Lâm triều xong, một nhóm triều thần ba năm người đi ra, Mộ Tử Duyệt chậm bước đi sau cùng, nhìn Lỗ Tề Thắng cùng vài đại thần sắc mặt ngưng trọng, trong lòng có vài phần vui sướng: cuối cùng chủ khảo kỳ thi mùa xuân năm nay đã đổi thành Thẩm Nhược Thần cùng Phương Vu Chính, bè phái Lỗ thị chỉ vớt vát được một người làm phó chủ khảo, thật sự mất mặt.
Còn chưa đi ra đại điện, nội thị Tiểu Khánh Tử bên người Hạ Vân Khâm vội vã chạy đến, gọi: "Vương gia xin dừng bước!"
Mộ Tử Duyệt cười nói: "Bệ hạ còn có chuyện gì quan trọng cần phân phó?"
Tiểu Khánh Tử hạ giọng nói: "Bệ hạ hôm nay tìm được một cây bảo đao, thỉnh vương gia đến cùng giám thưởng."
Mộ Tử Duyệt vừa nghe lập tức khẩn trương, đi nhanh lên vài bước, thúc giục nói: "Còn không mau đi, đừng để bệ hạ sốt ruột chờ."
Tiểu Khánh Tử ở phía trước dẫn đường, vừa đi vừa nhỏ giọng trách: "Vương gia, người vừa nghe đến bảo đao liền cấp tốc đi, sao gần đây không thấy người tới thăm bệ hạ, bệ hạ nhắc đến người luôn."
Mộ Tử Duyệt bật cười: "Bệ hạ có nhiều cung nữ phi tần hầu hạ như vậy, ta đến xem náo nhiệt làm gì."
"Vương gia sao có thể đánh đồng với các cung nữ phi tần. Bệ hạ thường nói, chỉ những khi cùng vương gia nói chuyện phiếm, trong lòng mới thật sự cao hứng khoái hoạt." Tiểu Khánh Tử nói chuyện lúc trầm lúc bổng, thập phần sinh động.
Đang nói thì Dưỡng Tâm Điện hiện ra trước mắt, trước cửa điện một nam tử thân hình cao lớn đang đi tới, một thân áo đen, mặt mày lạnh lùng, đôi mắt lăng nhiên sinh uy, môi mỏng khẽ nhếch, cách mấy trượng có thể cảm thấy một cỗ lãnh ý ập đến.
Mộ Tử Duyệt không khỏi khẩn trương, dừng bước chào hỏi: "Thụy vương gia, hôm nay sao có thời gian rảnh đến yết kiến bệ hạ?"
Người nọ ánh mắt sắc bén, ánh nhìn dừng trên mặt Mộ Tử Duyệt, cảm giác giống như dao cạo làm người ta phát đau. Trong cả triều văn võ, Mộ Tử Duyệt kiêng kị nhất là người này - Hạ Diệc Hiên. Luận phẩm hàm, người này được tiên đế phong làm Thụy vương, thống lĩnh cấm vệ quân cùng Bình Nam quân, phụ trách bảo vệ kinh đô; luận thân phận, người này là đường huynh (*) của Hạ Vân Khâm, được Hạ Vân Khâm rất mực kính trọng; luận năng lực, người này quả cảm kiên nghị, trị hạ (**) cực nghiêm, cấm vệ quân dưới sự quản lý của hắn, kỷ luật nghiêm minh, nhất là đội thân vệ trong phủ hắn, nghe nói ai cũng có thể lấy một địch trăm, lên trời xuống đất, không gì không làm được.
* Đường huynh: con chú bác ** Trị hạ: quản lý cấp dướiĐương nhiên, Mộ Tử Duyệt đối với điểm này cũng chỉ cười nhạt coi thường. Nàng tâm niệm, tướng lĩnh dẫn binh không nên là cái loại này: câm như hến, chỉ biết ra mệnh lệnh. Lúc trước nàng nắm hai quân Định Bắc, Chinh Tây, cùng tướng sĩ xưng huynh gọi đệ, tình cảm vô cùng tốt, các huynh đệ một lòng trung thành tận tâm, trên chiến trường kề vai sát cánh chiến đấu, sinh tử chi giao.
Hạ Diệc Hiên thường xuyên ra biên thùy tuần tra, cho dù ở kinh thành, cũng chỉ thỉnh thoảng mới vào triều, cho nên mấy năm qua, Mộ Tử Duyệt tổng cộng cũng chưa thấy hắn được vài lần.
"Mộ vương gia thoạt nhìn xuân phong đắc ý, phải chăng quý phủ lại có thêm tuyệt sắc tiểu quan?" Hạ Diệc Hiên thản nhiên hỏi.
* Xuân phong đắc ý: gió xuân phơi phới, ý nói người đang gặp vận đào hoa, đường tình duyên rộng mởTrong nháy mắt, Mộ Tử Duyệt chỉ muốn xoa xoa lỗ tai, muốn chứng thực xem mình có nghe lầm không. Đột nhiên vị Thụy vương gia băng lãnh này hỏi một câu nửa đùa nửa thật như vậy làm cái gì?
"Đâu có đâu có, tất nhiên là vì bổn vương thấy Thụy vương gia nên tâm sinh vui mừng, mới rạng rỡ như vậy." Mộ Tử Duyệt thản nhiên trả lời.
Hạ Diệc Hiên đi vài bước tới bên cạnh nàng, trầm giọng đáp: "Vậy thì không dám, ngươi hàng đêm sênh ca, cũng phải chú ý cố bản bồi nguyên (*)."
* Cố bản bồi nguyên: tên một phương thuốc bổ thận dưỡng khíMộ Tử Duyệt bất giác lui một bước, mỉm cười nói: "Làm phiền Thụy vương gia quan tâm. Bất quá, bổn vương trời sinh thể chất khác hẳn với người thường, tràn trề sinh lực, Thụy vương gia lo lắng nhiều rồi."
Cách gần như vậy, Mộ Tử Duyệt cơ hồ có thể nhìn thấy trên gương mặt băng lãnh của Hạ Diệc Hiên có vài phần biến hóa, chỉ là trong chớp mắt, Hạ Diệc Hiên liền khôi phục bình thường, nhìn nàng một cái thật sâu, đi nhanh về phía trước.
Mộ Tử Duyệt nhìn bóng dáng của hắn, bỗng nhiên nhớ tới điều gì, hỏi Tiểu Khánh Tử: "Thụy vương gia đến đây lúc nào?"
"Được một lúc rồi, hôm qua còn..." Tiểu Khánh Tử lập tức dừng lại, gượng gạo cười.
Mộ Tử Duyệt ra vẻ vô tình hỏi: "Thụy vương gia cũng thật là, không thể nói chuyện với hoàng thượng được sao?"
Tiểu Khánh Tử nhẹ thở dài: "Bệ hạ cùng Thụy vương gia nói chuyện được sao? Quân nhu quân bị là việc trọng đại, ý kiến có chút bất đồng cũng là bình thường."
Mộ Tử Duyệt trong lòng trầm xuống, nói với Tiểu Khánh Tử vài lời khách sáo, rồi đi nhanh vào Dưỡng Tâm Điện.
Hạ Vân Khâm đang ở bên án kỷ phê duyệt tấu chương, vừa thấy Mộ Tử Duyệt liền cao hứng nghênh đón: "Tử Duyệt, mau tới nhìn lai lịch cây bảo đao này!"
Mộ Tử Duyệt bình sinh chỉ yêu thích ba thứ, một là thổi sáo, chỉ tiếc nàng không có năng khiếu, thổi thế nào cũng không ra âm điệu; hai là người đẹp, bất luận nam nữ lớn nhỏ, lúc trước nàng để tâm đến Hạ Vân Khâm, cũng là vì ngày bé Hạ Vân Khâm phấn điêu ngọc mài, thật là một tiểu hài tử xinh đẹp; ba là thu thập bảo đao, bảo đao trong phủ nhiều đến nỗi cơ hồ có thể làm thành một kho binh khí.
Nàng tiếp nhận đao, cầm trong tay thấy nặng trịch, mặt trên vỏ đao hoa văn phức tạp, khi rút đao ra, hàn khí bức người, đúng là huyền thiết ngàn năm chế thành, trên lưỡi đao mơ hồ có vết máu, toát ra vài phần sát ý.
"Kinh Hồn đao! Thiên cổ danh đao, nghe đồn đao này bá khí quá mức, hậu quả là đao sư phải lấy thân tuẫn đao, đem hồn định trụ trong đao, sau đó rơi vào tay danh tướng La Phục của tiền triều, tắm máu ngàn quân địch, sau cùng La Phục cùng đao mất tích." Mộ Tử Duyệt lướt hai ngón tay qua lưỡi đao, cảm thụ đao phong sắc bén.
"Thì ra thanh đao này còn có lai lịch như vậy." Hạ Vân Khâm sợ hãi than, "Nếu ngươi thích thì tặng cho ngươi."
Mộ Tử Duyệt hai mắt sáng lên, tay ôm chặt bảo đao, ngoài miệng lại giả ý từ chối: "Như vậy sao được, Kinh Hồn Đao ngàn vàng khó cầu, vẫn là bệ hạ giữ đi..."
"Để ở chỗ trẫm cũng chỉ lãng phí danh đao, hoàng huynh nói, với công phu mèo quào của trẫm, chỉ sợ còn không múa nỗi vài đường..." Đang nói thì Hạ Vân Khâm tự biết lỡ lời, không nói tiếp nữa.
Mộ Tử Duyệt buông lỏng tay, thiếu chút nữa đánh rơi Kinh Hồn Đao, một hồi lâu mới ngắc ngứ nói: "Đao này là Thụy vương gia đưa cho bệ hạ?"
Hạ Vân Khâm bồi cười nói: "Đúng vậy, hoàng huynh hai năm nay hành tẩu bên ngoài, thường xuyên mang chút bảo vật hiếm lạ cho trẫm, huynh ấy còn nói, nếu Tử Duyệt ngươi thích, trăm ngàn lần đừng nói là do huynh ấy tìm được, bằng không chỉ sợ ngươi không thích nữa."
Mộ Tử Duyệt hít sâu một hơi, nhìn Kinh Hồn đao trên tay, muốn trả lại, thế nhưng hai tay lại không nghe theo, vẫn cầm chặt thanh đao không chịu buông. "Thụy vương gia thật biết nói đùa, đây là bệ hạ thưởng cho thần, thần sao có thể không cần?"
Hạ Vân Khâm nhẹ nhõm thở ra một hơi: "Vậy thì tốt rồi, hoàng huynh kỳ thật chính là ngoài mặt hung ác, trong lòng lại mềm, trẫm lúc nhỏ không ai để ý quan tâm, chỉ có hắn chịu trò chuyện cùng ta."
Mộ Tử Duyệt trong lòng buồn cười. Trên đời này, e là chỉ có thiếu niên trước mắt nói Hạ Diệc Hiên là người mềm lòng. Người nọ từng dương đao lập uy, trảm hơn mười tên con quan lại trong cấm vệ quân, mà ngay cả tiên đế biện hộ cho cũng bị hắn nói một câu cản trở về.
Lão Nghiễm An vương trước lúc lâm chung đem chuyện triều chính dặn dò một lần, gần đến giờ khắc cuối cùng mới nhớ tới sát tinh này, chỉ để lại bốn chữ đứt quãng, mơ hồ không rõ. Nàng cẩn thận cân nhắc đã lâu, nghĩ đi nghĩ lại, nếu không phải "Phòng ngừa Thụy vương" thì chính là "Thụy vương phản ý", có lẽ là muốn nhắc nhở nàng chú ý Thụy vương tay cầm trọng binh ở kinh đô có ý mưu phản. Mấy năm qua, nàng âm thầm mưu tính, muốn thu thập chứng cứ mưu phản của Hạ Diệc Hiên, nhưng khổ nỗi hắn làm việc cẩn mật, không thể nào ra tay.
"Bệ hạ, Thụy vương gia nếu đã sớm hồi kinh, vì sao không vào triều?" Mộ Tử Duyệt thu hồi Kinh Hồn Đao, bâng quơ hỏi.
"Hoàng huynh đường xa vất vả, trẫm cho huynh ấy tạm nghỉ hai ngày." Hạ Vân Khâm giải thích.
"Mấy năm gần đây, biên cương thái bình, bệ hạ vì sao còn nhiều lần muốn Thụy vương đi tuần tra? Theo thần thấy, Thụy vương quá mức vất vả, chi bằng ở kinh thành nghỉ ngơi nhiều hơn." Mộ Tử Duyệt thản nhiên nói.
"Tử Duyệt ngươi cũng nghĩ như vậy?" Hạ Vân Khâm cười nói, "Trẫm cũng đã khuyên hoàng huynh nhưng hoàng huynh không chịu."
Mộ Tử Duyệt trong lòng cười lạnh: hắn chịu mới là lạ! Theo như tâm phúc của Nghiễm An vương phủ trà trộn trong hai quân Chinh Tây, Định Bắc mật báo, thời điểm Thụy vương tuần gia biên giới thường nhiều lần một mình triệu kiến tướng lĩnh, hỏi về phương hướng hoạt động của Mộ gia quân, quả thực là lòng dạ Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết.
"Bệ hạ, chi bằng mấy ngày nữa lên triều, thần đề xuất đem chuyện vất vả này giao cho Binh bộ đi làm là được." Mộ Tử Duyệt thản nhiên nói.
"Như thế tốt quá, hoàng huynh ở lại kinh thành, trẫm có thể thường xuyên gặp mặt. Tử Duyệt ngươi cũng có thể cùng huynh ấy thân cận một chút, hai người các ngươi đều là người thân nhất của trẫm." Hạ Vân Khâm có chút hưng phấn.
Mộ Tử Duyệt yên lặng nhìn hắn, khéo léo nói: "Bệ hạ, chúng ta đều là thần tử của người, Thụy vương là vậy, thần cũng vậy."
Hạ Vân Khâm mất hứng: "Tử Duyệt, ngươi lại thế nữa rồi, được rồi được rồi, chúng ta không nói lời mất hứng này nữa, nói lời tri kỷ đi."
"Bệ hạ muốn nghe cái gì? Muốn nghe Nghiễm An xướng khúc?" Mộ Tử Duyệt mỉm cười nói.
Hạ Vân Khâm tiến vài bước về phía nàng, vẻ mặt hơi xấu hổ, lại mang theo vài phần dò xét, thấp giọng hỏi: "Tử Duyệt, trẫm nghe nói ngươi nạp nhiều nam sủng vào quý phủ?"
Mộ Tử Duyệt sửng sốt: "Ai ở trước mặt bệ hạ hồ ngôn loạn ngữ?"
"Tử Duyệt ngươi đừng giấu giếm trẫm, sổ con Phương trung thừa buộc tội ngươi trình lên hôm qua đã viết như vậy, " Hạ Vân Khâm cười cười, nụ cười có chút miễn cưỡng.
Dù là da mặt Mộ Tử Duyệt dày như tường thành cũng phải ngượng ngùng, trong lòng nàng, Hạ Vân Khâm thật giống như đệ đệ, quả thực có cảm giác đang dạy hư đứa trẻ.
"Bệ hạ, chuyện này..." Mộ Tử Duyệt lúng túng một lát liền khôi phục trạng thái bình thường. Nếu ngay cả Hạ Vân Khâm cũng đã biết, vậy về sau sẽ không có ai bắt bẻ việc hôn nhân của nàng nữa, "Bệ hạ thứ tội, thần có chỗ khó nói, đành làm trái luân thường."
Hạ Vân Khâm vẻ mặt có chút kỳ lạ, lát sau buồn bực nói: "Tử Duyệt không cần như thế, trẫm vẫn nghĩ, ngươi đến nay còn chưa cưới vợ, chẳng qua là vì chính sự bận rộn, vì trẫm, vì giang sơn Đại Hạ, không rảnh bận tâm tư tình nhi nữ. Không ngờ ngươi có ẩn tình khó nói như vậy."
Mộ Tử Duyệt tiêu sái cười: "Bệ hạ, chuyện này cũng không phải là ẩn tình khó nói gì, thần và bọn họ ở cùng một chỗ cũng rất thoải mái tự tại, hơn nữa ai cũng ngươi tình ta nguyện, thần cũng không bạc đãi bọn hắn."
Hạ Vân Khâm kinh ngạc nhìn nàng một lát, sắc mặt hơi trầm xuống: "Tử Duyệt, người thiếu niên ngươi yêu thích kia tên gọi là gì?"
Mộ Tử Duyệt ngơ ngác, vơ vét trí nhớ hết nửa ngày, mới bắn ra được một cái tên: "Gọi là Lăng... Lăng Nhiên."
"Tên rất hay!" Hạ Vân Khâm liếc nàng, giọng nói mang theo vài phần âm trầm, "Ngày mai trẫm phải đi nhìn một cái, coi hắn bộ dạng thế nào mà có thể làm cho Nghiễm An vương của trẫm mê mẩn tâm hồn."