Quyền Trượng

Chương 107

107.

“Chris, vậy vị Hoàng đế Charlemagne kia rốt cuộc là nghĩ thế nào, vì sao lại đồng ý việc đính hôn của anh và công chúa Orthia?” Yannick suy nghĩ một chút, quyết định trước hết tìm hiểu vị Hoàng đế này, dù sao có lẽ chẳng bao lâu nữa y đã phải giao tiếp với đối phương.

Chris suy nghĩ một chút, dùng ngôn ngữ vô cùng đơn giản khái quát thái độ làm người của Alfonso VIII: “Đó là một người rất lợi hại.”

Sự lý giải của Yannick đối với vị Hoàng đế này không nhiều, thật lòng mà nói giữa bọn họ trước đây cơ bản không có khả năng giao thoa, vì vậy cũng chưa từng biết đến. Thế nhưng làm một quý tộc, chỉ hẳn là sẽ hiểu biết nhiều hơn y một chút.

Yannick không hề ngạc nhiên, làm Hoàng đế của một quốc gia có thế lực đứng đầu đại lục, đương nhiên phải lợi hại: “Tôi nghe nói Đế quốc Charlemagne không có Trưởng lão viện?”

“Vốn là có, sau khi Alfonso VIII đăng cơ được tròn ba tháng đã mạnh mẽ phế trừ.”

Nhờ được pháp sư phổ cập kiến thức Yannick mới biết được, khi ấy, khoảng chừng là vài thập niên trước, thực lực của Đế quốc Charlemagne cũng tương đương với những quốc gia khác trên đại lục, sau khi Alfonso VIII đăng cơ từng tiến hành hai lần thanh trừng nội bộ toàn bộ sự uy hiếp lên nền thống trị của ông, cũng thuận tiện thừa dịp uy vọng cực thịnh đem Trưởng lão viện phế bỏ. Từ đó về sau, triều đình liền chỉ còn tiếng nói của một người, những Quý tộc, Công tước dám lên tiếng phản đối đều cần chết đã chết cần lưu vong đã lưu vong, nếu không nữa trực tiếp tìm một tội danh mang ra treo cổ.

Mà việc Alfonso VIII khiến Hoàng đế và Đại công tước của những quốc gia khác đều hâm mộ chính là, ông còn tự mình tham dự việc khởi thảo và chế định Hiến chương của Đế quốc Charlemagne, văn bản Hiến chương quyết định rõ ràng, Hoàng đế mới là người thống trị duy nhất của Đế quốc, là chức trách thần thánh nhất do Bề trên giao phó.

Thông qua Hiến chương này, địa vị của Alfonso VIII đã mơ hồ đặt ngang với Giáo Hoàng, cho dù ông chưa cuồng vọng đến mức cho rằng mình là sứ giả của chư Thần phái tới để quản lý quốc gia, thế nhưng ông cũng đã đi ngược lại với thái độ cung kính trước Giáo đình mà lịch đại Hoàng đế trước đó đều tuân theo. Ông cho rằng, Hoàng quyền của ông và Thần quyền của Giáo Hoàng là ngang nhau, không ai phải cúi đầu với ai.

Đối với đoạn lịch sử này Yannick có không nhiều hiểu biết, dù sao cũng đã là chuyện của vài thập niên trước, khi ấy y còn chưa sinh ra, đừng nói là y, cho dù là những người cùng thế hệ khác cũng không có mấy ai biết được rõ ràng như vậy. Chỉ có kiểu người cuồng học thuật như Chris mới thích tự biến mình thành bách khoa toàn thư.

“Với tính cách của ông già gân Giáo Hoàng kia, tuyên ngôn của Alfonso VIII trực tiếp như vậy cư nhiên không đưa tới bắn ngược sao?” Yannick cực kỳ giật mình, nhưng ở một phương diện khác y lại rất bội phục khí phách của Alfonso VIII, trên thế giới này người không vừa mắt Giáo đình có rất nhiều đi, thế nhưng có mấy ai dám công phai phản đối như vậy. Ma pháp công hội tự nhiên không cần kể đến, bọn họ dù sao cũng là đám người có ‘siêu năng lực’, thế nhưng Alfonso VIII bất quá chỉ là một người thường mà thôi.

“Đương nhiên là có, có người nói khi ấy Giáo Hoàng bệ hạ của em cực kỳ giận dữ…”

“Chris, ông ta không thuộc về tôi.” Thần quan co rút khóe miệng, sửa lại ngôn ngữ của đối phương.

Ai lại cảm thấy hứng thú với ông già gân Giáo Hoàng kia chứ!

Được rồi, ngay lúc đó Giáo Hoàng bệ hạ cực kỳ giận dữ, đây là lần đầu tiên có người khiêu chiến với quyền uy của Giáo đình. Rất nhanh, Giáo đình tuyên bố Alfonso VIII là dị đoan, hiệu triệu mọi người chém giết, chỉ cần có thể kéo đối phương xuống khỏi ngôi vị Hoàng đế đưa lên đài hành hình, cho dù bất kỳ ai cũng có thể được Giáo đình ủng hộ ngồi lên ngai vị.

Tuyên ngôn này vừa ra, những người nguyên bản phản đối Alfonso VIII đương nhiên vô cùng cao hứng, bọn họ thậm chí còn liên hợp những thế lực từ lâu đã bất mãn với sự thống trị bá quyền của Alfonso VIII từ những quốc gia khác, kết hợp thành liên minh, đem hỏa lực tập trung ở biên cảnh Đế quốc Charlemagnec chuẩn bị tiến hành chinh phạt.

Tình huống khi đó vô cùng khẩn cấp, ai cũng cho rằng vị Hoàng đế cả gan đối nghịch với Giáo đình này phải rơi đài, quân đồng minh thậm chí đã bắt đầu lên kế hoạch chia cắt Charlemagne.

Thế nhưng, ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Alfonso VIII không chỉ không rơi đài mà cục diện trái lại còn xuất hiện biến hóa đột ngột. Ngay lúc đó, Hội trưởng Ma pháp công hội bỗng nhiên đứng ra biểu thị ủng hộ Alfonso VIII, sau đó Đế quốc Charlemagne lại tiến hành một chiến dịch biến giới bất ngờ, giành được một vài thắng lợi không lớn không nhỏ, khiến không ít người thuộc quân đồng minh thoáng cái dao động. Cùng lúc đó, Alfonso VIII lại phái người loan truyền tin đồn trong nội bộ các vương quốc chống Charlemagne, cộng thêm áp dụng một số biện pháp đoạn tuyệt kinh tế với bọn họ, hai đại chiêu đồng loạt triển khai khiến nhân tâm tan rã, thanh âm kêu gọi lui binh càng lúc càng lớn, quân đồng minh đành phải nhanh chóng trở về. Từ đó, trận chiến chia cắt Charlemagne liền trở thành một trò cười lớn.

Đối với loại biến hóa này, Giáo đình cũng là không còn cách nào, lúc này Alfonso VIII lại không tiếp tục cứng rắn quá mức với Giáo đình, dẫn đầu biểu hiện sự nhúng nhường, còn phái ra sứ giả giảng hòa.

Bởi vì có Ma pháp công hội ở bên cạnh nhìn chằm chằm, Giáo Hoàng cũng không muốn vì việc này triệt để xé rách mặt cùng Đế quốc Charlemagne, liền thuận thang leo xuống, tiếp thu sự cầu hòa của Alfonso VIII. Song phương từ đó hòa hảo, Đế quốc Charlemagne lần nữa tiếp nhận thần quan đến từ Giáo đình, mà Giáo đình cũng biểu hiện sự rộng lượng, tuyên bố không để tâm đến việc Alfonso VIII bí mật giao thiệp cùng Ma pháp công hội.

Một hồi nguy cơ đủ để khiến cả Đế quốc diệt vong cứ thế dùng một phương thức vô cùng hoạt kê mà kết thúc, Yannick nghe xong lại làm một thủ thế, ý bảo mình phải cắt đứt một chút.

“Hội trưởng Ma pháp công hội vì sao lại đột nhiên đứng ra ủng hộ Alfonso VIII? Còn nữa, việc này hẳn đã phát sinh rất lâu trước đây rồi đi, với tuổi tác của Alfonso VIII, con gái của ông, cũng chính là công chúa Orthia làm sao chỉ mới bấy nhiêu tuổi?” Đây quả thực không khoa học.

Chris nói: “Mẹ ruột của Alfonso VIII là một pháp sư, Hội trưởng Ma pháp công hội khi ấy là ông ngoại của ngài.”

Yannick hơi sửng sờ: “Nói như vậy, Alfonso VIII cũng là pháp sư?”

Nếu là như vậy, cũng không khó giải thích việc Alfonso VIII có một cô con gái mới hơn mười mấy tuổi. Phải biết rằng, tuổi thọ của thần quan và pháp sư nguyên bản cao hơn người thường rất nhiều, giống như ông già gân Giáo Hoàng kia, ngay cả Yannick cũng không dám đoán chắc tuổi tác của đối phương. Chỉ sợ trên phương diện này, ngay cả Hồng y Vatican Ridge thân mật nhất với ông cũng không biết được.

“Thành tựu ma pháp của ông ấy không cao, tựa hồ hứng thú của Alfonso VIII với việc làm Hoàng đế hơn xa việc nghiên cứu ma pháp.” Biểu tình của Chris hiện ra vẻ ghét bỏ. Theo suy nghĩ của hắn, những kẻ có thiên phú ma pháp nhưng không biết lợi dụng đều là đang chà đạp ma pháp.

Mà Yannick lại có thể lý giải suy nghĩ của Alfonso VIII, cùng với trở thành một pháp sư hạng ba còn không bằng làm một Hoàng đế hạng nhất. Huống chi nếu như trong tay ông có quyền lực chí cao vô thượng, còn lo lắng không có pháp sư cường đại vì ông cống hiến sức lực sao?

Đương nhiên, loại người như Chris vĩnh viễn không có khả năng tán đồng quan niệm của Alfonso VIII, đây là khác biệt trên phương diện tư tưởng.

Mà câu chuyện cũng chưa kết thúc.

Sau cuộc chiến đó, nội bộ Ma pháp công hội xuất hiện thanh âm bất đồng, các pháp sư bất mãn vì Hội trưởng khi ấy dùng cả Ma pháp công hội làm hậu thuẫn cho Alfonso VIII, rõ ràng lấy công làm tư, vậy nên vị Hội trưởng kia rất nhanh chóng bị bãi miễn.

Bất quá, ngôi vị Hoàng đế của Alfonso VIII thật ra vẫn là vững vàng không ngã, ông dùng thủ đoạn vang dội vừa đánh vừa xoa, một hồi phong ba như vậy trái lại đem thanh danh của ông đưa lên đỉnh vinh quang. Có cơ hội như vậy nếu không làm chút gì đó chính là ngu ngốc, Alfonso VIII hiển nhiên không ngốc, vậy nên ông rất nhanh đã thu thập xong lực lượng tàn dư của Trưởng lão viện, bồi dưỡng một nhóm quý tộc mới và lực lượng tân tiến chỉ trung thành với mình.

Từ đó về sau, Đế quốc Charlemagne càng lúc càng cường đại, sự sùng bái đối với cá nhân Alfonso VIII cũng theo đó thịnh hành, mãi đến khi trên cả Đế quốc ngoại trừ thanh âm của ông thì không còn ai có thể lên tiếng.

“Nghe xem, đây là một câu chuyện tràn đầy dốc lòng của một kẻ bị dồn vào đường cùng.” Yannick nói đùa.

Thật khó tưởng tượng, với loại tính cách thoạt nhìn cực kỳ ôn hòa kỳ thực lại vô cùng cố chấp của Giáo Hoàng cư nhiên có thể cùng Alfonso VIII giảng hòa, thế nhưng lúc đó, Giáo Hoàng có lẽ đã cho rằng không cần phải vì Alfonso VIII mà trả cái giá quá lớn như vậy, bất quá hiện tại phỏng chừng lão già gân Giáo Hoàng kia đã hối hận đến xanh ruột. Khi ấy nếu như hạ quyết định triệt để, kiên trì đem con sói Alfonso VIII chưa hoàn toàn trưởng thành bóp chết ở trong nôi cũng còn tốt hơn hiện tại phải đối mặt với một Đế quốc thực lực cường đại lại không quá thân cận Giáo đình.

“Đế quốc Charlemagne có truyền thống ma pháp nồng đậm, Alfonso VIII cũng rất ủng hộ các loại hoạt động ma pháp, nơi đó là thiên đường của pháp sư.” Chris nói, trong ánh mắt có một loại ánh sáng kỳ dị. “Thư viện trung ương của bọn họ cũng là nơi có điển tịch phong phú nhất trước các quốc gia.”

“Vậy nên, anh đã dự định đáp ứng đính hôn cùng công chúa Orthia?” Thần quan nhướn mày thật cao.

Pháp sư nghiêm túc suy tư một hồi về vấn đề này, sau đó lắc đầu: “Không, cái thư viện kia sau này có thể tìm biện pháp khác để mượn đọc. So ra vẫn là em quan trọng hơn, bởi vì chỉ cần tôi không để ý tên Vampire kia sẽ cướp em đi.”

Bởi vì y không thể cho mượn nên mới quan trọng hơn sao?

Phương pháp tư duy của pháp sư Chris quả thực khiến người ta giận sôi.

Thần quan đối với loại người có sóng não thần kỳ này quả thực không còn gì để nói, quyết định không tiếp tục dây dưa tại vấn đề nhàm chán này nửa.

“Tôi nghe nói Đế quốc Charlemagne vẫn có Giáo chủ tọa trấn, bất quá quyền lực không lớn. Như vậy Alfonso VIII hẳn là dự định dùng phương pháp không đắc tội đôi biên khiến Giáo đình và Ma pháp công hội cùng tồn tại ở Đế quốc Charlemagne?”

“Nên nói là kềm chế lẫn nhau.” Chris một câu vạch rõ: “Bất cứ thế lực nào quá mức cường thịnh đều sẽ tạo thành uy hiếp với Hoàng quyền. Ở nơi nhưng Đế quốc Charlemagne, Giáo đình và Ma pháp công hội cùng tồn tại, dù thế nào cũng không thể tăng danh vọng bản thân đến mức uy hiếp địa vị của Hoàng đế, vừa vặn tương phản, bọn họ đều cần dựa vào Alfonso VIII để duy trì chính mình, một chút cũng không đắc tội Hoàng đế. Alfonso VIII liền lợi dụng điều đó bảo trì sự cân đối, tránh cho một phía phát triển quá an toàn.”

“Tôi bắt đầu có chút lo sợ việc gặp mặt Alfonso VIII rồi, chỉ mong không bị ông ta bán đi.” Thần quan nói đùa: “Phàm là một Hoàng đế đầy hứa hẹn, thủ đoạn đều sẽ không quá tệ. Anh trai của anh, France II bệ hạ vừa gặp lần đầu đã khiến tôi trở thành cha đỡ đầu của cháu anh, dùng để kềm chế Trưởng lão viện của Grade.”

Nam hầu hắc y nghiêm túc nói: “Tôi cho rằng em càng nên lo lắng phía Ma pháp công hội, bọn họ sẽ không sinh ra hảo cảm với người vừa đánh bại Ma đạo sư. Alfonso VIII tuy rằng rất có khả năng lợi dụng em, thế nhưng với thông minh tài trí của em hoàn toàn không cần sợ giao tiếp với loại người như vậy, trên phương diện đùa giỡn âm mưu quỷ kế, hai bên coi như ngang sức.”

“… Tôi có thể cho rằng anh là đang khen ngợi tôi sao?”

“Đương nhiên.” Chris than nghiêm mặt, vững vàng nói.

“Thành thật mà nói, Chris, tôi cảm thấy rất kỳ quái. Dùng hùng tài vỹ lược của Alfonso VIII, vì sao phải chọn anh làm hôn phu cho vị công chúa âu yếm của ngài?”

Loại cách nói đem sự thật biến thành vui đùa này nếu là đặt ở Đế quốc Charlemagne, không đến ba ngày sẽ đắc tội hết toàn bộ tầng lớp quý tộc thực quyền rồi đi? Hơn nữa Alfonso VIII không có khả năng không biết tiếng tăm của Chris trong dân gian, dưới tình huống như vậy, ông còn muốn gả con gái yêu của mình cho Chris?

“Ồ, bởi vì tôi là em trai ruột của France II, còn là một đứa con riêng tự bế cuồng loạn biến thái.”

“… Được rồi, tôi sẽ nể mặt ủng hộ một chút, ha ha. Bất quá kiểu nói đùa này tuyệt đối không buồn cười, anh cũng không có thiên phú hài hước gì cả, ngài Chris, ngài có thể nghiêm túc một chút.”

“Tôi cũng không biết.” Nam hầu cuồng học thuật không gì không biết cũng lộ một tia hoang mang trên gương mặt anh tuấn.

“France II bệ hạ lẽ nào không nói gì với anh sao?” Yannick không giải thích được.

“Anh ta bảo tôi trước đi xem một chút rồi hẳn quyết định, nếu thực sự không thích cũng không cần phải đồng ý.” Đương nhiên, France II cũng không trông cậy người em trai của mình sẽ nghe theo sự an bày của Trưởng lão viện. Phải biết rằng, Trưởng lão viện của Đế quốc Garde đối với cuộc hôn sự này chính là mưu cầu danh lợi đến cực điểm, xét thấy quốc lực của Đế quốc Charlemagne vô cùng cường đại, bọn họ thậm chí ước gì Chris có thể gả đến bên kia, sau đó đổi lấy một đống sính lễ hữu dụng cho Đế quốc Garde.

“Tôi không biết anh từ khi nào đã trở thành đứa trẻ ngoan nghe lời anh trai.” Yannick chế giễu.

“Ồ, là do anh ấy cầu xin thật lâu, hơn nữa cũng đồng ý nếu tôi đi xem thử, anh ta sẽ chạy đến chỗ Pháp Thánh Anastasia đoạt vài bí phương dược tề về cho.”

Anastasia là vị am hiểu chế tác dược tề nhất trong số bốn Pháp Thánh, có rất nhiều dược tề của nàng đều là bí phương có một không hai, ở bên ngoài là không thể cân nhắc bằng tiền bạc. Bởi vì không muốn bại lộ thân phận pháp sư của mình, Chris chưa từng có cơ hội đối mặt giao lưu dược tề với vị Pháp Thánh này bao giờ.

Yannick: “Tôi chỉ có thể biểu thị sự đồng tình sâu sắc với France II bệ hạ, làm anh trai làm đến phân thượng này cũng quá thiệt thòi cho ngài ấy. Bất quá ngài ấy thực sự yên tâm để anh một mình đến đây sao? Trưởng lão viện không có ý kiến?”

Làm Thân vương Felton, một mình đến cầu hôn hẳn là chuyện vô cùng thất lễ.

“Đội ngũ của tôi trên danh nghĩa còn đang lên đường, tôi chính là bỏ rơi bọn họ chạy đến chỗ em. Đợi khi đến đế đô Charlemagne rồi tôi mới đi tìm bọn họ.”

“… Quý ngài thân vương không có ý thức trách nhiệm này, hiện tại tôi không chỉ đồng tình với anh trai ngài mà còn rất đồng tình với tùy tùng của ngài.”

Pháp sư luôn luôn khuyết thiếu sự nhạy bén trên phương diện tình cảm, đột nhiên linh quang chợt lóe tới một câu: “Tôi có trách nhiệm với em không phải đủ rồi sao?”

“…”



Mang theo tâm tư để mọi người có thể nghỉ ngơi điều chỉnh khỏi không khí khẩn trương tại Reed Flute, quãng đường này Yannick đi được rất chậm, cả đoàn người vừa đi vừa dừng, từ Công quốc Mecklen một đường tản bộ đến thành thị trung bộ của Charlemagne. Trên cơ bản mọi người đều là dùng xe ngựa, hoàn toàn không có nhu cầu với truyền tống trận, đương nhiên cũng không cần chào hỏi với tòa thị chính địa phương. Đoàn xe ngựa của bọn họ là hoàn toàn không có tiêu chí gì, người của Đế quốc Charlemagne thậm chí còn không biết nhóm của Yannick đã đến.

Tính cho rõ, từ sau khi xuất phát từ Đế quốc Garde, bọn họ mặc dù chỉ mới đi qua một quốc gia, thế nhưng mọi người đều cảm thấy kinh nghiệm và tâm tình của mình đã hoàn toàn khác với khi vừa khởi hành.

Ngoại trừ sự lịch lãm trên phương diện năng lực, cơ bản là khi bọn họ đến chỗ nào ở đó đều sẽ có tình huống ngoài ý muốn phát sinh. Tỷ như khi Yannick dừng lại ở thủ đô Mecklen liền gặp sự khiêu chiến của Ma đạo sư, tuy rằng trận quyết đấu đến cuối cùng lại dùng phương thức vô cùng ly kỳ để kết thúc thế nhưng trong mắt người ngoài, việc Giáo chủ Yannick có thể thủ thắng một Ma đạo sư là sự thực không thể tranh cãi. Sau đó y còn dùng tiền đánh cược đi hoang phí một lần, đem hai mươi nghìn đồng vàng chia đều cho các quốc gia, trên danh nghĩa là quyên tạng cho những bình dân không may gặp chiến loạn. trên thực tế, vô luận chính phủ các nước dùng số tiền này như thế nào, trong lúc Giáo đình và quý tộc được lợi, danh tiếng của Yannick cũng đồng thời đẩy lên một tầm cao mới.

Hiện tại mặc kệ bọn họ đi tới chỗ nào, cho dù là Đế quốc Charlemagne, xét trên hành vi này, ngay cả Alfonso VIII cũng phải biểu thị tư thái hoan nghênh nồng hậu.

Đương nhiên, cùng theo việc này cũng chính là các loại làm khó dễ đến từ phía pháp sư.

Phải biết, theo như lời Chris đã nói, bầu không khí ma pháp ở Đế quốc Charlemagne cực kỳ sâu dày, hành động của các pháp sư cũng không bị nhiều ước thúc như ở những quốc gia khác, việc bọn họ đối nghịch với thần quan càng là thường thấy đến quen thuộc.

Sau khi tiến vào lãnh thổ của Charlemagne, nhóm người Daifield cũng có thể cảm thụ điểm này vô cùng rõ ràng. Biến hóa dễ phát hiện nhất chính là, Đế quốc Charlemagne bởi vì ăn sâu tư tưởng sủng bái Hoàng đế, hơn nữa không bị xác sống tập kích, vì vậy sự thành kính của tầng lớp bình dân đối với thần quan cũng không mạnh mẽ như ở các nơi khác. Khi bọn họ gặp đoàn người của Yannick phần lớn đều chỉ tỏ vẻ nhàn nhạt, không chút cuồng nhiệt, đương nhiên cũng không đến mức mất lễ phép.

Cùng lúc đó, số lượng các pháp sư xuất hiện trong thành thị cũng đông đúc hơn rất nhiều, nếu so với bình dân, thái độ của bọn họ đối với thần quan lại càng xa cách. Tình huống tốt một chút là xem như không thấy, nếu tình huống xấu, hai bên sẽ có ma sát đủ cấp độ từ khiêu khích ngôn ngữ đến tứ chi xung đột.

Trong ba ngày ngắn ngủi, sự xung đột của nhóm thần quan và các pháp sư phải nói là nổi lên bốn phía, tuy rằng song phương đều rất khắc chế, không làm quá lớn chuyện, thế nhưng những va chạm nhỏ trên thân thể đều là khó tránh khỏi. Ngay cả Daifield cũng không nhịn được đã ra tay với người khác.

Tại Đế quốc Charlemagne, việc pháp sư và thần quan đánh nhau đã là quá tầm thường, các bình dân đều là nhìn đến quen mắt, việc khiến mọi người cảm thấy kinh ngạc chính là, bọn họ làm sao cũng không ngờ đến, khi đoàn người tiếp cận đế đô có thể gặp phải tình huống càng thêm biến động khó lường.

Mà cách đó nghìn dặm, có hai người cũng đang nhắc đến cái tên Yannick Hill này.
Bình Luận (0)
Comment