Quyền Trượng

Chương 127

Simon không quá hiểu ý Yannick, bất quá y cũng không định giải thích nhiều như vậy, nếu như dự đoán của y là chính xác, phỏng chừng không bao lâu sau phía Giáo đình cũng sẽ có tin tức.

Ma vật tuy rằng đã bị tiêu diệt, thế nhưng tất cả mọi người đều còn đang vây trong cảm giác sợ hãi, đặc biệt là những quý tộc vừa rồi tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình càng bị ảnh hưởng sâu sắc, mặc dù chưa tới trình độ tè ra quần thế nhưng cả đám đều là sắc mặt trắng bệch, môi tái run run, ngay cả đi đường đều không vững, cuối cùng chỉ đành mất mặt để vệ binh dìu đỡ ra ngoài.

Lòng can đảm của Alfonso VIII tự nhiên không thể so với những quý tộc này, ông đẩy người hầu đang muốn tiến đến đỡ mình, vững chãi bước xuống bậc thang, ánh mắt dính chặt vào núi đá đang triệt để hòa lẫn cùng với ma vật.

Simon rất sợ ngài chưa hấp thụ đủ giáo huấn, còn băn khoăn việc khai chiến với Đế quốc Garde, vì vậy liền lên tiếng khuyên giải: “Một ma vật không khó đối phó, nhưng ông bạn già của ta, nếu như người bên cạnh ngài toàn bộ đều bị ma vật thay thế, ngài sẽ phát hiện được sao? Nếu như mục tiêu lần này của bọn chúng không phải Orthia mà là ngài, hậu quả thiết tưởng quả thực không thể chịu được. Đến khi ấy, cơ bản không cần chiến tranh, chỉ cần bọn chúng vừa giết ngài, cả Đế quốc Charlemagne đều sẽ loạn thành một đoàn. Ngài hy vọng tâm huyết nhiều năm của ngài sẽ trở thành như vậy sao?”

“Ngài không cần nói nữa, ta hiểu được.” Alfonso VIII nghe được giọng điệu hù dọa trẻ con của đối phương thì không khỏi liếc mắt, “Ta cũng không nói nhất định phải khai chiến với Garde!”

“Được rồi, ta thật cao hứng, ngài đúng là một người thông thấu!” Simon vuốt râu bạc, cười nói, “Nếu như vậy, ngài không ngại thuận tiện rửa sạch hiềm nghi giúp Giáo chủ Hill và Thân vương Felton chứ? “

Alfonso VIII cười gằn một tiếng: “Ta bắt đầu hoài nghi một chuyện.”

Simon: “Chuyện gì?”

Alfonso VIII bễ nghễ nhìn sang: “Giáo chủ Hill là con riêng của ngài sao? Nếu không vì lý do gì ngài lại che chở y đến vậy?”

“…!” Đáng thương cho vị Pháp Thánh cả đời không kết hôn bị những lời này làm cho sặc sụa không ngừng, nửa ngày cũng chưa hồi phục lại.

Rất nhanh, Alfonso VIII tuyên bố chiếu lệnh, đính chính hung thủ đích thực sát hại công chúa Orthia chính là ma vật, hơn nữa ma vật đã công khai đền tội trước mắt mọi người. Đế quốc Charlemagne nhanh chóng rút lại lời buộc tội đối với Yannick Hill và Edward Chris, đồng thời cũng giải trừ trạng thái tuyên chiến, nguyện ý cùng Đế quốc Garde ký hiệp ước hữu hảo song phương, cùng nhau đối phó ma vật đã càng lúc càng hung hăng.

Mọi người đối với động tác này của Alfonso VIII quả thực có chút không kịp phản ứng, nhất là hai Công quốc trước đó vừa bị Đế quốc Charlemagne cột lên chiến xa, hai vị Đại công tước càng là nổi trận lôi đình, đem tổ tông mười tám đời của Alfonso VIII ra mắng hết một lần.

Ban đầu là ngươi muốn đánh, cũng đã thuyết phục xong chúng ta đi đánh nhau với ngươi, kết quả hiện tại ngươi không muốn làm, chúng ta liền tự dưng đắc tội với người khác, hơn nữa còn không có chỗ tốt gì!

Nhưng mắng thì mắng, nếu Đế quốc Charlemagne đã không đánh bọn họ càng không có khả năng lấy trứng chọi đá, một hồi chiến tranh vô cùng căng thẳng cứ thế biến mất trong vô hình.

Nếu Alfonso VIII đã lui một bước, phía Đế quốc Garde cũng không phải không thể không đánh, Chris tuy rằng cường ngạnh thế nhưng cũng không phải kẻ ngốc, hắn biết với thực lực của Đế quốc Garde hiện tại, muốn đánh thắng trận chiến này phải trả một cái giá rất lớn, còn phải phòng ngừa ma vật thừa cơ làm khó dễ. Song phương có thể hòa đàm thế này chính là kết quả tốt nhất.

Trên dưới Đế quốc Garde tự nhiên càng thêm vui vẻ, ngoại trừ những người muốn nhân trận chiến này hốt lấy một khoản ra thì không người nào nguyện ý nhìn tổ quốc của mình bị nước khác xâm lược, tiện thể còn cửa nát nhà tan.

Bởi vì cái chết của công chúa Orthia đã làm rõ chân tướng, vậy nên việc chấp chính của Chris tại Garde cũng càng thêm danh chính ngôn thuận, vả lại từ khi thân phận Đại ma đạo sư của hắn được công khai cũng không còn ai dám lấy thân phận con riêng không hợp pháp này nọ đến yêu cầu hắn thoái vị hoặc xuống đài. Đám người nguyên bản coi thường hắn, luôn xì xầm xôn xao trong một đêm đều sửa miệng, không hẹn mà cùng ca tụng sự anh minh của Nhiếp chính vương.

Yannick đã giải trừ hiềm nghi liền lập tức được khôi phục tự do, Alfonso VIII vì muốn biểu thị sự áy náy của mình còn tặng cho bọn họ không ít tiền vàng, thậm chí tỏ ý sẽ tự mình viết thư gửi cho Giáo Hoàng giúp Yannick tường trình việc này, còn phái người tiễn nhóm Yannick trở về dịch quán, chiếu cố thoả đáng.

Bart và Baker đã sớm nhận được tin tức, từ lâu chờ tại dịch quán, khi thấy nhóm người Yannick bình an trở về tất cả mọi người đều rất cao hứng, chẳng qua ban đầu bốn người đi, hiện tại chỉ có ba người về. Bình thường cảm giác tồn tại của Alexander không mạnh, nhưng sự chững chạc trầm ổn của hắn lại dễ khiến người ta tín nhiệm và ỷ lại, hiện tại mọi người chợt phát hiện hắn là ma vật, tâm tình đều rất không thoải mái.

Yannick thấy thần sắc của bọn họ liền đoán được nguyên do, y cũng không nhiều lời chỉ phân phó nhóm Daifield trở về rửa ráy một chút, sau đó lại cùng nhau họp mặt trong phòng nghỉ của y.

Tuy rằng trong lúc bị giam lỏng bọn họ cũng được hầu hạ chu đáo, ngoại trừ không thể rời khỏi phòng ra thì cái gì cũng không thiếu, bất quá loại trạng thái “Chờ xử lý” và “Khôi phục tự do” dù thế nào đi nữa cũng phải khác biệt… ít nhất trong lúc Giáo chủ tóc bạch kim đang tắm còn có tâm tình ngân nga vài giai điệu lụn vụn, đây là việc tuyệt đối không thể xảy ra trong lúc y bị giam lỏng.

Tắm rửa xong, Yannick cả người nhẹ nhàng nghênh đón đám thuộc hạ biểu tình có chút tối tăm.

“Được rồi, ” Yannick buồn cười nhìn bọn họ, “Mọi người đang làm sao vậy, nguy cơ đã được giải trừ hẳn là nên sung sướng vui vẻ chứ không phải bộ dạng như hiện tại.

“Rất xin lỗi, ngài Hill,” Daifield cúi đầu, “Chúng tôi trước sau đều không phát hiện được thân phận chân chính của Alexander, vậy nên thiếu chút nữa đã tạo thành hậu quả nghiêm.”

“Đúng vậy, trong chuyện này, chúng tôi thân là thần quan hầu cận của ngài, không thể trốn tránh trách nhiệm.” Augustine cũng nói. “Hy vọng ngài có thể đề ra hình phạt để chúng tôi xem đó như một lời giáo huấn.”

“Thành thật mà nói, ngay từ đầu ta cũng không phát hiện Alexander có dị trạng, mãi đến khi ta nhờ anh ta truyền tin cho một vị pháp sư.” Yannick hơi nhướn mày, “Nếu nói như vậy ta cũng cần phải cảnh tỉnh. Được rồi, mọi người đừng quá xoắn xuýt về vấn đề này, thời gian chúng ta lưu lại Đế quốc Charlemagne cũng sẽ không quá dài, nếu như các người có nơi nào muốn đi cũng có thể nhân hai ngày này đi xem cho đủ.”

Tầm mắt của Yannick đặt lên người Darwin đang trưng ra vẻ ngạc nhiên, bỏ thêm một câu: “Bất quá làng chơi và kỹ viện cấm vào, những nơi này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của đoàn thần quan chúng ta, nếu ta phát hiện sẽ trực tiếp cởi sạch y phục của người nọ, sau đó cho hắn một Định thân chú, ném ra quảng trường của Đế đô mặc cho mọi người thưởng thức.”

Tất cả đều biết người Yannick nhắm tới là ai, thấp giọng cười rộ lên, thần quan Darwin chỉ có thể ấp úng cúi đầu. Hắn không phải chỉ có chút ham mê ấy sao, Giáo chủ đại nhân, ta thế nhưng còn đích thân trở về Giáo đình một chuyến giúp ngài nói lời tốt trước mặt Hồng y Gustav đâu, ngài cứ thế đối đãi ta hay sao!

Yannick cũng không biết được hoạt động tâm lý của hắn, tiếp tục nói: “Chuyện của Alexander ta sẽ viết thư hồi báo hết thảy cho Giáo đình, chờ Giáo đình cân nhắc quyết định.”

Daifield vội hỏi: “Thưa ngài, chúng ta liền cùng liên danh viết thư với ngài thôi, chuyện lần này xảy ra như vậy, chúng ta đều có trách nhiệm.”

“Không, ” Yannick lắc đầu, “Các người không thể liên danh với ta.”

Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của mọi người, y giải thích: “Chuyện lần này mọi người đừng ôm hy vọng quá lạc quan, từ lúc ta đảm nhiệm chức vị Giáo chủ tới nay, vô luận làm chuyện lớn thế nào, có bao nhiêu khác người phía Giáo đình cũng không bày tỏ thái độ, đây cũng không phải chuyện tốt gì.”

Daifield nghi ngờ không chừng: “Thưa ngài, ý của ngài là sẽ có chuyện gì đó phát sinh?”

Yannick cười nhẹ: “Ta cũng không thể xác định, bất quá việc hồi báo này chỉ cần ta là đủ rồi, cho dù thật sự có xảy ra chuyện các vị cũng có thể không bị liên lụy. Tin rằng Giáo đình sẽ không cố ý truy cứu trách nhiệm fo mọi người.”

Thấy nhóm người Daifield còn muốn nói gì đó, Yannick lại trấn an: “Chỉ cần mọi người còn đó thì tất cả còn có hy vọng, một người rơi xuống nước vẫn tốt hơn tất cả mọi người rơi xuống nước mà.”

Thần quan Darwin chà xát bàn tay: “Đức ngài nói không sai, chúng ta hẳn là nên nghe theo…”

Lời còn chưa dứt đã nhận được một ánh mắt trợn trắng của Augustine, hắn chỉ phải rụt rụt cổ, ủy khuất đem nửa câu sau nuốt ngược vào.

Yannick phát hiện mình có thể là đã giải khóa kỹ năng ‘Miệng quạ đen’, dự cảm luôn là xấu linh tốt không linh.

Chỉ vài ngày sau khi y gửi thư hồi báo, phía Giáo đình cử tới một người bạn cũ Hồng y Rahl.

Yannick vừa nhìn thấy thần sắc của đối phương liền biết, tin tức ông mang tới nhất định không quá tốt.

“Yannick thân ái, lần này con thật sự đã gây phiền phức lớn rồi!” Hồng y Rahl mang theo chút oán trách trong ngữ điệu, ông nhìn nhóm người Daifield và Augustine ở bên cạnh, thầm nghĩ bản lĩnh của người kế nhiệm này ngược lại không tệ, chưa qua bao lâu đã đem đoàn thần quan này cột chặt vào nhau, đồng lòng hợp sức trở thành thuộc hạ trung thành.

“Xin lỗi, con không quá muốn để ngài tuyên đọc mệnh lệnh của Giáo Hoàng bệ hạ,” Nụ cười của Yannick vẫn cứ ấm áp như vậy, cũng không bởi vì những lời vừa rồi của Hồng y Rahl mà giật mình.”Để con đoán một chút, Giáo Hoàng bệ hạ chính là trách cứ con không thể đúng lúc phát hiện Alexander là ma vật sao, muốn lưu đày con ta đến đâu? Quang Minh nữ thần phù hộ, tốt nhất là đi Công quốc Ceylon, nơi đó có không ít thức ăn ngon!”

Nhóm người Daifield rất khiếp sợ, bọn họ hoàn toàn không ngờ hậu quả sẽ nghiêm trọng như vậy. Theo lý thuyết, Yannick đã phát hiện được ma vật đồng thời còn tiêu diệt nó, đây là một công lao lớn, cho dù không được tưởng thưởng hẳn là cũng không phải chịu nghiêm phạt. Thế nhưng dựa theo thần sắc của Hồng y Rahl mà xem, suy đoán của Giáo chủ đại nhân dường như hoàn toàn đúng đắn.

“Thành thật mà nói, ta cũng rất bội phục con, có thể thân cận với các pháp sư còn có thể nhận được sự ưu ái của Pháp Thánh. Bất quá việc này phía Giáo đình thật sự không quá thưởng thức, lúc gọi ta đến còn trực tiếp nói trước mặt ta rằng, con chính là sỉ nhục của Giáo đình.”

Hồng y Rahl đã nói rất uyển chuyển rồi, trên thực tế tình huống lúc đó có chút trầm trọng, Giáo Hoàng bệ hạ không có tức giận cũng không nổi trận lôi đình, ngài chỉ dùng ngữ điệu bình thản miêu tả lại tội trạng của Yannick, bất quá Hồng y Rahl lại nghe đến mồ hôi đầm đìa. Bởi vì Yannick là người được ông đề cử, Giáo Hoàng hiện tại lại cử ông đi truyền lời như vậy tuyệt đối là đang sáng loáng vả mặt, ám chỉ ông nhìn người không rõ.

“Thật xin lỗi, đã khiến ngài phải chịu khiển trách cùng con, đây cũng không phải do con nguyện ý.” Yannick thành khẩn xin lỗi.

Hồng y Rahl phất tay: “Được rồi, thân ái, quan hệ giữa chúng ta cũng không cần nói những lời này, bất quá lần này ta thực sự đã mang đến một tin rất xấu.”

“Xin ngài cứ nói, con đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ.” Yannick cười nói.

Hồng y Rahl nhìn gương mặt nhẹ nhàng của y, thở dài: “Giáo Hoàng bệ hạ khải truyền, bởi vì con không đúng lúc phát hiện tung tích của ma vật, còn để nó thiếu chút nữa gây ra đại họa, nguy hại danh dự của Giáo đình. Vậy nên ngay từ hôm nay, Giáo đình sẽ giải trừ tất cả chức vụ của con tại Đế quốc Garde.”

Nhóm người Daifield không hẹn mà cùng ‘A’ lên một tiếng, Yannick ngược lại phi thường bình tĩnh: “Như vậy người kế nhiệm con thì sao? Giáo Hoàng bệ hạ có chỉ ra nơi con phải tới không?”

Hồng y Rahl nói: “Người kế nhiệm con đã được định ra.”

Ông liếc nhìn Daifield: “Là thần quan Daifield.”

Đem lãnh đạo bộ môn đè xuống, sau đó lại đề bạt nguyên phó lãnh đạo, đây không thể nghi ngờ chính là biện pháp phân hóa lòng người trong tập thể tốt nhất. Chiêu này của Giáo Hoàng bệ hạ thật sự là nhìn mãi quen mắt.

Những người ở đây đều hiểu, bất quá chỉ là không thể nói ra, mà gương mặt Daifield lại càng thể hiện rõ sự phẫn nộ.

Hồng y Rahl lại nói: “Nhiệm vụ tiếp theo của con Giáo đình cũng đã định ra, so với lưu vong thì khá hơn một chút.”

Lòng hiếu kỳ của Yannick đã bị khơi lên: “Đó là cái gì?”

Hồng y Rahl ho nhẹ một tiếng: “Đi Học viện ma pháp trung ương của Đế quốc Garde, hướng về các pháp sư tuyên truyền sự vĩ đại của Quang minh ma pháp.”

Yannick: “… … …”

Lần này y có thể xác định, ông già Giáo Hoàng kia quả thật nhìn y không thuận mắt!

Quyết tâm muốn đẩy y vào hố lửa, đẩy không chết không bỏ qua!
Bình Luận (0)
Comment