Quyền Trượng

Chương 12

Nhóm người Lily sửng sốt một chút, quả thực là vô cùng kinh hỷ: “Chris, anh đã trở lại!”

Pháp sư kia không muốn thừa nhận sự khiếp đảm của bản thân, liền đổi sang một phương thức khác nói chuyện: “Quý ngài đây là pháp sư lại công nhiên che chơ một thần quan. Cho dù pháp thuật của ngài có lợi hại hơn nữa, một khi bị Ma pháp công hội biết cũng sẽ khiến pháp sư trên toàn đại lục phỉ nhổ. Tin rằng người sáng suốt như ngài sẽ không lựa chọn con đường như vậy!”

Chris lười nói chuyện, pháp trượng trên tay giơ cao, trực tiếp biểu thị ý tứ ‘Nếu ngươi còn nhiều lời, ta không ngại cho ngươi làm bạn cùng đồng đội’.

Đối phương không ngờ lại đụng phải một kẻ cứng mềm đều không ăn, sửng sốt một lúc lâu mới ngoái đầu nhìn gã Pierre kia đã nửa ngày cũng không ngồi dậy nổi, đôi môi đóng mở một chút, thế nhưng vẫn thức thời mà im lặng.

Các pháp sư trong lữ quán thấy người này ra tay mạnh mẽ như vậy, thoáng cái đã đem một pháp sư trung giai đánh đến nông nổi này liền cũng rất thức thời, bật người tản đi.

Loại địa phương không ai quản lý như trấn Tome, thứ không thiếu nhất chính là những người giỏi về nhìn mặt đoán ý, nghiêng theo chiều gió.

Azul từ đầu đến cuối đều chịu kiềm chế cũng theo đó bị đối phương vứt lên mặt đất, trong miệng rên rỉ vài tiếng, xoa xoa cánh tay cả nửa ngày cũng không đứng dậy nổi.

Mấy kiếm sỹ liếc nhìn nhau, người vừa rồi ngăn cản pháp sư ra tay lại lên tiếng: “Quý ngài, chúng ta có thể sẽ bàn bạc được vài việc với nhau chăng.”

Nếu người trước mặt có thể trong chớp mắt đánh một pháp sư trung giai quỳ rạp trên mặt đất, như vậy thực lực của hắn tuyệt đối đã vượt khỏi trung giai. Phóng mắt khắp trấn Tome, phột pháp sư như vậy cũng là lác đác không có mấy người, không phải đối tượng có thể trêu chọc.

Lily nhướn mày: “Chúng ta tựa hồ không có việc gì cần nói!”

Kiếm kia sĩ xuống nước: “Đối với việc đồng bạn của tôi buông lời lỗ mãng với hai vị quý cô đây, tôi xin thay mặt bọn họ biểu thị sự áy náy chân thành. Bất quá, khi đó chúng tôi cũng chỉ là mở một trò vui đùa nho nhỏ, nếu không phải vị pháp sư này đây,” ánh mắt chuyển về phía Azul,, “Xông lên, sự tình hẳn cũng không trở nên xấu đến như vậy.”

Azul căm tức nhìn người kia, vừa định phản bác gì đó rất nhanh đã bị Avra ngăn trở, nàng kéo mạnh pháp bào của y, lại bịt kín miệng y, nhỏ giọng nói: “Cậu làm ơn yên tĩnh một chút đi, đừng làm cho sự việc càng thêm hỏng bét!”

Azul liếc mắt, cuối cùng cũng an tĩnh lại.

Kiếm sỹ kia thấy Chris không rat ay công kích bọn họ thế nhưng cũng không dự định dừng lại nghe bọn họ nói chuyện, liền tranh thủ nói hết lời: “Hai pháp sư vừa rồi chỉ là bạn đồng hành do chúng tôi dùng tiền thuê đến, giữa hai bên không có quan hệ đặc biệt gì. Vì vậy chúng tôi cũng sẽ không vì sự kiện vừa rồi trả thù các vị!”

D’Antonio cười xòa một tiếng: “Thái độ vừa rồi của các người cũng không phải như vậy!”

Kiếm sỹ nọ nháy mắt với anh: “Anh bạn, thế giới này kẻ mạnh làm vua, chúng tôi không có khả năng vì những người xa lạ mà đắc tội hai vị pháp sư trung giai. Anh có thể lý giải mà, phải không? Này, quý ngài pháp sư, xin đợi một chút!” Anh ta xoay người gọi với theo Chris đang chuẩn bị lên lầu, “Xin tự giới thiệu, tôi là Fezel, tôi hy vọng có thể mời mọi người cùng chúng tôi tiến vào rừng rậm Hắc Ám, năm trăm đồng vàng, thế nào!”

Năm trăm đồng vàng? Những người khác đều ngây người.

Giá trị đồng tiền trên đại lục này từ cao tới thấp lần lượt là vàng, bạc, đồng, mỗi loại chênh lệch một trăm đơn vị, nói cách khác, một trăm tiền đồng đổi một đồng bạc, một trăm đồng bạc đổi một đồng vàng, có thể tưởng tượng được, năm trăm đồng vàng này là một khoản tài phú lớn đến chừng nào!

Lại cụ thể hơn một chút, chỉ với năm trăm đồng vàng liền chu cấp đủ cho một người mua xuống nhà ở, đồng thời không lo ăn lo uống tròn một năm, hơn nữa vật giá là tính theo sự đắt đỏ đến dọa người ở thủ đô của đế quốc Garde!

Nào ngờ bước chân của Chris một chút không cũng sững lại, tựa hồ thứ hắn nghe được cũng không phải năm trăm đồng vàng mà chỉ là năm đồng tiền vậy, Fezel chỉ có thể trơ mắt nhìn vị pháp sư lợi hại nọ sánh vai với thần quan lên thang lầu, thân ảnh cùng nhau biến mất tại khúc quanh.

… Kỳ thực, Yannick rất muốn dừng lại thay mặt Chris đáp ứng bọn họ, thế nhưng cổ tay của y vẫn bị đối phương nắm chặt, vì vậy cũng chỉ đành khẽ quay đầu lại, cùng năm trăm đồng vàng vẫy tay cúi chào.

Dưới sự trợ giúp của đồng đội, trung giai pháp sư Pierre đang quỳ rạp trên mặt đất rốt cục cũng có thể miễn cưỡng bò dậy, hắn ném cái nhìn oán độc về phía đám người Lily, sau đó hai người liền nhanh chóng biến mất khỏi cửa lữ quán. Không ai liếc nhìn bọn họ nhiều thêm một chút, sự chú ý của mọi người đều bị con số năm trăm đồng vàng kiếm sỹ kia vừa thốt ra hấp dẫn mất.

Bất kể là chức nghiệp gì, trên con đường khiến mình trở nên mạnh mẽ khẳng định không thể thiếu tiền bạc lót đường, gia cảnh của đám người Lily đều rất bình thường, năm trăm đồng vàng đối với bọn họ mà nói đương nhiên là một mê hoặc lớn lao, thế nhưng đối phương rõ ràng sau khi nhìn thấy thực lực của Chris mới có ý định này, không có quan hệ gì với bọn họ. Nhóm Lily cũng rất tự biết lượng sức, hiển nhiên không dám tùy tiện thay Chris ra quyết định.

Sau đó bảy tám vị kiếm sỹ nọ cũng lên lầu, những người khác nhìn thấy đã không còn gì thú vị cũng liền lục tục tản ra, tiếp tục uống rượu uống rượu, đánh bạc đánh bạc.

Azul giằng khỏi tay Avra, trừng mắt nhìn cô.

Avra nói xin lỗi: “Azul, vừa rồi…”

Azul cười lạnh một tiếng: “Nếu không phải vì hai người, tôi cần gì phải diễn một vở hài kịch bêu xấu như vậy, kết quả các người lại trách tôi đa sự!”

Lily nói: “Azul, chúng tôi rất cảm kích việc cậu ra mặt giúp chúng tôi, thế nhưng cậu vẫn có chút xung động…”

Azul cắt đứt lời cô: “Ngay từ đầu tôi đã cảm thấy cái tên tạp chủng đến từ Giáo đình kia không phải thứ gì tốt, nhìn xem, y đã trêu chọc nhiều ít phiền phức cho chúng ta! Y thậm chí còn che giấu thân phận thật của mình! Kết quả đến bây giờ các người vẫn che chở y!”

Lily cau mày nói: “Yannick quả thực chỉ là một sơ cấp thần quan, bằng không cho dù chúng ta không phát hiện Chris cũng không có khả năng không biết, hoặc là anh ta có nỗi khổ gì đó…”

Azul vung tay lên, căm giận nói: “Đủ rồi, không phải các người vẫn cảm thấy tôi là trói buộc sao, tôi không chỉ luôn luôn nhìn y không vừa mắt, còn thường xuyên gây phiền toái cho mọi người! Tôi đi! Tôi đi có được chưa!”

Nói xong liền nổi giận đùng đùng xông ra ngoài, một chút cũng không thèm quay đầu lại, dựa vào tầm cao và độ cung của vạt áo chùng ma pháp lúc hắn xoay người, đã đủ biểu lộ nội tâm phẫn nộ của chủ nhân.

Avra thở dài, cũng không ngoài ý muốn thấy được sự bất đắc dĩ đồng dạng trong mắt hai người bạn.

Lily: “Có cần ra ngoài tìm cậu ấy hay không?”

Avra: “Quên đi, cứ để cậu ta yên tĩnh lại một chút!” Đây cũng không phải chuyện lần một lần hai gì.

Yannick theo Chris về phòng —— đương nhiên, đừng quên, bọn họ nguyên bản là ở cùng phòng. Y châm chước mở miệng: “Đạo sư, người không định đáp ứng lời mời của bọn họ sao?”

Chris: “Ta không thiếu tiền.”

Yannick: “…” Ta thiếu nha!

“Nhiều tiền cũng không phải là việc xấu, chúng ta trước hết có thể nghe xem bọn họ muốn nói gì, dù sao đến cùng có đáp ứng hay không cũng là do chúng ta quyết định.” Yannick lộ ra một nụ cười dụ dỗ, “Hơn nữa rừng rậm Hắc Ám không phải nổi tiếng có nhiều bảo tàng sao, một nơi nguy hiểm như vậy, đối với việc lịch lãm tấn cấp của pháp sư cũng có lợi ích thật lớn.”

“Ngươi muốn đi?” Chris cởi áo choàng xuống, giải trừ bùa lẫn lộn, để lộ gương mặt ngũ quan thâm thúy bên dưới.

“Dùng thực lực bây giờ của tôi, cho dù đi cũng chỉ có thể giúp các người chữa thương mà thôi. Đương nhiên nếu anh không ngại, tôi thật sự rất muốn đi theo.” Yannick sờ mũi một cái, hợp thời dâng lên lời nịnh hót.

“Quang minh ma pháp của ngươi luyện đến thế nào rồi?” Chris hỏi.

“Dựa theo chỉ dẫn của anh, tôi dường như đã bắt được đạo ma lực kia trong cơ thể, hẳn là không lâu sau đã có thể chỉnh lý nó trở thành một vòng ma lực tuần hoàn hoàn chỉnh. Đến lúc đó, hiệu quả thuật trị liệu của tôi hẳn sẽ tăng lên gấp bội, thậm chí còn có thể bắt đầu học tập Quang minh phổ chiếu.”

‘Quang minh phổ chiếu’ chính là thuật pháp duy nhất có tính công kích của quang minh ma pháp, lợi dụng tất cả nhiệt độ của ánh sáng tiến hành đốt cháy, đặt được hiệu quả làm bỏng kẻ địch. Mà giống như tất cả các loại thuật pháp khác, năng lực của người thi pháp sẽ quyết định độ mạnh yếu của thần chú, nếu người có cấp bậc Giáo Hoàng thực hiện thần chú này, nó có thể khiến cho một chi quân đội đông đảo trong nháy mắt đều mù đi, cái hiệu quả này cũng tương đương kinh người.

Mà căn cứ sự nghiên cứu của Chris và Yannick, bọn họ cho rằng loại ‘Quang minh phổ chiếu’ này trên thực tế là biến chủng của hỏa hệ ma pháp..

Chris: “Chờ ngươi có thể vận dụng thành thạo ma pháp trung giai, liền có thể thuận tiện đến Giáo đình của Đế quốc Garde thực hiện một lần khảo hạch tấn cấp cho thần quan rồi”

Yannick cười khổ: “Tôi dường như chưa từng nói qua, tôi đang ở trong trạng thái bị người đuổi giết.”

Chris nhướn mày.

Yannick đem sự tình đơn giản kể ra một lần, sau đó giơ quyền giới Giáo chủ trên tay vừa bị mọi người nhận ra lên: “Thứ này vẫn là năm đó giáo phụ tận tay giao cho tôi, có người nói bản thân nó đại diện cho quyền hạn của Giáo chủ. Kết quả tôi vừa đeo lên thì làm thế nào cũng không tháo xuống được, mà những người kia hẳn cũng là vì thứ này mới theo sát tôi không bỏ.”

Chris: “Từ lúc rời khỏi trấn Jed liền không thấy người truy sát ngươi.”

Yannick nói: “Tôi cũng cảm thấy rất kỳ quái, trước đó khi vừa đặt chân vào Công quốc Mecklen những người đó cũng đã không tháy tăm hơi, tôi nghĩ bọn họ có lẽ là do thế lực không đủ, hoặc giả còn có dự định lâu dài khác.”

Chris vươn tay sờ lên chiếc nhẫn nọ, đầu ngón tay lạnh lẽo tiếp xúc với da thịt của Yannick, người sau có chút run rẩy nhưng cũng không có tránh đi.

Ngón tay mân mê tìm kiếm một hồi trên quyền giới, cơ hồ đem toàn bộ bàn tay của Yannick cầm lên vuốt ve lăn lộn mấy lần. Nếu không phải Yannick biết kẻ này là một tên cuồng học thuật, y thiếu chút nữa sẽ cho rằng đối phương còn có một loại ham mê khác..

“Mặt trên đã hạ loại cấm chế nào đó.” Chris rốt cục cũng buông tha cho bàn tay của Yannick, tuy rằng biểu tình vẫn thiếu hụt như trước thế nhưng ánh mắt lại sáng ngời hơn rất rõ ràng..

“Vậy nên?” Yannick có dự cảm bất hảo.

“Mỗi ngày để ta nghiên cứu một lần, biết đâu ta có thể tìm ra biện pháp giải trừ cấm chế.”

“…” Một lần trong miệng đối phương… ít nhất… cũng mất nửa ngày.

Yannick đã không còn sức lực tranh cãi, chỉ cố gắng tranh thủ một chút phúc lợi: “Nói như vậy, anh sẽ đáp ứng yêu cầu của những kiếm sỹ nọ? tôi có dự cảm, thuật trị liệu của tôi nhất định có thể đột nhiên tăng mạnh trong rừng rậm Hắc Ám.”

Chris không trả lời, chỉ lấy một khối tinh thạch màu lửa đỏ từ trong túi ma pháp ra đưa cho y.

Yannick: “???”

Chris: “Ngươi không phải thiếu tiền sao?”

Hoạt động não của vị đạo sư này tựa hồ luôn khác hẳn với người thường. Yannick nhíu mày: “Thứ này có vẻ quá quý giá.”

Chris trực tiếp đem ma tinh màu đỏ rực kia ném qua: “Với quan hệ của chúng ta, ngươi không cần khách khí.”

Yannick: “…”

Loại lời nói dễ khiến người hiểu lầm này sẽ khiến ta có áp lực rất lớn có được không?

Vừa lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Yannick vội vàng đem ma tinh nhét vào túi ma pháp: “Tôi đi mở cửa.” Kết quả khi vừa đứng dậy, vạt áo của y vướng vào chân ghế, thân thể, nghiêng hẳn sang một bên, bàn tay theo bản năng vô thức nắm lấy ‘thứ gì đó’ để ổn định thân hình, nào ngờ đến ‘thứ gì đó’ lại bị lực đạo của y xé rách, song song ngã nhào xuống đất, thậm chí còn đè lên người y.

Người bên ngoài tựa hồ không kịp đợi hồi đáp, trực tiếp đẩy cửa tiến vào.

“Quý ngài pháp sư…”

Đối phương chỉ thốt ra một cái xưng hô này xong liền im bặt, một đám người, hơn mười ánh mắt đều nhìn chằm chằm tình huống trong phòng.

Pháp sư hắc y dùng thân thể đè nặng ngân phát thần quan, tư thế của hai người thoạt nhìn cực kỳ mờ ám, quần áo y quan cũng có chút mất trật tự, càng giống như đã không kịp đợi lên giường làm việc nào đó mà đã ‘trực tiếp’ chiến đấu trên mặt đất.

“Oh! Xin lỗi đã quấy rầy! Hai người cứ tiếp tục, chúng ta sẽ quay lại sau!” Fezel cầm đầu các kiếm sỹ lập tức nói xin lỗi.

“Không, chúng ta chỉ là té ngã…” Yannick bị ép tới xương hông đau đớn, nhịn không được rên rỉ một tiếng, y vừa nhìn biểu tình của đối phương liền biết bọn họ hiểu lầm những gì.

“Không sao cả, tình yêu đích thực là không có biên giới. Tôi còn nhìn thấy Long tộc và Tinh Linh thành đôi đấy!” Fezel trưng ra vẻ mặt ‘Chúng ta đều hiểu, chúng ta đồng tình’ khiến xương hông của Yannick nhất thời càng đau đớn.

Chris bình tĩnh đứng dậy khỏi người Yannick, thuận tiện còn kéo y một cái.

Ngay thời điểm đám kiếm sỹ này đẩy cửa tiến vào, hắn đã kịp thực thi thần chú lẫn lộn lên gương mặt mình.

“Cho ta một lý do về hành động xông vào của các ngươi.” Hắn nói.

“Là như vậy, vừa rồi tuy rằng ngài đã cự tuyệt lời mời của chúng tôi, chúng tôi cũng biết năm trăm đồng vàng đối với người mà nói thực sự không đáng nhắc đến. Bất quá, chúng tôi vẫn hy vọng có thể cố gắng thêm lần nữa, khiến ngài cảm nhận được thành ý của chúng tôi.” Fezel vẻ mặt thành khẩn, “Hơn nữa chúng tôi muốn tiến vào rừng rậm Hắc Ám cũng không phải vì lịch luyện mà là vì tìm kiếm một người bạn. Người đó đối với chúng tôi mà nói vô cùng quan trọng, nếu như có thể tìm được nàng, phương diện giá cả chúng ta còn có thể thương lượng lại.”

Yannick nhăn mày, đám người này rat ay thật sự đủ rộng, đều đã ném ra năm trăm đồng vàng còn nói có thể thương lượng. Cái người được tìm kiếm kia khẳng định có thân phận không tầm thường.

Y vốn tưởng Chris vẫn sẽ lập tức cự tuyệt, nào ngờ câu trả lời của đối phương lại tương đương ngoài ý muốn: “Các người có thể trả nhiều ít?”

Fezel đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhanh chóng mỉm cười nói: “Tám trăm đồng vàng, thế nào?”

Ta vô cùng chán ghét người có tiền. Thần quan nghĩ thầm.

“Thành giao.” Chris lời ít ý nhiều, “Nhưng ta muốn dẫn theo vài người.”

Fezel rất sảng khoái: “Đương nhiên, tùy ý ngài.”

Tuy rằng bọn họ đã mất đi hai trung giai pháp sư nhưng lại có thể tìm được pháp sư có pháp lực cao hơn đồng hành, cũng coi như gặp họa được phúc. Đoàn người Fezel sau khi hẹn rõ thời gian lên đường ngày hôm sau liền hài lòng rời đi.

“Anh định gọi theo nhóm Lily? Tôi tưởng anh sẽ cảm thấy bọn họ thật vướng tay.” Yannick có chút ngoài ý muốn, từ lúc y gia nhập hành trình tại trấn Jed, y phát hiện Chris rõ ràng không thích những hành vi cản trở của nhóm Lily nhưng lại cố ý muốn cùng bọn họ lăn lộn với nhau, hơn nữa rõ ràng còn không phải vì cái loại lý do giao tình gì đó.

“Chỉ có ta và ngươi quá mức nổi bật, có bọn họ có thể che giấu tai mắt người khác.” Chris nói.

Yannick có điểm hiểu được. “Thân phận của anh hẳn là cũng không đơn giản?”

“Ngươi hiếu kỳ?” Chris nhìn hắn.

“Chỉ là thuận miệng hỏi một chút, nếu anh cảm thấy không tiện nói…” Nụ cười trên gương mặt Yannick rõ ràng đang viết, ta không muốn nghe bí mật.

“Quý tộc.” Chris nói, “Ta là một pháp sư quý tộc.”
Bình Luận (0)
Comment