Quyền Thần Tái Thế

Chương 12

Diêu Thuận ngồi xuống lại.

Hiệu úy chuẩn bị hành hình nhìn mũi chân hắn như thường lệ, nào ngờ vừa không mở cũng chẳng đóng, mà lại giao nhau hướng vào trong như cây kéo vậy, nhất thời không đoán ra được ý chỉ ngầm, chẳng biết đánh thế nào.

Lại nghe hắn kéo dài giọng, nói chậm rì: "Đánh--"

Hiệu úy hành hình lập tức hiểu rõ trong lòng: Không phải "đánh mạnh vào", cũng không phải "đánh hết sức", chắc chắn thánh ý là giảm nhẹ, bèn nâng gậy lên, đánh xuống một đòn.

Tô Án đang nhắm mắt cắn răng, một gậy này đánh xuống, lại không đau đớn như trong tưởng tượng, rồi chịu thêm mấy gậy nữa, cũng chỉ cỡ như cha hắn cầm cán chổi quật mà thôi, miệng thì vẫn kêu oai oái, nhưng trong lòng lại rất đỗi vui mừng.

Sắc mặt chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Phùng Khứ Ô dần sa sầm.

Theo quy tắc, cứ mười gậy sẽ đổi một người.

Phùng Khứ Ô ra hiệu bằng mắt cho một tiểu kỳ ở bên cạnh.

Tiểu kỳ kia lập tức hiểu ý mà đi lên, nhận lấy gậy gỗ, vung nửa vòng trên không, rồi quất mạnh xuống mang theo cả tiếng gió rít gào.

Cơn đau dữ dội lan khắp toàn thân, Tô Án chỉ cảm thấy da đầu nổ tung, đỉnh đầu cũng sắp nứt ra luôn, bật ra một tiếng kêu thảm như bị xuyên tim đục xương vậy.

Không cho hắn một cơ hội thở dốc nào, gậy tiếp theo lại vung mạnh xuống, hắn như một con cá sống bị ném vào chảo dầu vậy, cơ thể co giật gần như sắp búng lên, lại bị hiệu úy ở hai bên giữ chặt chân tay.

Đợi đánh xong gậy thứ ba, máu đã thấm ra ngoài hai lớp áo bông, nhuộm đỏ cả bộ y phục.

Tiểu kỳ kia dùng hết sức lực đánh bảy tám gậy, khẽ thở dốc, đột nhiên huyệt kiên tỉnh đau nhói như bị kim đâm vào tủy vậy, sức lực trên tay biến mất, gậy đột ngột rơi xuống đất.

Một viên trân châu nhỏ xíu rơi xuống từ trên áo hắn, tưng vài lần trên mặt đất rồi lăn vào vũng nước, hòa vào màu nước mưa, chẳng ai nhìn thấy rõ.

Sắc mặt Phùng Khứ Ô hiện lên vẻ tức giận, một người bên cạnh cúi mình nói: "Tiểu kỳ không đủ sức, để ti chức thay hắn hành hình đi."

Phùng Khứ Ô quay đầu liếc nhìn, thấy là thiên hộ Thẩm Thất.

Người này có tâm tính dũng mãnh, thủ đoạn tàn nhẫn, được xưng là Thôi Mệnh Thất Lang, thường ngày khá được hắn trọng dụng, khẽ gật đầu, nói nhỏ: "Buộc phải đánh chết."

Thẩm Thất vâng một tiếng rồi đi đến giữa quảng trường, nhận lấy cây gậy, chỉ một đòn đã đánh gãy thành hai nửa, nhíu mày hét lên: "Đổi gậy!"

Lập tức có mấy hiệu úy tiến lên, cầm gậy cho hắn chọn lựa.

Trong miệng Tô Án đầy máu, đau đến mức đầu óc hỗn độn, gần như hồn phi phách tán, bỗng nghe thấy một giọng nói rất nhỏ bên tai: "Cố chịu đựng một lát."

Tô Án kinh ngạc, bỗng cảm thấy giọng nói này khá quen tai, gắng sức nâng mắt lên, chỉ nhìn thấy hoa văn kỳ lân đạp mây trên vạt áo đỏ, vỏ đao Tú Xuân hẹp cong đang nhỏ nước tí tách.

Không cho hắn nghĩ kĩ, gậy đã quất xuống kèm theo gió lạnh.

Tô Án nhắm mắt chờ chết, không biết có phải vì đã đau đến cùng cực không, mà khi gậy mới chồng lên trên chỗ da tróc thịt bong đang bỏng rát, trái lại chẳng còn cảm giác xé gân cắt mạch nữa, không kìm được mà nghi rằng đã bị đánh đến mức da thịt hoại tử rồi, trong lòng vừa kinh sợ vừa đau thương, lập tức bất tỉnh.

Diêu Thuận vốn đang ung dung hớp trà, bỗng thấy uy thế gậy gỗ được giơ lên cao đánh mạnh xuống rất kinh người, sắc mặt Cẩm Y Vệ đang hành hình hung ác, ra tay như gió, kinh sợ đến mức làm rơi chung trà xuống đất bịch một tiếng.

Hắn kéo một nội thị đến sốt ruột nói: "Mau đi nói với Phùng đại nhân, đánh ác quá, sắp xảy ra chuyện lớn rồi!"

Phùng Khứ Ô nghe chuyển lời, chỉ phủi tay áo, lộ ra nụ cười lạnh với hắn.

Diêu Thuận lập tức như bị tạt nước lạnh, nghĩ đến ánh mắt nhìn hắn trước khi đi của Lam Hỉ, chợt bừng tỉnh ngộ, lần này hai phe tranh đấu, mình bị kẹp ở giữa không thể tự quyết định, tay chân run rẩy, mặt như tro tàn.

Năm mươi trượng đã xong, Thẩm Thất vứt gậy đi, đi đến bên cạnh Phùng Khứ Ô, khẽ bẩm báo: "Xong rồi." Cũng không biết ý nói hành hình xong rồi, hay là người cũng tiêu rồi nữa.

Phùng Khứ Ô lạnh lùng nhìn bóng người im lìm ở giữa quảng trường, nói: "Đi."

Một đám Cẩm Y Vệ lập tức rút đi sạch sẽ, Diêu Thuận thở không ra hơi, chỉ lo dùng ngón tay liều mạng chỉ về bóng dáng trên sân, mắt thấy sắp ngất đi luôn.

Nội thị tâm phúc vội vàng đi đến, kinh hồn khiếp đảm mà dò hơi thở, chợt quay đầu lại kêu lên: "Còn sống! Vẫn còn hơi thở!"

Bây giờ Diêu Thuận mới thấy nhẹ nhõm, thở ra một hơi, xụi lơ trên ghế tựa.

* * *

Tô Án yếu ớt rên lên một tiếng, dần tỉnh lại, mũi ngửi thấy một mùi thuốc nồng đậm.

Hắn nằm sấp trên giường, mờ mịt nhìn xung quanh một lát, rồi mới nhúc nhích cơ thể cứng đờ, lập tức thấy đau đớn khó lòng nhẫn nhịn, kêu lên thành tiếng.

Một thiếu niên áo xanh có khuôn mặt thanh tú đẩy cửa bước vào, trên tay đang bưng thau nước nóng, mặt đầy vẻ vui mừng: "Cuối cùng đại nhân cũng tỉnh rồi!"

Tô Án nhìn kĩ lại, là đầy tớ hắn mới thu nhận, tên thật là Đắc Thuận, tên hắn đặt cho là Tô Tiểu Bắc.

Hóa ra mình đã về nhà rồi.

"Tiểu Bắc, ta đã ngủ bao lâu rồi?"

Tô Tiểu Bắc vắt khăn lau mồ hôi cho hắn, miệng thì lải nhải: "Đại nhân đã hôn mê tròn hai ngày rồi.

Bữa trước các thái giám trong cung dùng sạp mềm khiêng người trở về, đã bất tỉnh nhân sự, làm tiểu nhân bị dọa chết giấc, may mà bọn họ đã mời đại phu tới trị thương bôi thuốc, nói là may mắn không tổn hại gân cốt, nằm trên giường tịnh dưỡng một tháng thì sẽ khỏi hẳn."

Tô Án thở dài, "Ta biết lần này sẽ phải chịu nỗi khổ da thịt, nhưng không ngờ lại hung hiểm tới mức này, suýt nữa là mất mạng luôn."

Tô Tiểu Bắc nói: "Đại nhân đại nạn không chết sau này ắt có phúc lớn, bây giờ yên tâm dưỡng bệnh là quan trọng nhất."

Nói xong thì vén chăn mỏng ra, nhẹ nhàng cởi quần trong của Tô Án, muốn bôi thuốc mỡ cho hắn, thấy từng vết xanh tím trên làn da vốn trắng như tuyết, miệng vết thương đang rỉ máu, nhìn mà phát hoảng, không kìm được mà thấy nghẹt thở, run cầm cập không xuống tay được.

Tô Án miễn cưỡng nở nụ cười: "Ta là người chịu đòn còn không run, ngươi run cái gì, nên bôi thế nào thì cứ bôi đi."

Khóe miệng Tô Tiểu Bắc mím chặt, đang định nói chuyện, một đầy tớ áo xanh xông vào từ ngoài cửa, bắt đầu ồn ào: "Bắc ca, bên ngoài có một người tên là Phú Bảo, muốn gặp đại nhân gấp, ta thấy hắn gàn dở bán nam bán nữ--" Chợt phát hiện Tô Án đã tỉnh lại, bị dọa cho cúi đầu xuống luôn, ngập ngừng nói: "Đại nhân.."

Tô Tiểu Bắc nhỏ giọng mắng: "Tên hấp tấp này, cả ngày cứ kêu gào, lúc nào đó mà gây ra chuyện thì cho đệ đẹp mặt!"

Tô Án nói: "Bỏ đi bỏ đi.

Tiểu Kinh, ngươi đi mời người đó vào đây."

Tô Tiểu Kinh vâng một tiếng, rồi hùng hổ đi mất.

Tô Tiểu Bắc nói: "Đại nhân, nếu đám người bọn ta không hiểu chuyện, người cứ quản thật chặt vào, kiểu như hắn mà ở trong phủ khác, ít nhất cũng phải bị vả miệng."

Tô Án nói: "Đó là ở phủ của người khác, nhà ta không có quy tắc này.

Dù sao ta cũng không thích quản nhiều việc, ngươi lại có năng lực, sau này ngươi làm quản gia cho ta đi."

Tô Tiểu Bắc nhìn hắn, đắp chăn lên, rì rầm: "Đại nhân cứ nói đùa, có quản gia nào trẻ tuổi như ta đâu chứ."

Trong lúc nói chuyện, một người đi vào phòng, đúng là nội thị Phú Bảo bên cạnh thái tử, vừa thấy Tô Án thì viền mắt liền đỏ lên: "Tô đại nhân, may mà người không sao, tiểu gia suýt nữa đã lột da của tiểu nhân rồi.."

Tô Án ra hiệu cho Tô Tiểu Bắc ra ngoài rồi mới hỏi nhỏ: "Điện hạ không sao chứ?"

"Tiểu gia bị cấm túc ở đông cung, hôm qua mới nghe nói chuyện này, cứ đòi phải xông ra ngoài cung.

Tiểu nhân to gan thuật lại lời Tô đại nhân nói khi đó một lượt, cũng coi như khuyên can được tiểu gia, sai tiểu nhân mang thuốc tới thăm đại nhân." Phú Bảo móc ra mười mấy chai lọ, chất đống trên bàn.

Tô Án cười phá lên: "Mông của ta có to tới mức cần dùng nhiều thuốc như vậy không?"

Phú Bảo cười khì khì, "Người không thấy bộ dạng sốt ruột của tiểu gia đâu, vừa gầm vừa rống với thái y, như hung thần ác sát vậy đó--" Nhận ra mình lỡ lời, vội bịt miệng lại.

Tô Án than thở: "Lần này hoàng thượng thật sự nổi giận, sợ là điện hạ phải chịu đựng một thời gian.

Ta phải nằm yên ít nhất một tháng nữa, ngươi trở về khuyên điện hạ tu tâm dưỡng tính, cất hết mấy món đồ chơi kia đi, lo học hành đàng hoàng, cứ nói là ta cầu xin y."

Phú Bảo đồng ý lia lịa, lại nghe hắn nói: "Ngươi qua đây, ta còn có lời dặn dò ngươi." Chợt nảy sinh y nghĩ, kề sát tai đến, nghe hắn nói với giọng cực nhỏ: "Lần này ngươi về đông cung, nhớ âm thầm điều tra, mấy hôm trước có những người nào từng tới, bất kể là Châm Công cục, Thượng Thiện ti hay những nơi khác trong cung, khi nào tra rõ rồi thì đưa tin tới cho ta.

Nếu sau này lại có người tới đông cung làm việc, ngươi phải canh chừng hắn thật kĩ, đừng để hắn hành động một mình."

Phú Bảo ngây người trong chốc lát, bỗng rùng mình: "Tiểu nhân đã biết, Tô đại nhân yên tâm."

Tô Án thấy tâm tư hắn nhanh nhạy, mỉm cười, tán gẫu thêm mấy câu ngoài lề, rồi để hắn về đông cung.

Hắn yên lặng suy nghĩ một lát, sau đó gọi Tô Tiểu Bắc vào bôi thuốc.

Vừa mới kéo y phục ra thì lại có người đến thăm bệnh, hóa ra là tân khoa trạng nguyên Thôi Cẩm Bình.

Tô Án mời hắn vào phòng, ráng vực dậy tinh thần hàn huyên vài câu.

Thôi Cẩm Bình hỏi han ân cần một hồi, sau khi để lại một bình thuốc mỡ thì rời đi.

Tô Án mệt mỏi thở ra một hơi, không ngờ đối nhân xử thế cũng tốn sức như vậy, cơn buồn ngủ vừa ập đến, lại lần lượt có hai ba tốp người đến tặng thuốc.

Đợi đến khi sóng yên biển lặng, hắn đã mệt đến mức mí mắt mở không lên, căn dặn Tô Tiểu Bắc: "Khoan hãy bôi thuốc đã, để ta ngủ một lát, nếu lại có người tới nhà, ngươi cứ nhận đồ rồi giúp ta ngăn lại."

Tô Tiểu Bắc đáp vâng, hắn liền mơ màng rơi vào giấc ngủ.

Cũng không biết đã qua bao lâu, loáng thoáng nghe thấy có người khẽ gọi trên hành lang: "Đại nhân, đại nhân.."

Tô Án bị làm thức giấc trong lúc mơ hồ, cơn giận dâng lên, bực bội hét to: "Gọi gì mà gọi! Không phải chỉ là một cái mông bị đánh nát thôi à, có gì đẹp đâu, mà ai cũng muốn tới nhìn! Kêu mấy người đó đi hết cho ta!"

Bên ngoài yên tĩnh trong chốc lát, cửa phòng lặng lẽ được đẩy ra, Tô Án chỉ lo vùi mặt vào trong chăn, lại nghe thấy một giọng nói hùng hậu: "Phát hỏa ghê vậy à, ngay cả cô vương cũng muốn đuổi đi sao?"

Giọng nói kia vừa truyền vào tai, liền giống như dòng nước ấm lan ra toàn thân vậy, khiến đầu ngón tay cũng sắp tê dại luôn.

Tô Án đột ngột choàng tỉnh, ngẩng đầu nhìn, Dự vương Chu Hử Cánh đang ngồi bên bàn, chơi đùa bình thuốc trong tay, nhìn hắn như cười như không.

"Hạ quan thất lễ, mong vương gia thứ tội." Tô Án vùng vẫy muốn ngồi dậy.

Dự vương tiến lên ngăn lại, "Đừng động đậy, cẩn thận vết thương đó."

Tô Án kiệt sức mà thở dốc, dứt khoát nằm sấp trên gối không nhúc nhích nữa.

Dự vương thấy ngay cả môi hắn cũng rướm máu, liền than thở: "Một nhân vật như hoa như ngọc thế này mà hoàng huynh cũng xuống tay được, thật đau lòng muốn chết.

Nếu đặt bên người cô vương, chắc chắn sẽ nâng trên tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, một ngón tay cũng không dám lơ là."

Tô Án nghe mà thấy lạnh sống lưng, lại nghĩ cũng không biết đã nói những lời như vậy cho bao nhiêu người nghe rồi, lập tức thấy buồn nôn giống như đã ăn phải gì đó lạnh bụng vậy.

Hắn miễn cưỡng cười nói: "Để Dự vương chê cười rồi.

Hạ quan thẹn với chức trách, phụ lòng thánh thượng, hoàng thượng tha cho ta một mạng, chỉ trách phạt nhẹ, đã là thiên ân lớn lao rồi."

Dự vương nghiêng người lại gần: "Hoàng huynh phạt ngươi, ngươi còn biết cám ơn, cô vương thương xót ngươi, sao ngươi lại không biết cám ơn vậy?"

Tô Án rụt sát vào tường, cắn răng cười nói: "Sự che chở của vương gia, hạ quan ghi nhớ trong lòng.

Đợi vết thương của hạ quan đỡ hơn, chắc chắn sẽ tới vương phủ tạ ơn."

Dự vương hài lòng cười, đưa tay ra vén chăn hắn, "Để cô vương nhìn xem, đã bị thương thành thế nào rồi."

* * *

Lời tác giả:

Tô Án: Không phải chỉ là một cái mông thôi à, có gì đẹp đâu, mà ai cũng muốn tới nhìn!

Dự vương: Ta không nhìn, ta tới để bôi thuốc.

Thiên hộ: Ta cũng không nhìn, ta chỉ nhẹ nhàng đánh vài gậy.
Bình Luận (0)
Comment