Quyền Trượng

Chương 118

118.

“Tôi vẫn chưa kịp chúc mừng ngài, Giáo chủ Hill!” D’Antonio nháy mắt vài cái, không giấu được sự bỡn cợt.

“Nếu như có thể, tôi rất vui lòng trao đổi vị trí hiện tại của chúng ta,” Yannick nhún vai, “Lẽ nào anh không phát hiện sao, tôi quả thực giống như đã già đi hơn mười tuổi ấy.”

D’Antonio cười ha ha: “Hoàn toàn không có, Yannick, dung mạo của anh trước sau vẫn mỹ lệ như vậy!”

Cảm giác xa lạ do lâu ngày không gặp bị tiếng cười này xua đi không còn chút gì, Yannick thậm chí còn cảm thấy D’Antonio đã hoàn toàn khôi phục trở về trạng thái rộng rãi hào sảng như trước khi Lily mất tích.

“Thành thật mà nói, tôi hẳn là nên cảm tạ anh, là vì chuyện sáng nay trong Đại hội.” Hai người đều ngồi xuống, dưới sự phân phó của Yannick, rất nhanh đã có người đưa trà Blanca và điểm tâm hảo hạng nhất lên. “Nếu như không có anh đứng dậy vỗ tay dẫn đầu, tôi có lẽ vẫn phải lúng túng đứng ở nơi đó.”

D’Antonio cười nói: “Anh đã quên Đức ngài Simon rồi sao, tôi chỉ là một pháp sư nho nhỏ hoàn toàn không đáng để mắt tới, huống chi tôi còn là bạn anh, ngài ấy mới là người thật sự đã giúp đỡ anh.”

Hai người sáng nay đều nhìn thấy Avra, thế nhưng lại rất ăn ý tránh đi.

Yannick: “Trông anh giống như đã trải qua không ít chuyện, anh có nguyện ý chia sẻ cùng tôi chứ?”

D’Antonio nói: “Đương nhiên, bất quá những việc này thật ra cũng không có gì, tôi chỉ là đi du lãm qua vài quốc gia, lại lần nữa xông vào rừng rậm Hắc Ám. Một đoạn mạo hiểm này cũng giúp ma pháp của tôi tăng lên thêm đôi chút, không hơn.”

Yannick có hơi giật mình: “Anh đi rừng rậm Hắc Ám? Có nhìn thấy thứ gì sao?”

D’Antonio: “Không cần khẩn trương, anh bạn, tôi chỉ đi theo cùng thương đội, hộ tống bọn họ vượt qua biên giới rừng rậm Hắc Ám mà thôi. Cùng đi với tôi còn có một số pháp sư khác, chúng tôi đã gặp phải một ma thú cấp thấp và vài con dã thú.”

Ký ức đụng phải ma vật cùng với tòa cung điện kỳ bí kia tại rừng rậm Hắc Ám đến giờ vẫn khiến Yannick sợ hãi, y cùng Chris đã từng phỏng đoán, nơi đó có thể là địa điểm chân chính của vết rách giữa hai vị diện. Dưới tình huống như vậy, bất kể ai lại xông vào rừng rậm Hắc Ám cũng sẽ gặp phải hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Lúc nghe D’Antonio không chân chính tiến vào rừng rậm Yannick mới thở phào nhẹ nhõm.

“Được rồi, Yannick, anh còn lo lắng tôi muốn đi tìm Lily sao? Yên tâm đi, tôi sẽ không đi nữa, tôi đã nghĩ thông suốt rồi, Lily quả thực đã gặp bất hạnh, tuy rằng tôi vẫn chưa quên được nàng, thế nhưng tôi sẽ không lại làm ra những chuyện ngốc nghếch như vậy. Tin rằng nếu Lily còn ở đây cũng sẽ không hy vọng nhìn thấy tôi như thế.”

Hắn lộ ra biểu tình thương tâm, thế nhưng nếu so với trạng thái hốt hoảng trước kia thì đã lý tưởng hơn rất nhiều. “Có lẽ tôi nên nói với anh một tin tức tốt, Đức ngài Simon nói muốn nhận tôi làm học đồ, bất quá ngài ấy là thổ hệ tôi lại là thủy hệ, sợ rằng không có cách khiến tôi cảm nhận được tinh túy của ma pháp thủy hệ, vậy nên ngài ấy đã giúp tôi viết một phong thư để cử đến chỗ đức ngài HanGury, hy vọng ngài ấy có thể thu tôi làm học đồ.”

Yannick nhướn mày: “Thật tốt quá, đây quả là một tin tức tốt, D’Antonio, tôi thật sự vui vẻ thay anh!”

D’Antonio ngượng ngùng gãi đầu: “Kỳ thực việc này cũng có liên quan với anh, đức ngài Simon nói ngài ấy tán thưởng việc tôi không quá coi trọng lập trường thân phận, có đủ dũng khí ra mặt vì bạn bè, cho rằng phẩm đức càng quan trọng hơn thiên phú.”

Yannick hỏi: “Đức ngài HanGury đang ở đâu?”

D’Antonio nói: “Hành tung của ngài ấy luôn bất định, nghe nói mấy hôm trước vừa xuất hiện tại Công quốc Ceylon, tôi dự định trước hết đi tìm một chút.”

Yannick nói: “Chúc anh gặp nhiều may mắn, D’Antonio thân ái, chỗ này của tôi có một phong thư, vừa lúc cũng cần anh hỗ trợ.” Y lấy bức thư vừa viết xong ra, “Mong anh có thể giúp tôi giao phong thư này cho pháp sư Mude Val, buổi sáng tôi đứng ra diễn thuyết cũng đã đủ khiến người khác chú ý rồi, nếu như lại đi tìm ngài ấy sẽ không quá thích hợp.”

D’Antonio hiểu rõ gật đầu, tiếp nhận lá thư cho vào túi ma pháp: “Yên tâm đi, tôi nhất định giúp anh gửi nó. Thời gian không còn sớm, có lẽ tôi phải đi rồii.”

Yannick tiễn anh ta tới cửa, chợt nói: “D’Antonio, anh phải cẩn thận Lily…”

“Cái gì?” D’Antonio không hiểu được.

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

Yannick: “Là ai?”

“Là tôi, ngài Hill.” Thanh âm ấy là của Alexander.

“Vào đi.” Yannick nói.

Alexander vặn mở cửa bước vào, đối với việc một pháp sư xuất hiện trong phòng Giáo chủ nhà mình không có chút kỳ quái nào, “Ngài Hill, phía Hoàng cung đưa thư mời đến.”

D’Antonio đúng lúc cắt lời: “Như vậy, Yannick, tôi đi trước.”

Yannick: “Đợi một lát, tôi có chuyện muốn nói với anh!”

D’Antonio nói: “Là có liên quan đến câu ‘Phải cẩn thận Lily’ vừa rồi sao? Rốt cuộc vì cái gì?”

Chuyện này nói ra thực sự quá phức tạp, Yannick nói: “Ngày mai anh có rảnh không?”

D’Antonio: “Ngày mai tôi có thể phải lên đường..”

Yannick: “Vậy lát nữa tôi sẽ viết một lá thư ngắn gửi qua cho anh.”

D’Antonio: “Tốt, hiện tại tôi đừng chân ở lữ quán Bilan, phòng 102.”

D’Antonio đi rồi, Yannick hơi nhướn mày: “Thư mời của ai?”

Alexander: “Nghe nói là yến hội sinh nhật mười sáu tuổi của công chúa Orthia, muốn mời ngài đến dự.”

Yannick xoa xoa cái trán, y vẫn chưa quên vị công chúa trẻ kia hình như có chút ý tứ với mình. “Tôi không muốn đi, anh giúp tôi cự tuyệt thôi.”

Alexander khổ sở nói: “Nhưng thư mời này là dùng danh nghĩa của Alfonso VIII bệ hạ gửi tới, ngài không cân nhắc một chút sao?”

Nếu như công chúa tự mình đưa thư mời y khẳng định không đi, thế nhưng nếu là người cha cường thế của nàng lại không thể không cho mặt mũi, Yannick thở dài, “Tôi đã biết, anh để thư mời xuống đi, tôi có một lá thư ngắn cần viết, anh giúp tôi giao cho Baker, bảo anh ta đưa đến phòng 102 lữ quán Bilan, pháp sư D’Antonio.”

Alexander: “Vâng, thưa ngài.”

Yannick cúi người nhanh chóng viết mấy dòng, là dùng lá cây Heiner, nếu như những loại tin nhắn ngắn này cũng dùng da dê liền có chút quá xa xỉ.

Alexander cung kính tiếp nhận lá cây đã được gấp kỹ, rời khỏi phòng Giáo chủ nhà mình.

Y mở lá cây ra, trên đó viết: D’Antonio, Lily hiện tại đã biến thành ma vật, anh phải cẩn thận.

Trong hành lang mờ tối, Alexander cười phì một tiếng, ngón trỏ và ngón cái khẽ chà xát, một ngọn lửa nhỏ hiện ra, lá cây rất nhanh cũng biến thành tro tàn.

Sau đó y tỏ ra không có chuyện gì bước nhanh về phía trước.

Chiếc lá bị đốt thành tro nhẹ nhàng rời xuống đất, một ngọn gió thổi qua, không còn dấu vết.



Buổi yến hội mừng sinh nhật của công chúa Orthia thậm chí còn long trọng hơn yến hội hoan nghênh nhóm người Yannick, điểm này hoàn toàn thể hiện đầy đủ sự yêu thương của Alfonso VIII với con gái. Ông thậm chí không tiếc hao tổn số tiền lớn rắc lá vàng và bột bạc lên mặt đất, dưới sự chiếu sáng của trăm nghìn ánh đèn thủy tinh, toàn bộ yến hội giống như được cử hành trên dãy ngân hà lấp lánh, xa hoa rực rỡ đến cực điểm, khiến cho các quý tộc vốn đã quen với việc vung tiền như rác cũng không khỏi hoa mắt say mê, đắm đuối không thôi.

Yannick và Chris đương nhiên cũng thuộc về nhóm người được chú ý, kẻ trước là khách nhân gần đây rất được Hoàng đế coi trọng, người sau lại là ứng viên hôn phu của công chúa.

Alfonso VIII đề nghị Chris và công chúa Orthia khiêu vũ khúc nhạc đầu tiên, mặc dù nụ cười của song phương đương sự đều có chút cứng đờ mất hồn mất vía, bất quá cuối cùng cũng là va va đập đập hoàn thành nhiệm vụ. Hai người thậm chí một bên khiêu vũ một bên nhỏ giọng trò chuyện gì đó, thân mật đến khiến người ta đố kỵ. Các quý tộc từ đầu cho rằng công chúa Orthia không có khả năng thích Thân vương Felton đều âm thầm cân nhắc lại khả năng của cuộc hôn nhân chính trị này.

Yannick đứng trong góc khuất cách khá xa, chậm rãi nói chuyện phiếm cùng Giáo chủ Hutcheson, trong lòng lại suy đoán hướng đi của Giáo đình. Giống như những lời trước đó y nói với nhóm người Daifield vậy, phía Giáo đình đối với hành vi diễn thuyết và những ngôn luận của y không có bất cứ phản hồi nào, mặc dù dưới tình huống danh tiếng của Yannick đã được đẩy lên nhanh như vậy, Giáo đình không thể một chút tin tức cũng không nghe đến.

Lòng dạ của Giáo Hoàng nào ai đoán chắc được.

Giáo chủ Hutcheson nhìn vị Giáo chủ tóc bạch kim đứng trước mặt mình, tâm tình có chút phức tạp.

Cùng ngày sau khi Yannick diễn thuyết ông đã nhận được tin tức đầy đủ.

Thành thật mà nói, ông rất bội phục người thanh niên này, ít nhất… ông có thể đồng thuận đại bộ phận quan điểm đối phương đề ra. Tuy rằng không bài trừ khả năng vị Giáo chủ tóc bạch kim này chỉ muốn làm náo động, thế nhưng có thể làm lơ áp lực của Giáo đình để thốt ra những lời như vậy, nhất định phải có dũng khí vô cùng lớn.

Thần quan và pháp sư không thể tiếp tục đối chọi, hai bên cần phải hợp tác với nhau.

Những lời như vậy, ngoại trừ Giáo Hoàng ra thì ai cũng không dám nói, cố tình lại để một vị Giáo chủ dẫn đầu nói ra.

Phản ứng của Giáo đình là như thế nào, Hutcheson không biết, nhưng việc duy nhất có thể khẳng định là, vị Giáo Hoàng bệ hạ cường thế không kém Alfonso VIII nhà bọn họ nhất định sẽ không vui vẻ.

Xét thấy giao tình cùng Yannick không sâu, Giáo chủ Hutcheson cảm thấy mình không tiện biểu đạt quan điểm gì, chỉ thận trọng an ủi: “Bài diễn thuyết của ngài rất sáng tạo, hẳn là Giáo Hoàng bệ hạ sẽ thích.”

Yannick cười khẽ: “Giáo chủ Hutcheson, ngài không thích hợp đi an ủi người khác, bởi vì biểu tình của ngài đã bán đứng chính ngài rồi.”

Giáo chủ Hutcheson cười khổ sờ mặt mình, “Có rõ ràng như vậy sao, khó trách ta mãi vẫn không thể thăng chức.”

Yannick thật lòng nói: “Không, giáo đình hiện tại không còn nhiều người như vậy, thực ra chúng ta rất cần những người giống ngài.”

Giáo chủ Hutcheson cười ha ha một tiếng, nâng cốc: “Ta vốn định an ủi ngài, kết quả hiện tại lại là ngài an ủi ta, chúng ta liền chạm cốc an ủi lẫn nhau nào!”

Yannick cũng cười cười nâng cốc.

Phía sàn nhảy, các quý tộc lả lướt xoay vòng, công chúa Orthia cũng kết thúc bài nhảy với Thân vương Felton, nàng dưới sự tháp tùng của thị nữ trở về phòng nghỉ trên lầu của mình, còn nhỏ giọng oán giận với thị nữ thân mật nhất: “Thật đáng ghét, phụ thân vì sao không cho ta lựa chọn đối tượng khiêu vũ cùng chứ, ta căn bản không muốn khiêu vũ với Thân vương Felton!”

Thị nữ che miệng cười: “Công chúa xinh đẹp như vậy, rất nhiều người đều hy vọng có thể nhảy điệu đầu tiên cùng người. Có lẽ là do Thân vương điện hạ dùng thành ý đã động bệ hạ đi?”

Công chúa Orthia bĩu môi: “Được rồi, Maureen, em cũng không cần nói những lời dễ nghe đó, ta không thích Thân vương Felton, hiện tại không thích, sau này cũng không thích! Hơn nữa ta cũng không phát hiện được bất kỳ xúc cảm say đắm gì trong mắt anh ta, em có hiểu không, chính là cái loại ánh nhìn nóng bỏng hoặc là ôn nhu triền miên đó! Oh, em mau lấy bộ váy hồng kia đến cho ta, ta phải mặc nó, hy vọng ngài Hill vẫn chưa rời đi!”

Thị nữ nhanh tay làm theo, trong phòng nghỉ chỉ còn hai người bọn họ, Orthia luôn không thích bên cạnh có quá nhiều người vây quanh, nàng luôn cố gắng tranh thủ thêm không gian tự do trong phạm vi cho phép.

“Loại ánh mắt nóng bỏng triền miên mà công chúa nói là gì chứ, ái tình sao?” Thị nữ hầu hạ nàng mặc quần áo, tò mò hỏi.

“Đúng vậy, tựa như lời hát của ngâm du thi nhân vậy, ‘Chàng bước ra từ trong đám mây, dung mạo tuấn mỹ có thể so với thiên thần, ánh mắt của chàng triền miên nhìn nàng, tựa như gió nhẹ lướt trên mặt hồ’… ấy, em có hiểu không? Loại cảm giác này thực sự rất khó hình dung!” Công chúa Orthia nhún nhún vai.

“Công chúa thích Giáo chủ Hill sao? Thế nhưng em nghe nói thần quan là không thể kết hôn! Bệ hạ khẳng định cũng không cho phép ngài kết hôn cùng Giáo chủ Hill!” Thị nữ nói.

“Vấn đề chính là ở đó,” Công chúa Orthia lập tức sa sút tinh thần, “Ta nghĩ mình đã yêu chàng từ cái nhìn đầu tiên rồi, thế nhưng trong ánh mắt của chàng cũng không phản chiếu hình bóng của ta. Bất quá, ta cho rằng nếu mình tiếp tục theo đuổi chàng sẽ bị ta đã động. Việc khó giải quyết nhất chính là, phụ thân hiển nhiên sẽ không cho phép!”

“Có lẽ công chúa nên đi cầu xin bệ hạ? Bệ hạ yêu thương người như vậy, nói không chừng sẽ vì ngài mà nói chuyện với Giáo Hoàng, như vậy ngài Hill có thể không cần làm thần quan nữa.” Thị nữ khờ dại nói.

“Hẳn là không được.” Công chúa Orthia lắc đầu, nàng sờ sờ vành tai: “Bộ trang sức ngọc trai hồng phối cùng chiếc váy này đâu rồi?”

Thị nữ tìm một vòng, “Có lẽ đặt ở phòng bên cạnh, người chờ em một chút, em đi tìm!”

“Maureen, em nhanh lên nhé, ta lo rằng ngài Hill sẽ sớm rời đi!” Công chúa Orthia giục.

“Vâng, nhanh thôi!” Thị nữ nhấc cao làn váy chạy nhanh ra ngoài.

Công chúa Orthia đứng trước tủ quần áo tìm váy, nàng vừa nhìn thấy một bộ váy sắc vàng nhạt như đóa hoa chớm nở, cảm thấy Yannick có lẽ sẽ càng thưởng thức kiểu dáng kia hơn, vậy nên quyết định mang ra đợi thị nữ trở về sẽ hỏi ý kiến đối phương.

Phía sau vang lên thanh âm mở cửa rồi nhanh chóng đóng sập lại.

Công chúa Orthia cũng không quay đầu lại: “Maureen, em xem giúp ta bộ màu hồng này đẹp hay màu vàng đẹp hơn? Ta cảm thấy màu vàng nhạt cũng rất tốt…”

Nàng hưng phấn hỏi vài câu, không nghe được thị nữ trả lời thì cảm thấy có chút kỳ quái.

“Maureen?”

Căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, công chúa Orthia chợt phát hiện, tựa hồ trong căn phòng này chỉ có một mình nàng.

Nàng quay đầu, chỉ kịp thấy một đoàn bóng đen lao tới, sau đó cổ họng đã bị gắt gao bóp chặt!

Orthia hoảng sợ mở to mắt, đôi môi cũng không tự chủ được mở ra nhưng lại chỉ có thể phát ra thanh âm nghẹn ngào, đối phương tựa hồ đã dùng pháp thuật gì đó khiến nàng không thể thét to hoặc kêu cứu, chỉ có thể giơ tay muốn kéo thứ đang siết chặt cổ họng của mình xuống.

Đôi chân nàng không ngừng giãy dụa, thế nhưng theo thời gian trôi qua, công chúa Orthia không chờ được cứu viện rốt cục tuyệt vọng, tứ chi của nàng chậm rãi mất đi sức lực, mãi đến cuối cùng không còn giãy dụa.

Căn phòng khôi phục sự tĩnh mịch.

Công chúa Orthia, ‘Đóa tường vi của Đế quốc’, an tĩnh nằm trên mặt đất, nét mặt vẫn giữ nguyên biểu tình kinh hoảng như khoảnh khắc trước khi chết.

Không ai biết nàng đã gặp phải chuyện gì.

Ngoại trừ chính bản thân nàng.
Bình Luận (0)
Comment