt đứng lên, mơ màng nói: "Không có việc gì... Diệc Hiên huynh... Ngươi mời khách uống rượu... Mặc kệ đủ rượu hay không..."

Lời còn chưa nói xong nàng đã lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

Tiểu nhị kêu khổ không ngừng: "Vị đại gia này, vẫn là nhanh chân đến nhã phòng nghỉ ngơi thì hơn, bằng không xảy ra chuyện gì, tiểu nhân không thể đảm đương nổi!"

Hạ Diệc Hiên cũng đứng lên, có chút say, lảo đảo chống tay lên bàn nói: "Tử Duyệt ngươi có khỏe không... Hình như là có chút không đúng... Làm sao nghỉ... Nghỉ..."

Mới nói một nửa, thân người hắn nghiêng về phía trước, ngã vào Mộ Tử Duyệt, trán hai người đập vào nhau, đồng thanh kêu lên vì đau.

"Nơi này có! Mỗi gian đều có nhã phòng, đệm giường sạch sẽ, mời hai vị theo ta." Tiểu nhị muốn chạy qua dìu Mộ Tử Duyệt, lại bị nàng đẩy ra: "Bổn vương rất tốt. Tự mình... Tự mình đi..."

Tiểu nhị đành phải dìu Hạ Diệc Hiên, lại phải lưu ý xem Mộ Tử Duyệt có bị ngã không, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, vất vả lắm mới đưa được hai vị bồ tát vào nhã phòng, chỉ nghe "Rầm" một tiếng, Mộ Tử Duyệt ngã ngửa xuống giường, nhắm mắt nằm bất động.

Hạ Diệc Hiên rời khỏi tay tiểu nhị, chậm rãi nằm xuống, làu bàu: "Ta... Ta còn có thể uống một chén..."

Tiểu nhị lau mồ hôi, nhanh chân chạy ra ngoài giúp bọn họ đóng cửa.

Trong nhã phòng lặng ngắt như tờ, chỉ có nến đỏ thỉnh thoảng phát ra tiếng cháy lách tách.
Bình Luận (0)
Comment