Quyền Thiên Dị

Chương 11

Ngân ti vũ thiên quỷ thù hung

Phong dũng đào khởi phục yêu nghiệt

Triệu Thư trên đường hồi phủ chẳng may bị cả trăm tên tử sĩ vây đánh khiến Vân Kiêu bỗng nhớ lại lời nói trước khi ngủ của sư phụ mấy hôm trước.

Tất cả những kẻ bỏ mạng ở đây đều là người trong võ lâm, thị vệ Triệu Thư mang theo bên mình tuy nói là anh dũng phi phàm, nhưng cũng không phải đối thủ của bọn người kia, chưa đến nửa canh giờ đã chỉ còn lại mười mấy thị vệ bảo hộ cho Triệu Thư.

Đứng bên cạnh Triệu Thư, Vân Kiêu kiên định không muốn rút Thái A khỏi vỏ kiếm, bởi cậu biết, có Thái A, tất có người chết. Vài năm gần đây, Triệu Thư gặp nguy hiểm nhiều lần, sống chết cận kề, cậu mới bất đắc dĩ phải cho Thái A nhập cuộc, kết quả cuối cùng bao giờ cũng là xác chết khắp nơi, duy chỉ hai người cậu và Triệu Thư còn đứng đó.

Hiện giờ trước mắt là trăm sinh mạng, muốn đoạt lấy, thật sự đơn giản.

Nhưng trong đầu cậu, lại dần dần hiên lên khuôn mặt tiều tụy của Thiên Quyền.

Tuy lần nào cậu cũng cố gắng rửa sạch hết máu tanh, nhưng vẫn không thể gạt đi hình ảnh của sư phụ.

Thiên Quyền chưa bao giờ trách cứ cậu, tựa như ngay từ đầu đã biết Vân Kiêu bất đắc dĩ mới làm vậy, thậm chí chẳng cần nghe bất kì lời giải thích nào, chỉ đơn giản thi triển pháp lực, áp chế sát khí đang bị mùi máu khơi dậy của thanh kiếm cậu luôn mang bên mình. Sau khi thực hiên xong, thân thể Thiên Quyền suy nhược hẳn đi, phải đóng cửa tu dưỡng nhiều ngày mới có thể phục hồi như cũ.

Vân Kiêu âm thầm biết,sát nghiệt của cậu sẽ mang đến cho sư phụ một gánh nặng không nhỏ.

Ghé mắt nhìn sườn mặt kiên nghị của Triệu Thư, tương giao nhiều năm, vị bằng hữu này vốn luôn dễ dàng bỏ qua thái độ lạnh lùng của cậu. Ở trong lòng Vân Kiêu, cõ lẽ cậu ta không quan trọng như sư phụ, nhưng cũng không phải chẳng có chút vị trí nào.

Vân Kiêu không hề muốn mất bất kì ai trong đám bạn dù chỉ là một người, chính vì thế, cậu mới năm lần bảy lượt xuất Thái A khỏi vỏ kiếm.

“Vân Kiêu, ngươi đi trước đi!”

Triệu Thư nhìn chằm chằm về phía địch nhân đang ngày càng sát lại, hàn quang từ vũ khí trong tay bọn họ thi nhau lóe sáng, mà trên đó còn đọng lại những giọt máu tươi.

Vân Kiêu còn đang ngạc nhiên, lại nghe cậu ta nói: “Việc này vốn không nên lôi ngươi vào, mau rời đi nhanh lên!”

“Ta đi rồi, ngươi chắc chắn sẽ chết.”

Triệu Thư lắc đầu: “Ta có thể cầm cự thêm nửa canh giờ, ngươi đến doanh trại Mã quân tìm Hoắc Bộ, nhờ hắn dẫn viện binh tới đây.” Vân Kiêu nhìn vào vết thương thấy rõ cả xương cốt bên vai trái của đối phương vẫn chưa kịp cầm máu chỉ mới băng bó qua loa, một màu đỏ sẫm cực kì chói mắt hiện lên. Đừng nói nửa canh giờ, sợ cậu vừa rời đi thì bầy chó dữ vây sau lưng kia đã xé Triệu Thư ra thành từng mảnh vụn.

Đúng vào lúc này, lũ ác nhân đột nhiên đồng loạt dạt sang hai bên tạo ra con đường lớn, chỉ thấy một cỗ kiệu tám người khênh xuất hiện. Kiệu vừa dừng lại, rèm được vén lên, một người từ trong đó bước ra, nhìn kẻ này khuôn mặt gầy gò xấu xí, trên trán có một nốt ruồi bự vô cùng cao ngạo, nhưng y mặc một thân quan bào màu tím, trông thắt lưng là biết ắt phải hàng ngũ phẩm trở lên, bởi chiếc kim ngư đại (túi hình cá vàng) đã nói lên điều đó.

“Giả Tân!” Triệu Thư cực hận, hận không thể xông lên đem người trước mặt băm thây vạn đoạn.(băm xác người kia thành một vạn đoạn)

“Bái kiến Tĩnh Vương gia!”

Người nọ hướng Triệu Thư thi lễ, nhưng cả người lại toát lên vẻ đắc ý dào dạt, nửa phần tôn trọng cũng không thấy.

“Giả Tân, ngươi cấu kết loạn đảng, chặn giết Vương tộc, phải bị tội gì???”

“Tội gì? Ha ha ha… ” Giả Tân cười đến gian trá: “Đương nhiên là phạm vào tử tội tru di cửu tộc rồi.”

Triệu Thư quát: “Đã biết vậy, ngươi vẫn còn dám làm???”

“Nếu để người bên ngoài biết được, đương nhiên ta phải chết, bất quá ngươi yên tâm, sau đêm nay, chỉ e chẳng còn ai có thể nói ra một câu nào nữa.”

Một cỗ hắc khí ngưng tụ lại trên ấn đường của y, Vân Kiêu nhìn được, không khỏi nắm chặt Thái A bên hông. Quả nhiên cỗ yêu khí từ từ bốc lên, đứng bên cạnh y là một bóng người mờ ảo nhìn không rõ.

Hắc khí quỷ mị khuếch tán bốn phía, xâm nhập vào thân thể những ác đồ giang hồ quanh đó, khoảng nửa khắc sau, ánh mắt mọi người tan rã vô thần, gương mặt cũng trở nên dữ tợn.

Triệu Thư vốn là người phàm, đương nhiên không thể nhìn ra luồng yêu khí kia, nhưng vẫn phát hiện ra địch nhân trông vô cùng khác thường.

“Vân Kiêu, có biến!”

“Ân.” Vân Kiêu niệm pháp quyết, vạt áo không gió tự bay, luồng khí từ dưới chân trào lên ào ạt chắn ở trước mặt đám thị vệ, tạo thành lốc xoáy, thổi hết đám hắc khí xâm nhập vào con người.

Giả Tân lộ ra thần sắc kinh ngạc: “Trước nay yêu tà khó mà tấn công Tĩnh Vương gia, nguyên lai là có tiểu tử này theo sát ngươi bảo hộ.”

Vân Kiêu chẳng thèm đáp lời, gió bên người thổi càng ngày càng mạnh.

Giả Tân cũng không chút nào sợ hãi, ngược lại tiến về phía bọn họ, theo sau y là một đồng tử thi của đám người giang hồ tựa như gỗ mộc tuân theo mệnh lệnh một cách cứng ngắc.

Vươn tay ra, dùng gió làm vách tường, ánh mắt Vân Kiêu lạnh lùng, cuồng phong cuồn cuộn, phong đao từ hư không phóng ra, nhanh chóng cắt đứt một cánh tay của Giả Tân.

Giả Tân cúi đầu nhìn cánh tay cụt ngủn, ngẩng đầu lên, lại nở nụ cười, khuôn mặt tươi cười âm trầm đến đáng sợ, người bình thường nhìn đến không khỏi mao cốt tùng nhiên (sởn gai ốc).

“Tiểu miêu có móng vuốt thật lợi hại… ”

Tuy huyết nhục mơ hồ, máu chảy đầm đìa nhưng phần còn lại chưa bị cắt bỏ vẫn từ từ giơ lên —— “Xuy!” một cái, chân nhện mọc ra từ cơ thể hắn thay thế cho cánh tay đã đứt.

Vân Kiêu hừ mũi nói: “Tri yêu (yêu quái nhện, yêu nhền nhện)!”

Một sợi tơ nhện trắng bạc phóng ra từ bên trong đám hắc khí. Tơ nhện này từ sau lưng Giả Tân mà vươn dài ra, kết thành mạng bám vào đám người còn đang đứng đó, chui vào từ lỗ tai họ, cốt biến họ thành con rối để khống chế.

“Thật vất vả mới tìm được kí chủ (vật chủ kí sinh) tốt, mỗi ngày đều cho ta uống máu tươi ăn thit sống. Hừ! Sao các người không mau chết đi? Còn ở đây phá hư chuyện tốt của ta.”

Tơ nhện bay múa trên không trung, hắc khí tràn ngập, đem khắp mọi nơi đều nhuộm thành màu đen.

Vài tên thị vệ sợ tới không biết làm thế nào, xoay người định bỏ chạy ra khỏi bức tường gió của Vân Kiêu, ngay lập tức tơ nhện như mũi tên liên tiếp bay đến đâm xuyên qua quần áo, trong nháy mắt tính mạng liền bị đoạt, đồng thời cũng biến họ thành mấy con rối biết nghe lời.

“Đều thành con rối của ta hết rổi!!”

Vân Kiêu giận tím mặt, phi thân lên giữa không trung, rút Thái A khỏi vỏ kiếm.

Chỉ thấy hàn quang hiện lên, tơ nhện hết thảy đều bị cắt đứt, những con rối không còn bị khống chế hêt thảy ngã xuống thành đống lớn.

“Thiên kiếm Thái A??”

Thanh âm Giả Tân trở nên chói tai hơn bao giờ hết, tơ nhện đột nhiên tụ lại một chỗ, sắc bén như thương, mạnh mẽ đâm về phía Vân Kiêu.

Vân Kiêu né tránh linh hoạt, giống như có thể nương theo gió mà bay lượn, Thái A trong tay vang lên tiếng rít gào, lập tức tước hết đoạn tơ nhện.

Chân vừa chạm đất, đã thấy tà khí mãnh liệt trong mắt Giả Tân, tơ nhện bị đứt bỗng kết thành tấm lưới phi thẳng đến, Vân Kiêu không kịp đề phòng, bị mạng nhện cuốn lại chặt chẽ.

Tơ nhện dính vào vốn khó tháo bỏ, huống chi Tri tinh trước mặt đạo hạnh cực cao, hơn nữa đã được hút bao nhiêu sinh linh trong quý phủ Giả Tân, tu vi nhờ đó lại tăng thêm một bậc.

Vân Kiêu càng giãy dụa, tơ nhện trói càng chặt.

“Vân Kiêu!!!” Triệu Thư bên kia thấy cậu bị bắt, bất chấp nguy hiểm lao ra khỏi tấm lá chắn bằng gió, thị vệ mắt nhìn Tĩnh Vương đi vào chỗ nguy hiểm liền cuống quýt đuổi theo, nhưng vừa mới ra thì đã bị tơ nhện khống chế, Triệu Thư nhanh nhẹn tránh né vọt đến bên cạnh Vân Kiêu, muốn dùng kiếm cắt đi thứ đang trói lấy cậu.

Đáng tiếc, kiếm trong tay cậu ta tuy là bảo kiếm danh tiếng nhưng rốt cục vẫn là vật phàm, làm sao có khả năng cắt đứt tà ma yêu thuật.

Vân Kiêu thấy người kia ra ngoài khiên chắn, lòng nóng như lửa đốt, nếu Triệu Thư ngoan ngoãn ở trong đó thì mới có thể bảo toàn tính mệnh, nhưng lại ngu ngốc chạy qua đây thế này, chẳng khác nào đã đưa dê vào miệng cọp.

Giả Tân thấy vậy, phát ra tiếng cười khằng khặc, những con rối bị y khống chế dần dần vây quanh bọn họ.

“Còn không mau chạy đi?!”

Vân Kiêu quát lớn một tiếng, Thái A cảm nhận được sự tức giận của chủ nhân, bạo khởi rít lên, nhưng nó vốn dĩ chỉ là thanh kiếm, dù có thần uy đến đâu, nếu không có người cầm vào thì cũng chẳng thi triển được.

Triệu Thư cười khổ, nhìn thấy bên ngoài là tầng tầng lớp lớp con rối vây hãm, nói: “Có thể đi được sao?”

Giả Tân đã nắm con mồi trong lòng bàn tay, vô cùng đắc ý, yêu khí trên người bành trướng, hắc khí ngập tràn bốn phía, Triệu Thư do hít phải hắc khí mà suy nghĩ hỗn độn, thân thể vô lực chống đỡ.

Mấy con rối xung quanh bắt đầu giơ hai tay lên không trung, Vân Kiêu hiểu được hai người họ sắp bị nghiền thành thịt băm, liếc mắt nhìn bằng hữu đang ở trạng thái nửa mê nửa tỉnh, trong lòng bi phẫn, bất chợt phát ra tiếng hét thật dài. Chỉ biết tiếng gió thổi đến cuồng liệt, đâu đó trong cơn bạo phong nghe thấy tiếng mãnh thú tức giận gầm gừ.

“Vân Kiêu, sư phụ chẳng phải đã dặn qua ngươi, chớ vì xúc động nhất thời mà hành sự lỗ mãng sao?”

Rõ ràng cuồng phong gào thét bên tai, tiếng ồn từ bốn phía nổi lên không ngớt, nhưng thanh âm trầm thấp ổn trọng đó lại xuyên thấu hết thảy chướng ngại, vọng vào đôi tai tất cả mọi người.

Vân Kiêu ngừng hét, nhìn lại, đập ngay vào mắt là nam nhân một thân áo bào trắng, nho nhã thản nhiên đứng ở cách đó không xa, bộ dáng nhàn tản kia, giống như chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua thôi vậy.

“Sư phụ… ”

Thiên Quyền thong thả bước từng bước, dừng lại khi đến bên cạnh Vân Kiêu.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Ngón tay khẽ búng một cái, tơ nhện cứng đầu buộc chặt lấy cậu giờ như sợi miến được hong khô ngoài sân dễ dàng đứt gãy.

Sự ấm áp từ bàn tay đặt sau gáy tựa một cỗ khí ôn hòa chảy xuôi xuống cơ thể, cả thân mang huyết dịch sôi trào cũng dần dần bình ổn lại. Vân Kiêu ngẩng đầu, cảm thấy dưới khoảng không yêu thuật bao phủ, tơ nhện giăng đầy trời, đám con rối thì nhe nanh múa vuốt, bóng trắng kia xuất hiện chẳng khác nào một vật chân thực duy nhất nơi trần thế.

Mặc dù hoàn cảnh vẫn chưa khá hơn tí nào, nhưng cậu đã có thêm nghị lực, giồng như những đám mây vẫn trôi nổi trên bầu trời, cuối cùng sẽ biến thành muôn vàn giọt mưa, rơi vào vòng tay ôm ấp của biển cả.

Thái A trong tay vẫn rung lên không ngớt, tựa hồ bị ngăn chặn một phen giết chóc mà chẳng cam lòng. Vân Kiêu lờ đi tra nó vào vỏ, tiéng oán thê quỷ khóc lập tức im bặt.

Thiên Quyền hỏi cậu: “Có bị thương không?”

“Không có.” Vân Kiêu lắc đầu.

Thiên Quyền không yên tâm cầm lấy tay cậu, kéo ống tay áo nơi còn dính vô số tơ nhện bền chắc lên, Vân Kiêu vì giãy dụa nên nơi cánh tay để lại những vằn đỏ, hàng lông mày xinh đẹp chậm rãi nhíu lại, ánh mắt ôn hòa hiền hậu bắt đầu trầm xuống, giống như cơn áp thấp cuộn trào mãnh liệt trước khi cơn mưa mùa hạ rơi xuống.

Hắn chầm chậm quay đầu, nhìn về hướng yêu quái đang nhập vào người Giả Tân.

Yêu quái nhận ra người vừa tới là Thừa Tướng đương triều Hàn Quân Trọng, không khỏi có chút khiếp sợ, nhưng nghĩ lại, tự thấy bản thân mình có thể khống chế bao nhiêu con rối, thì đừng nói là một Hàn Quân Trọng chứ đến trăm Hàn Quân Trọng cũng chẳng phải đối thủ của y. Vì thế Giả Tân nhanh chóng khôi phục sự kiêu ngạo lúc trước, khua cái chân nhện như lưỡi đao, đôi mắt yêu lóe ra tinh quang, trên lưng phun ra tơ nhện, nhóm con rối lại bắt đầu vây quanh bọn họ.

Thiên Quyền liếc mắt một cái, liền quay đầu, tinh tế nói với Vân Kiêu: “Bất quá là một con Tri yêu chỉ có mấy trăm năm tu vi, tuyệt không phải đối thủ của đồ nhi ta. Ngươi chật vật như vậy, ắt hẳn là bị phân tâm thôi đúng không?”

Lời hắn nói rõ ràng thiên vị cho Vân Kiêu.

Thiên Quyền nắm vào cổ áo sau ót Triệu Thư, một khắc sau, gió từ đâu thổi tới, đem Triệu Thư đến địa điểm an toàn.

“Ngay từ đầu đâu nhất thiết phải đại khai sát giới. Đầu tiên nên loại bỏ những người vô dụng khỏi cuộc chiến, như vậy mới có thể an tâm chế địch, chẳng phải trước kia ta đã dạy ngươi rồi hay sao?”

Nghe hắn hướng dẫn Vân Kiêu từng bước, căn bản không đem nhện quỷ để vào mắt, làm y tức giận vô cùng (người ta mà chú ý thì mi càng mau chết, rõ ngu =”=), tơ nhện trong không trung nháy mắt biến thành vũ khí bén nhọn cứng rắn lao thẳng xuống, hướng hai thầy trò kia đâm tới.

Thiên Quyền tỏ vẻ khinh thường, trong khoảnh khắc, một luồng gió mãnh liệt đột ngột từ mặt đất trồi lên, chiêu thức này vốn mang hiệu quả giống pháp thuật tạo gió thành vách tường của Vân Kiêu, nhưng thật ra uy lực lại gấp trăm lần, gió gào thét thổi tới như con sóng lớn, cuồng bạo tới nỗi như dời được cả núi non, tơ nhện bị “đao gió” cắt thành trăm mảnh vụn bạc, đám con rối bị thổi quét chẳng còn, chỉ riêng chỗ hai người đứng, đến nửa sợi tóc cũng không động đậy.

Đối mặt với sức gió khủng khiếp, Giả Tân chân không chạm được đất, chỉ nghe y thét lên một tiếng, nơi đỉnh đầu thẳng tắp vỡ tan, toàn thân xé rách làm hai, huyết nhục mơ hồ. Ở bên trong một con nhện lớn màu đen từ từ bò ra, thân mình giống như bánh xe, tám cái chân dài hơn một trượng, khi đứng dậy càng thêm khổng lồ.

Nó phun ra tơ nhện vào cây cối bốn phía, tám chân chế trụ dưới mắt đất, tạm thời giúp nó thêm vững vàng không bị gió cuốn đi.

“Vân Kiêu, hôm nay sư phụ dạy ngươi một pháp thuật mới.”

Vân Kiêu khẽ gật đầu: “Dạ.”

Thiên Quyền từ xưa đến nay đều rất thích vẻ nhu thuận của đồ nhi mình, chỉ thấy hắn cười khe khẽ cầm tay Vân Kiêu bước tới. Trong phạm vi nơi hắn đứng mọi thứ đều yên tĩnh không tiếng động, nhưng bên ngoài chỗ đó gió thổi cuồng bạo như quỷ khóc ma cười.

Hắn mang Vân Kiêu đến trước mặt nhện quỷ đang phải vất vả đứng vững kia, yêu quái có ý định phản kháng, nhưng sức gió từ bốn phía hội tụ lại đây như muốn đè ép, muốn nó chết ngay tại chỗ, ngay cả một cái nhấc chân đều không có khả năng.

Thiên Quyền giơ tay trái ra, chầm chậm thăm dò phía trước, xuyên qua bức tường gió, năm ngón mở rộng đưa đến trước mặt nhện quỷ, yêu quái kia sợ hãi muốn quay đầu tháo chạy, liều mạng giãy dụa, thậm chí phát ra tiếng kêu ai thán cầu xin: “Tha mạng! ——-

Xin tha mạng!”

“Hừ!”

Chỉ thấy cuồng phong trên không trung đột nhiên biến chuyển, kình lực khó mà địch nổi từ bốn phương tám hướng đánh thẳng vào nhện đen.

Gió vốn vô hình, ngày thường gió mơn man bên người khiến ta tưởng như nó vô lực, nhưng khi gió trở nên dữ dội, lực đạo đó thậm chí có thẻ chẻ đôi tảng đá, nhưng đấy cũng chỉ là tấn công từ một phía. Nếu như đem cơn gió có sức mạnh nhổ bật rễ của một cây to tấn công từ các hướng khác nhau, đến mình đồng da sắt còn chẳng chịu nổi sức mạnh như vạn quân ấy, càng huống chi một con yêu quái xác thịt phàm tục.

Tri yêu bị sức mạnh như Thái Sơn đè ép, mấy cái chân thô lớn vặn vẹo rồi gãy vụn, thân thể méo mọ dị dạng vô cùng.

Chợt nghe “Phốc!” một tiếng, nhện đen rốt cuộc chống đỡ không nổi, cứ như một quả cà mềm oặt bị một bàn tay vô hình bóp nát thành thịt muối, hắc khí thoát ra từ thi thể yêu nhện tan biến vào không trung, phần còn lại của thi thể rất nhanh bị cuồng phong cuốn đi, một chút dấu vết cũng chẳng thấy

Thiên Quyền thu hồi pháp thuật, khắp bốn phía gió bỗng ngưng thổi, ngay cả một luồng gió nhẹ đều dừng hẳn lại.

Hắn cúi đầu xuống nói: “Về sau còn gặp dạng yêu quái như này, dùng chiêu thức đó là ổn nhất, giải quyết nhanh gọn.”

“Đồ nhi nhớ rồi, đa tạ sư phụ chỉ dạy.”

Nhìn thấy bộ dáng Vân Kiêu hiếu học không biết mệt, Thiên Quyền vui mừng nở nụ cười trìu mến.

“Sư phụ, người đi ngang qua nơi này sao?”

Thiên Quyền nâng tay áo lên, trên tay hắn là một bao giấy nho nhỏ.

“Lúc nãy phát hiện uống hết trà Mao Tiêm rồi, ta ra ngoài định mua ít lá trà.” Quay đầu lại nhìn Tĩnh Vương gia bị ném lên cây, bèn nhắc nhở cậu: “Trước hãy đưa Tĩnh Vương gia trở về đã, bằng không lại thêm phiền toái mới thì chẳng hay ho gì.” Vỗ vỗ bả vai Vân Kiêu: “Sư phụ hồi phủ trước.”

Sau đó, nam nhân bước qua những mảnh hài cốt, thong dong rời đi.

Vân Kiêu dõi mắt theo bóng dáng cao lớn dần khuất xa, mỉm cười vì hiểu rõ mọi việc.

Bình thường đều là cậu đi mua lá trà cho sư phụ, sao lại không biết của hàng duy nhất trong kinh thành bán trà Mao Tiêm là ở đầu bên kia thành cơ chứ.

Sự phụ quan tâm đến cậu, nhưng lại không muốn cậu mất đi tự tôn, chỉ luôn âm thầm giúp đỡ mà hao tổn tâm tư. Tuy nhiên, lẽ nào sư phụ quên mất rằng, đồ nhi Vân Kiêu của hắn đã chẳng còn là thiếu niên thiện chân vô tà ngày nào nữa.

Không biết bắt đầu từ khi nào, ánh mắt luôn chăm chú nhìn từ phía sau hắn từ sự sung kính đơn thuần… đã trở nên nồng cháy…

————————————–

* Chú thích:

– Thiên kiếm của Vân Kiêu từ chương này trong bản raw ghi là “Tần A”, chữ Thái và Tần cách viết có phần giống nhau nên mình cũng chưa biết thế nào. Nếu có sai sót về tên kiếm mong bạn đọc bỏ qua.
Bình Luận (0)
Comment