Quyền Thiên Dị

Chương 1.2

Quyền Tướng ác tội nan khánh trúc,

Tinh quân thảm đại hoạt diêm vương.

Thiên Quyền tinh quân hé mở mắt, nhịn không được mà nhẹ nhàng thở dài.

Tuy nói Ti Mệnh Tinh quân cũng không phải vị tiên gia hẹp hòi, chẳng qua tính ra y cũng đã năm trăm năm thua cờ, trong lòng ít nhiều vẫn sợ y nhân cơ hội trả thù đi! Bởi vì, lúc đem hắn đến một tòa phủ xa hoa bậc nhất nơi đô thành y đã nhanh chóng triển khai pháp thuật thu ba hồn bảy vía của một người phàm. Cũng chẳng thèm đợi hắn thấy rõ thân thể kia là người ra sao, thừa dịp hắn không phòng bị gì mà bất ngờ dùng hết sức đạp hắn một cước bay xuống dưới.

Còn chưa định hình được mọi việc, từng trận thở gấp gáp đã liên tục truyền đến sát bên tai.

Hắn mở to mắt nhìn, liền thấy ngay một nữ tử kiều diễm đang tọa trên người mình với dáng vẻ vô cùng phóng đãng. Nàng một thân trần trụi, mồ hôi đều tích tại bộ ngực đầy đặn, nhưng lại không có cách nào có thể chạm tới hắn vì trên người đang có một sợi dây thừng được bện chắc chắn trói thật chặt. Nàng chỉ còn cách dùng miệng liếm lộng khắp nơi, khuôn mặt ửng hồng cùng với ánh mắt mê mẩn đầy mơ hồ… cũng đủ để nhận ra nàng bị hạ mị dược.

Nhưng đây mới chỉ là cảnh tượng gần nhất, khi quay đầu nhìn quanh bốn phía, hắn bất ngờ phát hiện bên dưới thân là một nữ tử khác với y phục nửa kín nửa hở đang ra sức há to miệng, phun ra nuốt vào phân thân của hắn. Lại nói nơi đó quả thật vừa thô vừa dài, nữ tử kia dù có cố gắng đến đâu cũng vô pháp nuốt vào, nước bọt theo miệng trượt một đường trên chiếc cổ trắng noãn rớt xuống xiêm y.

Trừ hai nàng ra, còn hai nữ tử đồng dạng trần trụi nằm trên mặt đất lạnh như băng, các nàng cả người đều là hồng ngân, hai mắt nhắm nghiền, thần sắc mỏi mệt, hiển nhiên bản thân không thể chịu nổi sự ngược đãi quá lớn.

Thiên Quyền Tinh quân quả thực muốn lập tức thoát thân rời đi, nhưng hôm nay Ti Mệnh đã mang ba hồn bảy vía của chủ nhân thân thể này thu vào hồ lô, nếu hắn vừa đi, chỉ e cơ thể sẽ lập tức khô héo mà chết. Người này là người như thế nào hắn vẫn chưa biết được, hiện tại mới thấy mình đang ngụ tại phủ đệ xa hoa, bên cạnh lại có mấy nữ tử xinh đẹp thôi. Sợ rằng người này vừa chết, bốn giai nhân kia liền phải chôn cùng.

Không khỏi lại than thêm một tiếng, hắn chậm rãi cử động, đem nữ tử trên người xuống tháo dây trói rồi đặt nàng trên giường, sau đó mới đối người vẫn còn ra sức hầu hạ hắn mà nói: “Được rồi…Ngươi đứng lên đi.”

Lời vừa thoát khỏi miệng, ánh mắt nữ tử kia ngay lập tức tràn ngập sự hoảng sợ cùng tuyệt vọng, nàng nhanh chóng quỳ rạp xuống đất, đầu dùng sức đập vào bậc thềm, bậc thềm ngọc thạch trong chớp mắt loang lổ máu.

“Lão gia tha mạng! Lão gia tha mạng….”

Nữ tử cất giọng thê lương cầu xin tha thứ, Thiên Quyền Tinh quân thật sự bất đắc dĩ, hắn có chút đau đầu bóp trán: “Ta chỉ hơi chút mệt mỏi, cũng không có ý quở trách gì, ngươi mau đi ra ngoài, phân phó hạ nhân lại đây dọn dẹp nơi này.”

Hắn ngữ khí càng ôn hòa, nàng kia dập đầu càng lợi hại, cuối cùng…. trực tiếp ngất đi.

Thiên Quyền Tinh quân kinh ngạc không thôi, hắn ở thiên giới luôn là người khoáng đạt, những bằng hữu tiên nhân trước đây tuy cùng hắn giao tình không sâu, nhưng vẫn mang vẻ mặt ôn hòa đối đãi nhau. Dưới hạ giới, hắn cũng làm không ít việc thiện, phàm nhân đối với hắn chỉ có thêm sùng kính. Chưa bao giờ đã gặp trường hợp như hôm nay, bất quá mới chỉ nói một câu, liền đem nữ tử gầy yếu đó dọa tới hôn mê.

Chảng lẽ chủ nhân thân thể này bạo ngược tàn nhẫn lắm sao?

Hắn tùy tay nhặt lên một bộ quần áo khoác tạm vào, đi đến trước gương đồng, lập tức câm lặng chẳng thể cười nổi.

“Túi da” đang mang không tính xấu xí, thân thể trần trụi cho thấy người này không thuộc hạng vũ phu có cơ bắp rắn chắc, càng chẳng phải phong thái ngu ngốc từ một ông quan bụng phệ đầy mỡ, mà là một quan văn thường vào triều với vẻ mặt cứng nhắc. Ngũ quan đoan nho, màu da trắng nõn, ước chừng tầm 30 đến 40, may mắn nếp nhăn hầu như không có, chính là khi ánh mắt nheo lại thì có lộ ra vài cái nơi khóe mắt. Có thể người này thường dùng loại ánh mắt như vậy nhìn người khác.

Đúng lúc này, bên ngoài có một thanh âm thật cẩn trọng hỏi: “Lão gia, ngài muốn tắm rửa chưa ạ?”

Thiên Quyền Tinh quân nghĩ nghĩ, trên người một thân dính dấp, nơi nơi đều là chất lỏng kì cục, thấy việc này đương nhiên cần, liền đáp lời: “Được, ngươi vào chuẩn bị đi.”

“Dạ!”

Cửa đẩy ra, một gã tôi tớ khom người không hề dám ngẩng đầu tiến vào, phía sau là vài tên hạ phó nâng nước ấm. Bọn họ động tác nhanh nhẹn thu xếp, cũng không thèm liếc mắt nhìn mấy nữ tử đang nằm loạn thất bát tao trong phòng. Chỉ nhanh chóng đổ đầy nước vào bồn, sau đó đi ra ngoài. Một tôi tớ nán lại ở cửa, cẩn thận hỏi: “Lão gia, ngài tắm rửa có cần vị phu nhân nào hầu hạ?”

Thiên Quyền Tinh quân lại câm lặng, nếu như không tận mắt thấy phủ đệ này ở xa Hoàng cung, hắn sẽ thật sự nghĩ thân thể này chính là đương kim Thiên tử. Ngay cả tắm rửa cũng phải chỉ điểm người hầu hạ, thật là thập phần phô trương.

“Không cần hầu hạ. Ngươi phân phó người thu dọn nơi này, ta cần yên tĩnh nghỉ ngơi.”

Đôi mắt người kia hiện lên một tia kinh ngạc, hiển nhiên đâu dự đoán được hắn lại không cần nữ nhân hầu hạ, nhưng nam nhân trước mắt vốn nắm chắc sinh tử của bao người xưa nay không bao giờ chấp nhận người bên ngoài có nửa phần hoài nghi về mình. Vậy nên chẳng dám nhiều lời, chỉ thưa thưa dạ dạ: “Tuân mệnh, lão gia.”, rồi vội vàng đi xuống phân phó.

Thiên Quyền Tinh quân xoay người vào phía trong tấm bình phong, cởi bỏ lớp y phục mỏng manh, rảo bước tiến đến ngâm mình vào dục dũng. Độ ấm nước vừa phải khiến mỗi một dây thần kinh trên người đều thả lỏng, tẩy hết một thân dơ bẩn, tựa như hắn vừa mới đầu thai sống lại.

Tiếng di chuyển đồ vật này nọ từ ngoài phòng vang lên truyền qua tấm bình phong, nhưng không hề có nửa tiếng thở dốc, nói vậy những nữ tử kia hẳn là bị nhóm tôi tớ che miệng nâng đi ra ngoài. Động tác nhẹ nhàng lại vô cùng nhanh nhẹn, cứ như sợ chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng có thể làm quấy rầy hắn. Thiên Quyền Tinh quân lại không khỏi tò mò, thân thể mình đang mang rốt cuộc là có thân phận ra sao???

Hồi lâu sau, hắn nghe thấy tiếng đóng cửa khẽ khàng, giờ đây trong phòng yên lặng chẳng có một chút tạp âm.

Nhẹ nâng thân người, tùy ý gõ gõ nền dục dũng, hơi nước mông lung khiến khuôn mặt hắn thêm mờ ảo: “Thổ địa ở đâu? Chỗ nào?”

Vừa dứt lời, một cỗ tiên khí theo nền đất thoát ra, liền gặp một ông lão râu bạc trên tay cầm một cây trượng mộc xuất hiện, thấy Thiên Quyền Tinh quân vội vàng quỳ gối bái kiến: “Tiểu thần bái kiến Văn Khúc Tinh quân, không biết Tinh quân triệu tiểu thần đến có gì sai phái?” Trong bảy vị tinh quân, vị Tinh quân thứ tư Thiên Quyền, thường gọi là Văn Khúc quân, tuy không hẳn bá đạo giống Tham Lang, nhưng cũng chẳng phải dễ tính gì, Thổ địa Công công tự nhiên không dám chậm trễ.

Nơi tắm rửa chỉ có một người yên vị trong dục dũng và một lão đầu, mà thái độ lão đầu đối với nam nhân đang ngâm mình ở nước ấm lại vô cùng kính cẩn. Tình huống này thật sự kì quái!

Chính là Thiên Quyền Tinh quân khi ở trên Thiên Đình vốn tính đã thoải mái, nên cũng không để tâm, vẫn tự nhiên ngâm mình trong nước, lấy tay vốc nước rửa mặt rồi hỏi: “Bổn quân thừa lệnh Thiên Đế hạ phàm, nên đành mượn tạm thân thể này dùng một chút, nhưng ta không biết thân phận người này ra sao, mới phiền Công công lên đây hỏi chút chuyện.”

“Thì ra là thế!” Thổ địa Công công sờ sờ chòm râu trắng dài, giương mắt nhìn bốn phía, lại quay đầu nhìn rõ tướng mạo Tinh quân hiện giờ, không khỏi lộ ra thần sắc cổ quái: “Tinh quân nghĩ thế nào mà chọn nhân vật này?”

Thiên Quyền Tinh quân trong lòng thầm than, còn không phải nhờ vị sao Nam Đẩu Ti Mệnh Tinh quân kia làm việc tốt ư? Tuy nhiên, lúc này cũng không tiện giải thích, chỉ hỏi rằng: “Thổ địa Công công vì cớ gì nói như vậy?”

Thổ địa Công công thở dài một tiếng, liền đem thân thế người này cùng những việc làm thường ngày của y nhất nhất kể hết, Thiên Quyền Tinh quân vừa nghe xong, càng thêm ngửa mặt lên trời thở dài. Ti Mệnh Tinh quân, trò đùa này cũng thật quá trớn a!

Nếu nói về thân thế của vị Hàn Quân Trọng này quả rất rắc rối. Phụ mẫu mất sớm để lại hai tỷ đệ sống nương tựa lẫn nhau. Hàn Quân Trọng khổ công học hành mười năm, nhưng vì không có tiền khơi thông, nên ngay cả một chút công danh nho nhỏ cũng chẳng đạt được. May mà, tỷ tỷ y xinh đẹp như hoa. Vào hội hoa đăng đêm trung thu được Hoàng Thượng cải trang vi hành nhìn trúng mà tiến cung, sau nhận ân sủng được phong làm Quý Phi. Hàn Quân Trọng nhờ thế mà bước vào con đường làm quan, mới đầu y chỉ là một viên quan nhỏ tại Lễ Bộ, nhưng nhờ bản lĩnh lợi hại, trong vòng nửa năm, y hãm hại thượng quan mà leo lên những chức vụ khác.

Vừa đúng lúc gặp cảnh trong triều các vị quan võ đang nắm quyền thế, y cố ý chèn ép võ Tướng, tìm mọi cách làm khó, đối với quan Tướng càng không thèm xu nịnh, trên đường tình cờ gặp Tướng lĩnh quan cao cũng chẳng chịu lùi lại nhường nửa bước. Tin này truyền tới tai Hoàng Thượng, chính là vừa với ý Vua, lại thêm y giỏi mưu kế, có Hàn Quý Phi đỡ lưng, so với những vị quan cùng phẩm khác sớm đã nổi trội hơn. Vốn là một Hàn Quân Trọng không mấy tiếng tăm, nhờ một vở kịch hay cách chức được Tào Đại Tướng quân, biểu hiện xuất chúng, nhận được sự khen thưởng của Hoàng Thượng, chẳng quá năm năm, quyền lực đã sánh ngang người trong Hoàng thất.

Hàn Quân Trọng thâm tâm tự biết phải bảo vệ địa vị của mình, vị Vua nhu nhược vô năng kia cũng đâu thể nhờ cậy được gì. Cũng từ khi nắm trong tay quyền lực, y kết bè kết đảng trong chiều, đối với Hoàng Thượng bằng mặt mà không bằng lòng. Sau năm năm, dù trong hay ngoài triều, y đều có tai mắt cả. Danh tiếng Hàn Quân Trọng cũng giống như mạng nhện giăng mắc bám chặt vào thời Đại Tống. Quyền lực tột đỉnh, dưới một người trên vạn người.

Cũng vì y tính tình thâm độc, lại vô cùng háo sắc, có ý thích kỳ quái là hành hạ kẻ khác, từ vợ bé cho đến nô tì, trong mười năm, số người bị hành hạ đến chết cũng phải vượt quá một trăm. Mỹ nữ trong phủ có tới hơn một trăm tám mươi người, cướp về có mà do quan lại lấy lòng đem tặng cũng có. Chính là Tướng phủ không đủ rộng chứa nhiều người như vậy, Hoàng Thượng nghe được, ngự bút phê chuẩn, vì y mà hao tốn một số tiền lớn xây dựng Tướng phủ mới. Tướng phủ này nghe nói giống như Hoàng cung thu nhỏ, Đông sương Tây viện, có thể chứa đến ba trăm ngươì, đền đài lầu các, giường cột chạm trổ, hết sức xa hoa lãng phí.

Chỉ là y đỗi đãi người khác đích thực bá đạo ngoan độc, để củng cố quyền lực trong tay, y ngang ngược lộng hành, hết lần này đến lần khác hãm hại trung thần. Hơn nữa kẻ nào dám đối nghịch chỉ có giết hết chứ không tha, diệt cỏ diệt tận gốc, những việc do kẻ này gây nên, tội ác chồng chất, khánh trúc nan thư (chặt hết tre làm sách cũng không ghi chép hết tội lỗi). Trong triều đâu đâu cũng có kẻ bất mãn, nhưng thế lực của y như mặt trời ban trưa, ngoại trừ Thượng Thư Sử Hoàng Diên dám đứng trước mặt y quở trách ra, chúng thần trong triều đều giống tay sai của Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó, hoặc ức mà không dám nói. Tất cả như sóng ngầm dưới mặt nước, chẳng thể biết được.

Nghe xong đủ loại chuyện của y, Thiên Quyền Tinh quân liền nghĩ, khó trách ánh mắt của những nữ tử cùng tôi tớ nhìn hắn như gặp quỷ gặp ma… Quả thật là một người đại gian đại ác.

Xong việc, Thổ địa Công công cáo lui biến mất. Thiên Quyền Tinh quân nằm trên vách đá tại dục dũng, nước ấm đã sớm lạnh. Hắn nhẹ nhu nhu trán, thân phận người này thật khó giải quyết, thế lực quá bành trướng, hiện chẳng thể hướng Hoàng Thượng nói một tiếng từ quan ẩn thân không màng thế sự, chỉ sợ vừa đi, máu đổ là khó tránh khỏi.

Nếu muốn phất tay áo dứt ra cũng không phải việc khó. Chỉ cần kêu Ti Mệnh Tinh quân đem đổi hồn phách quay trở về, cùng lắm thì chọn một người khác thay thế. Nhưng vừa mới được nghe kể lể chi tiết, tính tình người này cay nghiệt, lại quyền thế vô cùng, nếu y thật sự trở về, không biết còn có bao nhiêu tính mạng bị mất đi nữa.

Quyền thế như một con dao, cái chính là người sử dụng dùng nó như thế nào. Mà hiện giờ con dao đó ở trong tay hắn, bảo hắn làm sao một lần nữa giao nó lại cho kẻ coi mạng chúng sinh như cỏ rác? Bỏ mặc y không kiêng nể ai hãm hại người vô tội, điều này hắn không hề mong muốn.

Hiện giờ thế cục đã triển khai, không còn đường hối hận…

Hắn tự nhủ với chính mình…..

Bỏ đi, bỏ đi….

“Ti Mệnh Tinh quân, trò đùa này, cũng không cần lấy ra để trả đũa năm trăm năm thua cờ chứ?!”.
Bình Luận (0)
Comment