Mộ Tử Duyệt lảo đảo, bộ dáng khí định thần nhàn nhất thời bị đánh tan không còn manh giáp, hổn hển nói: "Ngươi nghĩ đi đâu vậy, nhìn kỹ đi, hắn là chủ quán bán tạp hóa!"
Phương Vu Chính nghi hoặc tiến về phía người kia, đến gần mới phát hiện thanh niên kia tuy dáng người không tệ nhưng mặt mày thô lỗ, cũng không phải dạng mỹ nam tử mà Mộ Tử Duyệt thích, quần áo làm bằng vải thô, trên mặt mang theo vài phần cảnh giác, đúng là chủ quán tạp hóa đã gặp lúc trưa.
Phương Vu Chính sượng mặt, ấp úng nói: "Thì ra là thế, ngươi lén lén lút lút, ta còn tưởng..."
Mộ Tử Duyệt không thèm để ý hắn, cười hì hì nói với thanh niên kia: "Ngươi xem vị đại nhân này thế nào? Vẻ mặt chính khí, quỷ thần không dám quấy rầy, bây giờ ngươi đã yên tâm chưa?"
Thanh niên kia đánh giá Phương Vu Chính một lúc, hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm: "Ta cũng chuẩn bị tinh thần rồi, cùng lắm là chết. Ta thấy vị đại nhân này còn có vài phần giống khâm sai, ngươi giảo hoạt, thật sự không giống, ta còn tưởng rằng ngươi gạt ta."
Mộ Tử Duyệt nghẹn họng, vỗ vỗ mặt: "Ngươi không biết, khâm sai phải linh hoạt khôn khéo ứng xử mới có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Ngươi không tin ta, vậy tin hắn đi."
Phương Vu Chính cuối cùng đã bình tĩnh lại, tập trung vào việc chính: "Ngươi có chuyện gì muốn bẩm báo? Cứ việc yên tâm nói."
"Những người các ngươi gặp được ở chợ hôm nay đều là do quan phủ an bài từ trước, kể cả lời nói cũng đã được sắp đặt sẵn, không được nói khác, bằng không sẽ bị chém đầu." Thanh niên kia căm giận nói, "Trong thành đều đã truyền khắp, thiên tai sẽ không ngừng, cũng không thể trông cậy vào kho lúa quan phủ dự trữ, muốn sống chỉ có thể dựa vào chính mình."
"Cái gì?" Phương Vu Chính hoảng sợ, "Hôm nay chúng ta thị sát thấy tình hình nạn tai không quá nghiêm trọng, nạn dân đều được an trí, trong thành thoạt nhìn tuy ảm đạm nhưng coi như có trật tự..."
"Phi!" Thanh niên kia tức giận ngắt lời, "Các ngươi đi theo quan phủ thì có thể nhìn ra cái gì! Nạn dân đều bị đuổi ra một khu ở ngoài thành để coi chừng, mấy hôm trước còn có chút bánh bao ăn, mấy ngày nay đều là nước cháo, sắp sửa không cầm cự nổi nữa."
"Vì sao không dâng tấu mở kho chẩn tai? Chẳng lẽ Tống đại nhân còn có dự định gì khác?" Phương Vu Chính buồn bực hỏi.
"Mở kho?" Người kia ha ha cười phá lên, "Đại nhân, dân trong thành đều biết kho lúa đã sớm bị khoét rỗng không, đều bị những kẻ tham hủ trong triều đem bán cho nơi khác rồi."
"Nhất định là nói bậy!" Phương Vu Chính trách mắng, "Chúng ta hôm nay vừa mới xem kho lúa, đều là đầy ắp."
Nam tử kia sửng sốt, gãi đầu nói: "Việc này... Điều đó không có khả năng, mọi người đều truyền tai nhau như vậy, ta còn nghe nói những kẻ thu mua lương thực với giá cao chính là để bổ khuyết cho kho lúa bị khoét rỗng."
"Tên tham quan kia không phải kẻ ngốc? Đây không phải là bỏ tiền ra bù sao?" Phương Vu Chính phản bác.
"Vu Chính," Mộ Tử Duyệt từ tốn nói, "Hai kho lúa chúng ta thấy hồi chiều đều là do Tống Trạch Đạt dẫn đến."
Phương Vu Chính hít một ngụm khí lạnh, cảm thấy run cả người: "Hắn... Hắn có cái gan đó... Hắn không sợ liên lụy chín họ sao?"
"Một mình hắn không thể làm ra chuyện như vậy." Mộ Tử Duyệt giận tái mặt, "Đi, chúng ta phải đến kho lúa nhìn xem."
"Cho ta theo! Ta chỉ đường cho các ngươi!" Thanh niên kia kích động nói, "Một họ hàng xa của ta là người canh giữ kho lúa, ta đã hỏi hắn, hắn không phủ nhận, nhất định có vấn đề!"
Mộ Tử Duyệt yên lặng nhìn hắn, ánh mắt lạnh giá. Thanh niên kia nhịn không được rùng mình, lúc này hắn mới giật mình phát hiện, vị khâm sai cợt nhả kia có một loại uy nghiêm khiến người ta không rét mà run.
"Ngươi ngoan ngoãn quay về nhà giữ kín miệng, không cần tung tin vịt, bổn vương ở đây cam đoan với ngươi, cho dù đem quốc khố Đại Hạ vét sạch cũng sẽ giúp nạn dân Dương Trạch các ngươi vượt qua cửa ải khó khăn này." Giọng nói Mộ Tử Duyệt tuy trầm thấp nhưng rõ ràng hữu lực, làm cho người ta phải tin phục.
"Ta... Ta tin cũng vô dụng, dân chúng toàn thành, còn cả nạn dân chưa gặp các ngươi sẽ không tin," người nọ thì thào, bỗng nhiên sốt ruột, "Đại nhân, phải nhanh lên, chỉ sợ nếu cứ tiếp tục như vầy sẽ gây ra dân biến."
Mộ Tử Duyệt nâng tay chém vào cổ hắn, người nọ mềm nhũn gục xuống, được thị vệ đỡ lấy. "Đưa trở về, sau đó đến kho lúa tìm ta."
Đêm đen dày đặc, xa xa truyền đến tiếng phu canh chậm rãi gõ nhịp, từng tiếng từng tiếng, như đập vào lòng người, làm cho không gian yên tĩnh càng thêm nặng nề.
Đến canh bốn, đoàn người Mộ Tử Duyệt đi dọc theo chân tường, các thị vệ tung người vài cái đã biến mất ngoài tường thành, Phương Vu Chính lại chỉ có thể giương mắt nhìn, gấp đến độ rối lên.
Mộ Tử Duyệt lại cực kỳ thong thả dẫn hắn đi tới cửa thành, đập tỉnh hai tên lính thủ thành đang gà gật ngủ. Bọn chúng biến sắc, nửa khóc nửa gào phụ thân nửa đêm báo mộng, bảo hai huynh đệ bọn họ nhất định phải đến miếu thắp nhang, bằng không toàn bộ gia tộc đều bị ác quỷ bám theo, ngày sau sẽ phơi thây nơi hoang dã.
Được đút cho hai khối bạc, hai tên tiểu binh khẩn trương mở hé cửa thành cho bọn họ đi ra.
Phương Vu Chính đi phía sau Mộ Tử Duyệt, quay đầu nhìn lại: bóng đêm chụp lên tòa thành mang theo vài phần dữ tợn, như một dã thú thích cắn nuốt người đang hung tợn nhìn bọn họ.
"Liệu Tống Trạch Đạt có phát hiện ra chúng ta đã rời thành không?" Phương Vu Chính lo lắng hỏi.
"Chê cười, ta sao có thể để tình huống như vậy xảy ra? Yên tâm, đã có người giả trang thành chúng ta nằm trên giường rồi, người của chúng ta giữ cửa." Mộ Tử Duyệt cười hì hì nói.
Phương Vu Chính trầm mặc một lát, thấp giọng hỏi: "Từ sớm ngươi đã có tâm lý nắm chắc?"
Mộ Tử Duyệt cũng không phủ nhận: "Đúng vậy, tình hình nơi này ta đã biết tám chín phần mười, đã sớm chuẩn bị chu toàn. Ngươi yên tâm, tuy rằng thành Dương Trạch thuộc quản hạt của Tống Trạch Đạt, nhưng nơi này còn có quân thủ thành, cho dù ngày thường đô úy nghe lệnh hắn, chỉ cần hổ phù của ta vừa đến nhất định sẽ trở mặt với hắn."
Phương Vu Chính có chút mờ mịt: "Hắn... Hắn rốt cuộc muốn làm gì..."
"Chờ xem qua kho lúa rồi nói sau, nói không chừng là chúng ta suy nghĩ nhiều, hắn chỉ là muốn bảo trụ chiến tích mới nói dối tình hình nạn tai." Mộ Tử Duyệt thở dài.
Hai người đi được một lúc, bọn thị vệ liền thúc ngựa đuổi tới, đoàn người thừa dịp đêm tối nhanh chóng đi qua kho lúa.
Kho lúa tọa lạc ở huyện Tây Giao thành Dương Trạch, nơi đây xưa nay là đất lành, toàn bộ Tây Giao có tổng cộng ba mươi gian chứa lúa, có thể trữ năm sáu vạn thạch lương thực. Theo như Hộ bộ ghi lại, hiện nay có hai mươi tám gian đầy lúa, tổng cộng bốn vạn thạch.
Canh giữa kho lúa là một đội binh lính, bởi vì Bình Lỗ an ổn nhiều năm, việc canh giữ đã trở nên lơi lỏng, Phương Vu Chính được sự giúp đỡ của hai thị vệ, lặng lẽ vào trong.
Bọn họ tùy ý chọn một gian, ổ khóa trên cửa bị Mộ Thập Bát tùy ý chọc vài cái đã mở ra. Mộ Tử Duyệt và Phương Vu Chính không hẹn mà cùng đặt tay lên cánh cửa.
Mộ Tử Duyệt buông lỏng tay, ý bảo hắn tiến lên, tay Phương Vu Chính run run, hít sâu một hơi, chậm rãi đẩy cửa ra, nhất thời cả người hắn đều ngây dại: kho lúa to như vậy mà rỗng tuếch!
Hắn không dám tin, sải bước đi vào trong, nheo nheo mắt, nương theo ánh trăng, chỉ thấy mạng nhện giăng đầy góc tường, trên mạng nhện còn vương vài hạt thóc.
"To gan... Một tay che trời..." Phương Vu Chính thì thào.
Mộ Tử Duyệt nhướng mày, dồn dập nói: "Đi, chúng ta xem thêm vài gian nữa cho chắc."
Đoàn người liên tục đi mấy gian chứa lúa, càng xem càng lạnh lòng, chỉ sợ trừ bỏ hai gian bên ngoài đầy lúa mà Tống Trạch Đạt dẫn bọn họ xem lúc chiều, còn lại đều rỗng không.
Mộ Thập Bát đang dẫn đường ở phía trước đột nhiên dừng bước, ý bảo bọn họ trốn vào góc tường, không đến một lát, có ba người chậm rãi đi tới, vừa đi vừa hất thứ gì đó lên mặt đất.
"Lão Chu, đây là tội rơi đầu đó..." Một người run rẩy nói.
"Ngươi cho là nếu mặc kệ mệnh lệnh thì sẽ không rơi đầu?" Một người khác nói, giọng điệu vội vàng.
"Bồ Tát phù hộ, không phải ta muốn làm vậy, chúng ta chỉ là con ong cai kiến, đều là bị bắt buộc." Người còn lại trong bọn than thở.
"Nhanh chút, đừng dong dài, đường nào cũng chết." Người mang giọng điệu vội vàng lên tiếng thúc giục.
...
Mộ Tử Duyệt hấp háy mũi, mùi rượu nồng nặc đập vào mặt, trong lòng nhảy dựng lên, sửng sốt nhìn sang Phương Vu Chính: nhất định Tống Trạch Đạt sợ sự tình bại lộ, buổi trưa vừa mới đóng kịch trước mặt khâm sai, ban đêm vội đốt kho lúa, thiêu hủy mọi chứng cứ, không để lại dấu vết!
Chỉ một lát sau ánh lửa bùng lên, ngọn lửa vươn thẳng trời cao. Phương Vu Chính cả người đều run lên, há miệng thở dốc, vừa định kêu "Cứu hỏa" đã bị Mộ Tử Duyệt bụm miệng, vừa túm vừa kéo hắn ra ngoài.
Lửa lập tức thiêu đỏ nửa bầu trời, toàn bộ kho lúa đều rực lửa. Phương Vu Chính dùng sức giãy dụa, lại không thắng nổi khí lực của Mộ Tử Duyệt, bị kéo lôi ra ngoài kho lúa.
"Ngươi làm gì vậy! Còn hai gian đầy lúa, đó đều là lương thực cứu mạng!" Phương Vu Chính hung tợn chằm chằm nhìn nàng.
"Mau lên ngựa, ta mang không đủ người, kinh động binh lính giữ kho thì nguy rồi." Mộ Tử Duyệt dồn dập nói.
Phương Vu Chính gắt gao nhìn chằm chằm phía sau ánh lửa, trong mắt một mảnh đỏ rực, trong lòng lại rất rõ Mộ Tử Duyệt nói đúng. Nếu bị phát hiện, cục diện hỏa hoạn hỗn loạn, ai cũng vô phương xác nhận thân phận bọn họ, nói không chừng vừa vặn trở thành người chịu tội thay, bị người ta giết tại chỗ.
Trong kho lúa có người hô hoán, tiếng bước chân dồn dập vang lên, Mộ Tử Duyệt đá một cước vào bụng ngựa của hắn, những người còn lại tung người bay lên.
Phương Vu Chính vốn là văn thần, không giỏi cưỡi ngựa, huống chi lại còn phi nhanh như vậy, hắn sống chết nắm chặt dây cương, người cứng ngắc, nghiêng trái nghiêng phải, sắp sửa ngã xuống đất.
Mộ Tử Duyệt không còn cách nào khác, đạp một cái lên lưng ngựa, phi thân nhảy ra phía sau hắn, giật lấy dây cương, hối hả nói: "Bảo ngươi tập võ nhiều vào ngươi không nghe! Bây giờ thì thấy sai lầm rồi đấy!"
Phương Vu Chính muốn phản bác, nhưng hơi thở Mộ Tử Duyệt nhẹ lướt ngay sau cổ, toàn thân hắn tê dại, một câu cũng không nói nên lời.
"Toàn thân thả lỏng, chân đặt trên bàn đạp, thân mình phập phồng theo thân ngựa, duy trì cân bằng là được..." Mộ Tử Duyệt đành phải gặp chuyện mới ôm chân phật, mở lớp dạy cưỡi ngựa cấp tốc cho hắn.
Lát sau, ngựa đã chạy được vài dặm, xa xa thành Dương Trạch xuất hiện trong tầm mắt, đoàn người giảm tốc độ. Mộ Tử Duyệt thấy Phương Vu Chính đã có thể khống chế ngựa, liền trở về ngựa của mình.
Phương Vu Chính nhìn lại, kho lúa đã khuất tầm mắt, chỉ có thể thấy khói đặc cuồn cuộn bốc lên.
"Chỉ mong bọn họ còn có chút lương tri, không thiêu hủy hai kho lúa kia...." Phương Vu Chính thì thào.
"Mau trở về, hôm nay còn có một trận đánh ác liệt, chúng ta cần phải tiên phát chế nhân (*)." Mộ Tử Duyệt trầm giọng nói, nhìn nhìn bốn phía, một loại cảm giác bất an bỗng nhiên dâng lên.
(*) tiên phát chế nhân: ra tay trước, đánh đòn phủ đầu để chiếm lợi thếBên phải là ruộng lúa, bên trái là một rừng đào tươi tốt, ẩn ẩn có thể thấy vài quả đào nhỏ treo ở đầu cành.
Mộ Tử Duyệt không rảnh nghĩ lại, từ trong túi lấy ra một vật đặt vào tay Phương Vu Chính, nói: "Đây là hổ phù của ta, đô úy dương trạch họ Hồng, phụ vương ta từng cứu mạng hắn, người này tuy láu cá nhưng có thể tin."
Phương Vu Chính mờ mịt nhìn nàng, nhất thời không biết nàng nói những thứ này để làm gì.
"Cửa thành giờ mẹo sẽ mở, ngươi mau chóng lẻn vào thành, thân binh Nghiễm An vương phủ cũng giao cho ngươi, khôn khéo một chút đối phó Tống Trạch Đạt, Vu Chính, ta tin tưởng ngươi nhất định có thể làm cho thành Dương Trạch này một lần nữa trở về quỹ đạo." Mộ Tử Duyệt cười cười với hắn.
"Ngươi... Ngươi... Muốn làm gì?" Trong lòng Phương Vu Chính đột nhiên hốt hoảng, cơ hồ muốn bắt lấy tay nàng.
"Có người cực kỳ khó giải quyết, chuyện trong thành không thể chậm trễ, ngươi đi trước, ta đến sau. Mộ Thập Bát, ngươi phải theo bên cạnh bảo vệ Phương đại nhân, không được mắc sai lầm!" Mộ Tử Duyệt chớp mắt vài cái, bỗng nhiên bay lên, một cước đá vào mông ngựa, ngựa hí vang một tiếng, chạy như điên về phía cửa thành.
Mộ Thập Bát vừa sợ vừa giận, muốn phản đối, lại chỉ thấy Mộ Tử Duyệt nghiêm nghị quát: "Mộ Thập Bát, người còn ngươi còn, người mất ngươi mất! Còn không mau đi!"
Mộ Thập Bát cắn chặt răng, nhìn Mộ Tử Duyệt một cái thật sâu, thúc ngựa đuổi theo Phương Vu Chính.
Phương Vu Chính nỗ lực quay đầu nhìn Mộ Tử Duyệt, tâm tình xúc động đến nỗi nước mắt suýt nữa chảy xuống, hắn cắn răng, rống lớn: "Mộ Tử Duyệt, ngươi nhất định phải bình an trở về, ta chờ ngươi tính sổ!"
"Nợ gì mà tính? Ta vô duyên vô cớ tặng một cơ hội lập công lớn như vậy cho ngươi, ngươi còn phải nhớ kỹ ta!" Mặt mày Mộ Tử Duyệt ở xa xa rạng ngời, vẫn là vẻ cợt nhả đáng giận từ trước đến nay.